Hiệp Ẩn Ma Tung

Tiêu Nhất Phong ngắt lời :

- Cao Như Đăng trải qua cuộc sống vốn rất nhiều năm trong giới hắc đạo, đã quen thói tham lam, khó mà sửa đổi được trong một thời gian ngắn, chúng ta nên thận trọng đề phòng vẫn hơn.

Tiêu Ngọc Yến gật đầu :

- Phụ thân nói rất phải, thận trọng vẫn hơn!

Bỗng hạ thấp giọng nói tiếp :

- Nhưng có một người đến nay vẫn chưa lộ diện, thật đáng lo ngại.

Tiêu Nhất Phong nhướng mày :

- Ngươi muốn nói ai vậy?

Tiêu Ngọc Yến nhấn mạnh giọng :

- Kẻ đã sát hại Châu Bách Long!

Tiêu Nhất Phong trầm ngâm :

- Có lẽ người đó chỉ là vì tư thù, sau khi đắc thủ đã cao bay xa chạy rồi!

Tiêu Ngọc Yến nhẹ lắc đầu :

- Theo nữ nhi thì có lẽ không đơn giản như vậy, sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên thế này?

Tiêu Nhất Phong chau mày :

- Nhưng phụ thân đã suy nghĩ suốt một đêm mà cũng không nghĩ ra được trong võ lâm hiện nay, người nào có thể mặt đối mặt mà hạ thủ Châu Bách Long, thật là kỳ lạ!

- Không chừng đây có sự giả trá cũng nên!

- Người đã cháy khét, đêm qua phụ thân có đến đó xem xét, làm gì có sự giả trá?

- Nữ nhi có đến xem trộm Châu Hoài Anh, ả ta chẳng có gì là đau khổ cả.

- Người trong võ lâm rất xem nhẹ sự sống chết, hơn nữa, ả nha đầu này tính rất rắn rỏi, cho dù đau khổ thì ngươi cũng khó mà nhận thấy được.

Tiêu Ngọc Yến nhướng mày mấy lượt, như không đồng ý với nhận định của phụ thân, nhưng nàng không nói ra, lái sang chuyện khác :

- Phụ thân định thế nào?

Tiêu Nhất Phong nhướng mày :

- Ngươi muốn nói về vấn đề gì?

- Về Cao Như Đăng!

Tiêu Nhất Phong đanh giọng :

- Y có kế lên trời, ta có thang phá mây, phụ thân không đến nỗi vấp ngã dưới tay y đâu.

Tiêu Ngọc Yến mỉm cười gật đầu :

- Vậy thì nữ nhi yên tâm rồi!

Vừa dứt lời, đột nhiên từ trên ghế tung mình lên, hệt như một cánh én lướt qua cửa sổ ra ngoài. Bên ngoài là một khoảng sân trống, chẳng có đình đài, cũng không có cây cỏ, nhìn qua là thấy rõ cả.

Thế nhưng, hai cha con Tiêu Nhất Phong quét mắt nhìn quanh, chẳng phát hiện ra gì.

Tiêu Ngọc Yến lại phi thân lên mái nhà, vẫn chẳng trông thấy một bóng người nào, đoạn lại tung mình xuống đất.

Tiêu Nhất Phong vội đến gần hỏi :

- Ngọc Yến, có việc gì vậy?

Tiêu Ngọc Yến chau mày :

- Rõ ràng là có người ngoài của sổ.

Tiêu Nhất Phong cũng chau mày :

- Nhưng đâu có trông thấy gì?

Tiêu Ngọc Yến hậm hực :

- Đã bị hắn tẩu thoát rồi!

Tiêu Nhất Phong cười :

- Phóng mắt khắp thiên hạ, ai có thể sánh kịp với khinh công Lương Thương Yến của ngươi kia chứ?

Tiêu Ngọc Yến giận dỗi :

- Phụ thân chủ quan quá, khinh công của Cẩm Y Đạo Phàn Cửu cũng đâu kém!

Tiêu Nhất Phong ngẩn người :

- Phàn Cửu ư?

Cười hăng hắc nói tiếp :

- Theo nhận xét của phụ thân, Cẩm Y Đạo Phàn Cửu khó mà sánh kịp ngươi!

Tiêu Ngọc Yến bỗng nhướng mày nói :

- Lúc nữ nhi phóng ra còn trông thấy một bóng người, loáng cái đã biến mất, chả lẽ chính là...

Bỗng ngưng lời, không nói tiếp nữa.

Tiêu Nhất Phong trầm giọng hỏi :

- Chính là ai?

- Kẻ đã sát hại Châu Bách Long, chưởng pháp cao minh thế kia...

Tiêu Nhất Phong cười típ lời :

- Ngươi đừng nghĩ vớ vẩn, chưởng pháp cao minh cũng chưa hẳn là có khinh công tuyệt thế, bởi ngươi cứ nghĩ đến kẻ ấy nên mới tưởng tượng ra bóng người đó thôi!

Tiêu Ngọc Yến lẩm bẩm :

- Chả lẽ nữ nhi hoa mắt hay sao? Đâu lẽ nào lại vậy?

Tiêu Nhất Phong vỗ vai nàng :

- Mấy hôm qua ngươi cũng vất vả quá, ta trở về phòng đi!

Hai người lại phóng qua cửa sổ vào phòng, vừa mới ngồi yên, bỗng nghe tiếng gõ cửa khe khẽ.

Tiêu Nhất Phong đứng lên ra mở cửa, thì ra là một lão điếm gia.

Lão điếm gia cung kính nói :

- Bẩm Tiêu gia, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, xin Tiêu gia đến ngay kẻo thức ăn nguội lạnh.

Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu :

- Đặt tại đâu?

- Theo đúng lời dặn bảo, tiểu nhân đặt trong Mẫu Đơn Đình ở hậu viện, chung quanh có che bình phong rất là yên tĩnh, lẽ ra thức ăn lần lượt mang đến, nhưng theo lời dặn bảo của Tiêu gia, thảy đều mang đến đầy đủ rồi.

Tiêu Nhất Phong gật đầu :

- Vậy thì ta đến ngay, lão hãy đi mời Cao gia, cứ bảo là Tiêu mỗ thiết yến tẩy trần cho ông ấy!

- Thưa vâng!

Lão điếm gia vừa định quay đi, Tiêu Nhất Phong lại nói :

- Tiêu mỗ cần yên lặng để chuyện trò với Cao gia, tuyệt đối không được cho bất kỳ ai vào hậu viện quấy nhiễu, lão phải nhớ kỹ đấy!

Lão điếm gia gật đầu :

- Khi nào Tiêu gia với Cao gia đã vào hậu viện, tiểu nhân sẽ khóa cửa ngay, tuyệt đối không ai vào được.

Tiêu Nhất Phong khoác tay :

- Vậy hãy mau đi mời Cao gia đi!

- Thưa vâng!

Lão điếm gia quay người bỏ đi. Sau đó, hai cha con Tiêu Nhất Phong lần lượt ra đi.

* * * * *

Chiếc bàn to chỉ có bảy người, Cao Như Đăng và bốn thuộc hạ chiếm nửa bàn, hai cha con Tiêu Nhất Phong ngồi đối diện nhau, hai bên trống rất nhiều, song bầu không khí buổi tiệc cũng rất vui vẻ.

Rượu qua ba tuần, Tiêu Nhất Phong bỗng hỏi :

- Nghe đâu mấy năm gần đây việc làm ăn của Cao huynh cũng không đến đổi tệ phải không?

Cao Như Đăng cười hăng hắc :

- Việc làm ăn có vốn khó khăn hơn không vốn nhiều.

Tiêu Nhất Phong hạ thấp giọng :

- Nghe nói Cao huynh có hai ngân hiệu rất lớn tại kinh thành, và đều có qua lại với các ngân hiệu các nơi, ngân phiếu được phát hành cũng rất được tín nhiệm...

Cao Như Đăng tiếp lời :

- Lẽ dĩ nhiên, trong việc làm ăn là phải có uy tín mới được.

Tiêu Nhất Phong hạ giọng thật thấp :

- Chính vì vậy Tiêu mỗ mới dám tiến hành vụ giao dịch này với Cao huynh.

Cao Như Đăng vòng tay :

- Được Tiêu huynh đoái hoài, Cao mỗ hết sức cảm kích, nhưng...

Ngưng chốc lát mới nói tiếp :

- Cao mỗ hành sự rất rõ ràng, có điều này cấn phải nói rõ.

Tiêu Nhất Phong khoát tay :

- Xin cứ nói!

Cao Như Đăng chậm rãi nói :

- Số lượng quá lớn và nha môn lại đang truy tra nghiêm ngặt, đồng thời Cao mỗ cũng chẳng thể vận chuyển số bạc to lớn thế này về kinh thành, đành phải nhờ vào sự giúp đỡ của các ngân hiệu gần đây...

Tiêu Nhất Phong cười tiếp lời :

- Chỉ cần một lời nói của Cao huynh, hẳn là không có gì khó khăn.

Cao Như Đăng cau mày :

- Đành rằng vậy, nhưng bọn người mở ngân hiệu chẳng tốt lành gì đâu Tiêu Nhất Phong trố mắt :

- Vậy ư?

Cao Như Đăng mỉm cười :

- Việc buôn bán qua tay là phải có lãi, đó là điều tất nhiên, Cao mỗ cũng chẳng thể trách họ, hắc hắc...

Nói đến đó, Cao Như Đăng buông tiếng cười khan liên hồi.

Tiêu Nhất Phong thầm cười khảy, song ngoài mặt vẫn thản nhiên nói :

- Mỗi ngành nghề đều có luật riêng, xin Cao huynh cứ dặn bảo, Tiêu mỗ sẵn sàng tuân...

... thiếu mấy hàng...

Tiêu Nhất Phong tiếp lời :

- Xin Cao huynh cứ dặn bảo!

Cao Như Đăng nói tiếp :

- Cao mỗ xuất ngân phiếu mười vạn lạng, còn số quan...

Tiêu Nhất Phong trố mắt ngắt lời :

- Vậy là một đổi hai rồi còn gì? Thế thì ép giá quá!

Cao Như Đăng cười khảy :

- Với số lãi mười vạn lạng bạc mà Cao mỗ phải rời khỏi kinh thành một chuyến, nếu không vị nễ Ngọc Diện Hiệp, hắc hắc...

Tiêu Nhất Phong vội cười giả lả nói :

- Cao huynh đã hiểu lầm rồi, ý Tiêu mỗ là muốn nói các ngân hiệu kia thôi!

Cao Như Đăng lắc đầu :

- Đành chịu vậy thôi, nếu số lãi không cao thì đâu ai chịu mạo hiểm thế này!

Tiêu Nhất Phong gật đầu :

- Được, chúng ta đều là người từng trải trong giang hồ, đôi bên rất hiểu biết rất nhiều về nhau...

Cao Như Đăng cười hăng hắc :

- Điều ấy không cần Tiêu huynh phải dặn bảo, ngân hiệu của Cao mỗ không khiên đi được đâu!

Tiêu Nhất Phong cười :

- Không dám! Không dám!

Quay sang Tiêu Ngọc Yến khoát tay nói :

- Ngọc Yến, hãy kính rượu Cao tiền bối mau!

Tiêu Ngọc Yến nâng ly lên nói :

- Được nghe danh tiền bối từ lâu, vãn bối xin cạn ly này trước để tỏ lòng tôn kính.

Đoạn ngửa cổ uống một hơi cạn ly.

Cao Như Đăng cũng nâng ly uống cạn, đoạn cười hô hố nói :

- Đúng là phụ long nữ phụng, tuyệt lắm...

Bỗng ngưng cười, quay sang chú mắt nhìn Tiêu Nhất Phong nói tiếp :

- Tiêu huynh, chúng ta bao giờ trao đổi?

Tiêu Nhất Phong mỉm cười :

- Xin Cao huynh hãy chờ một hai hôm!

Cao Như Đăng nhướng mày :

- Vì sao vậy?

Tiêu Nhất Phong trầm giọng :

- Hiện nay tại khu vực Lạc Hà có mấy nhân vật khó đối phó, nên chờ một vài hôm tốt hơn.

Cao Như Đăng thoáng chau mày :

- Chẳng hay là những cao thủ nào, đến đỗi khiến Ngọc Diện Hiệp cũng phải thắc thỏm lo âu?

Tiêu Nhất Phong cười nhạt :

- Cao huynh đã quá đề cao Tiêu mỗ! Thôi, chúng ta hãy uống rượu, bữa tiệc hôm nay chủ yếu là để tẩy trần cho Cao huynh, chúng ta phải uống cho thỏa thích, có gì ngày mai hẵng tính!

Cao Như Đăng giơ cao ly trong tay nói :

- Cung kính chi bằng tòng mệnh, Cao mỗ xin tâm lĩnh thịnh tình của Tiêu huynh!

Tiêu Ngọc Yến xen lời :

- Nghe nói Cao tiền bối có ba điều không sợ, chẳng hay đúng không vậy?

Cao Như Đăng trố mắt ngạc nhiên :

- Ồ, cô nương hãy nói nghe thử, ba điều không sợ đó là gì?

Tiêu Ngọc Yến đưa một ngón tay lên :

- Một là không sợ tiền bạc nhiều!

Cao Như Đăng cười ha hả :

- Cô nương mắng Cao mỗ đó phải không?

Tiêu Ngọc Yến nhoẻn cười :

- Vãn bối đâu dám...

Ngưng chốc lát, nói tiếp :

- Hai là không sợ thê thiếp nhiều, nghe đâu nội ở tại kinh thành, tiền bối đã có đến mười thê thiếp xinh đẹp rồi.

Tiêu Nhất Phong sầm mặt :

- Ngọc Yến, ngươi là con gái sao lại nói năng như vậy?

Tiêu Ngọc Yến phụng phịu :

- Đam mê nữ sắc dó là bản sắc anh hùng, đó đâu phải là điều xấu xa.

Cao Như Đăng cười ha hả :

- Miệng của cô nương thật là ngọt ngào, vậy chứ điều thứ ba không sợ là gì?

Tiêu Ngọc Yến nhoẻn cười :

- Đối mặt với cường địch mà chẳng chút sợ hãi, điểm này là đáng khâm phục hơn hết.

Cao Như Đăng cười vang :

- Bằng vào những lời này của cô nương, đêm nay Cao mỗ phải uống một bữa thật say mới được...

Đoạn quay sang tùy tùng khoác tay :

- Nào, hãy mang chén to đến đây!

Tiêu Ngọc Yến giơ chân dưới bàn, đá nhẹ một cái vào bắp chân Tiêu Nhất Phong.

* * * * *

Tuy trăng thanh gió mát, nhưng thời tiết cuối thu cũng chẳng có gì là nên thơ. Vậy mà trên con đường từ Lạc Hà dẫn đến Phong Lâm Độ lại có một đôi nam nữ đang đi dạo trong đêm tối, hai người đó chính là Diêu Kiệt và Châu Hoài Anh.

Sau một hồi chuyện trò vẩn vơ, Diêu Kiệt thừa dịp đi vào chính đề :

- Châu cô nương nhận xét về con người của tại hạ thế nào?

Châu Hoài Anh chững bước, quay sang nhìn chằm chặp vào mặt Diêu Kiệt.

Diêu Kiệt khẽ nói tiếp :

- Cô nương cứ thẳng thắn nói ra, không sao đâu!

Châu Hoài Anh đỏ mặt ấp úng :

- Hoài Anh biết nói sao đây?

Diêu Kiệt giọng nghiêm túc :

- Lệnh tôn với tiên phụ là mạc nghịch chi giao, tại hạ với cô nương cũng nên xem như thủ túc, không nên nghĩ như quan hệ nam nữ thông thường thì đâu có gì là chẳng thể nói ra.

Châu Hoài Anh thở hắt ra :

- Vậy thì Hoài Anh phải mạo muội đề cao Diêu huynh rồi!

Diêu Kiệt thoáng chau mày :

- Cô nương không nên nói vậy.

Châu Hoài Anh thành thật :

- Theo nhận xét của Hoài Anh, Diêu huynh là người chính trực, là một trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối đáng tin cậy.

Diêu Kiệt cười ngượng :

- Cô nương quá khen!

Châu Hoài Anh nghiêm túc :

- Lời nói của Hoài Anh là hoàn toàn phát xuất tận đáy lòng.

Diêu Kiệt nhẹ gật đầu :

- Vậy thì tại hạ có thể trút cạn nỗi lòng rồi...

Ngưng chốc lát mới nói tiếp :

- Theo tại hạ nhận thấy, lệnh tôn lúc sinh tiền đã có hành động rất là khác thường.

Châu Hoài Anh trố mắt :

- Diêu huynh nói vậy là sao?

Diêu Kiệt nghiêm giọng :

- Mỗi khi có khách đến viếng, lệnh tôn đều tách cô nương ra trước, vậy không khác thường là gì?

Châu Hoài Anh lẩm bẩm :

- Hoài Anh cũng cảm thấy hoài nghi!

Diêu Kiệt chú mắt :

- Cô nương không biết ẩn tình bên trong thật ư?

Châu Hoài Anh nhướng mày :

- Diêu huynh nói vậy là Hoài Anh đã có chỗ không thành thật chứ gì?

Diêu Kiệt thành khẩn :

- Cho dù có như vậy cũng là chuyện thường tình, tại hạ không bao giờ trách cô nương...

Châu Hoài Anh ngắt lời :

- Hoài Anh chẳng giấu diếm điều gì cả.

- Cô nương không nên quá khích động...

Diêu Kiệt dịu giọng nói tiếp :

- Cô nương với lệnh tôn ẩn cư tại Phong Lâm Độ đã mười bốn năm dài, kể từ khi cô nương hiểu sự, có nhận thấy lệnh tôn trong cuộc sống thường ngày có gì khác lạ không?

Châu Hoài Anh ngẫm nghĩ một hồi mới đáp :

- Gia phụ suốt ngày than van thở dài hoặc mượn rượu giải sầu.

- Cô nương có từng hỏi lệnh tôn vì sao lại như vậy không?

Châu Hoài Anh thở dài :

- Đã hỏi không chỉ một lần, nhưng gia phụ luôn trả lời là vì tưởng nhớ gia mẫu đã quá cố.

- Lệnh đường đã quy tiên từ lúc nào?

- Lúc Hoài Anh mới lên ba!

Diêu Kiệt gật gù :

- Vậu thì lệnh tôn suốt ngày than vắn thở dài cũng là điều hợp tình hợp lý.

Châu Hoài Anh lắc đầu :

- Theo Hoài Anh nhận thấy, gia phụ không phải chỉ vì tưởng nhớ tiên mẫu.

Diêu Kiệt chú mắt :

- Chả lẽ còn việc gì khác ư?

- Gia phụ hẳn là có một điều hết sức phiền muộn giấu kín trong lòng nên mới suốt ngày rầu rĩ như vậy.

- Điều gì vậy?

Châu Hoài Anh lắc đầu :

- Hoài Anh cũng chẳng rõ!

Diêu Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, lại nói :

- Về việc lệnh tôn dặn bảo cô nương dùng lửa đốt nhà và cả thi thể một khi ông ta tạ thế, đó là lúc nào?

- Chỉ mới hai hôm trước!

Diêu Kiệt lẩm bẩm :

- Vậy thì lạ thật, chả lẽ lệnh tôn đã biết trước mình sắp chết đến nơi hay sao?

- Hoài Anh thường nghe gia phụ nói, con người khi sắp chết đều có dự cảm.

- Vậy là lệnh tôn đã có dự cảm ấy rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui