Hiệp Khách Vương Phi

Thất vương phủ

Doanh Mai cùng Nam Cung Diệp trở về Thất phủ mà cứ ngỡ mình đi lầm. Nơi hoang tàn này là sao a? Hoa viên trước kia xinh đẹp là thế mà giờ đây thành một bãi hoang tàn như có một trận chiến sinh tử vừa trải qua vậy. Cây cối bị đao kiếm chém thành trơ trụi, cành lá vương vãi còn chưa kịp dọn, bồn hoa, chậu cảnh cũng chịu chung số phận, không còn cái nào lành lặn. Doanh Mai nghĩ mình đang nằm mơ vậy, Thất phủ khi nào lưu lạc đến trình độ này? Nàng liếc nhìn Nam Cung Diệp, thấy sắc mặt hắn khó coi nay càng thêm đen. Xin mặc niệm cho hung thủ a.

- Xảy ra chuyện gì?

Lưu quản gia từ đâu hớt hải chạy ra.

- Vương gia, vương phi, cuối cùng hai người cũng đã trở về rồi.

Lưu quản gia lau mồ hôi, thân già này đã kiệt sức rồi a.

- Đây là làm sao?

- Vương gia, là, là công chúa Nam Cương đến tìm hai người, ám vệ ngăn cản không được nên mới vậy a.

Thất vương phủ quanh năm đóng cửa, ám vệ nào dám cho người khác tùy tiện bước vào. Đại công chúa Nam Cương lại ngang ngược vô cùng, một lời không nói liền ra tay động thủ, kết quả tạo thành hoa viên bừa bộn như vậy. Lưu quản gia sợ vị đại thần này sẽ còn tàn phá hơn nữa mới ra sức khuyên can, mời mọc được ngài tới tiền sảnh.

Doanh Mai thở dài, còn có người vô pháp vô thiên hơn cả nàng.

Tiền sảnh

Công chúa Nam Cương Bách Lý Thiên Diệp ngồi trên chủ vị uống trà, kỳ thực nàng không thích thói thưởng trà của người phương Bắc, có điều trà trong Thất phủ không tồi chút nào. Bách Lý Thiên Diệp một thân đỏ rực, nồng nhiệt tùy ý, rực rỡ chói mắt. Doanh Mai cảm thấy Bách Lý công chúa tùy tâm sở dục rất phù hợp với màu đỏ này, như một ngọn lửa bùng cháy trong đêm khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Kỳ thực Doanh Mai cũng từng mặc màu đỏ, đó là một sắc thái hoàn toàn khác, lệ khí của sát thủ cứ thế nở rộ như những bông hoa máu xinh đẹp, diễm lệ. Nhị tỷ trông thấy, khinh thường nói:

- Ngươi vừa bước ra từ vũng máu đấy à? Mùi tanh nồng nặc cả người. Đừng để ta trông thấy lần thứ hai.

Vì vậy về sau, để che dấu lệ khí, trong tủ đồ của nàng chỉ có những màu trắng sáng dịu dàng.

Nam Cung Diệp dắt tay Doanh Mai ngồi xuống dưới. Biết sao được, người ta là công chúa, người ta có quyền lộng hành. Có điều, Thất gia bình lặng như vậy, lại để người ta sống yên ổn sao? Đương nhiên là không. Doanh Mai có thể tưởng tượng ra cuộc sống u ám sau này của vị công chúa nào đó.

- Cách thức công chúa đến thăm Thất phủ thật khiến người ta kinh tâm động phách.

- Còn không phải các ngươi đi quá lâu.

Nhắc tới, sắc mặt Thất gia trầm xuống. Doanh Mai vội chuyển đề tài:

- Công chúa đến quý phủ là có chuyện gì chỉ giáo?

Bách Lý Thiên Diệp dò hỏi:

- Nghe nói trong Thất phủ có một vị khách?

- Ai?

- Là người có đôi mắt đen dài, mặc lục y, hay cầm quạt.

- Vân Tiêu?

Bách Lý công chúa lẩm bẩm một mình:

- Thì ra hắn tên là Vân Tiêu.

Doanh Mai nghi hoặc:

- Ngươi tìm hắn làm gì?

- Đó là chuyện của ta.

Cái thái độ ngang ngạnh này! Bỗng nhiên trong đầu Doanh Mai nảy lên một suy nghĩ đáng sợ. Vân Tiêu hoảng loạn như vậy không phải do vị công chúa này ban cho chứ? Nàng ta chính là ma nữ mà Vân Tiêu nhắc đến? Nghĩ đến thảm cảnh của hoa viên, Doanh Mai gật đầu, đúng vậy, nàng ta chính xác là ma nữ. Xin hỏi ma nữ đại nhân, ngài đã làm gì mà để lại ám ảnh sâu sắc cho bạn chó nhỏ như thế?

- Hắn đã đi rồi.

Kỳ thực lúc nghe tin Vân Tiêu bỏ đi, Doanh Mai vô cùng rối rắm, hắn bất ổn như thế, chạy ra ngoài sẽ không sao chứ? Bây giờ nàng lại nghĩ, hắn ở lại đây mới là có sao đấy!

- Đi đâu?

- Ta vì sao phải nói a?

Lời vừa dứt, Bách Lý công chúa liền vung chưởng hướng tới Doanh Mai. Trên đời này có người không nói lý lẽ như vậy đấy! Nam Cung Diệp vung tay lên khiến cho nàng ta phải lùi về sau một bước.

- Hừ, một đôi phu bệnh thê ốm, đều còn sống không bao lâu nữa lại khiến người ta chán ghét như vậy?

Nam Cung Diệp trầm giọng:

- Bách Lý công chúa, ngươi đi được rồi đó.

Doanh Mai bắt được trọng điểm:

- Ngươi nói ai bệnh?

Đại khái bởi vì khí tràng của Nam Cung Diệp quá mạnh mẽ khiến đại công chúa nào đó cũng phải sợ hãi:

- Dĩ nhiên là ngươi bị bệnh, phun một đống máu như thế thì còn sống được bao lâu chứ?

Chết tiệt. Sao áp khí càng ngày càng nặng nề thế này? Nam Cung Diệp, coi như ngươi lợi hại.

- Hừ, có một người mà Thất phủ cũng không giữ nổi, ta còn ở đây làm gì?

Bách Lý Thiên Diệp không còn muốn ở lại nơi ngột ngạt đó nữa. Nam Cung Diệp, ngươi chờ đó!

Nàng ta dời đi, Doanh Mai còn chưa kịp suy nghĩ gì đã thấy Nam Cung Diệp nắm tay nàng:

- Mai nhi, tối nay chúng ta đi vào Tống phủ nhé?

Doanh Mai đảo mắt, đổi chủ đề! Có uẩn khuất! Chẳng phải có một lần Lâm Tứ khuyên bọn họ không nên giận dỗi nhau, còn nói sức khỏe hắn không tốt sao? Ruốc cuộc là hắn bị sao?

- Được a, ta rất tò mò Tống tiểu thư này cất giấu cái gì?

- Thất gia, người nói, Tống Tử Yên bị hạ xuân dược lại không đi tìm Nam Cung Thành, nàng ta tìm ai?

- Nàng ta là người của ai?

Doanh Mai bừng tỉnh:

- Đông Phương Hoài.

Nam Cung Diệp cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ của nàng:

- Thông minh.

Đêm

Tống phủ. Tống Viễn làm đến chức Ngự sử đài, chỉ là chức quan tam phẩm. May mắn có nữ nhi lọt vào mắt Tứ hoàng tử nên địa vị trong triều mới cao một chút. Có lần Doanh Mai thắc mắc: Nam Cung Thành dã tâm bừng bừng như vậy lại để ý tới nữ nhi quan tam phẩm này? Hiện giờ nàng đã hiểu, giao dịch của bọn họ đâu có đơn giản? Nắm được Tống Tử Yên, khác nào có Thất Vũ trong tối làm việc cho hắn? Tên này cũng rất biết tính toán.

Tống phủ im ắng vô cùng, khuê phòng của Tống Tử Yên một mảnh tối đen, dường như đã ngủ. Có điều Doanh Mai biết, Nam Cung Diệp đã động tay động chân gì đó khiến nàng ta rời đi rồi. Để thêm chắc chắn, buổi chiều nàng cũng phân phó Minh Nhất các kiếm thêm cho nàng ta chút việc để làm. Vì vậy hiện giờ trong phòng Tống Tử Yên căn bản không có ai.

Nhẹ nhàng phi cửa sổ vào, Nam Cung Diệp buông tay đặt trên eo Doanh Mai ra, lấy từ trong người một viên dạ minh châu tỏa ánh sáng mờ mờ. Doanh Mai cầm lấy soi từng ngóc ngách của căn phòng, không bỏ sót bất kỳ nơi nhỏ hẹp nào, nói là lật tung từng tấc lên cũng không quá, thậm chí mấy cuốn sách, vài cuộn tranh đều được mở ra xem xét. Qua hồi lâu mới quay sang Nam Cung Diệp lắc đầu. Tống Tử Yên vô cùng cẩn thận, nói chuyện với người của mình, trên địa bàn của mình còn phải viết ra giấy nữa cơ mà. Mật thám Đông Lăng quả nhiên không tầm thường.

Không thu hoạch được gì, hai người trở về Thất phủ.

Lạc Hà các

Nam Cung Diệp ôm Doanh Mai lên giường, thân thể mềm mại của nàng có mùi hương thảo mộc khiến hắn mê mẩn.

- Không tìm thấy cũng không hề gì, ta đã sai người nhìn chằm chằm nàng ta.

Doanh Mai gật đầu:

- Có lẽ nàng ta để ở Thất Vũ các. Phải rồi, tổng bộ Thất Vũ cùng các cọc ngầm, hôm sau ta sẽ mang cho chàng xem.

Nam Cung Diệp kéo nàng vào lòng, để nàng gối đầu lên cánh tay, bàn tay còn lại vuốt ve mái tóc buông xõa mềm mượt.

- Không cần vội vàng. Nàng ta cũng không thể gây nên sóng to gió lớn được. Mai nhi, ta đã sắp xếp để vài ngày nữa chúng ta đi tới Bình thành.

Doanh Mai muốn làm cái gì, Nam Cung Diệp đều hiểu, có điều, vài ngày nữa sao? Người vội vàng là hắn mới đúng, muốn nàng nhanh chóng rời xa kinh thành ư? Hắn không muốn cho nàng gặp ai?

- Kỳ thực, ta...

Lời chưa nói hết đã bị Nam Cung Diệp nuốt lấy, đôi môi hắn áp xuống, không cho nàng thời gian chần chờ, nhiệt tình nóng bỏng, quấn quýt dây dưa. Đến khi thần trí Doanh Mai mơ hồ, hô hấp khó khăn hắn mới nặng nề dừng lại. Bàn tay vỗ vỗ vai nàng như dụ dỗ:

- Ngủ đi.

Vài hôm sau dù bận đến đâu, Nam Cung Diệp cũng bồi bên cạnh, dường như sợ nàng chạy mất vậy. Thật vất vả mới chờ được lúc hắn phải ra khỏi phủ. Doanh Mai trốn ra ngoài, không kinh động ám vệ, chỉ mang theo một mình Hắc Ảnh.

Hành cung là nơi để sứ giả các nước ở lại. Hai hôm trước Đông Phương Hoài đã mang người Đông Lăng trở về, chỉ còn lại mình công chúa Bách Lý Thiên Diệp của Nam Cương vẫn chậm chạp chưa chịu rời đi. Nàng ta nói, mình còn chưa ngắm đủ cảnh sắc Đại Sở, chưa hưởng hết món ngon Đại Sở nên cứ dây dưa mãi.

Khi Doanh Mai tới hành cung, Bách Lý Thiên Diệp đang nhàm chán nằm phơi nắng. Bộ dáng lười biếng cùng bộ hồng y rực rỡ trên người trông chả thích hợp chút nào. Ngươi nghĩ xem, bề ngoài trông quyết liệt là thế mà bên trong lại uể oải vạn phần. Trông thấy Doanh Mai, nàng ta tươi tỉnh hẳn lên:

- Doanh Mai, cuối cùng ngươi cũng tới rồi. Ta còn tưởng ngươi bị nhốt trong Thất phủ chứ. Ngươi không biết tên Nam Cung Diệp nhà ngươi đáng ghét thế nào đâu, đã không cho ta vào Thất phủ cũng thôi đi, hắn còn cho người hạ dược, ép ta lên xe về Nam Cương. Hừ, muốn bản công chúa đi đâu có dễ như thế?

Doanh Mai giật giật khóe môi, có phải người này là Vân Tiêu cải trang thành hay không? Sao nàng thấy có báng dáng hắn đâu đây nhỉ? Trong lúc Doanh Mai còn ngỡ ngàng, vị đại công chúa nào đó vẫn chưa dừng lại:

- Sao ngươi có thể chịu đựng được tên lòng dạ đen tối, độc ác, nham hiểm này cơ chứ. Doanh Mai, ta nói ngươi, tuyệt đối không thể học tên đó đi hại người khác như vậy.

Dường như nàng ta còn muốn kể hết bất mãn của mình ra. Doanh Mai dù biết Bách Lý công chúa rất hào sảng, nhưng cũng khó mà chấp nhận cảnh tượng này, vừa đẩy đi một tên Vân Tiêu liền gặp Bách Lý Thiên Diệp, quả là cực phẩm.

- Khụ... Khụ...

- A, ta biết ngươi sẽ đến mà. Ta đang đợi ngươi đấy?

Cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của công chúa đại nhân. Thật là vất vả.

- Thiên Diệp, ta có thể cho ngươi biết tung tích của Vân Tiêu, thậm chí là nhà hắn ở đâu, đã làm những gì trong những năm qua. Còn ngươi biết những gì thì tường tận nói hết ra. 

- Ngươi muốn biết tất cả?

- Dĩ nhiên.

Doanh Mai lấy ra một chồng tài liệu:

- Đây là những gì liên quan đến Vân Tiêu, bao gồm cả sở thích, thói quen, không thiếu một thứ.

Thậm chí đã từng chạm qua nữ tử nào cũng rất chi tiết. Doanh Mai yên lặng bổ sung trong lòng.

Bách Lý Thiên Diệp nhìn chồng sổ đó, thái độ trở nên nghiêm túc:

- Trong người Nam Cung Diệp có cổ trùng, có lẽ khoảng bốn năm trước.

Cổ trùng? Thảo nào nàng bắt mạch lại không tra ra gì cả. Bốn năm trước, chính là trận chiến với Đông Lăng?

- Theo ta quan sát đó là Hấp Huyết cổ. Người trúng cổ, mỗi tháng phát tác một lần vào đêm trăng tròn, cả người khí huyết đảo lộn, chịu đau đớn thống khổ không kém gì thay kinh phạt tủy.

Bàn tay Doanh Mai nắm chặt, trắng bệch, gân xanh nổi cả lên. Trăng tròn mỗi tháng? Nghĩ lại dường như, chưa đêm trăng tròn nào hắn xuất hiện bên cạnh nàng cả. Ví dụ như, hôm nay! Doanh Mai cảm thấy lồng ngực nghẹn tắc một khối. Bốn năm qua, hắn chịu đựng thế nào?

- Giải ra sao?

- Hấp Huyết cổ là cấm cổ của Nam Cương. Ta còn không không biết nuôi ra sao, chứ đừng nói đến cách giải.

Doanh Mai trầm ngâm một hồi rồi đứng dậy, cầm luôn cả đống sổ sách về Vân Tiêu, học bộ dáng ngang ngược của người nào đó:

- Hừ, có một con trùng mà cũng không giải được, ta còn đưa ngươi thứ này làm gì?

Bách Lý Thiên Diệp tròn mắt ngạc nhiên. Nàng đã nói mà, ở cùng với tên Nam Cung Diệp đâu có tốt đẹp gì? Thấy chưa, nham hiểm y như hắn. Được rồi, nàng thừa nhận, mình rất thưởng thức đôi phu thê này.

- Tuy ta không giải được nhưng biết một người có thể giải.

Doanh Mai dừng chân, ngồi xuống chờ đợi.

Bách Lý Thiên Diệp chậm chạm không nói, cố ý cho nàng sốt ruột. Có điều, Bách Lý công chúa đánh giá thấp sự kiên nhẫn của Doanh Mai rồi, trông bộ dáng nhàn nhã uống trà của nàng ta kìa, người khác không biết còn tưởng nàng ta chẳng hề để tâm đấy. Cuối cùng Bách Lý Thiên Diệp quả thật không thể đọ được với Doanh Mai, lấy ra một khối ngọc. Ngọc câu thượng hạng, màu tím dụ hoặc.

- Tam thúc của ta nghiên cứu rất sâu về cổ, Nam Cương ngoài ông ấy ra thì không có người thứ hai có thể giải. Có điều, ông ấy ẩn cư đã nhiều năm rồi. Ta có thể chỉ cho ngươi nơi ở của thúc ấy, cũng cho ngươi mượn tín vật của ta, có thể thuyết phục thúc ấy hay không đều dựa vào năng lực của các ngươi.

Doanh Mai cầm lấy ngọc bội hình trăng khuyết màu tím, chạm khắc hoa văn cổ xưa. Nàng biết, đây là một vật quan trọng. Ân tình này của Bách Lý công chúa, Doanh Mai sẽ nhớ.

- Được. Đa tạ.

Để lại đống sổ sách, Doanh Mai quay người, trước khi rời khỏi, nàng nói:

- Kỳ thực, ngươi rất giống với tên Vân Tiêu đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui