Hiền Thê Ngốc Nghếch

Hai mươi chín tháng chạp, Ôn Lương dẫn thê tử và ba đứa nhỏ mới sinh chưa lâu ngồi kiệu ấm trở về phủ Trấn quốc công mừng năm mới.

Ôn Lương là con trai trưởng duy nhất của phủ Trấn quốc công, không quan tâm sau này thế nào, nhưng bây giờ là thiếu gia tôn quý nhất của phủ Trấn quốc công, tuy đã chuyển ra ngoài sống nhưng vẫn giữ sân viện lại cho hắn, ai cũng không dám động vào, hơn nữa quanh năm có người quét dọn, trở về trực tiếp ở là được không cần tu sửa lại cái gì cả.

Năm này, phủ Trấn quốc công trải qua rất náo nhiệt, khiến người ta vui vẻ suốt năm -- Ít nhất Trấn quốc công cho là như thế, con trai rời nhà hơn mười năm rốt cuộc cũng trở về, cuối cùng cũng chịu về đón một năm đoàn viên với phụ thân, hơn nữa còn mua một tặng ba mang cháu trai cháu gái vàng mà ông đã mong đợi từ lâu trở về, Trấn quốc công cảm thấy cuộc sống thật viên mãn.

Trái lại với Trấn quốc công, Trấn quốc công phu nhân và Tần thị cảm thấy cực kỳ không viên mãn, ba đứa nhỏ kia như điểm sáng chói khiêu khích, không phải khiêu khích các nàng không thể sinh được con trai sao? Thật là đặc biệt đáng ghét! Về phần những nữ quyến khác, ngoại trừ tiểu cô nương Ôn Uyển rối rắm không biết nên yêu ai yêu cả đường đi - yêu tam ca nên yêu luôn ba đứa nhỏ, hay ghét ai ghét cả tông ti - ghét Như Thúy cô nương nên cũng ghét luôn ba đứa nhỏ, mấy người còn lại cảm thấy không sao cả.

Nếu như con trai và cháu trai đã về, Trấn quốc công cảm thấy mình sắp được ở cùng cháu vàng, đối với con trai không tình nguyên trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt cũng thấy thuận mắt. Nhưng trước sau như một Ôn Lương vẫn một gậy đánh uyên ương, lấy lý do thời tiết quá lạnh, căn bản không ra khỏi viện, cho nên Trấn quốc công muốn gặp cháu trai cháu gái thì phải tự mình đến viện của con trai, đương nhiên, coi như mặt mo của ông mất sạch thì vẫn không nhịn được mà tới -- Từ phương diện này mà nói, Ôn đại nhân thật kiêu ngạo nhẫn tâm.

Con bất hiếu thật là con bất hiếu!

Trong khi lão Trấn quốc công gào thét trong lòng thì đã tới giao thừa.

Đêm giao thừa, mọi người tụ tập tại chính sảnh, ăn cơm tất niên cũng là bữa cơm đoàn viên vô cùng náo nhiệt. Đương nhiên, náo nhiệt chỉ là bề ngoài, dù là tên gác cổng và sai vặt cũng nhận ra được bầu không khí trong chính sảnh rất quỷ dị.

Bên trong phủ Trấn quốc công không có nhiều người, ngoại trừ lão Trấn quốc công là con cháu nhất mạch, mấy người Ôn gia khác đều ở trong gia tộc, đây là quy định của phủ Trấn quốc công. Sau khi con trai trưởng thừa kế phủ Trấn quốc công, các con cháu khác phải dọn ra ngoài, trừ một vài người có tiền đồ chức vị lưu lại trong kinh thành, còn số khác không có năng lực thì về quê làm địa chủ. Cho nên xưa nay trong phủ Trấn quốc công không nhiều người lắm, một bàn vuông là có thể ngồi hết người.

Sau khi Ôn Lương và Như Thúy ngồi xuống, liền chú ý tới một tiểu cô nương thanh thuần xinh đẹp ngồi chung bàn.

"Đây là chất nữ nhà mẹ đẻ của nương con, vốn đến kinh thành thăm bà con, bởi vì tuyết rơi nhiều làm tắt đường nên kéo dài ngày về, nương con làm chủ giữ nàng lại trong phủ đón năm mới"." Trấn quốc công nghiêm túc giới thiệu cho con trai, chống lại ánh mắt trào phúng của con trai, mặt mo có chút không nhịn được.

Vốn đơn giản chỉ là cả nhà bày tiệc, ai ngờ lại có thêm người ngoài, trong lòng Trấn quốc công có chút không tự nhiên, đây là lần đầu tiên con trai về nhà đón năm mới với ông sau nhiều năm, không giống thường ngày cùng ở trong kinh thành mà lúc nào cũng viện lý do không trở về, sao ông lại không coi trọng được? Nhưng mà nể mặt mũi của thê tử, lòng dạ cũng không thể cứng nhắc để cho một cô nương vì tuyết phong lối không có đường về ngây ngốc bên ngoài đón năm mới.

Trấn quốc công phu nhân cũng cười chân thành giới thiệu: "Lương ca nhi, Như Thúy, tên nàng ấy là Ngưng Vân, cũng coi như biểu muội của các con."

Danh xưng biểu muội này thật tiêu hồn, Như Thúy không khỏi nhìn thêm mấy lần, phát hiện Ngưng Vân biểu muội thật là một tiểu cô nương thanh thuần xinh đẹp, da trắng nõn nà, tuy nhìn có vẻ mỏng manh yếu ớt nhưng không che mất đi khí chất thanh thuần xinh đẹp kia, dễ dàng khiến cho nam nhân muốn bảo vệ và sinh lòng tà ác.

"Ngưng Vân ra mắt tam biểu ca, tam biểu tẩu." Tần Ngưng Vân đứng dậy hành lễ, ánh mắt to chớp chớp hồn nhiên nhìn hai người, sau đó nhìn về phía Như Thúy lộ ra chút thất vọng -- đại khái thất vọng vì bên cạnh mặt trăng không phải là ánh sao mà là một con đom đóm nhỏ.

Ôn Lương lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, nhàn nhạt trả lời, Như Thúy cười híp mắt nói: "Biểu muội không cần khách sáo."

Tần Ngưng Vân lui về phía sau Tần thị, ngoan ngoãn yên lặng ngồi, bên cạnh nàng ta là Ôn Uyển, Ôn Uyển trừng mắt liếc Như Thúy, lôi kéo Ngưng Vân nói nhỏ.

Gia tiệc xong, liền đến trong sân đốt pháo hoa, bọn họ chỉ đốt một ít pháo bổng không nguy hiểm.

Ôn Ngạn Bình và Ôn Sách đồng tuổi nên chơi rất vui vẻ, trong sân ngươi đuổi ta, ta đuổi ngươi để đốt pháo, người hầu bên cạnh cẩn thận trông nôm. Nhưng hai đứa nhỏ được phép chơi quá hưng phấn, không nhìn thấy chỗ hành lang không biết xuất hiện thiếu nữ từ khi nào, cứ như vậy đụng trúng, hai tiểu cô nương thân thể mềm mại yếu ớt làm sao chịu nổi va chạm mạnh như thế, lập tức ngã ra phía sau, kêu đau không ngừng.

Ôn Sách hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. "Tứ tỷ tỷ, Ngưng Vân tỷ tỷ, hai người không sao chứ?"

"Tứ cô cô, biểu di, thật xin lỗi, chúng ta không cố ý." Ôn Ngạn Bình rất ngoan ngoãn xin lỗi.

Ôn Uyển và Tần Ngưng Vân được nha hoàn ma ma đỡ dậy, mặc dù không bị thương, nhưng lúc này trời đang lạnh, té một cái rất đau, cảm giác xương cốt đều đau nhức, đoán chừng ngày mai thức dậy chắc chắn sẽ đau lưng.

"Tứ đệ, chẳng lẽ các ngươi không nhìn đường sao? Quả nhiên bị đứa nhỏ hoang dã không biết từ đâu tới dạy hư mất." Ôn Uyển tức giận nói, nhìn về phía khuôn mặt trắng bệt đầy sợ hãi của Tần Ngưng Vân, quan tâm hỏi thăm: "Ngưng Vân, muội không sao chứ?"

Tần Ngưng Vân lắc đầu, nhìn về phía đứa nhỏ đang cầm pháo bổng trong sân.

Vừa nhìn thấy Ôn Ngạn Bình, tâm tình của Ôn Uyển đã không tốt, cả giận nói: "Chẳng lẽ nương ngươi không dạy ngươi quy củ sao? Ngưng Vân là khách, ngươi tùy tiện đúng trúng như thế, làm nàng hoảng sợ thì làm thế nào? Ngưng Vân là tiểu cô nương được nuông chiều, không phải nữ nhân tùy tùy tiện tiện có thể so sánh được." Nói xong vẻ mặt khinh bỉ.

Từ năm trước, lúc Ôn Ngạn Bình lần đầu đến phủ Trấn quốc công, sau khi hai người đều té xuống nước, Ôn Uyển đem đứa nhỏ liệt vào sổ đen, chán ghét bé vô cùng, mỗi lần bé về không nhịn được muốn gây sự một phen, ỷ vào việc mình là trưởng bối muốn dạy dỗ bé. Ôn Ngạn Bình rất xảo trá, không phải người thích chịu thiệt, mỗi lần hai người đối đầu, tiểu cô nương thân thể yếu đuối mềm mại làm sao là đối thủ của đứa nhỏ hung tàn. Cho nên thù hận hai người càng ngày càng sâu, thiếu chút nữa đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Sắc mặt Ôn Ngạn Bình bỗng dưng lạnh băng, làm sao nghe không hiểu lời nàng ta "Tùy tùy tiện tiện nữ nhân", rõ ràng ám chỉ Như Thúy và mình, chớp mắt cười hì hì nói: "Tứ cô cô nói đúng, có vài nữ nhân nha, chính là tùy tùy tiện tiện đấy, năm mới cũng không về nhà mà ở lỳ trong phủ người khác, nhìn lén cha người khác, không biết muốn làm gì đây."

Nghe thấy bé chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hốc mắt Tần Ngưng Vân đỏ lên.

Làm sao Ôn Uyển để cho Ôn Ngạn Bình vu oan cho biểu muội nàng ta được, tức giận đến dậm chân, muốn đi qua xách đứa nhỏ lên dạy bảo một phen. Sao Ôn Ngạn Bình để nàng ta thực hiện ý đồ được, nghiêng người về phía sau, nhanh chóng tránh thoát. Mặc dù vóc người bé thấp, nhưng một năm qua chạy vòng quanh Ôn phủ rèn luyện thân thể không phải để chơi không, Ôn Uyển dùng hết sức cũng không đuổi kịp bé, hết lần này đến lần khác tiểu cô nương hung tàn còn bình thản quay đầu lại làm mặt quỷ kêu: "Dữ như thế, cẩn thận sau này không gả đi được!" Khiến Ôn Uyển tức giận tất cả lý trí hoàn toàn biến mất.

Hai người rượt đuổi trong sân, khiến cho người hầu phụ trách đốt pháo trong sân và nha hoàn ma ma đều sợ không chăm sóc tốt chủ nhân sẽ bị phạt, đành phải đuổi theo hai chủ tử, một hồi gà bay chó chạy, náo nhiệt không thôi.

Đứa nhỏ ồn ào như thế đương nhiên quấy rầy đến người lớn trong nhà.

Lúc đám người Trấn quốc công đi ra, liền bắt gặp con gái xưa nay xinh đẹp động lòng người lộ ra vẻ mặt tức giận ngập trời đang cố gắng đuổi theo sau lưng đứa nhỏ, đáng tiếc đứa nhỏ còn nhỏ chân ngắn, rất nhanh liền bị bắt lấy, sau đó vấp chân đảo một cái, hai người không tự chủ được nhã nhào trên đất, con gái của ông trực tiếp đè tiểu cô nương dưới thân thể.

"Uyển Uyển, con đang làm cái gì?" Trấn quốc công cả giận quát: "Con làm cô cô như thế hay sao? Sao lại ăn hiếp cháu gái?" Một bộ dáng tức giận không hiểu.

Ôn Uyển vốn đã té một lần, còn chạy thật lâu thở không ra hơi, giờ ngã thêm một lần nữa, tuy rằng phía dưới có đệm thịt, nhưng cơ thể quá ốm yếu không phát huy được tác dụng của đệm thịt, ngược lại làm cho nàng thất hồn lạc phách, xương cốt đều muốn tan ra. Người vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nghe thấy tiếng thét giận dữ của phụ thân, ngẩng đầu liền thấy phụ thân tức giận đứng dưới ánh đèn hành lang, nhất thời uất ức không thôi.

"Cha..."

"Lão gia..."

Trần quốc công nhìn về phía thê tử muốn nói lại thôi, nghiêm mặt trách: "Phu nhân, Uyển Uyển thật sự càng ngày càng không biết điều, sắp cập kê rồi, còn không biết quy củ như thế, sau này làm sao nghị thân? Ta không muốn người ngoài nói phủ Trấn quốc công không biết dạy con gái, không có quy củ còn thích bắt nạt tiểu bối. Chờ qua năm, bà tiến cung xin hoàng hậu nương nương ân điển mời hai ma ma trong cung tới dạy nó quy củ."

Lời này thật sự là những câu giết tâm, Trấn quốc công phu nhân nghe được thầm cắn răng, vừa tức vừa tủi thân. Ôn Uyển là con gái duy nhất, tuy bà thương nó nhưng không lơ là quy củ, từ nhỏ đã chọn ma ma giáo dưỡng đến dạy nó quy củ, chẳng qua không đành lòng dày vò con gái khờ khạo ngây ngô khiến nó hời hợt một chút mà thôi, thế nhưng hôm nay Trấn quốc công nói như thế, không nói con gái bực bội, bà cũng cực kỳ bực bội.

Vẻ mặt Ôn Uyển đau khổ để nha hoàn nâng dậy, nước mắt rơm rớm nhìn phụ thân, Trấn quốc công tỏ thái độ kiên quyết, vì tốt cho con gái, quyết định không nên cưng chiều nó như thế, miễn cho sau này gả cho người ta cũng là làm hại nó.

Ôn Lương đi qua, bế đứa nhỏ đang nằm rạp trên đất lên, thấy trán bé bị đụng trúng té ra tơ máu, tâm tình không tốt.

Mọi người không có tâm tư đốt pháo hoa nữa, trở lại chính sảnh ấm áp. Trấn quốc công phu nhân hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra. Như Thúy cầm khăn sạch sẽ lau miệng vết thương trên trán cho tiểu cô nương, khóe mắt liếc qua Tần Ngưng Vân kia, lúc này nàng ta đang ấm ức kể lại mọi chuyện.

Rốt cuộc Tần Ngưng Vân cũng là khách, coi như trong lòng hướng về phía Ôn Uyển cũng không dám thể hiện quá rõ, dù sao khi đó nha hoàn ma ma chứng kiến rất nhiều, mọi người rõ như ban ngày, chỉ có thể trung thực kể lại mọi chuyện.

"Cha, chuyện chính là như thế, Ôn Ngạn Bình đụng trúng con, không phải con muốn ăn hiếp nó." Ôn Uyển tủi thân nói.

"Gia gia, con đã xin lỗi rồi, nhưng tứ cô cô nói con là đứa nhỏ hoang, nói nương con là nữ nhân tùy tùy tiện tiện, như thế đệ đệ muội muội của con cũng là đứa nhỏ hoang sao?" Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình uất ức nhìn Trấn quốc công, cắn môi, khổ sở cúi đầu, đáng thương cực kỳ: "Quả nhiên con và đệ đệ muội muội đều không được hoan nghênh."

Thiếu chút nữa Trấn quốc công phu nhân xoắn đứt khăn tay, trong lòng rất hận, đứa nhỏ này thật nham hiểm, dám đem ba đứa nhỏ ra làm lá chắn, ai không biết trong lòng trượng phu bà chỉ có chúng nó, chúng nó chính là tâm can của ông, ai dám nói không tốt, trực tiếp cắn chết ngươi. Mà bây giờ nó đem ba đứa nhỏ ra nói, không phải muốn kích trượng phu nổi giận phạt con gái sao?

Quả nhiên, Trấn quốc công hết sức tức giận, lập tức không cho Ôn Uyển đón giao thừa nữa, trực tiếp sai người dẫn nàng ta về phòng đóng cửa tự suy ngẫm lỗi lầm, qua năm mới được thả ra.

Trừng phạt quá nặng rồi, lễ mừng năm mới là dịp giao tiếp với thân thích, cũng là dịp các phu nhân gặp gỡ các cô nương gia, tương lai còn lựa chọn nàng dâu tốt, mà sang năm Ôn Uyển đã mười lăm tuổi, đúng độ tuổi mẫn cảm, sau mười lăm tuổi có thể gặp gỡ mọi người, ngày tết càng dễ dàng dẫn nàng ta gặp gỡ các phu nhân trong nhà có con trai có độ tuổi thích hợp.

Lập tức Trấn quốc công phu nhân không vui, trong lòng càng hận Ôn Ngạn Bình, phụ mẫu Ôn Lương và Như Thúy có liên quan đến tiểu cô nương càng hận thêm một tầng. Dù muốn xin tha, nhưng trượng phu đang nổi nóng, chỉ có thể sai người dẫn con gái về trước, mọi chuyện từ từ tìm cách, tuyệt đối không thể để trượng phu cấm túc con gái trong năm mới, đến lúc đó không phải khiến người ta chê cười sao.

Ôn Lương và Như Thúy một câu cũng không nói, xử lý miệng vết thương cho tiểu cô nương xong, lấy cớ dẫn bé về nghỉ ngơi liền trở về viện của mình, chuyện đón giao thừa này không nhất thiết cả nhà phải tụ tập, mỗi người tự đó trong viện cũng được.

Mà tiểu cô nương Ôn Ngạn Bình, một lần nữa chứng minh mình hung tàn như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui