Hiền Thê Ngốc Nghếch

"Hừ, giữa ban ngày ban mặt, lại làm ra loại chuyện này..." Những lời đầy châm chọc vang lên, Ôn Uyển không chút che giấu sự xem thường, sau đó áy náy nói với thiếu nữ bên người: "Đại công chúa, xin ngài thứ lỗi, một số người thân phận thấp kém, không biết quy củ."

Như Thúy cô nương chống lại đôi mắt không chút che giấu vẻ xem thường kia, cũng không tức giận, đầu tiên cúi chào đại công chúa, sau đó che môi cười nói: "Tứ muội muội nói gì đó? Có thể nói rõ chút không? Để ta dễ chuyển lời cho phu quân nghe, tránh việc chàng hiểu sai ý. Còn nữa, có phải tứ muội muội nhìn lầm cái gì không?"

Nghe nói thế, mặt Ôn Uyển xanh mét, trừng mắt nhìn nàng, muốn nói mình không nhìn lầm, lại sợ nàng sẽ nói huyên thuyên với tam ca, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Đại công chúa nhàn nhạt nhìn nữ tử trong đình viện, một màn kia khiến mắt nàng ta đau nhói, muốn nói gì đó, trong đầu lại nhớ tới hành vi dũng mãnh của cô nương này trong đêm sinh thần của hoàng tổ mẫu, chợt cảm thấy rất kỳ diệu, thế là quyết định phải học tập nhị hoàng đệ của mình, vẫn nên không nhìn nữ nhân này thì tốt hơn.

"Uyển Uyển, được rồi mà." Đại công chúa mở miệng nói.

Ôn Uyển mím môi, lại trừng mắt nhìn Như Thúy cô nương, cùng đại công chúa bước về phía Noãn thất, Như Thúy cô nương cười cười, hộ tống các nàng.

Trong noãn thất đã tụ tập hầu hết nữ quyến của các thế gia đại thần có quan hệ tốt với phủ Trấn quốc công, lúc nha hoàn nhấc màn lên, một luồng gió nóng đập vào mặt, không gian ấm thoảng mùi huân hương (mùi hoa Lavender còn gọi là hoa huân y thảo hay hoa oải hương) bị gió lạnh thổi cứng ngắc. Thấy đại công chúa giá đáo, các phu nhân tiểu thư trong noãn thất nhao nhao đến chào, có ánh sáng của đại công chúa che lấp, Như Thúy cô nương liền như không được để mắt tới, cho đến khi nàng bước tới bên người Trấn quốc công phu nhân và con dâu cả của Ôn phủ - Tần thị, mọi người mới phát hiện có nàng.

Đại công chúa đại diện thái hậu đến chúc thọ Trấn quốc công, từ đó cũng có thể thấy được ân sủng của hoàng thất đối với Trấn quốc công, điều này khiến cho Trấn quốc công phu nhân và Tần thị đều cảm thấy nở mày nở mặt, thân thiết nói chuyện cùng đại công chúa, bất giác liền lờ đi Như Thúy cô nương mà họ ghét. Mà cũng bởi vì ở đây đều là quý phu nhân có uy tín danh dự trong kinh, cho nên mặc dù nhìn thấy Như Thúy cô nương, cũng chỉ có thể làm như không thấy, tránh việc không đâu lại ngùn ngụt lửa giận chuẩn bị cho trạng thái tiến vào chiến tranh.

Cả phòng hòa thuận vui vẻ ấm áp, các phu nhân ca tụng đại công chúa, đồng thời liên tiếp dùng ánh mắt liếc con dâu thứ ba của Ôn phủ trốn phía sau Trấn quốc công phu nhân, với vẻ xem kịch vui, hi vọng đại công chúa làm khó làm dễ gì gì đó nàng một chút, dù sao có ai không biết ban đầu thái hậu muốn chỉ hôn cho Ôn Lương và đại công chúa, ai ngờ nữ nhân xuất thân là nha hoàn này lại được lợi.

Nhưng khiến họ thất vọng chính là, đại công chúa đúng mực bắt chuyện với Trấn quốc công phu nhân, ngay cả ánh mắt cũng không bố thí cho Như Thúy cô nương, làm như nàng ấy không tồn tại, làm khó làm dễ gì gì đó đương nhiên không có.

Thấy khách khứa đã khá đầy đủ, tiệc chúc thọ liền chuẩn bị bắt đầu, Trấn quốc công phu nhân đang chuẩn bị đưa khách ra ngoài, lại thấy nha hoàn Thúy Vi của mình tiến vào đưa mắt ra hiệu cho mình, trên mặt không giấu được lo lắng, Trấn quốc công phu nhân thầm biết vào lúc này Thúy Vi mà tới quấy rầy tất có việc gì quan trọng, lập tức nói cười vài tiếng với mấy vị phu nhân, mượn cớ thay y phục mà rời khỏi Noãn thất.

Trấn quốc công phu nhân vừa tới sảnh trước của noãn thất, Thúy Vi liền lo lắng nói: "Phu nhân, Lưu quản sự bên người lão gia qua nói, tam thiếu gia bị thương."

"Cái gì? Ôn đại nhân bị thương?"

Trấn quốc công phu nhân còn chưa mở miệng, một giọng hốt hoảng vang lên. Trấn quốc công phu nhân bị hù sợ, xoay người lại thấy con dâu thứ ba đáng ghét - chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng bà, đang trừng mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

Con dâu thứ ba này đi không phát ra tiếng sao?

Không để ý tới vẻ mặt hoảng sợ của Trấn quốc công phu nhân, Như Thúy cô nương mím môi, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thúy Vi không nói, nhìn về phía Trấn quốc công phu nhân.

"Từ khi nào mà ngươi..." Trấn quốc công phu nhân giật mình hỏi nàng, sao nàng ta cũng theo tới.

"Con cảm thấy mẹ chồng cần con hầu hạ, cho nên đại tẩu đã để con qua đây xem thử." Sau khi giải thích xong, lại hỏi một lần nữa: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trấn quốc công phu nhân âm thầm trừng mắt, con dâu thứ ba này tuyệt đối đã tự chủ trương! Nhưng lúc này cũng lười để ý tới nàng, dò hỏi Thúy Vi xem chuyện gì đã xảy ra.

"Nô tỳ cũng không rõ lắm, là Lưu quản sự qua nói, nói lão gia và tam thiếu gia gây gổ trong thư phòng. Hôm nay là sinh thần của lão gia, Lưu quản sự lo lắng lại xảy ra chuyện, mời ngài qua đó một lát."

Nghe xong, Trấn quốc công phu nhân cũng có chút lo lắng. Tính tình hai cha con kia thế nào đương nhiên bà hiểu rõ, mặc dù trong lòng hi vọng lão gia chán ghét mà vứt bỏ con riêng, thế nhưng nếu lúc này lại xảy ra chuyện gì, không phải sẽ khiến người ngoài chế giễu sao.

Mọi người vội vội vàng vàng chạy đến thư phòng, Lưu quản sự đứng trông chừng trước thư phòng nhìn thấy họ, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đi tới nhỏ giọng nói: "Phu nhân, tam thiếu phu nhân, mỗi người khuyên lão gia và tam thiếu gia một câu đi." Sau đó lại đưa một hòm thuốc cho Như Thúy cô nương.

Mặt Trấn quốc công phu nhân trầm xuống, ý bảo Thúy Vi và Lưu quản sự giữ kín miệng mình, rồi để bọn họ canh chừng trong sân, mạnh mẽ cùng Như Thúy cô nương bước vào.

Trong thư phòng, Trấn quốc công đứng trước bàn bên cạnh cửa sổ, chống tay lên bàn thở dốc, Ôn Lương đứng gần cửa cách đó không xa, hai cha con đều giằng co không ai nhường ai.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người cùng nhìn sang, thấy các nàng xuất hiện, thực có chút kinh ngạc.

Lúc nhìn thấy rõ dáng vẻ của Ôn Lương, Trấn quốc công phu nhân lắp bắp sợ hãi, Như Thúy cô nương lập tức đau lòng, từ phía sau Trấn quốc công phu nhân lủi qua, cầm lấy cánh tay hắn, lộ vẻ đau lòng nói: "Sao Ôn đại nhân lại có thể biến thành hình dạng này? Mặt đầy máu, là điềm xấu, chẳng lẽ người làm chàng bị thương không biết hôm nay là sinh thần của cha, không nên thấy máu sao?" Nói mà hốc mắt đỏ tươi.

Nghe nói thế, Trấn quốc công đang tức giận liền thấy thẹn, cảm thấy nha đầu kia đang châm chọc mình.

Trấn quốc công phu nhân không nói gì nhìn người nào đó biết rõ còn cố hỏi, cảm thấy nha đầu kia càng lúc càng giỏi mở mắt nói mò.

Như Thúy ngửa mặt nhìn nam tử trước mặt, vẻ mặt hắn bình tĩnh thản nhiên, vết máu đỏ sẫm chảy dọc từ trên mặt xuống, thành hình rõ nét với hai má trắng ngọc, có loại cảm giác nhìn thấy mà ghê người, giống như trái tim bị bóp chặt. Trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy nam nhân xinh đẹp yếu đuối này không thể chịu nổi một đòn.

Mím môi, Như Thúy cô nương không để ý tới Trấn quốc công, vô cùng lớn mật chạy tới dời cái ghế bên người Trấn quốc công qua, kéo Ôn Lương ngồi xuống, sau đó dùng khăn tay xử lý vết máu trên mặt hắn, lại mở hòm thuốc lấy thuốc mỡ cầm máu tiêu sưng thoa loạn lên vết thương của hắn.

Vợ chồng Trấn quốc công trơ mắt nhìn người nào đó không thèm đếm xỉa đến bọn họ, ân cần xử lý vết thương cho Ôn Lương, chẳng biết tại sao trong lòng đều có chút khó chịu. Mà cũng bởi vì các nàng xuất hiện, cha con vốn đang giằng co đều không hẹn mà cùng ngưng chiến.

Trấn quốc công nhìn thấy con trai bị ném vỡ trán, trong lòng cũng có vài phần hối hận, thế nhưng lại vì mặt mũi, cộng thêm lúc đó con trai còn dám tranh luận với ông, liền rùm beng, kết quả lại bị chọc tức một trận.

"Lão gia, có chuyện gì thì nên bàn bạc, sao lại phải ra tay? Làm Lương ca nhi bị thương, lòng của ngài cũng khó chịu, sao phải..." Trấn quốc công phu nhân khuyên nhủ.

"Hừ, ta sẽ không khổ sở vì thằng con hư hỏng này." Trấn quốc công phụng phịu, tức giận vốn bị cắt đứt lại một lần nữa bùng nổ, trầm giọng gầm thét: "Nếu Phương thái y không nói, ta còn không biết nó sẽ cưới nữ nhân không... Bất hiếu có ba điều, không con là lớn nhất, không trai cũng phải có gái, hắn lại muốn cắt đứt hương hỏa của Ôn gia ta, đúng là một thằng con ngoan mà! Sớm biết nó khó dạy như vậy, không bằng trước kia đừng sinh nó!"

Trấn quốc công phu nhân có chút hồ đồ, nhưng cũng nghe ra được là về vấn đề con nối dõi, chần chừ nói: "Lão gia, Lương ca nhi vừa mới cưới vợ không lâu, chuyện con cái không thể gấp được, không chừng chẳng bao lâu nữa thì sẽ có tin tốt thôi." Bà biết chồng mình là nam nhân xuất thân từ gia tộc lớn điển hình, vô cùng coi trọng chuyện con cháu, mặc dù Ôn Lương làm rất nhiều chuyện hoang đường, lại liên tiếp phản nghịch người cha như ông, nhưng trong lòng ông ấy vẫn coi trọng con chính thất nhất. Cho nên, cũng vô cùng coi trọng cháu ruột tương lai.

"Tin tốt? Nếu Phương thái y không nói cho ta biết, ta hẳn sẽ chờ tin tốt của bọn chúng." Trấn quốc công cười lạnh: "Thế nhưng cưới loại nữ nhân không thể sinh con, thì có thể có tin tốt gì? Nó là muốn ta tức chết mới cam lòng!"

Trấn quốc công phu nhân giật mình mở to mắt, chợt nhìn về phía nữ tử đang thoa thuốc cho Ôn Lương, khi tiêu hóa xong lời của trượng phu, lòng lập tức mừng thầm. Nhưng rất nhanh bà liền nghĩ đến liên quan trong đó, bắt đầu khuyên giải an ủi trượng phu nổi giận đùng đùng, bắt đầu thầm suy nghĩ đến chỗ tốt của tin tức này.

Ôn Lương bình thản nghe bọn họ nói chuyện, không chút phản ứng với tức giận của phụ thân, đợi đến khi bọn họ nói xong, mới nói: "Mặc kệ cha có chấp nhận hay không, con đã cưới nàng, hơn nữa đây là do hoàng thượng ban hôn, nếu người không hài lòng, con đây cũng hết cách."

Trấn quốc công cười lạnh, cho rằng lôi hoàng thượng ra thì bọn ông sẽ hết cách sao? "Mặc dù là do hoàng thượng ban hôn, nhưng nếu phu nhân phạm vào “thất xuất chi điều”, hoàng thượng cũng không thể nói gì. Lập tức bỏ nàng ta, ta sẽ chọn cho con quý nữ thế gia có gia thế tướng mạo tốt đẹp, tốt hơn nàng ta gấp trăm ngàn lần, sau này con sẽ có rất nhiều con."

"Biến phu quân thành ngựa đực chỉ để sinh con sao?" Vẫn yên tĩnh xử lý vết thương cho Ôn Lương, Như Thúy cô nương chen miệng nói.

"Ngươi..." Trấn quốc công tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt, ngón tay run rẩy chỉa về phía nàng.

Vốn vẫn duy trì bình thản, Ôn Lương nhịn không được mà vỗ trán.

Như Thúy cô nương thở dài, tiếp tục hỏi: "Cha, ngài muốn phu quân sinh mấy đứa? Sinh nam hay sinh nữ? Sinh nhiều như vậy để làm gì? Thường nói con cái đều là nợ của cha mẹ, ngài muốn phu quân đeo bao nhiêu nợ đây?"

Ôn Lương chợt cảm thấy lời nha đầu kia mang hàm nghĩa khác, chen miệng nói: "Nha đầu, ta là nam nhân, không thể sinh con."

"Như nhau cả thôi, không có chàng, nữ nhân cũng không sinh được. Đừng để ý đến lời của thiếp, chàng hiểu rõ là được."

"..."

Trấn quốc công nhịn không được mà bùng nổ, "Câm miệng, nam nhân nói chuyện nữ nhân chớ xen mồm!" Sau đó trừng mắt nhìn con trai, cương quyết nói: "Nếu con không bỏ nàng ta cũng được, nạp nữ nhân thân phận cao kế thừa hương hỏa của Ôn gia, để đứa bé làm con thừa tự của nàng ta là được. Dù sao xét xuất thân, dù cho có thể sinh cũng không sinh được đứa con ưu tú." Dưới cơn giận, miệng cũng ác độc một phen.

"Sao cha biết?" Như Thúy cô nương nhịn không được mà phản bác, "Nếu là nữ nhân khác, chắc gì có thể sinh đứa bé ưu tú? Dù sinh được đứa bé ưu tú, ngài xác định sẽ không vặn vẹo lớn lên? Dù không vặn vẹo lớn lên, ngài tin chắc sẽ không dạy thành vặn vẹo? Dù không dạy thành vặn vẹo, ngài tin chắc tương lai nó sẽ không bị tác nhân bên ngoài mà trở nên hư hỏng? Dù không bị ảnh hưởng, không hư hỏng, ngài xác định nó sẽ không vì mình là con thứ mà nghi ngờ thân phận rồi bước lên con đường hư hỏng..."

"..."

Nghe nàng hỏi liên tiếp, hỏi vừa nhanh vừa vội, Trấn quốc công bị nàng lòng vòng mà đầu choáng váng, ông chưa kịp phản ứng, "con trai ngoan" của ông đã tiếp lời.

"Đúng vậy, tựa như cha được công nhận là người thẳng thắng nghiêm minh, không phải cũng sinh ra đứa con trai ngang bướng không chịu nổi giống như con sao? Cho nên, dù nữ nhân khác có thể sinh con, cũng không nhất định sẽ sinh được đứa con ưu tú. Hơn nữa ngài tin chắc nữ nhân khác sẽ không liên tục sinh con gái như đã sinh cho cha sao? Cho nên cha cũng đừng quá cứng miệng, làm người không thể quá tự tin, sẽ gặp báo ứng đó!" Ôn Lương nhàn nhàn nhạt nhạt cười, trong mắt đầy giễu cợt.

Nói xong, Ôn Lương đứng dậy, phất mái tóc bị nước trà hắt ướt ra sau lưng, hai tròng mắt mặc ngọc nhìn về phía Trấn quốc công, chậm rãi nói: "Cha, có một số việc không thể cưỡng cầu, lúc mẹ chết, không phải ngài đã nói với con như vậy sao? Cho nên giờ con xin đem những lời này trả lại nguyên vẹn cho ngài."

Nghe nói thế, cơn giận của Trấn quốc công chợt biến mất, ánh mắt phức tạp nhìn nam tử trước mắt, thì ra đối với chuyện kia nó vẫn canh cánh trong lòng, vẫn luôn hận ông. Điều này khiến trong nháy mắt ông già đi mấy phần, rất muốn nói với con trai, năm đó vì bảo vệ phủ Trấn quốc công, không thể không làm thế, nếu không bỏ qua một vài thứ, toàn bộ phủ Trấn quốc công sẽ bị chôn cùng.

Trong phòng lặng yên một mảnh.

Lát sau, Ôn Lương sờ sờ vết thương trên trán, rũ lông mi xuống, nói: "Con sẽ không bỏ vợ, cũng sẽ không nạp thiếp! Về phần con nối dõi, yên tâm đi, không phải chúng con đã có sẵn con sao, tiểu thế tử của Túc vương gia còn phải gọi chúng con một tiếng nghĩa phụ nghĩa mẫu kìa, cho nên ngài không cần lo lắng sau khi chết con trai của ngài không có ai lo an táng."

"Thằng khốn, vậy có thể so được sao?" Trấn quốc công gần như bị con trai làm tức chết, đồng thời trong lòng cũng lạnh đi một nửa. Rốt cuộc hiểu rõ chuyện tiểu thế tử của phủ Túc vương nhận một nha hoàn làm nghĩa mẫu ồn ào huyên náo trước đây, đều do con trai nhúng tay vào.

Ôn Lương nhàn nhạt cười cười, thu lại suy tư trong mắt, bình thản nói: "Cha, xin tha lỗi, đứa con trai này đang bị thương khó chịu, phải về trước dưỡng thương. Con xin ở đây chúc thọ ngài, chúc ngài phúc như đông hải, thọ cùng nam sơn, mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều có hôm nay."

Trấn quốc công phụng phịu, cảm thấy mấy lời chúc này cực kỳ chói tai.

Ôn Lương cùng nương tử nhà mình hành lễ với phụ thân, sau đó liền dẫn nàng ra cửa, không quay đầu lại rời khỏi chỗ này.

***

Sau khi lên xe ngựa, Ôn Lương dựa vào vách xe, không cẩn thận đụng phải vết thương trên trán, lập tức rên một tiếng.

Hai tay Như Thúy cô nương vội vàng đỡ lấy mặt hắn, nhìn kỹ vết thương của hắn, oán trách: "Lúc cha dùng trà chén ném chàng, sao chàng không tránh? Lúc chàng ở Đồng Thành, ngay cả thái y cũng có thể nhấc bổng, thiếp không tin chàng không tránh thoát nổi một chén trà!"

Ôn Lương nghe mà có chút 囧, "Nha đầu, có thể đừng nói nữa được không? Vì chuyện này, Tôn thái y đã giận ta thật lâu."

Như Thúy cô nương cắn cắn môi, ngồi chồm hỗm trước mặt hắn, nhích tới hôn lên huyệt thái dương của hắn, trong giọng nói tràn đầy thương tiếc, "Cha thực quá mức, cũng không phải là lỗi của chàng, sao lại nặng tay như vậy? Mà việc thiếp không thể sinh con là ai nói với cha? Sao lại chọn vào đúng lúc này? Không phải sẽ khiến người ta ấm ức sao?"

Ôn Lương tựa mặt vào trước ngực nàng, hai tay vòng qua ôm eo nàng, ánh mắt sâu thẳm, "Là Phương thái y nói với cha, nhưng trước đó Phương thái y cũng không biết rõ, hẳn là cũng vừa mới biết. Phương thái y là một người nôn nóng, không thể giữ kín việc gì, đặc biệt với giao tình của ông ấy và cha ta, nói với cha ta trước tiên cũng không có gì kỳ quái. Còn việc chọn hôm nay, đoán chừng là đối phương muốn làm lớn chuyện."

"Chỉ tiếc Ôn đại nhân chàng trực tiếp rời đi, không muốn cho người ta xem náo nhiệt phải không?" Như Thúy tiếp lời.

"Đúng!" Ôn Lương cười híp mắt nói, sau đó ngẩng mặt lên nhìn cô nương - bởi vì tư thế ngồi chồm hỗm mà cao hơn mình nửa cái đầu, hôn lên cái cằm xinh xắn của nàng: "Đừng lo lắng, ta sẽ xử lý."

Cúi mắt nhìn hắn, hai tay Như Thúy ôm lấy bờ vai hắn, nhẹ nhàng dạ một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui