Hiền Thê Ngốc Nghếch

Thoáng một cái từ ngõ hẻm lờ mờ tối ra tới đường lớn đèn đuốc sáng trưng, Ôn Ngạn Bình có chút không quen, nhưng không còn cảm giác cô đơn như lúc trước.

Nhìn nam nhân đang đi phía trước, nhất thời Ôn Ngạn Bình không biết nói gì cho phải, đành phải im lặng đi theo hắn, suy bụng ta ra bụng người mà nghĩ, nếu như nàng có một huynh đệ tốt, nhưng cuối cùng lại phát hiện thì ra huynh đệ tốt là một nữ nhân, nàng có tức giận hay không đây? Hình như không thể nào, đã làm huynh đệ lâu như thế, mọi người biết rõ lẫn nhau, là nam nhân hay nữ nhân thì có quan hệ gì?

- -Cô nương, nếu người huynh đệ này có tâm tư không thuần khiết với nàng, chuyện lừa gạt này mới là điểm chết người đó.

Đi qua một đoạn đường náo nhiệt, thì nhìn thấy cây liễu phía trước dòng sông, trong tay Chiếu Quang cầm hai chiếc đèn hoa sen đứng chờ ở đó, thấy bọn họ tới, vội cười nói: "Thiếu gia, Ôn thiếu gia, đi ra bờ sông thả đèn hoa sen đi."

Hạng Thanh Xuân lạnh nhạt đáp ứng, cầm chiếc đèn hoa sen nhỏ.

Ôn Ngạn Bình liếc mắt cười cười, tiếp nhận một cái khác, nói: "Cảm ơn nha."

"Không cần khách khí, các ngài cầm trước, thuộc hạ đi mua một ít thức ăn vặt cho các ngài." Chiếu Quang nói xong, nhạy cảm phát hiện tâm tình thiếu gia hắn bây giờ không đúng lắm, nên đành bỏ qua loại ánh mắt van xin ở lại như tiểu cẩu này của tiểu cô nương, thức thời rời đi.

Giương mắt nhìn Chiếu Quang rời đi, Ôn Ngạn Bình không biết nói gì cho phải.

Lúc này trăng đã lên giữa trời, toàn bộ thế giới chìm trong một mảnh nước màu bạc. Dọc hai bờ sông, có thể nhìn thấy từng điểm đèn dầu uốn lượn thành đường, giữa sông có rất nhiều ánh huỳnh quang của hoa đăng, tô điểm cho thế giới càng thêm xinh đẹp. Trên sông còn có một vài thuyền hoa treo đèn lồng xinh đẹp, trên thuyền hoa loáng thoáng có âm thanh tiếng đàn sáo, nhưng lại bị tiếng huyên náo trên bờ bao phủ.

Cảnh đẹp như thế, ngày hội như thế, vui vẻ như thế, khiến cho người ta cũng bị nhiễm một phần vui sướng cao hứng, nhịn không được bắt đầu đùa giỡn.

Ôn Ngạn Bình ôm đèn hoa sen trong lòng, nhìn thấy bên bờ có bè trúc cho thuê, lập tức kéo tay Hạng Thanh Xuân: "Hồ ly tinh, chúng ta thuê bè trúc đi.

Hạng Thanh Xuân nhìn nàng một cái, hình như tiểu cô nương đã quên mất rối rắm uể oải lúc nãy, toàn tâm đắm chìm vào không khí náo nhiệt này. Hạng Thanh Xuân không nói gì, sau khi Chiếu Quang trở về, bèn sai hắn đi thuê bè trúc, ba người cùng nhau lên bè trúc. Chiếu Quang khởi động cây sào dài chậm rãi chèo, Ôn Ngạn Bình và Hạng Thanh Xuân đứng ở đầu bè trúc còn lại ngắm hoa đăng hai bên bờ sông.

Ngắm cảnh đẹp một lát, Ôn Ngạn Bình ngồi xổm xuống, đem hoa đăng thả xuống sông, im lặng ước nguyện, nhìn hoa đăng lững thững trôi xa, sau đó tụ hợp với hàng vạn chén hoa đăng nhỏ, rốt cuộc không phân biệt được chén nhỏ nào là chén nhỏ nào.

Nàng không hiểu mà phiền muộn một lát, quay đầu liền nhìn thấy hoa đăng trong tay thanh niên bên cạnh còn chưa thả, vả lại còn dùng ánh mắt trầm mặt nhìn nàng, khiến cho nàng vô thức muốn trốn tránh loại ánh mắt quá lặng lẽ này.

"Huynh không thả hoa đăng sao?"

Hạng Thanh Xuân lạnh nhạt lên tiếng, đem hoa đăng thả xuống sông. Ánh trăng rất sáng, như một mảnh vải mỏng, bầu trời tối đen mạ lên một tầng mỹ cảm mông lung. Đặc biệt là thanh niên dưới ánh trăng, dung nhan vốn tuấn mỹ khó tả giống như được choàng một tầng sa y tinh khiết, lộ ra vẻ mặt thanh đạm, đầu lông mày có chút lạnh lùng.

Trong lòng Ôn Ngạn Bình bỗng nhiên không dễ chịu, nhỏ giọng nói: "Huynh, huynh vẫn để bụng?"

Có thể bầu không khí lúc này qua tốt, hoàn cảnh thật đẹp, Hạng Thanh Xuân hiếm khi không nói lời khiến cho nàng khó chịu, chỉ nói: "Nàng cứ nói đi?"

Ôn Ngạn Bình cúi đầu nhìn nước sông cạnh mép bè trúc: "Hồ ly tinh, huynh là huynh đệ rất quan trọng của ta!"

"Nhưng mà ta không muốn làm huynh đệ của nàng!"

"Tại sao?" Nàng chấn kinh, ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt xinh đẹp mở thật to, khiến cho lòng hắn khẽ động, nhịn không được cúi người hôn nhẹ lên cặp mắt đó, giống như lông vũ phớt qua, dịu dàng như nước.

Cái đụng chạm chớp mắt rồi biến mất này so với hôn môi trước kia càng làm cho nàng xúc động hơn, trong lòng như có gì đó vuốt ve, nhẹ nhàng run rẩy.

"Ôn Ngạn Bình làm thê tử của ta đi."

"..."

Đột nhiên, Chiếu Quang sợ hãi hô một tiếng, liền nhìn thấy tiểu nhân gia đang ngồi xổm cùng thả đèn hoa sen với thiếu gia nhà hắn mạnh mẽ đứng dậy, chân đạp trên bè trúc, thân thể nẩy lên thật cao, dưới ánh trăng giống như một con hạc nhẹ nhàng, điểm chân trên mặt nước, trực tiếp chạy.

Sao lại chạy? Ôn thiếu gia bị cái gì đả kích vậy?

Chiếu Quang đờ đẫn nhìn thiếu niên nhảy trên mặt sông giống như tạp kỹ chơi đùa, sau đó nhìn về phía thiếu gia nhà hắn, chỉ thấy dung nhan tuấn mỹ mờ ảo dưới ánh trăng, ánh mắt dữ tợn, khiến hắn sợ đến mức không dám liếc mắt nhìn, cầm sào trúc chèo vào bờ.

Bên kia, Ôn Ngạn Bình nhảy đến trên bờ, chạy thật lâu, mới vịn tường ngừng lại, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Nhất định nàng nghe lầm thôi! Đúng, nhất định là lỗ tai không tốt, tiếng gió quá lớn, nên đã nghe lầm.

Ừ, hôm khác tìm Hồ ly tinh xin lỗi vậy, nàng chỉ nhất thời nghe lầm, cho nên mới đột nhiên chạy trốn, tuyệt đối không phải cố ý.

Mặc dù tự trấn an mình, nhưng mặt mày Ôn Ngạn Bình vẫn hơi ủ rũ, không cần nghĩ cũng biết mình mạo muội chạy đi như thế, sắc mặt hồ ly tinh nhất định rất khó coi, nói không chừng vẻ mặt đầy giận dữ muốn giết chết nàng.

Vuốt vuốt ngực, Ôn Ngạn Bình quyết định lúc hồ ly tinh còn chưa hết giận, tốt nhất là không nên gặp hắn.

Quyết định xong, lúc chuẩn bị rời đi, bỗng ngửi được một mùi máu tươi trong không khí, tiểu cô nương bị dọa sợ chạy lý trí rốt cuộc đã trở về, phát hiện mình chạy tới trong góc một ngõ hẻm, mùi máu tươi nhàn nhạt hình như từ sâu trong ngõ hẻm bay tới. Đối với loại tình huống này, ỷ vào tài cao gan lớn, tiểu cô nương không chỉ không chạy, ngược lại linh hoạt như mèo sấn tới.

Nằm trên đầu tường của một hộ dân, Ôn Ngạn Bình quan sát thấy hai nam nhân bị bốn hắc y nhân tập kích, toàn thân hắc y nhân che kín chỉ lộ ra đôi mắt, thấy không rõ tướng mạo, ngược lại cách ăn mặc của một trong hai nam nhân bị truy đuổi kia giống như thị vệ, đang miễn cưỡng che chở nam nhân mặc cẩm y phía sau.

Nhờ ánh trăng xuyên qua ngõ hẻm, Ôn Ngạn Bình mới nhìn thấy nam nhân được thị vệ che chở phía sau là Đại hoàng tử.

Ôi, Đại hoàng tử lại gặp chuyện nữa!

Mặc dù xem Đại hoàng tử làm trò cười rất vui vẻ, nhưng mà để cho nàng nhìn thấy Đại hoàng tử bị ám sát thì không nên, đến lúc Đại hoàng tử vô ý bị chém một đao sau lưng, Ôn Ngạn Bình mới ra tay.

Bẻ mảnh ngói trên mái nhà thành bốn khối, soạt soạt phóng qua, bốn gã hắc y nhân bị mảnh ngói đánh trúng, toàn thân tê rần, hoạt động bị ảnh hưởng, thị vệ thấy kẽ hở, trực tiếp giơ một đao giải quyết một tên.

Ba tên còn lại nhìn ra có người giúp đỡ, thì không quan tâm nữa, bứt ra muốn rời đi. Lúc này ba mảnh ngói nữa lần lượt bay tới, hai người trong đó trúng chiêu, người thứ ba nhờ có tốc độ nhanh nên tránh khỏi. Chỉ là rất nhanh đã bị một người phóng ra từ trên tường, một cước đạp trúng ngực, ngã lăn trên mặt đất, rặc rặc một tiếng, xương ngực bị gãy.

"Ôn Ngạn Bình!"

Đại hoàng tử kinh hỉ gọi một tiếng, dưới ánh trăng khuôn mặt bình thường nhiễm một tầng nguyệt sa, ánh mắt lông mày phấn chấn tùy ý, thoạt nhìn giống như ngọc quý, rất động lòng người.

Tim đại hoàng tử nhảy lên, đột nhiên một cỗ đau đớn từ sâu trong lòng truyền dến, nhất định nguyên nhân là do mình bị thương quá nặng.

Ngay lúc Đại hoàng tử thất thần, Ôn Ngạn Bình ra hai ba quyền là đã đánh hai tên hắc y nhân còn lại không thể nhúc nhích, khóa cằm và tứ chi bọn hắn phòng khi bọn hắn chạy trốn và tự sát.

Bởi vì có sự xuất hiện của Ôn Ngạn Bình, nguy hiểm của Đại hoàng tử được giải trừ, thị vệ kia cũng nhẹ nhàng thở ra. Võ nghệ của nghĩa tử Ôn thái sư thật cao cường, người trong kinh thành đều biết, mặc dù chưa thấy qua, nhưng vừa rồi nàng ra tay, cực kỳ đẹp mắt. Có nàng, cho dù hắc y nhân còn đồng đảng, cũng không cần lo lắng cho an toàn của Đại hoàng tử.

"Đại điện hạ, đây là chuyện gì? Sao ngài ra nông nỗi này?"

Đại hoàng tử được thị vệ dìu, thần sắc âm u nhìn đám hắc y nhân, cả hận nói: "Hôm nay ta và Đại hoàng tử phi ra ngoài ngắm hoa đăng, nào ngờ bị chen lấn, ngay cả thị vệ cũng bị tách ra, thì bị những thích khách bức tới nới này. Ôn Ngạn Bình, nhờ có ngươi, ngươi lại cứu ta một lần nữa.

Thì ra là cùng thê tử đi ngắm hoa đăng, xưa nay Ôn Ngạn Bình cảm thấy nam nhân tốt với thê tử đều là nam nhân tốt, ác cảm đối với Đại hoàng tử giảm đi rất nhiều.

Ôn Ngạn Bình cười tủm tỉm, “Vậy Đại hoàng tử phải nhớ rõ ơn cứu mạng của ta đấy. Yên tâm ta sẽ không yêu cầu quá mức để ngài báo ân đâu."

Khóe miệng Đại hoàng tử giật giật, may mà tiểu tử này còn cười hì hì nói thêm vài lời da mặt dày, không phải nói những chuyện này đều do hắn phải làm sao? Nhưng lời này của nàng thì hắn tin, lấy thông minh của Ôn Tử Tu, Ôn Ngạn Bình không phải loại thi ân cầu báo đó, ngược lại hắn hơi tò mò, nàng luôn miệng nhắc nhở ơn cứu mạng với mình là có ý gì?

"Đại hoàng tử, chuyện tiếp theo ngài xem rồi làm đi, ta phải hồi phủ." Làm xong mọi chuyện, Ôn Ngạn Bình muốn rời đi rồi.

Ai ngờ nàng vừa nói xong, thị vệ kia của Đại hoàng tử lập tức dùng ánh mắt lên án nhìn nàng. Thị vệ kiên trì nói: "Ôn thiếu gia, những thích khách này đã có âm mưu, rất có khả năng còn đồng đảng, ngài có thể hộ tống chủ tử nhà ta một đoạn không?"

"Nhưng bây giờ quá muộn rồi, không trở về cha ta sẽ mắng ta..." Ôn Ngạn Bình khó xử.

Thị vệ và Đại hoàng tử xém thổ huyết, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, lời này nàng không hiểu sao? Chẳng lẽ đường đường là một hoàng tử mà sự an toàn không sánh bằng một câu của cha nàng? Thật muốn bổ đầu nàng ra xem bên trong chứa những gì...

"Được rồi, nếu Ôn tiên sinh trách tội, bổn hoàng tử sẽ giải thích với hắn." Đại hoàng tử cắn răng nói, cảm thấy toàn thân đau nhức, bị tiểu tử này xáo trộn, càng đau, tâm tình cũng không tốt.

Ôn Ngạn Bình nhếch miệng, nghe thị vệ kia an bài, thị vệ ở đây canh chừng thích khách, chờ thị vệ phủ Đại hoàng tử tới, nhờ nàng dẫn Đại hoàng tử trở về trước. Ôn Ngạn Bình thấy Đại hoàng tử bị thương rất nặng, cho nên gật đầu, tiến lên một bước, nâng Đại hoàng tử lên.

"..."

"Hỗn trướng, thả ta xuống!" Lúc này Đại hoàng tử thật sự hộc máu.

Ôn Ngạn Bình nhịn xuống ý nghĩ vứt bỏ Đại hoàng tử, cắn răng nói: "Đại hoàng tử, thương thế của ngài quá nặng, tự mình không thể đi được, để ta khiêng ngài đi."

"Ngươi!"

"Ôn thiếu gia, chủ tử nhà nô tài thương thế nặng, không thể khiêng như thế." Thị vệ đứng ra nói chuyện, thầm nghĩ đây là ngược đãi người bị thương đấy, chẳng lẽ chủ tử nhà mình và Ôn thiếu gia có thù oán? Chẳng trách bình thường chủ tử chán ghét Ôn thiếu gia, chỉ cần là tin tức của Ôn thiếu gia, ngài ấy chưa từng bỏ qua, luôn bày ra vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Ôn Ngạn Bình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thì thầm một tiếng phiền phức, sau đó đổi tư thế, trực tiếp ôm đi.

"..."

Thế này chắc không có ý kiến nữa chứ?

Thị vệ thấy Ôn Ngạn Bình bày ra dáng vẻ" Ngươi có ý kiến thì lão tử không làm", nên đành im lặng nuốt tất cả phản đối lại. Mặc dù Đại hoàng tử tức giận đến đầu óc choáng váng, cộng thêm mất máu quá nhiều, không có cách nào lên tiếng, chỉ là trong lòng dâng lên từng đợt bi thương, thầm nghĩ thế này mất mặt muốn chết.

May mắn, vừa ra khỏi ngõ hẻm, thì nhìn thấy mấy thị vệ vội vàng chạy tới, sau lưng thị vệ còn có một thiếu phụ được nha hoàn dìu tới, mặc dù Ôn Ngạn Bình chưa gặp qua nàng ấy, nhưng cảm thấy vô cùng quen mặt, thấy nàng ấy và hảo bằng hữu Nghiêm Khác có mấy phần giống nhau, thì biết đây là tỷ tỷ Nghiêm Khác, đương kim Đại hoàng tử phi.

Những thị vệ và Đại hoàng tử phi nhìn thấy Đại hoàng tử được Ôn Ngạn Bình ôm đi tới, bầu không khí nháy mắt trầm mặc, giống như không biết nói gì cho phải. Dù sao là một đại nam nhân, được một tiểu thiếu niên nhỏ gầy hết sức tự nhiên ôm đi, hình ảnh này rất không tốt, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Ánh mắt Đại hoàng tử phi hơi phức tạp, nhìn nhìn Ôn Ngạn Bình, lại nhìn trượng phu được Ôn Ngạn Bình ôm trong lòng, bèn có cảm giác cổ quái.

Ôn Ngạn Bình nhìn thấy bọn họ, lúc đang muốn giao Đại hoàng tử cho họ, ai ngờ lại nhìn thấy được Hạng Thanh Xuân và Chiếu Quang bị bỏ lại trên bè trúc lúc nãy, đúng lúc hắn dẫn Chiếu Quang đi ngang, chống lại cặp mắt xếch nặng nề kia, Ôn Ngạn Bình nhịn không được lui về sau một bước.

"Tiểu sư đệ, Đại hoàng tử, làm sao thế?" Hạng Thanh Xuân đi tới, thần sắc âm trầm, đưa mắt nhìn qua, trong lòng hiểu rõ, nói với Đại hoàng tử phi: "Đại hoàng tử bị thương rất nặng, hay trước tiên đưa ngài ấy về cho thái y bắt mạch." Nói xong, nhìn về phía Ôn Ngạn Bình.

Ôn Ngạn Bình thấy cặp mắt xếch kia thì ngỡ ngàng, vô thức đem Đại hoàng tử nhét vào lòng một thị vệ bên cạnh, nói: "Các ngươi đã tới, vậy Đại hoàng tử giao cho các ngươi."

Thân thể Đại hoàng tử quan trọng hơn, mọi người không nói nhiều, lúc thị vệ sắp ôm Đại hoàng tử rời đi, Đại hoàng tử đột nhiên mở miệng: "Mấy người các ngươi áp tải thích khách về nghiêm hình tra xét, việc này không thể lộ ra ngoài." Giọng nói có chút suy yếu, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn có khẩu khí.

"Dạ."

Dặn dò xong, rốt cuộc Đại hoàng tử hôn mê bất tỉnh như ý nguyện.

Thị về tìm một cỗ kiệu, để Đại hoàng tử và Đại hoàng tử phi ngồi vào rời đi, bởi vì muốn tránh đám đông, chỉ có thể chọn đường vòng ít người qua lại.

Thẳng đến phủ Đại hoàng tử, thấy không phát sinh thêm chuyện gì, đưa mắt nhìn kiệu Đại hoàng tử bình an đi vào phủ xong, Ôn Ngạn Bình và Hạng Thanh Xuân mới rời đi.

Hai người trầm mặc bước đi. Chiếu Quang không biết hai người xảy ra chuyện gì, đành câm như hến.

Một lát sau, Ôn Ngạn Bình bỗng nói nhỏ một tiếng "Ta về đây", sau đó không cho Hạng Thanh Xuân kịp phản ứng, lướt nhẹ một cái, đã cách xa vài bước, nhanh chóng biến mất ở đầu đường.

Hạng Thanh Xuân nhìn theo hướng nàng biến mất, một lúc sau mới rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui