Hiệp Nghị Bắt Buộc Cưỡng Chế Thỏa Thuận

"Em thả anh xuống chiếc ghế tựa này có được không?" Chu Hành nhẹ giọng hỏi.

"Được." Lục Chính ghé xuống cọ cằm vào lưng Chu Hành, vô cùng hài lòng khi nhìn thấy người anh cứng đờ trong chốc lát.

Lục Chính được thả xuống chiếc ghế tựa mềm mại. Chu Hành còn rất biết cách săn sóc mà giúp hắn gỡ chăn lông ra đắp lên đùi.

"Em phải đi rồi." Chu Hành có chút ngượng ngùng nói.

"Không phải mới vừa lên thôi sao? Chúng ta ở đây phơi nắng một lát đã. Em cũng nằm xuống đi."

—— nhưng hình như anh đang quyến rũ em thì phải.

Chu Hành chửi thầm một câu, nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng để người nằm đây một mình thế này. Anh cũng tự hỏi có phải mình đang suy nghĩ quá nhiều không —— Lục tiên sinh thoạt nhìn cũng không giống người sẽ nảy sinh hứng thú với anh.

Anh ngồi xuống ghế tựa một cách vô cùng đoan chính, chờ Lục Chính trò chuyện với mình, lại không ngờ rằng đối phương đã nhanh chóng nhắm mắt lại, hô hấp cũng dần trở nên ổn định.

Chu Hành ngồi một lúc. Anh lặng lẽ nhìn cách bài trí của nhà kính, lặng lẽ cầm bình tưới cây chứa đầy nước lên tưới hoa một lúc, sau đó lại lặng lẽ ngồi xuống ghế, kéo chăn lên nằm dưới ánh mặt trời ấm áp. Anh cứ thế mà thiếp đi.

Chu Hành chìm vào giấc ngủ không bao lâu, Lục Chính mở mắt ra. Ánh mắt hắn tỉnh táo, không có chút nào gọi là vừa mơ màng thức giấc.

Hắn vuốt ve vòng tay rồi nhập vào một chuỗi mệnh lệnh. Chiếc ghế tựa Chu Hành đang nằm lên duỗi ra một cánh tay máy kẹp một cây kim nhỏ, nhanh chóng đâm vào đầu ngón tay của Chu Hành rồi ngay lập tức thu lại.

—— "Thu thập mẫu thành công."

Lục Chính tắt thông báo hiện trên vòng tay, chậm rãi đứng lên, đi vào sâu bên trong nhà kính. Hắn dùng kéo cắt mấy đóa dạ lan hương màu trắng xuống, dùng giấy gói hoa tự mình gói chúng lại.


Cánh tay máy lặng lẽ đưa ra một túi quà. Tay trái Lục Chính cầm bó hoa, tay phải cầm túi quà, quay lại tìm Chu Hành của hắn.

Đã lâu rồi Chu Hành không ngủ một giấc sâu như vậy. Trong mơ cũng không có những cảnh tượng khiến anh luôn muốn trốn chạy, ngược lại lại có hương hoa thoang thoảng dễ chịu.

Anh vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt lại là những cánh hoa dạ lan hương màu trắng.

"Bó hoa này thật đẹp." Chu Hành buột miệng khen.

"Đẹp sao? Vậy tặng em đó."

Lục Chính tùy ý ném bó hoa lên người Chu Hành. Không biết hắn từ đâu tìm được một cái kẹp tóc, kẹp ngược phần tóc mái rối loạn lên, để lộ ra cái trán trắng như tuyết có điểm chút mồ hôi.

"Sao em có thể nhận hoa của anh được!" Chu Hành theo phản xạ đón được bó hoa, nhưng lại dứt khoát đặt nó sang một bên.

"Chỗ hoa này đã bị cắt xuống rồi, cũng chỉ ngắm thêm được có mấy ngày. Tôi đưa nó cho em là để em ngắm mà."

"Không được, em có bạn trai..."

"Không thích thì vứt đi," Lục Chính nhanh chóng ngắt lời anh, "Cũng chỉ là một bó hoa mà thôi."

Chu Hành có chút xấu hổ quay mặt đi, vẫn khăng khăng nói: "Em không thể nhận được."

"Không nhận thì không nhận thôi, sao bộ dạng lại cứ như bị ức hiếp vậy hả."

Lục Chính đưa tay qua. Chu Hành do dự một lúc rồi đưa bó hoa cho hắn. Lục Chính nhận lấy bó hoa rồi tùy ý đặt nó sang một bên. Hắn rũ mắt, cách một lớp khẩu trang nhìn cũng có vài phần đáng thương.

"Tôi vẫn còn một món quà khác, em có thể nhận không?"

"...... Là quà gì ạ?"

"Là thú nhồi bông. Cái loại thú bông mà bạn bè vẫn thường tặng nhau ấy."

Lục Chính đưa túi quà ra. Chu Hành không nhận, anh hỏi: "Cái này có đắt lắm không?"

"Không đắt, chỉ đáng mấy trăm tệ thôi. Em có thể nhận nó trước rồi tặng quà đáp lễ lại cho tôi." Lục Chính lại nói thêm, "Em đã không cần hoa của tôi rồi, bây giờ đừng đến quà cũng không nhận chứ."

"Logic của anh hình như cũng có vấn đề rồi," Chu Hành vươn tay nhận lấy túi quà, "Nhưng vẫn cảm ơn anh đã tặng quà cho em."

"Không có gì." Lục Chính ngáp một cái, "Tôi buồn ngủ rồi, em về đi. Tôi cũng không giữ em lại ăn cơm tối nữa."

"Anh cũng thẳng thắn quá đấy."

"Tôi tưởng em thích những người thẳng thắn?"


Chu Hành không nói gì. Anh trịnh trọng "Cảm ơn" một lần nữa rồi quay người rời đi.

Lục Chính nhìn theo bóng lưng anh, tiện tay ném bó hoa vào thùng rác.

Hắn khoác chăn lên vai, chậm rãi đi về phía cầu thang xuống lầu, nhưng đột nhiên lại dừng bước —— Chu Hành đang đứng ở bậc thang, tay vẫn còn đưa lên nhìn như đang muốn đẩy cửa.

"Sao lại quay lại rồi? Em bỏ quên thứ gì sao?" Lục Chính nhẹ giọng hỏi.

Chu Hành mím môi nhìn có hơi lúng túng, anh nói: "Để em cõng anh xuống."

"Một mình tôi từ từ cũng có thể xuống được." Lục Chính không khỏi cười một cái.

"Cứ để em cõng anh xuống đi." Chu Hành lặp lại một lần nữa. Anh xoay người khom lưng xuống: "Anh leo lên đi."

"Vậy thì cảm ơn em." Lục Chính không từ chối nữa, trực tiếp leo lên lưng Chu Hành.

Hai người im lặng đi một lúc.

Lục Chính ghé vào tai Chu Hành hỏi: "Em và người yêu rốt cuộc có chuyện gì?"

"Không liên quan đến anh." Chu Hành cứng ngắc đáp lại, thậm chí còn bước nhanh hơn.

"Thôi được rồi. Nếu như trong lòng em cảm thấy buồn bực thì bất cứ lúc nào em cũng có thể tâm sự với tôi."

Chu Hành không đáp lại những lời này. Anh cảm thấy bản thân đúng là điên rồi mới cảm thấy lo lắng cho Lục Chính. Anh sợ hắn không tự mình xuống được nên dù đi được nửa đường rồi vẫn quay lại cõng người xuống.

Anh cõng Lục Chính xuống tầng một, đặt hắn xuống sô pha, lau mồ hôi rồi nói: "Lần này em đi thật đây."

"Cùng tôi ăn tối có được không?" Lục Chính dựa người vào ghế sô pha.

"Em phải đi rồi."


"Ăn cơm tối với tôi đi. Lúc ấy tôi cũng sẽ không đeo khẩu trang. Em không tò mò rốt cuộc tôi trông như thế nào sao?'

"Đúng là rất tò mò," Chu Hành ăn ngay nói thật, "Nhưng mà em không nên ở lại."

"Được rồi, quà tôi tặng em để trên kệ đằng kia phải không?"

"Đúng vậy. Anh giữ gìn sức khỏe, em đi đây."

Chu Hành không nói lời tạm biệt. Lục Chính cũng vậy. Hắn nghe tiếng mở đóng cổng, đợi qua mười phút, tin chắc Chu Hành đã đi thật rồi.

"Sara"

"Vâng thưa ngài."

"Đi lấy bó hoa của ta ra đây."

"Ngài đã ném nó vào thùng rác rồi."

"Nhặt lên, rửa sạch rồi cắm nó vào bình đi."

"Vâng thưa ngài."

"Đúng rồi, Vi Trạch bên kia tiến triển thế nào rồi?"

"Gia đình cậu ấy đã đồng ý rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận