Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Ở Kha La Nặc Tư Tinh của tộc tát ân, hiện giờ đang là ban đêm, bầu trời tối đen yên tĩnh được những vì sao sáng tô điểm, một chiếc tháp đồng hồ khổng lồ lặng yên trụ giữa thành thị, ánh trăng băng lãnh chiếu rọi vào cây kim được những sợi dây leo xanh biếc quấn quanh.

Ở bên tháp đồng hồ có một bóng người, người nọ đứng rất gần, chiếc đuôi bạc rũ thấp cơ hồ dán sát mặt đất thế nhưng vẫn tràn đầy tính công kích.

Trên gương mặt tuấn mỹ lạnh băng của chủ nhân chiếc đuôi hoàn toàn không có biểu tình, con ngươi co rút, trầm mặc chăm chú nhìn tháp đồng hồ.

Đã qua mấy ngày, con nặc khắc tư đứng trước tháp đồng hồ vẫn luôn duy trí trạng thái này, đứng im chờ đợi, không hề rời đi một bước nào.

Nói là một mực giữ nguyên trạng thái thì cũng không đúng lắm, bởi vì lo lắng mà cố định tới xem tình huống, tiên tri Khắc Lai cảm nhận được khí tức bị đè nén quanh người con nặc khắc tư này càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Giống như một sợi dây cung bị kéo căng, mà càng kéo căng chừng nào thì lại càng có khả năng dễ đứt đoạn chừng ấy.

Mặc dù có cảm giác này nhưng Khắc Lai chỉ nhìn thấy con nặc khắc tư này phi thường an tĩnh chờ đợi.

Tháp đồng hồ vốn chỉ được xem là tòa kiến trúc kỷ niệm xuất hiện hiệu quả trong truyền thuyết, cả ba vị tiên tri của tộc tát ân đều bị kinh động, suốt mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn lật xem cổ tịch tìm kiếm tin tức liên quan.

Khách nhân được mời tới tinh cầu làm khách đột nhiên biến mất, chuyện này thực sự khó giải thích.

Sau khi tra hết tất cả cổ thư điển tịch có liên quan trong tộc, ba vị tiên tri chỉ có thể xác định được một điều là hiệu quả của đồng hồ có hạn, đến thời gian nhất định, thanh niên biến mất sẽ tự động quay trở lại.

Vấn đề thời gian cụ thể là bao lâu thì ba vị tiên tri không thể nào xác định.

Cảm giác muốn hủy diệt mọi thứ dần dần lan tràn trong lòng, con nặc khắc tư vẫn an tĩnh đứng trước tháp đồng hồ.

Con nặc khắc tư này không chịu thuận theo tư tưởng hắc ám đó, bởi vì so với hủy diệt, chờ đợi thanh niên quay lại quan trọng hơn rất nhiều.

Thế nhưng sợi dây tỉnh táo trong lòng thực sự đã kéo ra rất căng, ấn ký màu đen bên cổ Ya Yi tựa hồ cũng có cảm ứng, màu sắc tựa hồ trở nên đậm hơn.

Đêm đó, cây kim duy nhất trên mặt đồng hồ một lần nữa dao động…

Lúc thân thể tan biến thành những chấm sáng, nháy mắt đó ý thức của Tạ Loan cũng chìm vào một khoảng tối mờ mịt.

Ở trong khoảng tối đó chờ đợi một hồi, Tạ Loan đột nhiên cảm thấy sau lưng có một lực đẩy mình tới trước.

Ở phía trước có một điểm sáng, điểm sáng đó ngày càng khuếch trương rộng hơn, rất nhanh nó đã bao trùm toàn bộ tầm mắt Tạ Loan.

Giây tiếp theo, Tạ Loan có cảm giác chân mình đạp trên đất, anh nhìn thấy cảnh vật quen thuộc trong màn đêm.

Trở lại…

Chữ rồi còn chưa kịp nghĩ tới, lúc Tạ Loan vừa mới nảy ra suy nghĩ này, anh cảm giác hông mình bị một chiếc đuôi vững vàng quấn lấy, sau đó anh bị chủ nhân chiếc đuôi này dùng phương thức quen thuộc ôm chặt, cả người lập tức mất đi năng lực tự do hành động.

Bất quá Tạ Loan vốn cũng không muốn động, anh cố gắng thả lỏng thân thể, tùy ý để con nặc khắc tư này ôm chặt.

Chiếc đuôi bên hông có khuynh hướng càng siết chặt hơn, lúc chặt tới một mức nhất định, Tạ Loan vốn đã chuẩn bị tinh thần nhẫn nhịn khó chịu.. thế nhưng chiếc đuôi bạc lại không cử động nữa, duy trì tư thế đó, vững vàng quấn lấy anh nhưng không làm anh có chút khó chịu nào.

Biết rõ chỉ ôm như vậy là không thể trấn an được đối phương, Tạ Loan giật giật tay thử sờ nhẹ lên chiếc đuôi bạc đang quấn ngang hông.

Sờ đuôi là một trong những phương pháp trấn an, căn cứ theo kinh nghiệm thì Tạ Loan nghĩ vậy. Thế nhưng lần này Tạ Loan phát hiện, cho dù mình sờ mấy lần thì phần gò má con nặc khắc tư này vẫn căng cứng, thoạt nhìn không hề có chút thả lỏng nào.

Lần này quả thực gặp khó khăn, anh quả thực đã để đối phương lo lắng, nghĩ tới con nặc khắc tư này rất có thể vẫn luôn ở đây chờ đợi mình, Tạ Loan cảm thấy mình nhất định phải trấn an đối phương.

Sờ đuôi không được, vậy đổi phương pháp khác đi vậy?

Trong lòng lóe lên suy nghĩ này, Tạ Loan theo bản năng nâng tay trái đặt lên đầu đối phương, cố ý đặt lên phần sừng sinh trưởng.

Cho dù là trong trạng thái này, lúc Tạ Loan biểu hiện muốn sờ sừng, Ya Yi vẫn im lặng thuận theo lộ sừng ra.

Không giống chiếc sừng xinh xắn đáng yêu thời kỳ ấu tể, chiếc sừng lúc trưởng thành có lớp vỏ cứng rắn rất xinh đẹp, Tạ Loan lập tức sờ lên chiếc sừng bên trái, sau đó cưỡng ép con nặc khắc tư này cúi thấp đầu một chút.

Sự thực thì Ya Yi vốn cũng không có ý phản kháng, Tạ Loan muốn nó cúi đầu, nó liền làm theo.

Đã có suy nghĩ trong lòng, Tạ Loan liền nhích tới gần, nhẹ nhàng hôn lên sừng đối phương một cái.

Trước đó có thể nói là hành động ma xui quỷ khiến, thế nhưng lần này, vô luận là trước hay sau quá trình, Tạ Loan đều hiểu rất rõ mình đang làm gì.

Chiếc sừng truyền tới cảm giác được hôn, chớp mắt cảm nhận được cảm giác êm ái truyền tới, Ya Yi liền căng cứng thân mình.

Đối với chủng tộc nặc khắc tư, sừng cũng là vị trí nhạy cảm giống như đuôi vậy, cả hai đều có độ cảm thụ rất cao.

Tạ Loan không biết điểm này, lúc hôn chiếc sừng gần mình nhất, anh nhìn thấy con nặc khắc tư nhanh chóng rũ mắt, lông mi chiếu rọi thành một đạo bóng mờ trên gương mặt trắng nõn.

Phản ứng này quả thực rất rõ ràng, nhất là vừa nãy thân thể nó đột nhiên cứng đờ, lúc Tạ Loan dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên vị trí mình vừa hôn, anh nhìn thấy hàng mi dày của đối phương khẽ run lên.

Có chút đáng yêu…

Ý nghĩ này chợt lóe trong lòng, vừa vô thức lại vừa có ý thức, Tạ Loan tiếp tục xáp tới một lần nữa hôn lên chiếc sừng xinh đẹp bên trái, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm lên chiếc sừng, đặt xuống một nụ hôn nhẹ như lông chim lướt qua.

Bị thanh niên sờ đuôi cùng hôn sừng là hai chuyện có cảm thụ cực kỳ tương tự, thế nhưng cái sau càng khó nhẫn nhịn hơn, Ya Yi có thể cảm nhận rõ ràng mỗi lần chiếc sừng bị chạm vào.

Thấy phản ứng đáng yêu của con nặc khắc tư này, Tạ Loan quên béng mất mục đích ban đầu của hành động hôn này, bất quá anh đã đạt được hiểu quả mong muốn.

Chiếc đuôi quấn ngang hông hơi siết chặt một chút, chống lại đôi ngươi xanh biếc đang nhìn mình chằm chằm, Tạ Loan mới phát hiện mình tựa hồ đã làm quá mức.

Thế nhưng lúc này kịp phản ứng thì đã muộn, đang định mở miệng nói gì đó nhưng miệng Tạ Loan đã hoàn toàn bị phong bế, cũng không để anh có bất cứ cơ hội nào chạy trốn, một bàn tay vững vàng đè chặt sau ót anh.

“Ngô…” Không phải khóe môi nữa, lần này chân chân chính chính bị hôn môi, Tạ Loan chỉ kịp phát ra một âm thanh mơ hồ không rõ.

Không biết qua bao lâu thì buông ra, mặc dù có thể thở dốc nhưng đầu óc Tạ Loan vẫn có chút trống rỗng.

Chiếc đuôi vẫn còn quấn ngang hông, ý thức dần dần quay lại, Tạ Loan lại chống lại con ngươi xanh nhạt.

Bị đôi mắt này nhìn chăm chú, Tạ Loan khó tránh có chút rung động, cuối cùng anh nâng tay sờ nhẹ lên sừng đối phương, giống như đáp lại hành động vừa nãy của đối phương.

“Anh bị đồng hồ đưa tới một thời không song song.” Tạ Loan chủ động mở miệng, tầm mắt đặt trên cổ Ya Yi, màu sắc ấn ký khá nhạt, Tạ Loan cũng tương đối an tâm.

Ấn ký trở nên đậm màu hơn trong mấy ngày nay, thế nhưng ngay lúc thanh niên quay lại nó lại khôi phục nguyên trạng, Tạ Loan đối với con nặc khắc tư này giống như một loại thuốc ức chế đặc biệt, mặc dù bản thân nó vẫn chưa ý thức được điều này.

Sáng hôm sau, nhóm tiên tri của tộc tát ân từ miệng Tạ Loan biết được chuyện không thể tin này, bọn họ không biết vì sao chỉ có Tạ Loan có thể kích hoạt đồng hồ, thế nhưng đây là chuyện tận mắt tiên tri Khắc Lai đã thấy.

Căn cứ theo truyền thuyết của tộc tát ân, hiệu quả của đồng hồ đối với mỗi người chỉ có một lần mà thôi, cũng chính là hiện giờ cho dù Tạ Loan chạm vào tháp đồng hồ cũng không có phản ứng gì đặc biệt nữa.

Từ túi không gian lôi ra chiếc hộp gỗ, Tạ Loan mở hộp, xác nhận bên trong vẫn còn miếng vảy băng lam thì an tâm cất chiếc hộp vào túi.

Anh đã đáp ứng sẽ bảo quản nó, chờ trở lại phân hội Vân Bảo, anh sẽ đặt miếng vảy này chung một chỗ với miếng vảy của ấu tể bên thế giới tuyến này.

Sau khi nghiêm túc nói chuyện về chủng tộc nặc khắc tư với ba vị tiên tri, có trải nghiệm đi tới thời không song song, ba vị tiên tri rất tin tưởng lời Tạ Loan.

Bọn họ nguyện ý tin tưởng có một địch nhân không biết tồn tại, cũng biểu thị sẽ chuẩn bị đề phòng.

Giao phó mọi chuyện xong, Tạ Loan hiện giờ cực kỳ cực kỳ nhớ nhà, nhớ ấu tể nhân ngư, nhớ ấu tể mục tạp, còn có bé chim béo khố duy kia, không muốn chờ đợi thêm một phút một giây nào.

Cũng may hiện giờ bọn họ có một chiếc chiến hạm có thể tiến hành nhảy vọt không gian, sau khi sử dụng tính năng ẩn hình, Tạ Loan cùng Ya Yi rất nhanh đã trở lại Cái Á Tinh.

Thấy thanh niên vội vã từ cửa phòng chạy vào, lần đầu tiên thấy Tạ Loan lật đật gấp gáp như vậy, Hạ Kỳ có chút kinh ngạc, bất quá không chờ cô hỏi xem đã phát sinh chuyện gì, thanh niên đã vội vàng lướt qua cô chạy vào phòng sinh hoạt.

Hôm nay là cuối tuần, Lạp Duy cùng Lợi Tư được gia trưởng đón về nhà, vì thế Tạ Loan không thấy hai bé chim béo ở đại sảnh.

Ấu tể mục tạp thì ngay khoảnh khắc Tạ Loan tiến vào đại sảnh đã lập tức nhích tới gần, chiều hôm nay, ấu tể nhân ngư vừa vặn được Hạ Kỳ ôm từ ao nước tới phòng sinh hoạt chơi đùa với nhóm ấu tể khác.

“Mạt mạt~”

Ánh mắt xanh biếc lóng lánh, ấu tể nhân ngư đưa tay nắm lấy ống quần thanh niên, vây đuôi cũng nhẹ nhàng lay động, hiển nhiên nhìn thấy gia trưởng làm bé cảm thấy rất cao hứng.

Tiếng kêu non nớt trong veo, mặc dù trên gương mặt thanh tú của con nhân ngư này không có quá nhiều biểu tình nhưng đồng thời cũng không hề lạnh lùng chút nào, ánh mắt vì thấy thanh niên mà bừng sáng.

Giống hệt như một ngôi sao sáng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui