Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Bị ngón tay thanh niên chạm vào trán, nhiệt độ ấm áp truyền tới làm con nhân ngư vốn không thích tiếp xúc với người khác có chút cứng còng.

Thế nhưng không chán ghét.

Vô luận là trước đó bị thanh niên xoa đầu, vuốt vây tai hay hiện giờ chạm vào trán, nó đều không ghét.

Cảm nhận được phản ứng của nhân ngư, trước lúc đối phương mở miệng, bàn tay Tạ Loan nâng lên cao hơn một chút, đặt lên đầu đối phương.

So sánh với mái tóc của ấu tể nhân ngư trong kí ức, tóc của nhân ngư thành niên này dài hơn rất nhiều, bất quá cảm giác mềm mại thì vẫn hệt như vậy.

Tiểu nhân ngư có đôi mắt xanh thẳm hệt như đại dương, vô cùng xinh đẹp.

Có lẽ đối với thanh niên mà nói, đó chẳng qua chỉ là hành động vô thức mà thôi, thế nhưng Già Nhĩ lại có cảm giác được trấn an.

Giống như nó cũng được đối phương coi trọng, yêu thương.

“Không thể nói sao?” Chờ đợi thật lâu vẫn không nhận được câu trả lời, Tạ Loan dừng động tác lại, chậm rãi nói.

Giọng điệu của Tạ Loan lúc này không khác gì gia trưởng dỗ dành ấu tể trong nhà, mặc dù bản thân anh không hề nhận ra điều này.

Trấn an nhẹ nhàng trên đầu không còn, nhân ngư mặt không biểu tình theo bản năng giật giật vây tai băng lam.

“Dùng dao găm, khoét.”

Câu trả lời này trong căn phòng an tĩnh đặc biệt rõ ràng, với ưu thế chủng tộc, âm thanh của nhân ngư rất dễ nghe, thế nhưng nó không thể thay đổi đối phương vừa nói ra một chuyện thống khổ.

Thân thể Tạ Loan cứng đờ, có vài giây không kịp phản ứng.

Không phải đầu óc không kịp phản ứng, Tạ Loan nghe hiểu được lời đối phương, thế nhưng cũng chính vì hiểu nên mới cứng nhắc như vậy.

Không phải bị người cưỡng chế, ấn ký trên trán bị róc bỏ là bởi vì bản thân con nhân ngư này không muốn.

Bị ác ý vứt bỏ trên đất liền đã làm Già Nhĩ hiểu được đám gia nhân kia không hi vọng nó sống sót, nhưng nó vẫn sống.

Lúc biết nó có khiếm khuyết thì vứt bỏ, lúc phát hiện nó có giá trị khác thì lại muốn lợi dụng, hết thảy liên quan tới gia tộc này đều làm Già Nhĩ chán ghét.

Bất quá hiện giờ gia tộc Hoắc Địch đã không còn tồn tại, đã bị đích tay nó phá hủy.

Nếu như nói gia tộc này có điểm nào đáng giá lưu luyến thì sau khi đọc được kí ức của thanh niên mới có.

“Bọn họ đều rất yêu thương con.”

Một âm thanh thực ôn nhu nói cho nó biết, không phải.. là nói cho ‘nó’ ở thế giới kia.

Không để ‘nó’ có trải nghiệm không vui với gia tộc, biết rõ ấu tể còn nhỏ không hiểu gì cả, chủ nhân của âm thanh ôn nhu kia hệt như một cây dù to lớn vững chắc, ngăn chặn hết thảy gió mưa bên ngoài.

Sau đó còn nói cho ấu tể biết, cha mẹ rất yêu thương nó.

Được yêu thương.

Đó là cảm giác thế nào…

Thông qua kí ức của thanh nhiên nhìn chính mình được yêu thương ở thế giới kia, thế nhưng Già Nhĩ không có cách nào cảm nhận được.

Bất quá suy nghĩ đó làm con nhân ngư biểu tình lạnh nhạt này có chút trống rỗng không kịp phản ứng, nó cũng không biết mình nên làm gì.

Nếu bất động, thanh niên sẽ ôm nó lâu hơn sao…

Vì thế, nhân ngư liền không nhúc nhích.

Dùng vũ khí sắc bén róc đi một phần da thịt lại dùng giọng điệu hời hợt nói ra, cho dù không hề miêu tả chút nào nhưng Tạ Loan vẫn có cảm giác trái tim đau đớn, còn có cảm giác chua xót.

Ở thế giới không có sự tồn tại của anh, không có đối xử tốt hay yêu thương con ấu tể này cả sao?

Nghĩ vậy, cảm giác chua xót từ trong tim bắt đầu lan tràn tới cổ họng Tạ Loan, làm anh nghẹn ngào đến không nói nên lời.

“Già Nhĩ ngoan.” Chờ đến khi rốt cuộc có thể phát ra âm thanh, tay Tạ Loan tiếp tục vuốt ve tóc nhân ngư, thế nhưng lần này anh nhịn không được dùng tới tinh thần lực, giống ngư ngâm nga khúc hát ru khai thông cùng trấn an ấu tể.

Nghe thấy ba tiếng này, nhân ngư vốn không nhúc nhích ngây ngốc, ánh mắt hơi trợn to.

Không chống cự tiếp nhận trấn an, cũng vào lúc này, Già Nhĩ rõ ràng cảm nhận được thanh niên đang ôm mình có tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ.

Đồng thời Già Nhĩ cũng hiểu được Tạ Loan không hề phòng bị mình, bằng không với cấp bậc tinh thần lực của đối phương, nó không có khả năng tùy tiện đọc kí ức đối phương như vậy.

“Pa…” Giống như thời kỳ ấu tể chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn, đối với nhân như mắt xanh biếc này mà nói, từ nó muốn phát ra lúc này cũng thực khó khăn mới phát ra được.

“…mạt mạt?” Xưng hô này, nó cũng có thể gọi sao.

Không quá chắc chắn về điều này, lúc phát ra hai âm tiết này, âm thanh của nó nhỏ đến mức có chút khó nghe.

Thế nhưng giống như cảnh tượng mà nó nhìn thấy trong kí ức, vô luận tiểu nhân ngư dùng âm thanh yếu ớt thế nào, thanh niên vẫn luôn đáp lại.

“Ừm.” Tạ Loan rất nhanh đáp lại, hơn nữa còn ôn hòa bổ sung thêm một câu: “Ta ở đây.”

Giống như muốn xác nhận gì đó, Tạ Loan nghe nhân ngư này không ngừng gọi mình vài tiếng mạt mạt, mặc dù đối phương đã trưởng thành nhưng Tạ Loan cảm thấy trước mặt mình chính là một tiểu nhân ngư đặc biệt không có cảm giác an toàn.

Cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên vai thanh niên, bởi vì đã không còn là ấu tể nên nhân ngư không có cách nào vùi mình trong lòng thanh niên, chỉ có thể làm vậy để tiến cận thanh niên gần hơn.

Vây tai băng lam bên má nhân ngư khẽ vẫy vẫy, sau khi quan sát Tạ Loan kết luận đó là biểu hiện cao hứng, không sai biệt lắm với hành động vẫy vây đuôi của ấu tể.

Giữ nguyên tư thế xoa xoa mái tóc vàng mềm mại, Tạ Loan phát hiện con nhân ngư đang tựa đầu lên vai mình tựa hồ có chút mệt mỏi, tốc độ vây tai vẫy vẫy dần dần chậm lại, thế nhưng nhân ngư vẫn cố hé mắt nhìn mình.

“Ngủ đi.” Tạ Loan nhỏ giọng nói.

Mặc dù bả vai bị tựa có chút tê rần, bất quá Tạ Loan không hề có ý muốn đẩy đối phương ra.

Chờ con nhân ngư này khép mắt lại, Tạ Loan bắt đầu ngâm nga khúc hát ru.

Cứ để con nhân ngư này ngủ một giấc rồi hãy nói.

Chịu đựng cảm giác tê dại trên vai, Tạ Loan không làm ra bất kỳ động tác nào kịch liệt.

Rất nhanh, trong hoàn cảnh an toàn mà thanh niên tạo ra, Già Nhĩ chìm vào giấc mộng.

Trong mộng nó vẫn luôn sống trong một chiếc thùng gỗ nhỏ, thỉnh thoảng thùng cần thay nước, nó vì hoảng sợ quẫy đuôi văng nước làm ướt quần áo của bảo mẫu mà bị trách cứ.

Phân hội đầu tiên dưỡng nó bởi vì thiếu tiền, không được mấy năm liền ngừng kinh doanh.

Điều kiện của những phân hội nó được chuyển tới sau đó cũng không sai biệt lắm, đồng dạng cũng để nó ở trong thùng gỗ, bình thường cũng không có ai cố ý tới trông coi nó.

Không có cách nào tùy ý hoạt động, ấu tể nhân ngư không thể nói chuyện thực an tĩnh nằm trong thùng, nó dần dần lớn lên, rốt cuộc có một ngày, miếng vảy đầu tiên của nó rơi xuống.

Tiểu nhân ngư theo bản năng cẩn thận cất giữ miếng vảy đó, cần phải giao miếng vảy đầu tiên rơi ra cho gia trưởng cất giữ, vì thế nó bắt đầu chờ đợi.

Thế nhưng vô luận chờ bao lâu nó cũng không chờ được người mình mong đợi.

Dần dần, nó cũng không mong đợi nữa.

Cảm giác mơ một giậc thật dài nhưng kỳ thực chỉ mới nghỉ ngơi một lúc, Già Nhĩ từ từ mở mắt ra, nó có thể cảm nhận được trên đầu mình có một bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve.

“Tỉnh rồi à?”

Nghe thấy âm thanh ôn nhu này, đầu óc Già Nhĩ đặc biệt thanh tỉnh.

Không phải mộng, đó là sự thực từng phát sinh, mà những gì nó đang trải qua lúc này mới giống như là mơ…

Đẹp đến mức có cảm giác hư ảo không chân thật.



Hiện giờ, Tạ Loan không chỉ được an bài chỗ ở trên chiến hạm mà còn có quyền tự do di chuyển.

Bao gồm cả những khu vực cơ mật.

Quyền lợi này nghe nói là do đích thân quan chỉ huy phê duyệt, đối với chuyện này, binh lính trên chiến hạm đều có chút kinh ngạc.

Nhất là mười binh lính hạ cấp vừa dùng súng chĩa vào thanh niên lúc ban đầu, lúc biết chuyện này thì không khỏi thấp thỏm bất an.

Rõ ràng là kẻ đột nhập, vì sao đột nhiên lại được quan chỉ huy cùng sĩ quan phụ tá cùng coi trọng???

Loại coi trọng này lại không phải là đối với địch nhân…

Mỗi ngày chỉ có thể cộng hưởng kí ức đọc được với một người, hôm nay Già Nhĩ đã cộng hưởng kí ức với con nặc khắc tư mặt vô biểu tình đang ngồi trên vị trí chủ vị, vì thế mới có tình huống này.

Có được quyền tự do hành động, Tạ Loan rời khỏi phòng, lúc đi trên hành lang rốt cuộc không bị binh lính dùng súng chĩa vào người nữa.

Trên chiến hạm này có một đại quân đoàn, vô luận là chiến hạm hay quân đoàn này đều có năng lực phá hủy một tinh cầu.

Mà trước đó không lâu quả thực cũng vừa mới làm vậy, phá hủy cả nửa tinh cầu Hải Luân Mễ Đặc Tinh.

Tạ Loan đi tới chủ điện có rất nhiều binh lính, ở đây Tạ Loan nhìn thấy có rất nhiều binh lính thuộc chủng tộc mục tạp.

Con mục tạp trưởng thành cầm đầu đội quân mục tạp đặc biệt cao lớn, cánh tay trước tựa hồ từng bị thương rất nghiêm trọng, mặc dù đã khép lại nhưng lớp vỏ cứng rắn vẫn lưu lại dấu vết rõ ràng.

Phần chóp cánh tay trái bị thương của con mục tạp này có một điểm đen hình thoi nhỏ, không để ý thì căn bản không nhìn ra, thế nhưng Tạ Loan lại rất quen thuộc với ấn ký này.

“Ni Khắc.” Mặc dù biết ấu tể mục tạp ở thế giới này không phải tên là Ni Khắc, thế nhưng Tạ Loan vẫn nhỏ giọng gọi ra cái tên này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui