Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

[Mục tiêu hành lễ bái sư với các hạ…]

[Nghề【Lão Sư (Cấp 5)】đủ điều kiện nhận đệ tử, các hạ phải chăng chấp nhận?]

Từ Hiền nhìn thiếu niên vai u thịt bắp trước mặt mình, chợt nhớ đến lần đầu gặp gỡ.

Lúc đó hắn hôn mê bất tỉnh, thiếu niên này khi đó còn gọi là Lý Tiểu Ngưu đã đưa hắn đến Bảo An Đường.

Ấn tượng đầu tiên của Từ Hiền với gã là qua lời Hứa đại phu, một thiếu niên cao to dị thường, sức mạnh dị thường, ngu ngốc dị thường.

Lần thứ hai gặp gã, đó là khi hắn ngồi xe lăn trên đường, bị mấy tên du thủ du thực cản lại chế giễu là thằng què, bị Lý Tiểu Ngưu bắt gặp, dựa vào thể phách phi nhân mà đánh đuổi bọn chúng.

Có lần thứ nhất, có lần thứ hai thì tất sẽ có rất nhiều lần nữa, sau đó thì Từ Hiền trở thành tiên sinh của gã.

Kể từ đó, Lý Tự Thành tất cung tất kính, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau đẩy xe, sợ hắn phải động tay chịu mệt.

Tuy rằng thi thoảng vô tình ác miệng, nhưng vẫn luôn nghe theo lời dạy của hắn, trên lớp chăm chú nghe giảng, không ỷ hơn tuổi mà bắt nạt đồng học, biết mình chậm hiểu hơn người nên luôn ra sức học bù, có nghi vấn liền đặt câu hỏi.

Hắn đặt cho gã cái tên Tự Thành, đúng là có một phần vì đùa vui, nhưng càng nhiều sao không phải quý trọng sự chất phác, hồn nhiên tự thành của gã? Sao lại không phải vì gã tính tình trung hậu, thiện lương thành thật, có một loại mị lực riêng, tự thành nhất cách?

Thế là Từ Hiền đã có quyết định của mình.

“Được.”

Hắn chỉ bâng quơ đáp một tiếng, nhưng Lý Tự Thành lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc quá đỗi, sau đó lập tức chuyển thành vui sướng khôn nguôi, liên tục nói “đa tạ tiên sinh”.

Đoạn còn định cúi xuống dập đầu, nhưng khi trán gã còn cách mặt đất hai tấc thì bị cản lại, không thể tiến thêm.

Lý Tự Thành ngẩng mặt lên, lúc này gã còn kinh ngạc hơn vừa rồi, như là thấy quỷ.

“Tiên sinh, chân… chân của… người…”

Từ Hiền thu chân lại, đưa ngón trỏ lên trước miệng, nhếch môi cười: “Đây là một bí mật.”

Nhưng trong lòng thì thầm oán: ‘Đầu làm bằng sắt chăng? Xương của ta mới liền lại, chẳng biết liệu có vỡ ra.’

Ngoài mặt thì bất động thanh sắc, Từ Hiền dùng【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】nhìn về phía đỉnh đầu Lý Tự Thành, ngoại trừ hai luồng Thiện Ác Khí ra, bây giờ hắn còn thấy một sợi tơ màu xanh dương nối từ đỉnh đầu của gã về phía mình.

‘Đây là vận mệnh ràng buộc giữa sư đồ sao…’

Hệ thống không nhắc nhở gì, nhưng Từ Hiền mơ hồ cảm nhận được trong minh minh có một thứ gì đó rất huyền diệu được kết nối lại, đoán chừng là số mệnh.

Trên giao diện thông tin của hắn lúc này có thêm một mục gọi là:

__________________________________________________________________

Quan hệ sư đồ (1/1): Lý Tự Thành

+ Võ học cộng hưởng: Chưa thiết lập

__________________________________________________________________

Theo hệ thống nhắc nhở, hắn hiện giờ chỉ có thể nhận một đồ đệ chính thức, muốn mở khóa thêm cần nâng【Lão Sư】lên những cấp cao hơn.

Nhưng thứ khiến Từ Hiền để ý bây giờ chính là “võ học cộng hưởng”, hắn có thể cộng hưởng một môn võ học của mình cho đệ tử, ngược lại cũng vậy.

Như vậy thì không cần tu tập, chỉ cần nguyên chủ của loại võ học đó tiến bộ thì người được cộng hưởng võ học cũng tiến bộ, hạn chế duy nhất là chỉ có thể cộng hưởng thấp hơn một cảnh giới, tức là hắn luyện đến Lư Hỏa Thuần Thanh thì đệ tử chỉ được Dung Hội Quán Thông, không thể cao hơn.

Nhưng thế cũng đủ rồi, bởi vì hắn phát hiện một lỗ hỏng.



Một ngày trước, khi mà Từ Hiền ngủ lại học đường.

Nửa đêm canh ba.

Đại Vĩnh, Giai Châu, đế đô.

Tử Cấm Thành, hoàng cung đại nội.

Chốn thâm cung, ánh lửa rực một góc trời, tiếng la giết, tiếng đao gươm chạm nhau vang lên liên hồi.

Một thiếu niên tuổi chừng mười bốn, mười lăm hớt hải bỏ chạy, dù đã cố để khống chế nét mặt mình thì ánh mắt hắn vẫn không giấu được vẻ hoảng loạn, lo sợ.

Thiếu niên thân mặc kim bào, trước ngực thêu cửu trảo kim long, trên mình có nhiều trang sức xa hoa, dù đang trong tình trạng chật vật thì khí chất sang quý của hắn vẫn hiện hữu rõ ràng.

Ở Đại Vĩnh, bây giờ là Khai Nguyên năm thứ hai, Khai Nguyên chính là niên hiệu do thiếu niên này đặt ra.

Hắn chính là đương kim thánh thượng của hoàng triều Đại Vĩnh, hoàng đế bù nhìn Lý Triêu Thánh.

Đại Vĩnh nhìn ngoài mặt thái bình, thực chất triều đình trung ương đã có sóng ngầm cuồn cuộn, loạn thần tặc tử dù không đến cảnh nổi lên khắp nơi, nhưng quyền thần lộng triều thì đã phơi bày chân diện mục.

Văn có Tả thừa tướng Đoàn Bất Dung lấy nho loạn pháp, võ có Thái úy Viên Công Lược dùng võ phạm cấm, hậu cung có Diên Hòa thái hậu buông rèm chấp chính, ba phe chia cắt triều chính.

Địa phương xa đế đô thì có thân vương Lý Minh Lăng, Trấn Bắc Hầu Lục Viễn phô trương thanh thế, chiêu binh mãi mã, nghe điều không nghe tuyên, một số vương hầu khác cũng có xu hướng rục rịch.

Đám cá sấu lớn này hoàn toàn nổi lên trên mặt nước, dù chừa lại chút không gian sống cho Lý Triêu Thánh, nhưng chỉ đủ cho hắn thoi thóp qua ngày.

Thân là nhất quốc chi quân, trong triều lại chẳng có lấy một người tâm phúc, đám tiểu thần muốn tận trung với hắn đều bị “cáo lão hồi hương” hết cả, những vị đại thần còn lại cũng chỉ bảo trì trung lập, giống như chỉ cần Đại Vĩnh không sập xuống thì vẫn sẽ buông tay làm ngơ, mặc cho các phe đấu đá.

Lúc này bên người Lý Triêu Thánh chỉ còn lại một thái giám hầu cận theo sau hộ tống cho hắn, đáng buồn biết bao.

“Tiểu Bạch Tử, mi thấy… có trớ trêu hay… không? Trẫm lại sắp… bỏ mạng trong hoàng cung, nơi được cho là có thể… đảm bảo tính mệnh… của Trẫm… vạn vô nhất thất.”

Lý Triêu Thánh vừa thở dốc vừa nói, hắn sợ rằng nếu không tranh thủ nói chuyện bây giờ thì không còn bao giờ được nói nữa. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Tiểu thái giám sau lưng hắn năm nay chưa đến hai mươi, nếu dung mạo của Lý Triêu Thánh chỉ được xem là mi thanh mục tú thì hắn có thể tả bằng môi hồng răng trắng, ngọc thụ lâm phong, mỹ mạo phi phàm, về phần khí chất lại thiên hướng âm nhu, có điểm tà mị, không sánh được với bậc Thiên tử.

“Thánh thượng hồng phúc tề thiên, gặp dữ hóa lành, xin người đừng nói gỡ mà dọa sợ nô tài.”

Tiểu Bạch Tử theo sát phía sau, nhu giọng đáp lại, thần thái cung kính. Tuy bỏ chạy cùng Lý Triêu Thánh, nhưng trông hắn không hề chật vật như người sau, giống như còn có dư lực là khác.

Nhưng Lý Triêu Thánh hoảng loạn đào thoát, làm sao còn tâm trí để ý đến. Hắn phẫn hận ai thán:

“Hồng phúc tề thiên, lấy gì để tề? Ha ha ha, trên đời này còn có ai coi Trẫm là thiên tử, đám người ấy còn muốn giết Trẫm kia kìa, bây giờ chẳng phải vậy sao?”

“Từ lúc tiến cung đến giờ, trong mắt nô tài người vẫn luôn là chân mệnh thiên tử, chưa từng thay đổi.”

Mặc dù hoàn cảnh rất bết bát, không biết có còn nhìn thấy được ngày mai hay chăng, nhưng nói lời ngon ngọt bợ đỡ quân vương luôn là bản năng của hoạn quan, sống một đời cốt chỉ để tranh ân sủng, đổi lấy tiếu dung của long nhan.

‘Phải, Trẫm chính là chân mệnh thiên tử, danh chính ngôn thuận trên di chiếu của phụ hoàng, không phải đám loạn thần kia có thể chối bỏ, Trẫm sẽ không chết một cách uất ức như vậy trong nhà mình.’

Lý Triêu Thánh tự động viên mình, hắn nhớ đến phụ hoàng trước khi băng hà có dặn dò, nếu gặp phải nguy cơ sinh tử có thể đến Tây lâu tìm trợ giúp.

Trước đây hắn cũng từng đến qua, nhưng chẳng gặp được gì. Lần này trong lúc tối hậu quan đầu, chỗ đó chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà Lý Triêu Thánh có thể bám víu.

Tiếng la giết càng lúc càng gần, hắn đột nhiên đổi hướng chạy khiến tiểu thái giám như hòa thượng sờ đầu không thấy tóc, không hiểu nổi thánh tâm.

“Thánh thượng, người muốn đi đâu, thành môn không phải ở bên kia?”

Nghe âm thanh lo lắng của Tiểu Bạch Tử, hắn không có thời gian giải thích, chỉ có thể nói ngắn gọn: “Sinh lộ ở… bên kia… Tây lâu.”

Tiểu thái giám nghe vậy nhưng không nghi ngờ, hắn biết hoàng gia có nhiều bí mật, nếu Lý Triêu Thánh nói thế thì hẳn không sai được.

Nghe được có càng nhiều tiếng bước chân tiếp cận chỗ này, gương mặt tuấn mỹ của tiểu thái giám hiện vẻ âm tình bất định, chợt hắn cắn răng một cái, vọt lên trước kéo thánh nhân nhà mình lên lưng, bước chạy như bay.

Lý Triêu Thánh kinh ngạc quá đỗi: “Tiểu Bạch Tử, mi…”

“Thánh thượng, nô tài tội đáng muôn chết, chờ nguy cơ qua đi người muốn chém muốn giết thế nào cũng được.”

Thái giám, cung nữ không được biết võ công là thiết luật nơi cấm cung, mỗi tháng đều sẽ có người kiểm trắc, nếu phát hiện thể nội kẻ nào có chân khí đều sẽ bị xử tử. Tiểu Bạch Tử vào cung bốn năm có dư, đến nay đã tránh qua bốn mươi chín lần kiểm trắc, rất không đơn giản.

Nhưng trong hoàn cảnh này, Lý Triêu Thánh chỉ thở dài: “Thôi thôi, Trẫm ốc còn không mang nổi mình ốc, còn phán tội ai cơ chứ? Nếu lần này may mắn sống được, Tiểu Bạch Tử mi không những không có tội, còn có công hộ giá, phải được trọng thưởng.”

Lời này của hắn là thật, Lý Triêu Thánh thể chất yếu nhược, nửa đường đổi hướng đã cạn kiệt sức lực, nếu để hắn tiếp tục chạy e rằng chưa kịp đến Tây lâu đã bị gian tặc bắt lại. Việc Tiểu Bạch Tử biết võ công với hắn là niềm vui quá đỗi, mừng còn không kịp chứ nói gì chém giết.

Nằm trên lưng tiểu thái giám, hai mắt Lý Triêu Thánh đăm đăm nhìn về phía trước, tim đập mạnh dữ dội.

‘Phụ hoàng, lời ngài nói nhất định phải là thật, nếu không e rằng hài nhi…’

~o0o~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui