Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Túm lấy đuôi, hiển nhiên Tạ Loan đưa tay chỉ kịp túm lấy phần chóp đuôi.

Đại khái là ngay lúc tay Tạ Loan chạm vào cái đuôi bạc, chủ nhân của nó lập tức ngừng lại hành động, vệt rách không gian cũng biến mất.

Muốn ngăn cản đối phương rời đi nên lực đạo của Tạ Loan cũng không nặng không nhẹ, hơi kéo một chút.

Cái đuôi có xúc cảm lạnh buốt, bất đồng với biểu hiện lạnh nhạt của con nặc khắc tư, chiếc đuôi này giống như mất khống chế khỏi chủ nhân của mình, không có cách nào rút ra khỏi tay thanh niên.

Không muốn thì cứ trực tiếp đập văng bàn tay kia là được, thế nhưng con nặc khắc tư này không làm vậy. Vì thế Tạ Loan cũng không lên tiếng, tiếp tục kéo chiếc đuôi kia lại gần mình hơn.

Thanh niên ngồi tựa vào đầu giường, chiếc đuôi bạc bị đụng chạm không có cách nào phản kháng bị thanh niên ôm lấy, Ya Yi biết mình không đi được.

Mặc dù không có ai nói cho Tạ Loan biết chuyện về đuôi của chủng tộc nặc khắc tư, thế nhưng sau khoảng thời gian sống chung với Ya Yi ở thế giới tuyến bên kia, Tạ Loan cũng không chậm hiểu đến mức không phát hiện được gì.

Đuôi đối với chủng tộc nặc khắc tư hẳn là vị trí đặc biệt, sẽ không tùy tiện để người khác chạm vào, nếu có thể chạm thì chứng minh người đó có quan hệ thân thiết với nó.

Chịu để anh chạm vào đuôi, Tạ Loan thực sự không nghĩ ra nguyên do con nặc khắc tư này muốn trốn tránh mình, thế nhưng so với chuyện này, sau khi giữ được đối phương ở lại, Tạ Loan còn chuyện quan trọng hơn muốn hỏi.

“Ấn ký này, có ảnh hưởng gì không?” Bất đồng với trong kí ức Tạ Loan, ấn ký màu đen vốn chỉ có một đoạn nhỏ trên xương quai xanh lúc này đã lan tới tận cổ trái đối phương.

Trông giống như ấn ký đang bắt đầu lan tràn, màu sắc cũng đậm hơn.

Từ rất sớm Tạ Loan chú ý tới ấn ký này, thế nhưng anh không tra được chút tin tức liên quan, ngay cả Trát Lạp Đức cũng nói không biết.

Bởi vì không có chút đầu mối nào nên Tạ Loan chỉ đành gác chuyện này qua một bên.

Lúc hỏi chuyện này, ấn ký có chút biến hóa trên người Ya Yi làm Tạ Loan không an tâm nhíu mày, bàn tay đang nắm chiếc đuôi tạm thời buông ra, anh bước xuống giường đi tới gần con nặc khắc tư, vươn tay muốn chạm lên đoạn ấn ký màu đen bên cổ đối phương.

Thế nhưng Tạ Loan còn chưa đụng tới, Ya Yi đã vững vàng nắm chặt cổ tay anh, Tạ Loan nhìn ra xúc cảm chán ghét lóe lên trong con ngươi xanh nhạt.

“Rất khó nhìn.” Không nên đụng.

Ấn ký màu đen này liên tiếp với hắc ám trong nội tâm nó, cảm giác hắc ám kia rất điên cuồng, Ya Yi hiểu rất rõ chuyện này, cũng chính vì thế, nó không muốn thanh niên trước mắt tiếp xúc với nó. Nhất là khi thứ đó căn bản không phải nó, là do một sinh vật nào đó nó không biết đã đặt lên người nó.

Xúc cảm chán ghét kia rõ ràng là nhằm bản thân đối phương, Tạ Loan ý thức được điểm này.

“Nó có ảnh hưởng gì?” Tạ Loan cố chấp hỏi lại lần nữa.

Gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng của con nặc khắc tư trước mắt không lộ ra biểu cảm gì, nó trầm mặc chăm chú nhìn Tạ Loan một hồi.

Thế nhưng lúc bị Tạ Loan chăm chú nhìn ngược lại, con nặc khắc tư này rốt cuộc rũ mi mắt, nói ra cảm thụ của mình, hoàn toàn không có lời lẽ nào miêu tả kỳ mỹ hóa.

Hắc ám cùng điên cuồng, mất khống chế, những thứ này đều không phải thứ tốt đẹp.

Thế nhưng để mặc hắc ám kia xao động là bản thân nó lựa chọn, Ya Yi không hề muốn chống lại, nó thực sự muốn hủy diệt thế giới này.

Nó đã hủy đi rất nhiều tinh cầu, bao gồm cả Kha Luân Nặc Tư Tinh của tộc tát ân, hết thảy đều là sự thật.

Nghe giọng điệu lãnh đạm hời hợt của đối phương, trái tim Tạ Loan siết chặt.

Con nặc khắc tư này bị động tiếp nhận nhiều tình cảm tiêu cực, ấn ký kia tựa hồ xem chúng là chất dinh dưỡng nuôi lớn hắc ám trong nội tâm Ya Yi.

Làm Tạ Loan đặc biệt chú ý là hiện giờ anh đã biết ấn ký này do người khác cố ý đặt trên người con nặc khắc tư này, rất phù hợp với suy nghĩ ‘có một kẻ địch càng ẩn núp sâu hơn’ của anh trước kia…

Vì thế cho dù Ya Yi không hủy diệt thế giới, những kẻ địch này cũng sẽ làm thế giới diệt vong, cũng chính vì vậy mà cho dù Hạ Tá có quay về quá khứ giết chết Ya Yi cũng không có chút tác dụng.

Nghe xong chuyện, bao gồm cả chuyện đối phương đã hủy diệt rất nhiều tinh cầu, Tạ Loan có chút nghẹn lời, cuối cùng vẫn đưa tay chạm vào ấn ký bên cổ con nặc khắc tư.

Lần này không bị ngăn cản, bởi vì con nặc khắc tư này căn bản không ngờ Tạ Loan lại một lần nữa đưa tay chạm tới thứ đó.

Ngón tay Tạ Loan chạm lên một đường vân, nhìn ấn ký màu đen sậm này hồi lâu, anh không làm ra động tác nào khác.

Đã bị đụng trúng rồi nên Ya Yi cũng không kéo tay Tạ Loan, thế nhưng thấy Tạ Loan ngừng động tác cùng ánh mắt của anh, nó cụp mắt, đầu hơi nghiêng qua một bên.

“Không khó coi.” Giật giật ngón tay chạm vào ấn ký, Tạ Loan chậm rãi nói.

Còn chuyện đối phương đã hủy diệt rất nhiều tinh cầu…

Thật ra thì lúc xác nhận mình xuyên tới một thế giới tuyến khác, hơn nữa còn thấy con nặc khắc tư này đang giữ Cái Á, Tạ Loan vốn đã nghĩ về tộc tát ân.

Hiện nhiên không thể nói đối phương đã làm đúng, tùy ý hủy diệt là không đúng, thế nhưng Tạ Loan cũng không có cách nào mở miệng trách cứ…

“Cũng không cần trốn tránh anh nữa.” Trước đó không nghĩ ra nguyên nhân, thế nhưng bây giờ Tạ Loan đã hiểu được, vừa nãy con nặc khắc tư này có nói đến việc mình mất khống chế, anh đoán đối phương không muốn tổn thương mình.

Tạ Loan chậm rãi nói, đồng thời cũng miễn cưỡng tiếp nhận chuyện mình đang ở bên trận doanh phản diện, lúc này có một sinh vật không rõ nhảy vào lòng, Tạ Loan theo phản xạ giơ tay ôm lấy.

“Ư ô.”

Con ngươi xanh nhạt tròn vo, vùi trong lòng thanh niên, con nặc khắc tư hình thái ấu tể này cúi thấp đầu kêu nhỏ.

Bởi vì không biết làm sao dùng hình thái trưởng thành đáp lại thanh niên nên con nặc khắc tư này cố ý biến về hình thái ấu tể.

Lông tơ mềm mại lại tròn vo, còn có nhiệt độ cơ thể ấm áp, Tạ Loan cảm thấy xúc cảm rất lớn.

Ya Yi lạnh băng ở thế giới bên này làm Tạ Loan có thể dàng phân biệt với Ya Yi bên kia, thế nhưng vẫn có rất nhiều điểm tương tự.

Hiện giờ là buổi tối, Tạ Loan đưa tay xoa xoa chiếc sừng nhỏ trên đầu con nặc khắc tư, anh đặt nó lên chiếc gối bên cạnh, sau đó tự mình nằm xuống giường.

Dần dần chìm vào giấc mộng.

Từ ấn ký màu đen kia, Tạ Loan cảm thấy mình bắt được đầu mối rất quan trọng, đồng thời cũng kiểm chứng được suy đoán của anh.

Bắt đầu từ hôm sau, binh lính chiếm cứ tòa thành thị này thường xuyên nhìn thấy một con nặc khắc tư ở hình thái ấu tể vùi trong lòng thanh niên, phản ứng của bọn họ từ khiếp sợ dần dần biến thành chết lặng.

Phạm vi hoạt động của Tạ Loan chỉ là trung tâm thành phố, đối với anh mà nói, phạm vi này thực sự rất rộng, anh không có chút bất mãn gì cả.

Hơn nữa cho dù Ya Yi không nói, Tạ Loan cũng biết đối phương ra lệnh cấm như vậy cũng vì muốn bảo vệ anh mà thôi.

Ở thế giới tuyến bên này, tương lai mấy chục năm sau có biến đổi nghiêng trời lệch đất với những gì Tạ Loan biết.

Ở thế giới tuyến bên kia, tinh tế mà Tạ Loan ở là một tinh tế hòa bình, Tinh Minh cùng các chủng tộc cố gắng phối hợp xây dựng một hoàn cảnh thực hòa bình.

Thế nhưng ở thế giới tuyến bên này, chiến tranh thường xuyên xảy ra, mà Tinh Minh thì đã sụp đổ từ nhiều năm trước.

Bỏ qua sự khác biệt về bối cảnh, mấy ngày qua, Tạ Loan cũng biết được rất nhiều chuyện từ nhóm ấu tể trưởng thành.

Tỷ như phân hội Vân Bảo vì thiếu vốn mà đóng cửa từ rất nhiều năm trước, nhóm ấu tể trong phân hội Vân Bảo cũng bị phân tán chia ra các phân hội khác.

Điểm giống là, nhóm ấu tể này đều có trải nghiệm không tốt đẹp lắm.

“Con, con là Lạp Duy…” Người trẻ tuổi tóc vàng từng nói lời ác ý với Tạ Loan tựa hồ có chút khiếp đảm đứng trước mặt anh, đầu cúi thấp, bộ dáng ngoan ngoãn, hoàn toàn không nhìn ra thái độ ác ý trước kia.

Khoảnh khắc được cộng hưởng kí ức, Lạp Duy thực sự hối hận như Già Nhĩ từng nói, thậm chí không cần câu khác, chỉ riêng câu nói đầu tiên ở chủ điện cũng đã làm nó hối hận.

Đó là một phần kí ức trọn vẹn, nội dung kéo dài hơn một năm, hoàn toàn không có điểm nào không hài hòa, căn bản không thể nào là ngụy tạo.

Nhất là rất nhiều chi tiết, tỷ như ấn ký vàng nhạt vốn có trên trán Già Nhĩ cũng không có chút nào khác biệt, chi tiết hoàn toàn chuẩn xác, không thể nghi ngờ đó là một phần kí ức chân thực.

Bởi vì hối hận mà chạy thẳng tới trước mặt thanh niên, bất quá mặc dù muốn nhận lỗi nhưng Lạp Duy lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể nhút nhút nhát nhát nói ra thân phận của mình.

Lạp Duy?

Tạ Loan sửng sốt, ngay sau đó đặt tầm mắt lên người trẻ tuổi tóc vàng trước mắt, nghiêm túc nhìn hồi lâu.

Tóc vàng, không phải màu vàng óng ả mà là một loại màu vàng sậm khá đặc biệt, đây là màu tóc đặc thù của chủng tộc khố duy.

Ở thời kỳ ấu tể, ấu tể chim béo của tộc khố duy có lông vũ màu vàng nhạt, sau khi trưởng thành màu sắc lông vũ mới bắt đầu biến đổi, dần dần chuyển thành màu vàng sậm.

Giống như sợ thanh niên tức giận, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không nhận được đáp lại, bé chim béo khố duy đã trưởng thành này nhanh trí làm ra một chuyện…

“Chíp chíp.”

Bắt chước tiếng kêu thời kỳ ấu tể, hiển nhiên một người trưởng thành lại đang ở hình dáng nhân loại căn bản không thể phát ra âm thanh thanh thúy như ấu tể, thế nhưng người trẻ tuổi tóc vàng này thực sự đã cúi đầu phát ra âm tiết đó với Tạ Loan.

Trong kí ức cộng hưởng, lúc nghe thấy tiếng kêu thanh thúy của nhóm ấu tể, thanh niên luôn cúi đầu dỗ dành chúng.

Vì thế Lạp Duy nghĩ, hiện giờ nếu mình kêu vài tiếng chíp chíp với thanh niên, có lẽ thanh niên cũng nguyện ý tha thứ cho mình.

Mặc dù biết người trẻ tuổi tóc vàng này là tộc khố duy nhưng Tạ Loan không biết đối phương là ấu tể mình quen biết hay không, hiện giờ không khỏi nghĩ tới khả năng này.

Nhìn Lạp Duy, Tạ Loan tự nhiên nghĩ tới hai bé chim béo khác đặc biệt thân thiết với mình trong phân hội.

Bội Bội bên thế giới tuyến này có học được cách bay hay không? Lợi Tư được xin nhận nuôi cùng với Lạp Duy hiện giờ đang ở đâu…

Nơi này không chỉ là thế giới tuyến song song mà còn là tương lai mấy chục năm sau, Tạ Loan cảm giác nơi này có quá nhiều thứ mà mình không có cách nào thay đổi.

Bất quá trước mắt là một bé chim đang thấp thỏm chờ mình phản ứng, nhìn vài cọng tóc vểnh lên trên đầu đối phương, Tạ Loan nâng tay giúp đối phương chỉnh lý những cọng tóc không nghe lời này.

Ánh mắt Lạp Duy sáng bừng, lúc thanh niên chạm vào tóc mình liền ngoan ngoãn đứng im, giống hệt như thời kỳ ấu tể được gia trưởng chỉnh lý lông chim vậy.

“Tốt lắm.” Chỉnh xong, Tạ Loan ôn hòa nói.

Nghe thanh niên nói vậy, hành động của Lạp Duy nhất thời có chút dè dặt, sợ làm rối phần tóc vừa được thanh niên chỉnh lý.

Nhìn bộ dáng thực để ý của đối phương, Tạ Loan nhịn không được nói thêm: “Nếu vểnh lên thì tới tìm ta là được.”

Lời vừa nói ra, Tạ Loan nhìn thấy ánh mắt đối phương tựa hồ càng sáng hơn.

Giống như vuốt ve lông mao mềm mại của bé chim béo thời kỳ ấu tể, Tạ Loan xoa xoa mái tóc vàng của Lạp Duy.

Tới tìm anh là được, thế nhưng Tạ Loan không biết mình sẽ ở lại thế giới tuyến này bao lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui