Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Nửa canh giờ trước, trong một gian trạch viện tại Thanh Hà Huyện.

Ánh nến lờ mờ, Bao Ngạo Thiên nằm trên ghế bố, vẻ mặt đờ đẫn, quyển Bạch Xà Truyện trong tay đang mở ra.

Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu y xem Bạch Xà, tuy rằng thiếu thốn âm thanh, cảnh vật cũng không đủ hoàn mỹ, nhưng cảm giác được đặt chân tới một thế giới khác thật sự quá gây nghiện.

Tường đá rêu phong, Lôi Phong Tháp sừng sững giữa hồ nước, trước cửa tháp chỉ còn một cây dù rách bám đầy bụi bẩn, không gian tĩnh lặng như chết.

Đây chính là cảnh tượng cuối cùng được miêu tả trong Bạch Xà Truyện, có phần khác với phiên bản mà Từ Hiền đã kể cho đám học trò nghe, khi mà ở phiên bản trước có kết cục tốt đẹp hơn, Bạch Tố Trinh được con trai cứu ra, cả nhà đoàn tụ.

Còn ở bản trong tay Bao Ngạo Thiên, Bạch nương tử vĩnh trấn Lôi Phong Tháp.

Theo cách nói của Từ Hiền thì bi kịch mới tạo nên kinh điển, mới có thể lưu truyền muôn đời.

Công Tôn Thư lúc nghe vậy gật đầu cho rằng có đạo lý, Bao Ngạo Thiên thì cho rằng Từ Hiền đang đánh rắm, kinh điển chó má gì ở đây.

Khẽ sụt sùi, Bao công tử mở mắt ra, vừa hay thấy được【Phi Kiếm Truyền Thư】bay từ ngoài cửa vào.

Đưa tay bắt lấy nó, chân mày của Bao Ngạo Thiên lập tức nhíu lại.

‘Tam Quốc đâu?’ Gặp trên thân kiếm không có cột theo bản thảo như mọi khi, y lập tức sinh ra nghi vấn.

Nhập mật mã vào chuôi kiếm, Bao công tử mở khóa nó ra, nhưng cũng không thấy bất cứ thư từ gì do Từ Hiền gửi lại.

“Khốn kiếp! Tên này muốn quịt chương sao?” Bao Ngạo Thiên vô cùng tức tối, ném【Phi Kiếm Truyền Thư】ra cửa để trút giận, nhưng cũng may cho thanh kiếm tội nghiệp này là vừa ra tới cửa đã có một cánh tay thò sang bắt lấy nó.

Cánh tay đó là của ai thì chưa biết, chỉ biết là khi Bao Ngạo Thiên vừa dứt lời, sau lưng y liền có một giọng nói từ tốn vang lên: “Công tử chớ nên tức giận, mấy ngày nay nhận được những tin tức như vậy, sợ là Từ tiên sinh chẳng còn nhã hứng để cầm bút.”

Chủ nhân giọng nói này đương nhiên là Công Tôn Thư.

“Hừm, biết vậy đã không truyền tin cho hắn biết, uổng công ta dậy sớm.” Không có hồi mới của Tam Quốc Diễn Nghĩa để đọc, Bao Ngạo Thiên càng nghĩ càng thấy bức bối trong lòng, nhảy khỏi ghế bố mà nói rằng:

“Không được, bổn công tử phải đích thân tới nhà động viên hắn mới được. Chuyện không muốn xảy ra cũng đã xảy ra, dăm ba cái Sát Thần Môn, chờ người lão già phái ra tới rồi, nhất định khiến chúng biết tay.”

“Công tử, ngài phải gọi gia chủ là phụ thân.” Công Tôn tiên sinh cười khổ một tiếng, giữ lấy tay áo của Bao Ngạo Thiên mà khuyên:

“Tâm trạng của Từ tiên sinh lúc này hẳn rất tồi tệ, công tử nên để lúc khác rồi đi.”

Bao công tử liền phản bác: “Cũng vì tâm trạng hắn tệ nên ta mới phải đến khuyên nhủ, động viên hắn mau mau quay lại chắp bút.”

Nói xong liền gạt tay Công Tôn Thư ra, chân bước chữ bát tới cửa, vừa đi vừa to mồm ra lệnh: “Triển Ngọc Đường, mau mau chuẩn bị ngựa xe, bổn công tử muốn xuất hành!”

Sau đó giống như nhớ ra gì đó, lại rống thêm một câu: “Cả đám người mới nữa, cũng theo ta, bổn công tử dẫn các ngươi đi gặp đại cao thủ.”

Công Tôn Thư thấy không khuyên được cũng chỉ đành thở dài một tiếng rồi đi theo, thầm quyết định lát nữa gặp mặt phải dốc hết tài trí nói đỡ cho công tử nhà mình, tránh cho bị đại cơ duyên phản cảm, tránh cho xôi hỏng bỏng không.

Y nào đoán được, lúc song phương gặp mặt sẽ là tràng cảnh như thế nào.



Vân tiêu vụ tán, sóng gió qua đi, Hứa phu nhân chống kiếm mà đứng, La môn chủ lại bị đẩy lùi ba trượng, mặt đất dưới chân y bị kéo ra hai cái rãnh dài.

Huyết hải đã không còn, nhưng huyết hà thì vẫn chảy xuôi.

Bạch long lượn trên bầu trời, nhưng thân hình đã hết sức mờ nhạt, mất đi long thể, chỉ còn long hồn.

Hiển nhiên Hứa phu nhân đã tiêu hao không ít cho một kiếm Thủy Mạn Kim Sơn này.

Đáng tiếc, Bạch nương tử đấu không lại Pháp Hải, nàng dùng đến kiếm chiêu tuyệt sát vẫn không giết được La Sinh.

Sự vượt trội về cảnh giới võ học có thể khiến nàng chiếm thượng phong ban đầu, nhưng một khi rơi vào trận chiến kéo dài, ưu thế về cảnh giới võ đạo của La Sinh sẽ dần dần đẩy nàng xuống hạ phong.

La môn chủ hiểu được điều đó, vậy nên y cười rất đắc ý: “Ha ha ha! Quả nhiên là tuyệt học Thần Long Giáo, uy lực rất bất phàm. Bạch Long Sứ a Bạch Long Sứ, quyết định ngu xuẩn nhất cuộc đời của ngươi chính là phản bội Ly Vẫn Đảo.”

Hứa phu nhân vẫn chỉ lộ vẻ mặt lạnh nhạt, không nói một lời liền vung kiếm chém về phía trước, một con tiểu long hóa thành ánh chớp bay tới cổ La Sinh, long khẩu mở to như muốn cắn chết y.

La môn chủ ung dung không vội, tay phải đưa ra để đối chiêu, cổ tay xoay nhẹ một cái, huyết hà lập tức biến thành một sợi dây trói, siết chặt từ đầu tới đuôi con rồng, sau cùng bóp nát nó thành hư không.

Tiểu long vừa tan biến, mũi kiếm Thái Bạch đã đâm đến, Hứa phu nhân hóa thành một bóng trắng tiếp cận La Sinh, kiếm trong tay nhắm đến huyệt Đản Trung.

La môn chủ dùng tường chắn cương khí cản lại bạch sắc kiếm khí của Hứa phu nhân, nhưng trước thanh bảo kiếm của nàng y cũng chẳng dám chủ quan, tay trái cấp tốc đưa sang, vận chưởng lực vỗ mạnh vào thân kiếm, đẩy nó chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Kình lực khổng lồ truyền lên thân kiếm khiến Hứa phu nhân cũng bị cưỡng ép xê dịch theo nó, nếu muốn lấy lại quyền kiểm soát chỉ có thể để kiếm rời tay.

Nàng cũng thực sự làm như thế, mũi kiếm vừa bị chếch đi liền quyết đoán buông tay, sau đó đổ người trượt về bên phải, qua đó tránh được cú tung chưởng đòi mạng của La Sinh.

Hứa phu nhân chủ tu kiếm pháp Thượng Thừa【Bạch Long Tinh Kim Thích】, mất đi bội kiếm chẳng khác nào phế mất bảy phần võ công.

Cơ hội tốt như vậy La Sinh nào có thể bỏ qua, đắc thế không tha người tiếp tục tiến công, hóa thành một luồng khói đen theo sát nàng, huyết hà cuồn cuộn nổi sóng.

‘Không tốt.’ Từ Hiền thấy Hứa phu nhân rơi vào hiểm cảnh cũng đổ mồ hôi hột thay nàng, ánh mắt có phần âu lo.

Nhưng chẳng được bao lâu, ánh mắt của hắn đã chuyển thành ngạc nhiên và bội phục.

Lúc này chỉ thấy Hứa phu nhân vẫn mặt không biến sắc, vận khinh công cấp tốc lui lại, thân hình ngả về sau một góc bốn mươi lăm độ, tay phải duỗi về phía trước trông giống như muốn La Sinh mau mau nắm lấy nó vậy.

La môn chủ trợn mắt cười gằn, nếu nàng đã có ý mời thì y cũng không ngại ngần chi.【Huyết Hà Thần Chưởng】đặc sắc ở chỗ có thể phá hoại khí huyết của địch thủ, một khi chạm được vào người kẻ địch thì quyền sinh sát đã ở trong tay La Sinh.

La môn chủ giống như đã nhìn thấy cảnh tượng khải hoàn, nhưng một tiếng long ngâm chợt vang lên đánh vỡ ảo tưởng đó của y.

Vúttt!

Kình phong ập đến sau lưng, Thái Bạch kiếm tựa như đã hóa thành【Phi Kiếm Truyền Thư】của Bao Ngạo Thiên, lấy tốc độ như lôi đình tập kích bay tới, mũi kiếm sắc bén vô ngân nhắm thẳng vào hậu tâm La Sinh.

Bạch Long Tinh Kim – Long Hồi Đầu.

Trước một kiếm vô cùng bất ngờ như vậy, La Sinh giống như hoàn toàn chẳng kịp phản ứng.

Phập!

Thái Bạch kiếm đâm xuyên tim, Hứa phu nhân có vẻ đã đạt được thắng lợi, tinh thần nàng chợt buông lỏng một hơi.

Nhưng nụ cười âm độc vẫn hiện trên mặt La môn chủ, y giống như chẳng chịu chút ảnh hưởng nào, thừa dịp Hứa phu nhân mất đi sự tập trung cao nhất, một chiêu Huyết Bổn Vô Quy được y dùng mười thành công lực chưởng ra.

Vẻ kinh ngạc lần đầu tiên hiện lên trên gương mặt Hứa phu nhân, né tránh đã không còn kịp, nàng chỉ có thể vận cương khí chống đỡ.

Chưởng kình hung hăng ập vào bụng, nàng như một con giao long mắc nước cạn, hé môi thổ huyết, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, dung nhan thảm đạm, có phần thê mỹ.

Từ Hiền cả kinh điếng hồn, trông thấy La Sinh còn muốn hạ độc thủ, hắn vội vàng lấy cung tên ra từ trong không gian trữ vật, lắp tên nhắm bắn.

Vútt!

Vì trước đó kích hoạt được nghề【Thợ Săn】nên Từ Hiền đương nhiên phải chuẩn bị cung tên để trải nghiệm cảm giác đi săn, nhưng sau vài lần thì hắn cũng chơi chán do không thuận tiện bằng【Đạn Chỉ Thần Thông】, cuối cùng vứt chung một xó xỉnh với【Quỳ Hoa Bảo Điển】, không ngờ giờ lại có lúc hữu dụng.

Mũi tên hắn bắn ra chỉ là mũi tên bình thường, cũng không có tiễn pháp, cung kỹ gì hỗ trợ, uy lực thua xa Đạn Chỉ, nhưng thắng ở chỗ tầm xa.

Lạ kỳ thay, mục tiêu của mũi tên này không phải La Sinh mà lại là Hứa phu nhân.

Chẳng lẽ Từ Hiền muốn giết nàng?

Câu trả lời tới ngay sau đó, chỉ thấy trước người Hứa phu nhân chợt hiện lên một hư ảnh bàn cờ, cản lại đòn kết liễu của La môn chủ.

Ầmm… ầmmm!

Huyết hà cuồng nộ, chưởng lực kinh người của La Sinh đập nát bàn cờ trước mắt, dễ dàng phá vỡ thứ phòng ngự siêu tuyệt trong mắt đám thủ hạ của y.

Rào chắn sinh tử không thể chống lại Huyền Tàng, nhưng nó cũng giúp Hứa phu nhân thoát được một kiếp.

Đương lúc Từ Hiền muốn bắn ra mũi tên thứ hai, hắn chợt nghe có giọng nói quen thuộc gào lên:

“Yêu nghiệt phương nào, sao dám cả gan hãm hại Bạch nương nương và Từ tiên sinh? Vương Thời, Mã Tống, Trương Sư, Triệu Phụng, mau giúp bổn công tử hàng yêu trừ ma, bảo hộ lương nhân!”

Lúc giọng nói này còn chưa cất lên, trên bầu trời đã có một con Phi Thiên Thử đạp không mà tới, vung kiếm chém ngang, triệu hồi linh miêu nhảy vồ tới huyết hà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui