Hiền Thê Ngốc Nghếch

Nghe thiếu nữ kia gọi mình là "Tỷ tỷ", lông mày Như Thúy hơi nhướng lên, đang muốn mở miệng, đột nhiên có một phụ nhân trung niên nhảy ra, mãnh liệt lôi kéo tay nàng mà gào thét.

"Đại Nữu, cuối cùng thẩm cũng tìm thấy con, những năm này con chịu khổ, ta thay mặt Nhị thúc xin lỗi con, nếu không phải năm đó Nhị thúc con không tốt, con cũng sẽ không...."

Như Thúy nhìn dáng vẻ nước mắt tuôn đầy mặt của phụ nhân kia, khóc giống như nàng là khuê nữ thất lạc nhiều năm của bà ta, trong lòng không nhịn được buồn bực, "Vị đại nương này, bà là ai?"

"...Ách?"

Phụ nhân trung niên đột nhiên ngừng khóc, thiếu nữ nhút nhát đang trưng ánh mắt ướt át nhìn nàng thể hiện "Tỷ muội gặp lại" cũng nghẹn họng, vẻ mặt lúng túng. Rõ ràng một màn này trình diễn tiết mục thân nhân gặp lại cảm động mà, nhưng vị nhân vật chính hiển nhiên giả bộ cũng lười, khiến các nàng muốn nhận thân thích lúng túng không thôi.

Như Thúy giãy tay khỏi phụ nhân trung niên, làm như không có chuyện gì cầm khăn lau chỗ tay bị nắm qua, mới sai hạ nhân dâng trà bánh, hỏi thăm mọi chuyện với thị vệ đang đứng bên cạnh. Mặc dù thật sự không biết các nàng, nhưng Như Thúy cũng không đem các nàng trở thành người không có liên quan, đơn giản đuổi các nàng về phía thị vệ thân cận của Ôn Lương sai về.

Thiếu nữ kia thì không cần phải nói, có bảy tám phần tương tự nàng, vừa nhìn thấy nàng cũng có chút hoảng hốt, nhưng mà nàng vô cùng chắc chắn nàng không có muội muội. Nhìn thiếu nữ này, tuy mặc y phục mộc mạc đơn giản, nhưng khiến người ta có cảm giác mềm mại u buồn, mà vị phụ nhân trung niên kia, ngược lại nhìn già hơn tuổi, trên mặt lưu lại dấu vết tháng năm nghèo khổ, cho dù mặc y phục tơ lụa cũng không giấu được khí tức của phụ nhân nông thôn.

Từ chỗ thị vệ, mẹ con hai người là được Ôn Lương cứu trong lúc cứu trợ thiên tai. Mà đây cũng là cơ duyên xảo hợp, Hạ gia thôn chỗ các nàng xảy ra ôn dịch, mọi người trong thôn bị cách ly, lúc ôn dịch bộc phát, trượng phu của phụ nhân trung niên đã chết trong đó, khi đó ôn dịch bạo phát, người trong thôn bàng hoàng, đối với ôn dịch rất sợ hãi, hai người đương nhiên không chịu nỗi, phụ nhân trung niên bèn dẫn con gái chạy trốn, sau đó thôn trưởng dẫn người trong thôn đuổi theo, đúng lúc Ôn Lương đi ngang, liền cứu các nàng.

Không cần phải nói, trước tiên Ôn Lương sẽ cứu các nàng, trong đó còn có một thiếu nữ có dung mạo tương tự Như Thúy. Lúc ấy, Ôn Lương dẫn theo thị vệ xem xét tình hình tai nạn xung quanh các thôn xóm, không ngờ gặp phải chuyện này, một đám thôn dân đuổi theo hai mẹ con.


Mà khi đó, thiếu nữ này đúng lúc té bên chân Ôn Lương, Ôn Lương cúi đầu liền thấy thiếu nữ này dùng gương mặt của Như Thúy cô nương bày ra bộ dáng hai mắt đẫm lệ mông lung nhu nhược, thậm chí so với Như Thúy đúng thật là có loại phong tình không giải thích được, bỗng chốc bị lôi kéo giật mình, nhanh chóng lui về phía sau vài bước. Nếu không biết rõ Như Thúy đang trong kinh thành nuôi dưỡng bánh bao, đầu óc Ôn Lương nóng lên, thiếu chút nữa thương xót ôm lấy thiếu nữ trước mặt đi tìm đại phu.

Sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện, đương nhiên Ôn Lương không để thôn trưởng bắt hai người này lại, thậm chí dẫn đại phu và thị vệ đến thôn kiểm tra tình huống ôn dịch lan tràn. Cuối cùng khi Ôn Lương rời khỏi Hạ gia thôn, đoàn người có nhiều thêm hai người lúc nãy.

Lần này Ôn Lương đến Giang Nam làm chính sự, đương nhiên không mang theo nữ nhân già yếu và đứa nhỏ ngăn cản bước chân, bèn sai người dẫn các nàng hồi kinh ném cho Như Thúy cô nương.

Thị vệ đang nói với Như Thúy lai lịch của hai người kia, Ôn Ngạn Bình đúng lúc nghe được tin tức kích động chạy tới.

"Nương, cha đã về sao?"

Sau khi phát hiện không thấy bóng dáng Ôn Lương trong phòng, tiểu cô nương lập tức bĩu môi, nhưng lúc phát hiện bên cạnh có một thiếu nữ cực kỳ giống Như Thúy cô nương, Ôn Ngạn Bình giật mình, "Nương, đây là muội muội của nương sao? Không phải nương nói ngoại tổ mẫu chỉ sinh được một nữ nhi liền qua đời sao?"

Nghe thấy lời Ôn Ngạn Bình, phụ nhân trung niên rất không vui, nghe bé gọi Như Thúy là nương, liền đoán chắc là nhi tử của Ôn đại nhân đi cứu trợ thiên tai kia, chỉ có thể nhịn buồn bực trong lòng. Dọc đường tới đây bà đã hỏi rõ ràng, không ngờ tiểu nha đầu năm đó bị bà lừa bán đi sẽ có vận may bậc này, thế mà gả cho Ôn Lương thái sư đương triều không nói, còn là con dâu phủ Trấn quốc công, thân phận tôn quý, vừa rồi lúc nhìn nàng đi ra, một đám nha hoàn ma ma đi theo phía sau, cực kỳ uy phong, mặc kệ thế nào đều được nịnh bợ.

Thiếu nữ kia da mặt tương đối mỏng, hơi xấu hổ đỏ mặt, co quắp đứng đó không dám nói lời nào.


Như Thúy sờ sờ tiểu cô nương, cười nói: "Kỳ thật ta cũng không biết các nàng ấy là ai, đang muốn hỏi rõ ràng đây."

Nghe thế, không đợi thị vệ giải thích, phụ nhân trung niên nhanh chóng nói: "Đại Nữu, thật sự con đã quên thẩm sao? chúng ta là người Hạ gia trong Hạ gia thôn, cha con là Hạ Đại Thụ, nương con khuê danh gọi là Đào Hoa, nhũ danh của con là Đại Nữu, đại danh Như Thúy. Lúc con mới sinh, thẩm còn bế con đó. Lúc con ba tuổi, cha nương con lần lượt qua đời, Nhị thúc con liền mang con về nhà nuôi dưỡng, nếu không phải lúc đó khổ không đến không sống nổi, con cũng không bị người Nha Tử mua mang ra khỏi thôn, rõ ràng Lưu nha tử nói mang con đến thị trấn làm nha hoàn thiếp thân cho phu nhân viên ngoại, nhưng không ngờ lòng dạ hiểm độc lớn gan lật lọng, dẫn con tới nơi khác, chúng ta liền không nghe được tin tức của con nữa..."

Phụ nhân trung niên nói rất thâm tình hợp lý, nói tới đây, bắt đầu dùng một chiếc khăn tay cũ kỹ lau nước mắt. Thiếu nữ bên cạnh hiển nhiên là lần đầu tiên nghe được mẫu thân nói chuyện này, mắt hạnh trừng lớn, dáng vẻ hơi ngạc nhiên. Xem ra trong lòng nàng ta, không chừng lần đầu nghe qua chuyện đường tỷ của mình.

Quản gia Minh thúc nhìn nhìn phụ nhân kích động kia, lại nhìn Như Thúy, phát hiện nàng ngồi trên ghế chủ vị thần sắc ảm đạm, ngay cả lông mi cũng không động một cái, liền sáng suốt cho người hầu lui xuống dưới, ngay cả thị vệ tới báo tin kia cũng đuổi đi, chỉ để lại nha hoàn thiếp thân hầu hạ Như Thúy.

Phụ nhân trung niên kia vẫn còn kích động, không chú ý xung quanh, ngược lại thiếu nữ kia lại chú ý, trên mặt càng lo lắng, thậm chí có chút ngượng ngùng.

"Đại Nữu à, những người kia thật sự quá đáng, ức hiếp Hạ gia chúng ta không còn ai, nếu không phải Nhị thúc con nhiễm phong hàn, cô nhi quả phụ chúng ta sao có thể bị người khác vũ nhục? Đại Nữu, bây giờ có con thì khác rồi, con phải làm chủ cho thẩm và muội muội của con..."

Đợi bà ta khóc lóc tố khổ một hồi, Như Thúy mới nói: "Ta nhớ ra rồi, bà đúng là Nhị thẩm. Nhưng mà, hình như ta nhớ lúc đó thẩm là người làm chủ đem ta bán cho người Nha Tử đấy."


"Cái gì, còn có chuyện này?" Ôn Ngạn Bình trợn mắt nhìn, tay áo run lên, lộ ra một cây đoản kiếm, đằng đằng sát khí nhìn phụ nhân trung niên.

Người phụ nhân trung niên cứng ngắc nhìn chuôi kiếm phản chiếu hàn quang của đoản kiếm, không dám xem nó là đồ chơi của đứa nhỏ, nhanh chóng cười nói: "Không không không, khi đó thẩm và Nhị thúc con đều không muốn người Nha Tử mang con đi, thế nhưng nhà chúng ta thật sự rất đói, Trụ Tử ca của con bị bệnh nặng, cần bạc uống thuốc, thật sự không có cách nào khác..." Lại một hồi khóc trời đập đất, đồng thời lén lút xem sắc mặt Như Thúy, chỉ sợ trong lòng nàng có vướng mắc khó chịu, đuổi mẹ con bà đi ra.

Như Thúy nghe xong một lúc lâu mới nói: "Thì ra là thế, đúng rồi, đây là muội muội nhà Nhị thúc sao? Tên là gì?"

Thấy mặt Như Thúy tươi cười, trong lòng Hạ thẩm vui vẻ, vội vàng túm con gái qua: "Đây là Hương Như, nhũ danh Tiểu Nữu, hai tỷ muội con lớn lên đều giống nãi nãi các con, nghe nói nãi nãi các con là cô nương xinh đẹp nhất trong Hạ gia thôn, năm đó lúc bà gả cho gia gia các con, gia gia các con không biết được bao nhiêu người trong thôn hâm mộ.

Mắt thấy bà ta lại muốn lãi nhãi, Như Thúy cắt đứt lời bà ta: "Nhị thẩm, Trụ Tử ca đâu?"

Mặt Hạ thẩm cứng đờ, sau đó nghẹn ngào một tiếng, gạt lệ nói: "Ba năm trước, Trụ Tử ca con nhiễm bệnh qua đời rồi, hắn vừa mới lấy thê tử, còn chưa kịp lưu lại huyết mạch cho Hạ gia thì đã qua đời, khiến cho chúng ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật đúng là đau tận tâm can. Cũng bởi Trụ Tử qua đời mà Nhị thúc con bị bệnh, sức khỏe ngày càng yếu, năm nay thôn chúng ta xảy ra lũ lụt, lũ lụt rút không lâu, người già trẻ nhỏ trong thôn đều bệnh, có bạc cũng không mời được đại phu, mua không được thuốc, Nhị thúc con không chịu nổi liền đi rồi..."

Như Thúy lộ ra vẻ mặt thương cảm, bầu không khí nhất thời ngưng trệ, thiếu nữ được gọi là Hương Như thấy mẫu thân khóc lóc nỉ non, vành mắt cũng đỏ lên.

Sau một lúc lâu, Như Thúy mới nói: "Mọi chuyện đã qua, trên đường đi Nhị thẩm và muội muội đã cực khổ. Người đâu, dẫn Nhị thẩm xuống rửa mặt nghỉ ngơi."

Thấy thái độ Như Thúy mềm mỏng, rốt cuộc Hạ thẩm yên lòng, rất cao hứng nắm tay con gái theo nhà hoàn rời khỏi.

Sau khi mẫu tử Hạ gia rời đi, Như Thúy gọi thị vệ đến hỏi thăm tình hình Ôn Lương ở Giang Nam lần nữa, còn có hắn sai người dẫn hai mẫu tử này tới đây là có ý gì. Theo Như Thúy nghĩ, nàng vốn không có ý định nhận thân thích cái gì, coi như đường muội kia lớn lên rất giống nàng, cũng không sinh ra tâm tình vui sướng.


Đừng nói nàng không niệm tình thân, tuy lúc đó tuổi còn nhỏ, nhưng nàng còn nhớ rõ ràng sắc mặt Nhị thẩm, quả thật đem nàng trở thành con ghẻ cho ăn cơm trắng, hận không thể trực tiếp khiến nàng biến mất. Thời điểm Lưu nha tử tới, nàng trốn một bên tường nghe thấy Nhị thẩm nói chuyện với Lưu nha tử, muốn bán nàng đi thật xa, tốt nhất cả đời không gặp lại, không xen vào sống chết của nàng, chỉ cần nàng không tìm đường trở về Hạ gia thôn là được, thế nên cuối cùng nàng bị bán đến kinh thành.

"Thường ngày đại nhân hơi bận một chút, nhưng thân thể khỏe mạnh, không có chuyện gì. Có điều đại nhân sai thuộc hạ dẫn các nàng về, không có dặn dò gì khác." Thị vệ trung thực đáp. Kỳ thật lúc ấy Ôn Lương bận sứt đầu mẻ trán, nào có tâm tư quản hai vị kia ra sao, nếu không phải nể mặt Như Thúy, hắn căn bản lười để ý tới các nàng, sau đó nhớ tới thân thế Như Thúy, liền nghĩ có lẽ nàng nhớ người nhà, mới đưa hai người kia tới kinh thành.

Lại hỏi thăm một ít chuyện, nói: "Ôn đại nhân có nói lúc nào trở về không?"

Đương nhiên thị vệ không cách nào trả lời, cái này phải xem tình hình ở Giang Nam khi nào khống chế được, sau đó viết tấu chương cho hoàng đế, hoàng đế đồng ý mới được trở về, vì thế chỉ có thể đợi.

Sau khi thị vệ lui xuống, Ôn Ngạn Bình uốn éo eo, cả hận nói: "Nương, lão thái bà này không có ý tốt, chúng ta đánh đuổi họ ra ngoài đi."

Như Thúy vỗ vỗ đầu bé: "Không được, đây là cha con đưa tới, phải nể mặt hắn chứ."

"Nương, con không thích lão thái bà này, còn có nữ nhân kia tuy rằng lớn lên giống nương, nhưng cũng là một bộ dáng không có ý tốt, đáng ghét giống nhau. Nương, không bằng chúng ta thừa dịp trước khi cha quay về, trực tiếp xử lý họ đi?" Ôn Ngạn Bình mở to đôi mắt xinh đẹp, ngoài miệng nói lời không khác gì thổ phỉ.

"Đừng nói bậy, nếu để cha con biết con có loại suy nghĩ này, sẽ mời thêm mấy ma ma tới dạy quy củ cho con đấy." Như Thúy cười nói.

Ôn Ngạn Bình nghe xong, uể oải, hiện giờ bé sợ nhất là bị ma ma trong cung dạy dỗ, học quy củ khiến bé sắp thổ huyết. Có điều, bé vẫn rất ghét mẹ con hai người kia, lão thái bà không cần phải nói, dám bán nương bé đi, đầu tiên không thể tha cho bà ta. Còn một nữ nhân khác, Ôn Ngạn Bình tuyệt đối không thừa nhận nàng ta dù gương mặt Như Thúy bày ra vẻ nhút nhát e lệ, thật sự làm bé nổi da gà, thật đáng sợ! Vì thế quyết định ghét nàng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận