Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Lơ đãng liếc nhìn chiếc đuôi bạc đột nhiên nhích tới trước mặt mình, phản ứng của Tạ Loan có chút chậm, chầm chậm chuyển tầm mắt lên chiếc đuôi lạnh như băng kia.

Rốt cuộc có sờ không…

Tạ Loan sờ.

Trước khi hồi phục tinh thần, tay Tạ Loan đã đặt lên trên chiếc đuôi kia, còn sờ sờ hai cái.

Cảm xúc lạnh buốt, chiếc đuôi phủ kín vảy bạc tràn đầy tính công kích này chính là một thứ vũ khí nguy hiểm mà các chủng tốc khác rất kiêng kỵ.

Thế nhưng lúc này chiếc đuôi lại vô cùng dịu ngoan, cơ hồ là thu hồi tất cả tính công kích, an phận để thanh niên sờ, đồng thời phần chóp đuôi còn hơi vểnh lên.

Muốn hỏi Tạ Loan vì sao lại sờ thì ngay cả bản thân anh cũng không nói được lý do.

Chỉ có thể nói lúc chiếc đuôi kia chuyển tới bên cạnh, lộ rõ ý tứ cho anh sờ, Tạ Loan liền vô thức vươn tay tới.

Bị chạm vào đuôi nặc khắc tư hơi híp mắt, con ngươi xanh nhạt chiếu bóng ngược của thanh niên, nó an tĩnh chăm chú quan sát mỗi động tác của thanh niên.

Sờ sờ hai cái, Tạ Loan liền phản ứng được, lập tức dừng lại động tác.

Muốn cho thanh niên sờ nên Ya Yi mới đưa đuôi qua, mà hiện giờ thanh niên không sờ nữa, con nặc khắc tư này liền chuyển cái đuôi ra sau người.

“So với hình thái ấu tể lớn hơn một chút.” Ho khan một tiếng, Tạ Loan dời tầm mắt về phía sừng nặc khắc tư nói.

So với hai chiếc sừng bé xíu ở hình thái ấu tể, chiếc sừng ở hình thái trưởng thành rõ ràng cũng lớn hơn, lúc bé có thể nói là xinh xắn đáng yêu, thế nhưng hình dáng lúc lớn thì có thể dùng từ đẹp để hình dung.

“Ừm.” Cảm nhận được tầm mắt, đoán là thanh niên còn muốn sờ sừng mình, lúc đáp lại Ya Yi đồng thời cúi thấp đầu mình hơn.

Nhìn thấy con nặc khắc tư này lại chủ động cúi thấp đầu với mình, nhìn chiếc sừng xinh đẹp trên đầu đối phương, vị trí chấn động vừa nãy trong lòng tựa hồ lại bị huých thêm một cái.

Cảm giác thực kỳ quái.

Tạ Loan muốn nghĩ xem cảm giác đó là gì, thế nhưng cả hai lần đều chỉ lóe lên trong tích tắc, nhanh tới mức không thể nắm bắt.

Giống như anh là con lật đật vậy, có thứ gì đó huých anh hai cái, mặc dù không thể đẩy ngã nhưng lại làm cả người anh dao động lắc lư.

“Trước kia hình thái trưởng thành đâu có hai cái sừng này?” Dù sao thì trước kia đối phương chưa từng lộ ra, Tạ Loan không nhìn thấy nên theo bản năng nghĩ là vậy.

“Nó không có tác dụng.” Ya Yi dùng giọng điệu thực bình tĩnh nói ra năm chữ này, âm thanh rất trầm thấp, hệt như không phải phát ra từ con người vậy.

Bởi vì không có tác dụng nên chiếc sừng vẫn luôn bị ẩn đi, không cần thiết phải hiện ra.

Thế nhưng nhìn thanh niên trước mặt, Ya Yi bổ sung thêm một câu: “Bây giờ hữu dụng.”

Thanh niên muốn nhìn, nên hữu dụng.

Nghe thấy hai câu này, Tạ Loan hơi nhíu mày, từ góc độ của anh có thể hiểu được ý đối phương, vì thế khó tránh có chút xúc động.

Bởi vì cảm thấy anh muốn nhìn nên cố ý lộ ra cho anh nhìn, vì cảm thấy anh muốn sờ nên đuôi cũng đưa qua cho anh sờ.

Đều là phương thức trực tiếp nhưng Tạ Loan lại cảm thấy con nặc khắc tư trước mắt thực đáng yêu, vì thế lại đưa tay xoa mái tóc bạch kim của đối phương.

Sờ sờ mái tóc mềm mượt của đối phương, Tạ Loan liếc mắt nhìn xấp hồ sơ lý lịch thật dày trên bàn, cảm thấy mình nên bắt đầu làm việc.

Không đợi anh nói gì, Tạ Loan chỉ vừa cầm lấy hồ sơ, nặc khắc tư trưởng thành vốn đứng bên cạnh lập tức biến về hình thái ấu tể một lần nữa vùi mình trên đùi anh.

Vo tròn thân thể kề sát người anh, ấu tể nặc khắc tư thực dịu ngoan nằm trên đùi, từ cổ họng phát ra tiếng gừ gừ trầm thấp.

Nghe thấy âm thanh này, lúc xem xét hồ sơ lý lịch, Tạ Loan vươn một tay xoa sống lưng nặc khắc tư, sau đó anh nghe thấy tiếng gừ gừ kia lại càng rõ ràng hơn.

Xem hồ sơ lý lịch là chuyện không hề thú vị chút nào, sau khi nghiêm túc xem qua một lượt, Tạ Loan đặt qua một bên, sau đó gối đầu lên cánh tay, nằm lên bàn định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Phỏng vấn nửa ngày rồi xem hồ sơ nửa ngày, hôm nay Tạ Loan quả thực có chút mệt mỏi.

Đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì vô thức ngủ quên mất, hô hấp Tạ Loan dần dần trở nên bình ổn, mà ấu tể nặc khắc tư đang vùi mình trong lòng anh khẽ giật giật lỗ tai, một lần nữa biến về hình thái trưởng thành.

Bế bổng thanh niên lên, Ya Yi dùng đuôi mình quấn ngang eo thanh niên, sau đó ôm anh về phòng ký túc xá ngủ.

Lúc tỉnh lại phát hiện mình nằm trên giường, Tạ Loan có chút sửng sốt, thế nhưng nhìn con nặc khắc tư đang làm ổ trên gối đầu bên cạnh nhìn mình chăm chú, Tạ Loan lập tức hiểu ra nguyên nhân.

Sau khi cùng Hạ Kỳ xác nhận vài người không có vấn đề, hôm sau Tạ Loan liền gặp năm nhân viên mới này.

Năm người này Tạ Loan đều đã xét duyệt nhân phẩm trong lúc phỏng vấn, mà phản ứng của bọn họ khi biết trong phân hội có ấu tể nặc khắc tư cùng mục tạp cũng không làm Tạ Loan thất vọng.

Có khiếp sợ có kinh ngạc nhưng hoàn toàn không có bài xích.



“Có vấn đề gì không?” Thấy biểu tình Khắc Lý Tư có chút khó xử, đối phương là chuyên gia dinh dưỡng, mấy hôm nay đang lên công thức bữa ăn dinh dưỡng cho ấu tể trong phân hội.

“Là chuyện về ấu tể mục tạp, tôi không biết ấu tể chủng tộc này thích mùi vị thế nào, định hỏi ý kiến của cậu…” Khắc Lý Tư có chút lúng túng sờ sờ mũi.

Yêu cầu quan trọng nhất trong việc điều chế bữa ăn dinh dưỡng cho ấu tể chính là phải căn cứ vào khẩu vị yêu thích của ấu tể, mỗi chủng tộc đều có yêu thích bất đồng, đây là tri thức căn bản của chuyên gia dinh dưỡng.

Thế nhưng đối với ấu tể mục tạp, Khắc Lý Tư quả thực không hiểu biết.

Thực sự thì trong tinh tế có rất ít phân hội chịu bảo dưỡng ấu tể mục tạp, mà chương trình học của chuyên gia dinh dưỡng bọn họ cũng không có kiến thức về chủng tộc này.

“Ngọt đi.” Không tới một giây, Tạ Loan đã đưa ra đáp án.

“Ni Khắc thích ăn ngọt.” Sờ cánh tay sắc bén của ấu tể mục tạp vừa tiến tới gần mình, chống lại ánh mắt đỏ ngầu của bé, Tạ Loan chầm chậm nói.

Nhớ tới lần đầu tiên gặp ấu tể mục tạp, anh từng đút cho bé một viên kẹo sữa, khi đó biểu hiện của bé rõ ràng rất cao hứng.

Khi đó ấu tể này hệt như một bé ngoan củng anh một cái, mặc dù lực đạo quá lớn làm anh ngã nhào nhưng anh hiểu, ấu tể này kỳ thực rất ngoan.

Nghe thanh niên gọi tên mình, ấu tể mục tạp dáng người khổng lồ cúi thấp đầu, cẩn thận củng nhẹ Tạ Loan một cái, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu trầm thấp.

“Được rồi.” Khắc Lý Tư có chút sững sờ nhìn một màn này, thật lâu sau mới đáp lại.

Mục tạp là chủng tộc rất hung hãn dã man, đó là tri thức phổ biến.

Cho dù là ấu tể thì ấu tể mục tạp cũng không thể nào nhu thuận ngoan ngoãn như vậy, thế nhưng tình cảnh trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức này trong lòng Khắc Lý Tư.

Ấu tể mục tạp này thoạt nhìn rất ngoan, mặc dù dáng vẻ nguy hiểm tràn đầy tính công kích nhưng không thể không phủ nhận ấu tể này rất hiểu chuyện, lúc đối mặt với thanh niên hệt như một bé ngoan nghe lời gia trưởng.

Không thể ôm trọn cơ thể ấu tể mục tạp, thế nhưng Tạ Loan vẫn giang rộng tay, cố gắng cho bé một cái ôm.

Được thanh niên ôm, ấu tể mục tạp nghiêng đầu, con ngươi đỏ ngầu co rút, lại một lần nữa phát ra tiếng kêu trầm thấp biểu đạt mình rất cao hứng.



Thời gian nhanh chóng trôi qua, lúc phân hội Vân Bảo đang tuyển dụng nhân viên mới thì tới kỳ nộp đơn xin sát hạch, nửa tháng sau khi thành công nộp đơn, Hạ Kỳ nhận được thông báo thời gian tiến hành sát hạch.



“Trong tuần này sẽ có nhân viên hiệp hội tới sát hạch, hi vọng lần này phân hội mình có được thành tích tốt.”

Đứng ngồi không yên, Hạ Kỳ từ trên ghế bật dậy, biểu tình lộ rõ khẩn trương.

Trong cuộc họp nhân viên, Hạ Kỳ căn nhặn những kinh nghiệm mình tìm hiểu được ở trên tinh mạng nói cho tất cả nhân viên trong phân hội.

“Đã nghe nhiều lần lắm rồi a Tiểu Kỳ.” Trát Lạp Đức cầm ly nước trên bàn, có chút bất đắc dĩ nói.

Hạ Kỳ nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Đúng rồi, giáo viên chiến đấu cũng phải tiếp nhận sát hạch đấy, ông nhớ cạo râu a, chú ý hình tượng!”

Suýt chút nữa đã phun ngụm nước vừa uống ra ngoài, Trát Lạp Đức há miệng, thật lâu vẫn không thể phát ra âm thanh.

Ông cũng bị sát hạch à??

Cho dù là người mới nhưng thành viên Tinh Minh không nhận ra ông chỉ sợ không có bao nhiêu người…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui