Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Nhà của ấu tể cũng ở trong khu dừng chân này, Tạ Loan ôm ấu long có chiếc cánh trái được băng bó đi về phía tầm mắt bé chỉ.

Khoảng mười mấy phút, Tạ Loan nhìn thấy một căn nhà thoạt nhìn rất bình thường.

So với những căn nhà khác trong khu này, bề ngoài của nó thoạt nhìn đơn sơ hơn rất nhiều, cửa phòng không hề phù hợp với khiếu thẩm mỹ thích những thứ sáng lấp lánh của cự long, trừ bỏ mặt tường có chút cũ kĩ thì ngược lại rất phù hợp với kiểu kiến trúc bình thường.

“Nơi này sao?” Tạ Loan cúi đầu, ấu long dựa sát cơ thể nằm trong lòng anh, mà hai chân trước thì cẩn thận ôm viên đá phỉ thúy xanh biếc.

Nếu không phải viên đá này hơi nhỏ thì có lẽ ấu long này đã dùng cả hai chân sau của mình để ôm.

Cảm giác ấu tể giật giật thân mình, Tạ Loan liền xác định được vấn đề của mình. Cửa nhà không khóa, có thể trực tiếp mở cửa tiến vào, trong ánh nhìn chăm chú của ấu long, Tạ Loan giơ tay gõ cửa phòng, sau vài giây thì bên trong truyền ra âm thanh già nua.

“Vào đi.”

Ấu long trong lòng có phản ứng với âm thanh này, chủ nhân của âm thanh có lẽ là người thân của ấu tể, Tạ Loan đưa tay vặn nắm cửa, ôm ấu long vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng mình tiến vào.

Vừa vào cửa, Tạ Loan nhìn thấy một ông cụ rất phù hợp với giọng nói vừa này.

Tinh thần lực dò xét phóng xuất ra ngoài, từ người đối phương Tạ Loan cảm giác được phản ứng sinh mệnh mạnh mẽ của cự long, ngược lại so với người bình thường còn yếu hơn một chút.

Là vì đã cao tuổi, vô luận là chủng tộc có thân thể cường đại cỡ nào thì tuổi thọ vẫn có hạn.

Vừa vào cửa nhìn thấy người nọ, Tạ Loan liền cảm giác được động tĩnh của ấu long trong lòng, vì thế anh đi tới trước vài bước rồi nhẹ nhàng đặt bé xuống.

“Áo Ny.” Mặc dù bất ngờ khi người tiến vào là một nhân loại xa lạ, bất quá cự long cao tuổi này vẫn chú ý tới chiếc cánh được băng bó của ấu tể nhiều hơn, vì thế liền gọi tên bé.

Tạm thời không thể bay, bất quá được thanh niên buông xuống cách ông cụ cũng không xa, hắc long bảo bảo liền dùng miệng cắn viên bảo thạch, sau đó vươn chân đi tới.

Chờ đến gần, ấu long buông viên đá xuống, sau đó ở ngay trước mặt cự long cao tuổi, bé một lần nữa dùng thân thể mình đè lên trên, sau đó ngẩng đầu phát ra âm thanh với đối phương.

“À.” Âm thanh của ấu long không có lực uy hiếp, vừa non nớt vừa mềm mại, đè viên đá dưới người, nhìn cự long cao tuổi trước mắt, ánh mắt của ấu long tựa hồ hơi lóe sáng.

Người lớn đồng tộc có thể dễ dàng hiểu được tin tức từ tiếng kêu của ấu tể, Ma Đa cúi đầu nhìn ấu tể bên cạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn thanh niên nhân loại tóc đen đứng cách đó không xa: “Phải không, cậu ta đưa cho con à, cũng là cậu ta giúp con băng bó sao?”

Đè viên đá dưới người, ấu long vẫy vẫy đuôi rồng coi như đáp lại.

Bình thường không chơi đùa với đám ấu tể khác, hắc long bảo bảo này vẫn luôn thui thủi một mình tự tìm chỗ chơi, lần này bé bay tới bờ biển, vô tình bị nham thạch sắc nhọn rạch bị thương.

Một hòn đảo lơ lửng trên không trung có biển là chuyện rất kỳ dị, sự thực thì cũng không thể tính là biển chân chính. Những tảng nham thạch trải rộng khắp bờ biển cũng là một loại vật chất đặc biệt, nói là nham thạch nhưng thuộc tính thì lại gần với kim loại hơn.

Xác định phần cánh trái của ấu long sau khi được băng bó thì không còn vấn đề gì quá lớn, sau khi được ấu tể đáp lại, Ma Đa từ ghê ngồi đứng dậy, chống gậy đi tới gần thanh niên.

“Cám ơn cậu đã trợ giúp.” Nói xong câu đó, Ma Đa cố ý né tránh tầm mắt ấu long đưa một lọ thuốc mỡ cho thanh niên, đồng thời nhỏ giọng nói: “Nếu như có chỗ nào cảm thấy đau, bôi cái này lên sẽ đỡ hơn.”

Tạ Loan trong trạng thái sửng sốt nhận lấy lọ thuốc, anh quay đầu qua nhìn ấu long ngậm viên đá trong miệng lắc lư đi vào phòng, vô thức nắm chặt lọ thuốc.

Áo Ny?

Là long bảo bảo có vảy màu đen, lại có tên là Áo Ny, mặc dù ánh mắt không phải màu vàng nhưng từ hai sự trùng hợp này, hắc long bảo bảo này có lẽ chính là con rồng mà anh đã gặp trong thế giới tuyến song song…

Cũng ý thức được mình không trả lời thì có chút thất lễ, Tạ Loan cố đè nén cảm giác vui mừng cùng kinh ngạc trong lòng, gật gật đầu với người đang tỏ rõ áy náy trước mặt, sau đó mở miệng: “Nó cũng không phải cố ý.”

Hiện giờ Tạ Loan ngược lại rất vui vì thiết bị chữa trị trong túi không gian không còn năng lượng, ở thế giới bên kia Lạp Duy có nói với anh, thuộc tính thân thể của con hắc long này tương khắc với chùm sáng của thiết bị chữa trị.

Nếu trước đó anh dùng thiết bị chữa trị vết thương trên cánh ấu long thì đã tạo thành thương tổn lần hai.

Thái độ thân thiện của Tạ Loan dĩ nhiên nhận được không ít hảo cảm của cự long cao tuổi, sắc trời đã muộn, lúc Tạ Loan nói muốn tìm quán trọ ngủ lại, anh liền được mời ở lại.

Tạ Loan không hề do dự lập tức đáp ứng, chủ yếu là sau khi biết hắc long bảo bảo kia chính là Áo Ny thì lại càng không yên lòng hơn, muốn xác nhận tình trạng của bé.

Tuổi của cự long Ma Đa này xét theo bối phận thì chính là ông nội của Áo Ny, sau khi ấu long cắn đá quý đi về phòng, Tạ Loan liền ở phòng khác tán gẫu với đối phương, hiện giờ đã biết được tình huống đại khái của hắc long bảo bảo.

Cha mẹ của ấu tể không còn, ngay từ khi phá xác chào đời đã do Ma Đa chăm sóc bé.

Ấu long quả thực không thể khống chế được sức mạnh của mình, vô thức phát ra sức mạnh thuộc tính ám công kích người xung quanh, vì thế mặc dù đã hơn ba tuổi nhưng hắc long bảo bảo này vẫn không thể vào ở phân hội bảo dưỡng ấu tể.

Ám là một loại dị năng biến dị, lúc công kích sẽ xâm chiếm tổn hại năng lượng sinh mệnh của con người, vì thế cho dù là người lớn cũng không nguyện ý tới gần ấu tể này.

Trong phòng bố trí rất đơn giản, ông cụ nói Tạ Loan có thể tùy ý hoạt động, sau khi trò chuyện với đối phương xong, anh đi tới gần căn phòng mà hắc long bảo bảo tiến vào khi nãy.

Cửa phòng để mở, Tạ Loan đứng bên cạnh cửa không tiến vào, im lặng nhìn bên trong.

Ấu long tiến vào phòng lúc này đang đứng trước chiếc hộp bảo bối ở kế bên ổ của mình, Tạ Loan thấy ấu long ngậm viên đá mình tặng bỏ vào trong hộp.

Sau khi làm xong, dáng vẻ của hắc long bảo bảo trông rất vui sướng, bé đập đập cánh vây quanh chiếc hộp.

Qua một lát sau, Tạ Loan mới thấy ấu long chui vào ổ, để không đè vết thương, bé nằm sấp người, chiếc cánh bị thương bên trái thả lỏng ở bên cạnh.

Ấu tể phỏng chừng cũng mệt mỏi, Tạ Loan đứng ở cửa nhìn một hồi, chờ đến khi cảm giác hắc long bảo bảo đã ngủ say mới nhẹ chân tiến tới gần.

Chiếc hộp bảo bối bên cạnh giường vẫn còn mở, anh tiến tới giúp ấu tể đóng lại.

Ôm suy nghĩ này tiến tới gần, lúc tới cạnh giường, Tạ Loan mới phát hiện chiếc hộp trống rỗng, chỉ có mỗi viên đá quý mà anh đưa bé nằm bên trong.

Khẽ run một chút, Tạ Loan cúi người vuốt ve cánh ấu long đang an tĩnh ngủ say, sau đó nhẹ nhàng khép chiếc hộp lại.

Ấu tể này không thể tới phân hội, cũng không có khả năng được cự long cao tuổi chăm sóc mãi, nếu Ma Đa cũng không còn thì ấu tể này phải làm sao?

Ở một thế giới tuyến khác, có lẽ sau đó ấu long phải tự mình sinh hoạt, ở thế giới bên này, Tạ Loan dĩ nhiên không muốn để chuyện này phát sinh.

Tạ Loan có ý tưởng muốn hắc long bảo bảo này tiến vào phân hội Vân Bảo, thế nhưng chuyện sức mạnh không ổn định của ấu tể quả thực là vấn đề cần phải giải quyết.

Chuyện này tạm thời để sau, hiện giờ Tạ Loan vẫn phải chờ vết thương trên cánh ấu tể lành lại, hành trình trở về Cái Á Tinh xem ra phải chậm lại mấy ngày.

Tối hôm đó ở phòng khách, Tạ Loan cử động ngón tay vẫn còn hơi đau, con nặc khắc tư đang vùi mình trên vai trái anh nhảy xuống đùi, sau đó Tạ Loan cảm thấy ngón tay mình truyền tới xúc cảm mềm mại.

Có hơi nhột.

Bị đầu lưỡi mềm mại liếm, Tạ Loan vì cảm thấy nhột nhột mà nhịn không được giật giật ngón tay, ngay lúc này anh bị con nặc khắc tư này biến về hình thái trưởng thành nắm chặt.

Đầu ngón tay bị liếm sau đó bị ngậm vào một đốt, ngón tay tiếp xúc với đầu lưỡi ướt át mềm mại, nhìn hình ảnh con nặc khắc tư liếm ngón tay mình, nhiệt độ trên mặt tăng cao vài độ.

Theo phản xạ muốn rút tay về nhưng hiển nhiên là không được.

Lúc bị sức mạnh của ấu long công kích, Tạ Loan dùng ánh mắt trấn an không để con nặc khắc tư này không lộn xộn, hiện giờ anh không thể cản nó liếm vết thương chữa trị cho mình.

Mỗi ngón tay đều bị tỉ mỉ liếm qua, Ya Yi dùng biểu tình thực lãnh đạm làm chuyện này, thế nhưng trong mắt Tạ Loan lại đặc biệt có cảm giác khó nói nên lời.



Tạ Loan chủ động nói muốn chăm sóc ấu long bị thương, thái độ thân thiện của anh làm Ma Đa đồng ý.

Mấy ngày nay Tạ Loan thay thuốc cho hắc long bảo bảo vài lần, không thể dùng thiết bị chữa trị nhưng trong nhà Ma Đa có chuẩn bị thuốc mỡ điều trị ngoại thương.

Năng lực hồi phục của loài rồng rất ưu tú, chỉ qua vài ngày hắc long ấu tể đã khép lại miệng vết thương trên cánh.

Hắc long bảo bảo đập cánh bay bên cạnh Tạ Loan, Tạ Loan vươn tay, hắc long bảo bảo liền đáp xuống lòng bàn tay anh.

Dùng con ngươi hổ phách chăm chú nhìn thanh niên, hắc long bảo bảo run run cánh, thực thân cận nằm rạp người trên tay Tạ Loan.

Hiện giờ ấu long đã có thể bay, qua một hai ngày nữa thì có thể tháo băng vải, không cần băng nữa.

“Áo Ny bay như vậy có thấy đau không?” Tạ Loan ôm hắc long bảo bảo vào lòng, tay đặt lên cánh bé nhẹ nhàng sờ sờ.

“À.”

Không hề phản kháng để thanh niên chạm vào cánh mình, hắc long bảo bảo phát ra tiếng kêu đáp lại, từ con ngươi vẫn luôn chăm chú nhìn thanh niên cơ bản có thể biểu lộ bé rất thích đối phương.

Cự long thích nhìn chăm chú thứ mình thích, vì thế cự long rất thích trông nom tài bảo của mình, khi nó chăm chú nhìn một người nào đó thì cũng có ý nghĩa tương tự.

Tạ Loan không biết đặc tính của chủng tộc này, thế nhưng cự long cao tuổi ở bên cạnh thì biết, ông có thể nhìn ra ấu tể nhà mình rất thích nhân loại này.

Nhắc tới thì thanh niên này chính là người đầu tiên ngoại trừ ông tặng đá quý cho ấu tể này.

Sau khi vết thương trên cánh lành lại, suốt mấy ngày sau sau khi rời giường Tạ Loan liền không nhìn thấy ấu tể ở trong phòng, lúc nhìn thấy bé thường là buổi trưa.

“Buổi sáng mấy hôm nay Áo Ny đi đâu vậy?” Bởi vì ông cụ nói không cần lo lắng nên Tạ Loan cũng không hạn chế ấu tể ra ngoài, thế nhưng mấy ngày nay bé vẫn lăn lộn làm một thân dính đầy bụi đất, Tạ Loan vẫn nhịn không được hỏi.

Lau lau người cho ấu long, Tạ Loan thấy bé đang ngậm một viên đá rất đẹp trong miệng, sau khi lau xong buông bé xuống, Tạ Loan thấy hắc long bảo bảo đập đập cánh đáp lại mình, tiếp đó liền nhậm viên đá nhỏ kia trở về phòng.

Tạ Loan đi theo, bất quá chỉ đứng ngoài cửa nhìn, anh thấy hắc long bảo bảo ngậm viên đá nhỏ kia bỏ vào hộp bảo bối, sau đó bé cũng thực vui sướng đập cánh vây quanh chiếc hộp.

Làm Tạ Loan có chút bất ngờ phát hiện viên đá phỉ thúy xanh biếc bị ấu tể đặt ở bên ngoài.

Không thích viên đá này sao, Tạ Loan thầm nghĩ.

So với chiếc hộp trống rỗng ban đầu, Tạ Loan có thể nhìn thấy chiếc hộp đã chứa rất nhiều viên đá, là mấy ngày nay ấu tể nhặt về.

Tình huống như vậy liên tiếp kéo dài suốt mấy ngày, Tạ Loan thấy chiếc hộp rốt cuộc cũng chất đầy, long bảo bảo hẳn rất vui sướng.

Tạ Loan quay trở về phòng khách, thế nhưng anh lại thấy hắc long bảo bảo từ trong phòng đẩy chiếc hộp ra, bởi vì chứa rất nhiều đá nên có hơi nặng, ấu long đẩy có chút cố sức.

Một đường đẩy tới, Tạ Loan thấy hắc long bảo bảo đẩy chiếc hộp tới trước mặt mình thì nhịn không được có chút sửng sốt.

Những thứ trong hộp có cái là đá quý, có cái là viên đá đẹp nhưng không đáng tiền, đẩy chiếc hộp tới trước mặt thanh niên, hắc long bảo bảo đập đập cánh vây quanh Tạ Loan.

“À….”

Không dùng con ngươi hổ phách nhìn chăm chú những thứ xinh đẹp trong hộp, ấu long chỉ chăm chú nhìn thanh niên, giữa hai thứ này, ấu long thực tự nhiên lựa chọn thứ mà nó yêu thích hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui