Hiệp Nghị Bắt Buộc Cưỡng Chế Thỏa Thuận

Hai người tung hoành một phen. Mặt nạ mô phỏng cực kỳ hữu dụng. Chu Hành hôn lên má Lục Chính cũng không gặp chút trở ngại nào.

Có lẽ vì không còn gì để che đậy, nên cho dù biết rõ gương mặt này cũng không phải của Lục Chính, Chu Hành vẫn nhạy cảm tột độ. Anh cực lực kiểm soát chính mình để bản thân không mất lý trí. Hai người dây dưa bên nhau thật gần, nhưng cuối cùng vẫn bị phải chia xa.

Chu Hành mồ hôi ướt đẫm. Anh hỏi Lục Chính: "Anh khát nước không?"

Lục Chính sờ mó bên dưới, nói: "Muốn em đút."

Chu Hành xoa thắt lưng, rót nước ấm rồi đút cho Lục Chính từng ngụm nước một.

Mặt trời dần xuống núi, hai người họ mới thong thả dạo một vòng trong vườn hoa.

Lục Chính dắt tay Chu Hành, đi qua khóm hoa dạ lan hương đang nở rộ. Hắn vờ như không để ý chút mất mát của Chu Hành. Nhưng rồi đến lúc ở sâu trong vườn, hắn lại tự mình hái một đóa hồng đỏ rực đưa cho anh.

Lần này Chu Hành không từ chối. Anh vươn tay nhận hoa, nhét vào trong túi áo hơi nhăn nhúm.

Hai người cứ vậy mà tay trong tay, cách một lớp pha lê tận hưởng ánh chiều tà.

- -

Bữa tối là món cháo dinh dưỡng kiểu Trung Quốc do Sara chuẩn bị. Hai người ăn cháo mà chẳng biết mùi vị ra sao. Ăn tối xong, Lục Chính lại lao đầu vào công việc. Chu Hành chẳng giúp được, nhưng vì được Lục Chính phân phó đi học nhập môn nên anh cũng chỉ cần ngồi cạnh hắn, cùng hắn thâu đêm.

Chương trình học Lục Chính đề xuất cho anh cũng không khó. Chu Hành lại thuộc dáng hiếu học. Chẳng mấy chốc, trong nhà đã chỉ còn tiếng gõ phím giòn giã cùng tiếng lật sách sột soạt.


Chu Hành lật một trang sách khác. Anh thấy cổ hơi đau, bèn đưa tay xoa bóp cổ. Lúc nhìn đến vòng tay, anh mới hiện bây giờ đã là một giờ sáng.

"Anh vẫn còn bận à?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Em buồn ngủ thì đi ngủ trước đi." Lục Chính ngồi trên ghế công thái học được thiết kế riêng cho hắn, giọng nói có chút khàn khàn, "Tôi cũng sắp xong rồi."

"Em chờ anh cùng ngủ." Chu Hành không tự chủ được ngáp một cái, "Không thể để mình anh tăng ca như vậy được."

Lục Chính bất đắc dĩ thở dài, thành thật nói: "Nhưng là anh phải làm việc cả đêm, đến sáng sớm mới được đi ngủ."

"Chúng ta không thể để đến mai sao?"

"Không để được. Tôi đã hẹn với người ta là 9 giờ sáng mai sẽ xong việc rồi."

"Liệu em có thể......"

"Em lúc này còn chưa thể giúp được gì đâu." Lục Chính dịu dàng nói, như thể đang dỗ dành người thân của mình, "Em đi ngủ trước đi. Ngủ đủ giấc rồi thì chăm chỉ học tập. Em phải học thì mới có cơ hội được giúp tôi."

—— Nhưng đợi đến khi đó, em có lẽ cũng sẽ không ở cạnh anh nữa. Anh cũng sẽ không muốn để em giúp anh.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Chu Hành. Anh lại càng không muốn rời đi. Vì vậy anh nói: "Để em đi pha cà phê."

"Uống cà phê vào lại không ngủ được. Em đừng uống."

Lục Chính nói xong sắc mặt càng tái nhợt. Câu nói "sao lại không cho em uống" của Chu Hành đã đến bên miệng lại không thể nói ra.

"Em muốn cùng anh làm việc." Chu Hành càng nói càng bé.

"Vậy như này đi. Em nằm xuống ngủ cạnh tôi, như vậy cũng coi như là cùng tôi làm việc rồi."

"...... Như thế ai tính."

"Hoặc là ngủ ở đây. Hoặc là về phòng ngủ. Em chọn một cái đi."

Chu Hành không muốn chọn cái gì hết, nhưng mà anh không thể không chọn một phương án. Cuối cùng, anh đành chỉ có thể chọn nằm trên chiếc giường chật chội bên cạnh Lục Chính.

"Đi ngủ thì phải nhắm mắt. Có ai đi ngủ lại mắt mở thao láo không hả."

Chu Hành miễn cưỡng nhắm mắt lại.


Lục Chính đẩy bàn, lợi dụng phản lực trượt ghế đến bên cạnh Chu Hành, kéo chăn đắp lên người anh rồi nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."

Chu Hành thầm cãi "Ngủ cái gì mà ngủ", nhưng chưa đến năm phút sau, anh đã mơ mơ màng màng thiếp đi.

"Có vẻ cơ thể của Chu tiên sinh rất mẫn cảm với thuốc mê."

Sara cất chiếc kim tiêm nhỏ đi, nghiêm túc khai báo với Lục Chính.

"Vậy thì tốt." Lục Chính sau khi nói xong câu này thì đột nhiên im bặt.

"Tiên sinh, rõ ràng là Chu tiên sinh đã thích ngài rồi. Hiện tại ngài lựa chọn thay đổi phương thức cũng chưa muộn."

"Vì lý gì mà ngươi lại nói những lời này," Lục Chính hơi nhướng mày, "Sự tồn tại của ngươi không phải là để ta được hạnh phúc sao?"

"Ý nghĩa tồn tại của tôi là để tối đa hóa lợi ích của ngài," Sara tăng nhiệt độ phòng lên 2 độ, chuyển sang một chất giọng nhẹ nhàng trầm thấp, "Lúc này chúng ta có thể xóa bỏ mọi dấu vết của việc kia. Ngài và Chu tiên sinh có thể bên nhau yêu đương một cách bình thường. Như vậy mới là phương án tốt nhất dành cho ngài."

Lục Chính vuốt ve khuôn mặt của Chu Hành, nói: "Đề nghị của ngươi cũng khá tốt."

"Nhưng....?" Sara tiếp lời.

"Nhưng ngươi không phải ta, cũng không thể biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất đối với ta." Ngón tay Lục Chính nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi ửng đỏ của Chu Hành, "Chu Hành có thể khiến ta rất hạnh phúc. Ngươi đừng có quấy rầy bọn ta."

? — nhưng cậu ấy cũng có khả năng sẽ làm ngài khổ sở, cũng có thể sẽ uy hiếp sự an toàn của ngài.

Sara chặn lại dòng suy nghĩ này rồi xóa bỏ nó. Đầu não nó tự truyền đến một dòng chữ — "Ngươi chỉ là một con AI mà thôi."

"Sara ——"


"Vâng, thưa ngài." Sara không có thời gian "suy ngẫm" tại sao bản thân lại trở nên bất thường như vậy. Nó nhanh chóng bắt đầu chờ lệnh, chuẩn bị sẵn sàng phục vụ Lục Chính tiên sinh.

"Đi pha cho ta một ly cà phê đi."

"Vâng, thưa ngài."

"Sara ——" Lục Chính cũng không biết vì sao, chỉ là đột nhiên hắn rất muốn gọi tên con AI của mình.

"Có tôi đây, tiên sinh."

"......" Lục Chính thu lại bàn tay đang vuốt ve môi Chu Hành, quen thuộc sờ vào chiếc vòng tay của mình.

"Tiên sinh?"

"Đừng phá hỏng kế hoạch của ta, cũng đừng làm chuyện gì dư thừa."

"Vâng, thưa ngài."

Lục Chính dùng điện thoại di động nhập gì đó vào vòng tay, lúng túng nói: "Tuy rằng ngươi chỉ là một con AI, nhưng ngươi là thứ duy nhất ta có thể tin tưởng."

"Có được sự tin tưởng của ngài chính là vinh hạnh của tôi. Tiên sinh, tôi sẽ không bao giờ phản bội ngài."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận