Hiền Thê Xui Xẻo

Ngày thứ hai trở lại kinh thành, Ngu Nguyệt Trác đã phải đi đến doanh trại Tây Sơn nhậm chức.

Doanh trại Tây Sơn nằm ở ngoại thành hướng Tây Bắc, cách kinh thành mười ba dặm, là một căn cứ địa trước kia của hoàng triều Đại Sở. Ngu Nguyệt Trác đại phá vương triều Bắc Việt, loại bỏ lo lắng mấy trăm năm của Đại Sở, Hoàng Đế liền giao Tây Sơn cho hắn, coi như muốn tiếp tục trọng dụng hắn.

Sau thời gian chinh chiến, Ngu Nguyệt Trác cũng chưa có thời gian chuẩn bị cho hôn sự, Hoàng Đế cũng không phải không có tình người, ân chuẩn cho hắn giải quyết xong xuôi hôn nhân đại sự mới đi nhậm chức. Này cũng coi là anh minh, bởi sau khi Ngu Nguyệt Trác tiếp nhận doanh trại Tây Sơn với hai mươi vạn đại quân, đến lúc đó, sự vụ bận rộn, chắc chắn sẽ không có thời gian cưới vợ sinh con, Hoàng Đế cũng ngại ngùng khi không cho hắn có thời gian cưới vợ nặn con, nên cũng không ép hắn phải đi nhận chức ngay, còn rộng rãi cho hắn nửa tháng nghỉ kết hôn, coi như là phần thưởng cho công thần!

Thời gian nghỉ kết thúc, Ngu Nguyệt Trác cần bắt đầu công việc, điều này có nghĩa là, vị tướng quân phu nhân không còn bị vị tướng quân nào đó mỗi đêm đè ra làm ít chuyện mắc cỡ nữa.

Nghe nói sau tầm hai ba ngày nữa hắn sẽ không hồi phủ, không chà đạp được mình, A Manh cao hứng suýt chút nữa nhảy lên, bất quá, vì sợ vị nam nhân nào đó phát hiện ra sẽ mất hứng, cho nên chỉ có thể đau khổ nín nhịn, chuẩn bị chờ hắn rời đi sẽ ăn mừng.

Bất quá, A Manh vẫn còn có lương tâm, biết hắn phải đi làm, phỏng chừng sau này thời gian về nhà cũng không có, sáng sớm liền chịu khó chuẩn bị mọi thứ cho hắn, tuy nhìn sắc mặc người nào đó đang hiện lên biểu tình khoái trá, nàng chỉ có thể cố gắng coi như không biết, nhưng người có mắt đều nhận ra được toàn thân nàng vui sướng không thôi.

Ngu Nguyệt Trác tựa như đại lão gia ngồi một bên uống trà, tuy rằng trời sắp sáng, nhưng lại không vội vã xuất môn, ngược lại, thập phần nhãn rỗi ngồi một bên chờ A Manh chuẩn bị cho hắn, thẳng đến khi trời sáng, Ngu Nguyệt Trác mới đứng lên, ôm người nào đó đang bận rộn vào trong lòng.

Nha hoàn trong phòng thấy thế, đều biết điều lui xuống.

Cảm giác cánh tay hắn đang đặt trên lưng, trái tim A Manh không chịu thua kém mà đập liên hồi, sau đó cẩn thận nghiêng đầu né tránh, lo sợ hắn sẽ lại nắm chặt mặt nàng lần nữa.

Hai ngày nay, không biết vì sao nam nhân này đột nhiên trở nên ác liệt, hắn thường xuyên ôm mặt nàng, tuy không tính là đau, nhưng mỗi lần như thế, mặt nàng lại hồng rực lên, ai nhìn lại tưởng nàng bị bạo hành gia đình, làm hại nàng không dám để cho nhiều nha hoàn lại hầu hạ, sợ các nàng nhìn ra manh mối. Hơn nữa, nàng phát hiện, mỗi khi có nha hoàn lại gần, rất nhanh lại bị nam nhân kia tiến đến ôm mặt nàng, nên trước mặt hắn, A Manh cũng không dám gọi nha hoàn lại gần hầu hạ.

A Manh không rõ nam nhân này vì sao nổi khùng, cảm thấy mình là người bình thường, không thể lý giải được tâm tư biến thái, vì thế bình tĩnh chịu đựng biểu hiện của hắn.

“Ta xuất môn, phỏng chừng ba ngày không hồi phủ, nàng ở trong phủ cẩn thận một chút…”

Ngu Nguyệt Trác tựa như một tân trượng phu lo lắng dặn dò thê tử một chút vấn đề an toàn, A Manh kiên nhẫn nghe, không dám cắt lời đại ma vương tránh cho mình xảy ra chuyện. Đến khi nàng thấy hắn dặn dò đủ, ai ngờ, hắn lại có chút âm trầm nói: “Các nha hoàn bộ dạng khó coi kia, nếu không có việc gì thì đừng gọi các nàng lại gần, cẩn thận nhìn nhiều quá mà hỏng mắt, rất khó nhìn!”

“Ta thấy các nàng rất đẹp mà!”


A Manh lấy hết dũng khí phản bác, thầm khinh bỉ thẩm mỹ của vị tướng quân này, bốn nha hoàn hầu hạ bên người nàng, trừ bỏ Tri Xuân cùng Tri Hạ được nàng tín nhiệm nhất, còn lại Tri Tu và Tri Đông đều là bị Hình bị ép buộc làm nha hoàn hồi môn đưa theo nàng, bộ dáng đương nhiên cũng rất đẹp, nói bộ dáng các nàng khó coi, vị tướng quân này thật không biết đuối lý là gì!

Thấy nàng dám phản bác, nam nhân lại không khách khí ôm mặt nàng, thẳng đến khi hai mắt nàng đẫm lệ, mếu máo, cọ cọ gương mặt hồng hồng của nàng, nói nói: “Bản tướng quân nói các nàng xấu thì tức là các nàng xấu, hai mắt nàng có vấn đề mới thấy các nàng đẹp. Ngoan nha, nha hoàn bộ dáng khó coi, về sau không có việc gì thì đừng nhìn, cẩn thận không ta cũng sẽ ghét bỏ nàng. Ân, chờ ta lo xong việc, nhàn rỗi, ta sẽ chọn vài nha hoàn vừa ý, lại lanh lợi đến hầu hạ nàng!”

Lời hắn nói ra thật chính nghĩa, nghiêm nghị, không thể chối cãi, trong lòng A Manh gần như cũng hoài nghi liệu thẩm mỹ của mình có vấn đề gì không, cho nên mới khác quan điểm với hắn. Nhưng nàng đặc biệt tin rằng, các nha hoàn hắn đưa đến, có lẽ sẽ lanh lợi, vừa ý, nhưng tuyệt đối không xinh đẹp – bởi mắt của hắn có vấn đề.

Do đó, A Manh xác định thẩm mỹ của vị tướng quân này có vấn đề, trong lòng thấy đáng thương thay hắn, cho nên rộng rãi tha thứ cho hắn.

Ngu Nguyệt Trác vừa lòng với biểu hiện nhu thuận nghe lời của nàng, cúi đầu hôn nàng thẳng đến khi nàng không thở nổi mới lưu luyến buông ra, sờ sờ mặt nàng, nói: “Ba ngày này hãy nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tinh thần, chờ khi ta trở lại, chúng ta sẽ thử một vài tư thế mới nhé!”

"..."

A Manh đờ đẫn tiễn vị tướng quân kia ra khỏi cửa, nhìn hắn xoay người lên ngựa, phất phất tay với mình, sau đó cùng Phù Cửu và vài tên thân binh biến mất, cuối cùng cũng trở về phòng, bắt đầu lục tìm.

“Tiểu thư, người đang tìm gì vậy?” Tri Xuân thấy nàng lục tung phòng lên, không khỏi buồn bực nói: “Nếu ngài muốn tìm thứ gì, nói cho nô tỳ, nô tỳ giúp ngài tìm.”

A Manh lăn lộn dưới sàn nhà, gầm giường, quay đầu nhìn nha hoàn hồn nhiên đáng thương kia, cảm thấy mình không nên dạy hư tiểu hài tử này, cần giữ lại mặt mũi cho mình, nên bỏ qua ý tốt của nha hoàn, nàng tự mình động thủ thì hơn.

A Manh lục tung phòng ngủ lên, cuối cùng vẫn không tìm được cái vật cần tìm, cuối cùng mệt phờ, nghỉ trên ghế thở, sau khi uống hết ly trà mà Tri Xuân mang đến, đột nhiên, bật tung người nhìn chằm chằm năm bản tị hỏa đồ - chính là thứ đã làm hại nàng buổi tối nào cũng bị nam nhân kia ép buộc.

“Tiểu thư, đó là gì vậy?” Tri Xuân tò mò hỏi. Vì A Manh không mở miệng, nàng cũng không dám qua xem, nhìn trên bìa thì thấy có hoa cỏ trang trí. Bất quá, nhìn theo cách vẽ, đoán chừng đây là sách của người Thanh.

A Manh nghĩ nghĩ, thâm trầm nói: “Đây là truyện yêu tinh đánh nhau.”

Tri Xuân nháy mắt mấy cái, sau đó hỏi: “Tiểu thư, yêu tinh là loại yêu quái ăn thịt người sao? Làm sao có thể có người vẽ sách này? Đáng sợ như thế, làm sao có người muốn xem?” Nhớ đến những lời miêu tả ma quỷ, Tri Xuân sợ đến mức nổi da gà – nàng cũng là tiểu nha hoàn sợ quỷ nha.


Khóe miệng A Manh kéo lên, nghĩ một đằng, nói một nẻo: “Quả thực đáng sợ, cho nên bổn tiểu thư cần đem chúng đi thiêu. Tri Xuân, em cho người lấy chậu than đến đây, bổn tiểu thư muốn thay trời hành đạo.” A Manh nghĩ thầm, xem về sau nam nhân kia còn dám lấy thứ gì đến ép buộc nàng!!!

Tri Xuân nhìn A Manh, thấy sắc mặt nàng dữ tợn, không dám hỏi nhiều, vội nghe lời đi lấy chậu than.

Sau khi đem tị hỏa đồ thiêu thành tro, trong lòng A Manh thật thoải mái, nhớ đến việc Ngu Nguyệt Trác ba ngày không trở về, càng cao hứng, tận hưởng những ngày nhàn nhã.

Không có đại ma vương áp bách, A Manh chính là chủ nhân, cả ngày nhàn rỗi, không có ai quấy rầy, cho dù khi ăn cơm tối cùng người nhà, em chồng châm chọc cũng không thể phá hư tâm tình của nàng.

********

Ngày thứ ba hồi kinh, Diêu Thanh Thanh tới cửa.

Diêu Thanh Thanh vừa thấy A Manh, liền chạy lại ôm lấy nàng, hai người lâu không gặp, vui mừng cười rộ lên.

Nha hoàn đang mang trà cho Diêu Thanh Thanh nhìn thấy mà run rẩy, trong lòng thấy may mắn khi không có tướng quân ở đây, bằng không, tiểu thư nhà mình sẽ lại bị bạo hành gia đình thì không nói, mà tiểu thư Diêu gia cũng sẽ bị tướng quân ghi hận trả thù.

Tri Hạ là người thông minh, nàng là nha hoàn bên người A Manh, là một nha hoàn bộ dạng an toàn nhất trong bốn người Xuân, Hạ, Thu, Đông – không phải nàng xấu, nhưng có ba nha hoàn kia làm nền, thành ra nàng chỉ là người bình thường – cho nên, vị tướng quân nào kia đã âm thầm hạ chỉ cho Tri Hạ cần biết làm gì. Có thể nói, vì đại ma vương quá lợi hại, nên hiện tại nàng đã là cơ sở ngầm mà tướng quân đại nhân an bài bên người A Manh.

Tri Hạ lặng yên nhìn hai thiếu nữ đang ôm nhau, lại thân mật nắm tay nói chuyện, trong lòng nghĩ nếu tướng quân nhìn thấy móng vuốt của tiểu thư chạm vào người tiểu thư Diêu gia, không biết có làm ra chuyện gì để tiểu thư không dám đến gần người khác nữa hay không. Chỉ cần tự hỏi hai giây, cũng cảm thấy thủ đoạn của tướng quân so với tiểu thư cao hơn nhiều, thậm chí tiểu thư còn không có cơ hội đấu lại tướng quân. Cho nên, nàng nên nghe theo tướng quân thì hơn.

Diêu Thanh Thanh cùng A Manh tâm sự, nàng có chút buồn khổ, nói với A Manh: “A Manh, cha ta lại muốn định đoạt chuyện hôn sự của ta.”

A Manh sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Là Tam công tử Tĩnh vương phủ?”

Diêu Thanh Thanh gật đầu, gương mặt xinh đẹp không có tí vui mừng gì cả.


Con gái trong nhà dù sớm hay muộn cũng phải lập gia đình, qua tháng bảy là Diêu Thanh Thanh tròn mười bảy tuổi, nên thành thân.

“Khi nào diễn ra hôn lễ?” A Manh hỏi.

“Sau sinh nhật ta, mười ba tháng bảy, theo một cao tăng thì đó là ngày lành.” Tâm tình Diêu Thanh Thanh có chút không tốt, sau đó nhìn A Manh, lại không nhịn được nói: “A Manh, ta không muốn lập gia đình… Tam công tử kia lớn lên như thế nào ta cũng không biết, hơn nữa nghe nói phẩm giá hắn có chút không tốt lắm…”

A Manh sờ sờ đầu nàng, an ủi: “Đừng lo lắng, tổ mẫu ngươi, cha ngươi, nương ngươi đều thương ngươi, đương nhiên sẽ vì ngươi mà chọn hôn phu, sẽ không để ngươi phải chịu khổ. Hơn nữa ta nghe nói vài vị chủ tử ở Tĩnh vương phủ làm việc không tốt, nhưng Tĩnh vương phi cùng thế tử phi đều có vẻ đứng đắn, gia phong cũng tốt. Lại cũng chưa nghe thấy chuyện gì náo loạn ở hậu viện Tĩnh vương phủ, nữ nhân cũng không nhiều, ngươi gả vào đó, sẽ không quá tệ đâu.”

Diêu Thanh Thanh nhíu mày suy nghĩ, sau đó, trên mặt lộ ra tươi cười: “Ân, ngươi nói thế ta cũng yên tâm rồi, ít nhất so với các tỷ tỷ đã lập gia đình, ta cũng tốt hơn nhiều, tỷ phu trừ bỏ thê tử, bên người có rất nhiều thị thiếp cùng nha hoàn thông phòng linh tinh, ta nghe lén các tỷ tỷ về kể với mẹ, tướng công các nàng lén sủng di nương, liền ngay cả cha ta…”

Nói đến đây, Diêu Thanh Thanh có chút ảm đạm, nàng tuy biết nam nhân có tam thê tứ thiếp là bình thường, nhưng trong lòng lại không muốn vị hôn phu của mình cũng sẽ có nhiều nữ nhân, không phải nàng e ngại có người tranh thủ tình cảm của tướng công, mà là cảm thấy khó chịu, có loại cảm giác “nam nhân bị nhiều nữ nhân sử dụng qua sẽ rất bẩn.”

Sở dĩ Diêu Thanh Thanh có loại tư tưởng này cũng là do A Manh đả thông tư tưởng, A Manh tuy rằng không có nói gì đến chế độ một vợ một chồng ở hiện đại, nhưng ngẫu nhiên khi trêu đùa, sẽ lơ đãng tiết lộ ý nghĩ của chính mình, khiến cho Diêu Thanh Thanh có một bộ dáng như thế này.

Trong lòng Diêu Thanh Thanh tuy rằng có chút buồn khổ, nhưng việc hôn nhân trưởng bối đã định ra cũng không dám có ý kiến gì, cho nên chỉ muốn tìm A Manh nói chuyện phiếm, để A Manh an ủi nàng một chút. A Manh lớn lên từ nhỏ cùng nàng, nàng rất thích tâm sự cùng A Manh, thậm chí có nhiều chuyện mẫu thân nàng cũng không thể biết bằng A Manh.

“Nga, phải rồi, Túc vương phủ mới sinh tiểu thế tử, ta nghe cha nói, Hoàng Thượng rất cao hứng, nói chuẩn bị tổ chức tiệc đầy tháng cho tiểu thế tử của Túc Vương, đến lúc đó sẽ mời nữ quyến của các đại thần đến.” Diêu Thanh Thanh nói đến đây liền nóng bỏng nhìn A Manh, “Đến lúc đó … Tam công tử kia chắc cũng sẽ đi, dù sao cũng là Túc vương, sẽ để lại mặt mũi cho Túc Vương.”

Túc Vương này A Manh có nghe nói qua, đây chính là đệ đệ được Hoàng Đế sủng ái nhất, quyền thế ngập trời, dưới một người trên vạn người, vạn vật. Theo lý mà nói, đế vương mà tin một thần tử cũng sẽ không sủng đến thế, đặc biệt đây còn là huynh đệ ruột thịt, sẽ không sợ huynh đệ làm phản sao? Nhưng Sùng Đức hoàng đế gần như còn thông báo cho toàn thiên hạ biết hắn sủng đệ đệ thế nào, vì Túc vương mà ngoại lệ nhiều điều, khiến cho mọi người đều chết lặng. Cho nên, đầy tháng của thế tử Túc vương, Hoàng Đế so với biểu hiện của người cha còn nhiệt tình hơn, đại đa số mọi người đều oán thầm một chút, sau đó đều bình tĩnh lại.

Nhìn Diêu Thanh Thanh, A Manh hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Nghe thế, Diêu Thanh Thanh cười rộ lên, vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, nhìn nhìn A Manh: “Người hiểu ta chỉ có A Manh! Tiệc trăng tròn ở phủ Túc vương, tam công tử Tĩnh vương phủ cũng sẽ đi. Cái kia … A Manh, ta chưa nhìn thấy hắn bao giờ, đến lúc đó, ngươi giúp ta nhìn bộ dáng của tam công tử kia một chút, được không?” Nói xong, khuôn mặt đỏ ửng lên.

Chỉ là nhìn bộ dáng một người, điểm ấy A Manh làm được, liền gật đầu.

Diêu Thanh Thanh nhẹ lòng, sau đó hỏi A Manh chuyện mười ngày trước ở Ngu Châu thành, nghe A Manh kể đến thác nước ở đó, vẻ mặt hâm mộ. A Manh cũng nói giảm đi một chút về thái độ của Ngu gia, miễn cho đại tỷ ngốc nghếch này lại lo lắng, muốn nàng đi nguyền rủa người ta. Hazzzz, nguyền rủa không phải cứ tùy tiện dùng loạn là được. (Vâng, nhưng chị đã vô tình nguyền rủa người ta cắn vào lưỡi rồi mà!)

Sau khi tiễn Diêu Thanh Thanh, A Manh nhìn thời gian, cũng nên ăn tối rồi, liền đứng lên đến phòng ăn.


Bởi tướng quân phủ ít người, nên bình thường bữa tối mọi người cùng nhau ăn ở phòng ăn, Diêu thị cùng con gái, con dâu dùng bữa tối, có vẻ náo nhiệt, Ngu Nguyệt Trác liền quy định bữa tối mọi người tụ tập một chỗ dùng bữa.

“Thanh Thanh về rồi sao? Sao không mời nàng dùng bữa?” Diêu thị hỏi.

“Nương, Thanh Thanh có việc, nói không tiện lưu lại, nhờ con dâu cảm ơn ý tốt của ngài, lần tới lại đến thăm ngài.” A Manh trả lời, thực tế khi A Manh kêu Thanh Thanh ở lại dùng bữa, nhưng nàng lại nói không muốn nhìn thấy mặt Ngu Nguyệt Quyên, miễn cho ăn mất ngon.

Ngu Nguyệt Quyên nghe xong, khóe môi lộ ra cười lạnh, “Không ở lại càng tốt, nhà chúng ta cơm rau dưa, có lẽ đại tiểu thư ăn không quen.”

"Nguyệt Quyên!" Diêu thị trách cứ một tiếng.

Ngu Nguyệt Quyên hừ một tiếng, cúi đầu.

A Manh nhìn Diêu thị bất đắc dĩ, cười cười với bà, dời đi lực chú ý của bà.

Ăn cơm xong, ba người ngồi ở đại sảnh uống trà, A Manh báo cáo cho Diêu thị nghe chuyện tướng quân phủ.

Tuy rằng tính tình Diêu thị thoáng, không để ý chuyện này, Ngu Nguyệt Trác cũng đem chuyện ở phủ giao cho A Manh quản lý, nhưng Ngu Nguyệt Quyên kháng nghị, Diêu thị liền để A Manh mỗi ngày báo cáo với bà một chút chuyện. Theo như Ngu Nguyệt Quyên nói, miễn cho A Manh độc tài vượt quyền, phá hoại phủ, trong lòng Diêu thị cũng lo lắng, liền nghe theo ý kiến nữ nhi. A Manh cũng không thèm để ý, lại theo Ngu Nguyệt Trác nói, tướng quân phủ trừ quản gia, còn có Tần ma ma lợi hại giúp đỡ, A Manh chỉ cần thu sổ sách cùng chìa khóa khố phòng, chờ nghe hạ nhân báo cáo là được.

Ngu Nguyệt Quyên dự thính, đột nhiên xen vào nói: “Tiệc trăng tròn ở phủ Túc vương khi nào diễn ra?”

A Manh cùng Diêu thị đồng thời nhìn về phía nàng, Ngu Nguyệt Quyên không quản nhiều thế, hai mắt sáng rực nhìn A Manh.

“Hai mươi tháng tư, còn hơn mười ngày nữa.” A Manh trả lời, cảm thấy ánh mắt cô nương lúc này rất sáng, lại nói: “Là Thanh Thanh nói cho ta biết, nghe nói Hoàng Thượng đứng ra tổ chức.”

Ngu Nguyệt Quyên hai mắt tỏa sáng: “Vậy ngươi đi không?”

A Manh thấy thân thể nàng nhướn lên, đây là động tác khẩn trương, tuy không biết nàng nghĩ gì, nhưng nàng vẫn trả lời: “Nếu phủ chúng ta nhận được thiệp, đương nhiên là phải đi”

Nghe được đáp án, Ngu Nguyệt Quyên ngồi trở lại ghế, tay nắm khăn, không hề chú ý đến chuyện khác, chỉ là nhìn thần sắc của nàng, khó có thể hiểu được nàng suy nghĩ gì.

Ngu Nguyệt Quyên không nói, A Manh và Diêu thị cũng không hỏi đến, tiếp tục nói dở câu chuyện vừa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận