Hiện Trường Livestream Kỳ Quái


Phó Kỳ Đường hoàn toàn không ngờ rằng Cung Tử Quận nói tản bộ nghĩa là đi kiểm tra lại căn homestay một cách hoàn chỉnh.

Anh đẩy mở cửa sổ cuối hành lang tầng hai, gió đêm thổi lướt qua, dư ảnh của pháo hoa lóe lên ở đằng xa rồi biến mất ngay lập tức.
"Đúng rồi, vụ mất tích tra được lúc xế chiều kia liệu có thể là Chu Dung Xương giết Hứa Mai, sau đó cải trang thành cô ta rồi mang theo tài vật bỏ trốn không?" Phó Kỳ Đường hỏi: "Vậy thì quỷ có thể là Hứa Mai."
Cung Tử Quận lắc đầu: "Chu Dung Xương 1m80, Hứa Mai 1m55, cải trang kiểu gì?"
Buổi chiều, lúc Phó Kỳ Đường điều tra tư liệu thì không biết thể trạng hai người cách xa nhau vậy nên mới nghĩ là bọn họ tráo đổi thân phận, nghe Cung Tử Quận nói như thế vừa bừng tỉnh, vừa kinh ngạc.
"Tôi xác định trên tin tức không nhắc tới hình dáng chi tiết của hai người bọn họ, sao anh lại biết được?"
Cung Tử Quận không đáp mà chỉ chỉ mỉm cười nhìn anh.
Phó Kỳ Đường phản ứng lại: "Hỏi thăm tay bán máy ảnh nhiệt độ à?"
"Ừm."
Phó Kỳ Đường không khỏi muốn vỗ tay vì lần thứ hai thấy hắn cẩn thận chặt chẽ như thế, than thở: "."
Hai người đi qua hành lang xem xong tầng ba và sân thượng, Phó Kỳ Đường đang muốn hỏi Cung Tử Quận có phải là đang tìm cái gì không thì nghe Cung Tử Quận nói: "Có muốn đi nhìn lại mấy phòng ở tầng hai không?" Giọng điệu của hắn còn lộ ra một chút phấn khởi tràn đầy.
Phó Kỳ Đường: "..."
Anh quay người lại, bất đắc dĩ hỏi: "Anh là fan sự nghiệp đấy à?"
Cung Tử Quận không rõ vì sao, nghe vậy thì hơi run run: "Tại sao lại nói như thế?"
"Tôi đang nghĩ là do tôi béo mà anh lại không tiện nói thẳng nên dùng phương thức này để đốc thúc tôi vận động giảm cân đấy." Phó Kỳ Đường vô tội nói.
Cung Tử Quận nở nụ cười, khóe môi nâng lên tạo thành một đường cung nhỏ, ánh mắt dưới ánh đèn vô cùng chân thành: "Hiểu lầm to rồi, tôi là fan sinh mệnh, chỉ cần cậu còn sống thì cho dù là sống ở nơi mà tôi không gặp được, tôi cũng rất vui vẻ."
Phó Kỳ Đường hơi sửng sốt, một lát sau mới lắc đầu cười: "Bây giờ tôi hơi tin anh là fan cuồng của tôi rồi đấy, y đúc văn mẫu."
Cung Tử Quận cũng liếc mắt nhìn anh: "Nếu thế thì sau này tin tưởng tôi nhiều thêm chút đi, tôi sẽ không lừa cậu đâu...!Anh Tiểu Đường."
Phó Kỳ Đường: "..."
Lần này anh trăm phần trăm tin tưởng Cung Tử Quận là fan của mình.


Dù sao trừ fan ra thì dường như cũng chẳng còn ai gọi anh như thế, cho dù là anh quản lý Lưu Hiện cũng chỉ gọi anh là "Kỳ Đường" mà thôi.
Phó Kỳ Đường ho nhẹ một tiếng, lúc đi đến khúc chuyển cầu thang thì giả vờ lơ đãng sờ sờ đôi tai đang nóng đỏ, cứ cảm thấy gọi như vậy...!Hơi thân mật quá.
[06: Anh Tiểu Đường...!]
[33: Anh Tiểu Đường...!]
[19: Aaaaa lầu trên được rồi đấy! Đừng có nói nữa, tui điên rồi!! Đây sao có thể là Sói Điên chứ? Tui không tin!!! ]
[60: Sói Điên đã sớm nói hắn đu idol rồi còn gì, cứ chấp nhận cái "tính năng" này đi thôi...!]
[56: Không đáng yêu gì hết! Cút! Tui tuyệt đối không chấp nhận! ]
[23: Cổ phiếu của Tiểu Đường đã được lên sàn, mua được là sẽ kiếm được~! ]
[26: Tui mua hết ^_^]
Tầng hai có tổng cộng bốn phòng ngủ.

Vừa lên tầng, phòng đầu tiên bên tay phải là phòng số 1, trong cùng là phòng số 4, đối diện là phòng số 2 và phòng số 3.
Cung Tử Quận ngoảnh mặt làm ngơ với mấy cái bình luận đang gào khóc thảm thiết, bình tĩnh đi vào phòng số 1.

Đây là một gian phòng vô cùng đơn sơ, phòng vệ sinh bên tay trái cửa ra vào, giường đặt sát tường, đầu giường có một cái giá áo giản dị, phía đối diện là ghế sofa và một cái bàn gỗ nhỏ.
"Căn phòng này có bố cục khá giống với phòng 202 ở khách sạn." Phó Kỳ Đường đánh giá một phen rồi mở miệng nói, anh ở phòng 202 một buổi tối nên rất có quyền lên tiếng: "Tổ tiên của tôi vừa mách bảo là giống nhau thế này thì hẳn là có chỗ nào đó sai sai...!Mà sai ở đâu thì tổ tiên không nói."
"Trực giác của cậu à?" Cung Tử Quận hỏi.
Phó Kỳ Đường gật đầu, có chút ngượng ngùng: "Có phải là nghe hơi vô căn cứ nhỉ?"
"Không, đây là chuyện tốt.

Cậu tới đây đánh giá một chút đi." Hắn nói rồi đi vào phòng số 2 phía bên kia: "Thế nào?"
Phó Kỳ Đường nghiêm túc cảm nhận sau đó ăn ngay nói thật: "Không có cảm giác gì."
Phòng số 3 ở cách vách cũng vậy nhưng vừa mới vào phòng số 4, Phó Kỳ Đường đã sững sờ.

"Thấy được rồi à?" Cung Tử Quận hỏi.
"Trông hơi chen chúc nhỉ." Phó Kỳ Đường chần chừ một chút rồi nói.
Anh để ý thấy bên trong căn phòng này có hơi nhiều gia cụ, một cái tủ quần áo đôi để sát tường chiếm đi không ít không gian.

Phó Kỳ Đường nhắm mắt lại sắp xếp dữ liệu hình ảnh trong đầu, giọng nói càng thêm chắc chắn hơn: "Diện tích căn phòng này nhỏ hơn một chút, phòng 202 giống phòng này, đều đem lại cảm giác tương đối chật chội."
Anh vừa nói vừa đi quanh phòng một lần rồi gật gật đầu: "Không sai, tôi khẳng định."
Cung Tử Quận lật hai cái gối lên, một lớp bụi dày đặc rơi xuống từ vỏ bọc gối thêu uyên ương.

Hắn kề sát lỗ tai vào vách tường, gõ gõ tay.
Phó Kỳ Đường cũng dán tới nghe, chớp mắt nói: "Tường thật đấy."
Ngay sau đó đầu anh bị gõ nhẹ một cái.

Cung Tử Quận cười thu tay về: "Ừm, cái này cũng vậy."(*)
"..."
Xem xong bốn căn phòng ở tầng hai, Phó Kỳ Đường mới chỉ biết phòng số 4 có diện tích nhỏ hơn ba phòng còn lại một chút mà Cung Tử Quận đã làm ra bộ dáng tính trước hết rồi.
"Qua xem cả ban công đi." Cung Tử Quận nói: "Tôi xác nhận một chút."
"Đã đến giai đoạn này rồi cơ à?" Phó Kỳ Đường nhỏ giọng thầm thì, ý thức mạnh mẽ được việc chêch lệch thực lực.
"Giai đoạn gì, hai ta cùng ra ban công?"
"...!Tôi nói về "Xác nhận", xem ra anh đã nắm chắc được đáp án rồi." Phó Kỳ Đường bất đắc dĩ: "Với cả đừng nói mấy lời sến súa nữa được không, sao anh có thể là fan sinh mệnh được chứ, rõ ràng là biểu hiện của một khối u ác tính." (J: Mình nghĩ ý của anh Đường là nói anh Sói giống :v )
Cung Tử Quận suy nghĩ một chút rồi thản nhiên thừa nhận, ý tứ sâu xa mà nhìn anh: "Cũng không phải là không thể."
"Tư tưởng của anh thật là nguy hiểm, tôi khuyên anh..."

Lời còn chưa dứt, Phó Kỳ Đường bỗng nhiên cảm thấy cổ họng căng cứng, trong hư không bỗng nhiên có một bàn tay lạnh lẽo duỗi ra bóp cổ và kéo mạnh anh về phía trước.

Không khí cấp tốc trôi đi, Phó Kỳ Đường nín đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng.

Anh liều mạng quơ tứ chi, hai chân đạp đạp trên mặt đất với ý đồ mượn lực để chống lại sức mạnh thần bí kia nhưng không thể làm gì được.
"Anh Tiểu Đường!"
Anh nghe thấy Cung Tử Quận hô to một tiếng.

Một giây sau, ngực Phó Kỳ Đường chấn động như bị cái gì đánh trúng, tiếp theo đột nhiên vang lên tiếng nứt vỡ nho nhỏ, dòng sức mạnh kia biến mất, xa xa mơ hồ có tiếng gào thét thê lương mà Phó Kỳ Đường đã không còn nghe được nữa.
Anh ngã sấp về phía trước rồi được Cung Tử Quận đứng đằng sau đỡ lấy, liên tục ho khan.
"...!Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vài phút sau, Phó Kỳ Đường khàn giọng hỏi.

Từ đầu đến cuối chỉ vỏn vẹn có ba giây đồng hồ, anh còn không kịp phản ứng.

Vừa nãy là quỷ à? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Nhiếp Tiểu Lam ở một mình dưới tầng một, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện chứ? Trong lúc nhất thời, đủ loại ý nghĩ tràn vào não bộ, Phó Kỳ Đường chỉ cảm thấy cổ họng càng đau hơn.
Cung Tử Quận nửa ôm lấy anh để giúp anh vỗ lưng thuận khí, sắc mặt cũng rất khó coi: "Gương nát."
Phó Kỳ Đường hơi sửng sốt rồi móc mấy mảnh vụn từ trong chiếc túi áo trước ngực ra, đây là chiếc gương nhỏ Cung Tử Quận cho anh trưa hôm qua.

Anh nhớ lúc đó mình hỏi đây là cái gì, Cung Tử Quận không có trả lời thẳng mà chỉ hời hợt nói là sợ anh trong lúc mơ hồ lại bị làm thế thân cho kẻ khác.
"Đây là..."
"Có người dùng cậu chắn quỷ nhưng bị gương chặn lại." Cung Tử Quận tức giận không thôi, nhìn mặt mũi Trương Nguyên Tích tái nhợt đang vặn vẹo trong mảnh gương vỡ: "Trương Nguyên Tích, tốt nhất là gã nên cầu đêm nay mình sẽ chết trong tay quỷ đi."
*
Đại khái là nhờ chiếc gương nhỏ đã chắn cho hầu như toàn bộ công kích nên ngoại trừ trên cổ từ từ hiện lên vết siết màu đỏ chói và tứ chi bị trầy xước nhẹ ra thì Phó Kỳ Đường không bị thương gì lớn.

Trở lại tầng một, Nhiếp Tiểu Lam đang ngồi ở trong ghế sofa nghiêm túc nhìn chằm chằm cái bóng của mình như thể một giây sau nó sẽ nhảy dựng lên giết người vậy.

"Trở về rồi à, có phát hiện ra...!Cổ anh sao thế?!" Nhiếp Tiểu Lam kinh ngạc.
Phó Kỳ Đường há miệng lại phát hiện cổ họng đau rát dữ dội thì chỉ nhoẻn miệng nở nụ cười, biểu thị mình không sao.

Cung Tử Quận tìm được hòm thuốc trong một chiếc tủ ở phòng khách, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình rồi ra hiệu cho Phó Kỳ Đường ngồi xuống.
"Quỷ đột nhiên xuất hiện, bị nó siết một cái." Giọng Cung Tử Quận lạnh lùng nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng, dùng tăm bông dính thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương cho Phó Kỳ Đường.
Gặp quỷ trong phó bản là chuyện bình thường nên Nhiếp Tiểu Lam chỉ là kinh ngạc một chút rồi lại bình tĩnh nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi."
"Đúng rồi, hôm đầu tiên ai kiểm tra tầng hai vậy?" Cung Tử Quận hỏi.
"Tạ Nhất Minh với Trương Nguyên Tích.

Tôi, Quý Đào và Viên Phi phụ trách tầng ba." Nhiếp Tiểu Lam suy nghĩ một chút nói.
"Hôm ấy bà chủ nói có một phòng ở tầng hai vẫn luôn bị khóa, là gian này à?"
"Đúng.

Cho nên sau đó Tạ Nhất Minh phải đá tung cửa ra mới vào kiểm tra được." Nhiếp Tiểu Lam kể, lúc đó cô đang tìm người cùng kiểm tra nhà kho, đi ngang qua lầu hai thì thấy.
"Sao vậy?"
"Gian phòng kia có bố trí khác các phòng còn lại, đồ trong phòng cũng không cùng chất liệu.

Gối kiều mạch và vỏ gối thêu rõ ràng là đồ cá nhân."
Giọng Cung Tử Quận rất nhỏ, hơi thở cũng không nóng, nhẹ nhàng lướt qua tai Phó Kỳ Đường khiến anh thấy hơi ngứa, vừa định tránh đi đã bị Cung Tử Quận đè vai lại, còn nhận được một ánh mắt trách cứ.
"Đừng nhúc nhích, xong ngay thôi."
Phó Kỳ Đường: "..."
Nhiếp Tiểu Lam lựa chọn giả bộ mù, tiếp tục hỏi: "Đồ cá nhân? Nói cách khác, gian phòng kia không phải phòng cho khách nên mới vẫn luôn bị khóa lại?"
Cung Tử Quận gật đầu.
"Nhưng mà thế thì sao?"
"Chứng tỏ có người sống ở căn phòng số 4 của homestay này trong khoảng thời gian dài, đây là phòng ngủ của bọn họ." Phó Kỳ Đường trừng mắt nhìn: "Về phần là ai thì tôi đoán là hai tên zombie trong tấm ảnh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận