Hiệp Nghị Bắt Buộc Cưỡng Chế Thỏa Thuận

"Lục Chính tiên sinh, hai mươi phút trước Chu Hành tiên sinh có ý đồ muốn rời khỏi phòng."

Lục Chính —— Champion vẫn thong thả vuốt ve gương mặt Chu Hành, hắn nhìn dáng vẻ vờ ngủ giả dối gần như hoàn mỹ của đối phương, cười nhẹ một tiếng.

Đương nhiên Chu Hành không nghe được mật báo của Sara, nhưng tiếng cười Champion cũng đủ khiến anh căng thẳng. Anh cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình, thành thục ngụy trang khiến bản thân trông như đang ngủ, đại não lại hoạt động hết công suất, tự hỏi bản thân có để lộ chi tiết nào khiến hắn nhìn ra sơ hở hay không.

Nói đúng ra thì Champion cũng không có ý định cấm túc Chu Hành, hắn chỉ là vắt kiệt sức lực của Chu Hành, đưa anh vào một căn nhà có an ninh cực tốt, đồng thời "không cẩn thận" quên nói cho đối phương biết mật khẩu mở khóa mà thôi.

Phòng của Champion rất lớn, nội thất bên trong cũng vô cùng đầy đủ, đủ để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hàng ngày của Chu Hành, điều này cũng kéo dài việc Chu Hành phát hiện ra mình bị giam lỏng một khoảng thời gian.

Chu hành thực ra cũng không muốn ra ngoài làm gì, anh chỉ thử một chút mà thôi, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của anh. Anh cũng không ngu ngốc, dứt khoát thu dọn hết tất cả các chi tiết chứng tỏ việc mình muốn rời đi, đồng thời cũng sẽ không trực tiếp đi chất vấn người kia tại sao lại làm như vậy.

Điều duy nhất anh không ngờ đến là Sara sẽ mật báo lại cho Champion.

Sao Sara lại thông báo của Champion chứ?

Sara đương nhiên sẽ.

"Muốn ra ngoài sao?" Champion đột ngột hỏi.

Chu Hành vẫn "ngủ say" như cũ, làm bộ không nghe được những lời này.

"Đừng giả vờ nữa, tôi biết em còn tỉnh."

Chu Hành do dự mãi, từ từ mở hai mắt.

"Em nên tin tưởng tôi hơn một chút."

"Ngài sẽ để tôi rời khỏi căn phòng này chứ?"

"Sẽ." Champion chớp mắt một cái, bổ sung nói, "Chờ đến khi em thụ thai thành công, tôi sẽ cho em ra ngoài."

Champion nhìn không ra Chu Hành đang nghĩ ra, hắn đột nhiên ý thức được Chu Hành vẫn luôn diễn kịch, cũng vẫn luôn đè nén cảm xúc của mình.

"Được," thái độ của Chu Hành có thể nói là ngoan ngoãn, anh cắn môi dưới nói, "Đã qua một tháng..."


Champion dễ dàng hiểu được nửa câu sau còn chưa thành lời của Chu Hành, hỏi anh: "Em có tin tôi không?"

Chu Hành muốn nói "Không", nhưng khi lời tới khóe môi lại biến thành "Tôi tin".

"Cái chết của Lục Chính là một việc ngoài ý muốn," Champion nói rất nhanh, cũng rất bình tĩnh, mỗi một câu hắn nói đều như thật, "Thời gian hắn làm việc và nghỉ ngơi không quy củ, công việc lập trình viên và họa sĩ lại hao phí rất nhiều tinh lực của hắn. Sức khỏe của hắn vốn đã như nỏ mạnh hết đà, về điểm này, em là bạn trai cũ của hắn, hẳn phải hiểu rõ."

"Hắn chết vì đột quỵ. Tôi đã phái người điều tra chế độ ăn uống của hắn và cũng tiến hành giám sát tình huống ngoài lề, xác định thức ăn hắn ăn hoàn toàn bình thường, cũng không có ai khả nghi đột nhập vào phòng của hắn."

"Có thể chỉ là do hắn quá mệt mỏi, sinh ra bệnh tim, lại không có người ở cạnh nên mới qua đời."

"Người chết cũng đã chết rồi, người sống nén bi thương. Tôi có thể hiểu được cảm xúc của em lúc này, nhưng tôi hy vọng em có thể bình tĩnh nhìn về phía trước."

Chu Hành trầm mặc, yên lặng đến mức không giống như một người đang sống. Một lúc lâu sau anh mới nhếch môi, nặn ra một nụ cười hời hợt, có vẻ hết sức xa lạ và khách sáo, nói: "Cảm ơn ngài."

Một lát sau, anh lại nói: "Tôi tin ngài."

Champion cầm lấy tay Chu Hành, như là muốn thông qua cái hành động này, truyền thêm dũng khí và sự ủng hộ cho đối phương.

"Em có thể buồn, nhưng không cần phải sợ, tôi sẽ ở bên cạnh em."

Chu Hành máy móc gật gật đầu, lại không lọt tai được gì.

Tâm trí anh tràn ngập hình ảnh của Lục Chính.

Anh sớm đã biết rằng sức khỏe của Lục Chính rất kém, nhưng anh không ngờ rằng nó lại kém đến vậy.

Anh đã không giám sát Lục Chính nghỉ ngơi uống thuốc đúng giờ, không làm Lục Chính vui, không chăm sóc hắn bồi dưỡng cơ thể; anh lại lôi kéo Lục Chính đắm chìm trong dục vọng, kéo hắn rời nhà du lịch, vui cười đùa giỡn. Anh cùng Lục Chính tranh chấp quyết liệt, vốn đã rời đi nhưng lại quay về cùng hắn triền miên trắng đêm, còn lấy đi vòng tay của hắn, có lẽ cũng là lấy đi mất cơ hội cầu cứu duy nhất của hắn....

Suy nghĩ của Chu Hành tràn lan vô tận, lại không thể tránh né bản thân rơi vào ngõ cụt, cuối cùng tự mình đưa ra một kết luận hoàn toàn bất lợi với chính bản thân mình — người hại chết Lục Chính, có lẽ chính là anh.

Cho dù anh không phải kẻ trực tiếp giết người, nhưng ở một mức độ nào đó, anh đã trở thành "đồng lõa".

Chu Hành như sắp phát điên, rồi lại đột nhiên trở nên "lý trí".


Anh như đột nhiên suy nghĩ thông suốt, nói: "Người cũng đã không còn, ngày tháng thì vẫn tiếp tục trôi theo lẽ thường, Champion, cảm ơn ngài."

"Không cần cảm ơn." Champion nghiêng người về phía trước, hôn lên chóp mũi Chu Hành, "Em có muốn yên tĩnh một mình một lát không, hay là cần tôi an ủi em?"

Chu Hành nâng cằm lên, hôn lên môi Champion thay cho câu trả lời.

Hai người lăn lộn đến quá nửa đêm, Champion chìm vào giấc ngủ, Chu Hành lại vẫn mở to hai mắt, đẩy người hắn ra.

"Sara......" Chu Hành thấp giọng kêu.

"Vâng, Chu tiên sinh." Sarah cũng hạ giọng.

"Cậu có thể giúp tôi không? Sara."

"Ngài chính là bạn đời của Lục Chính tiên sinh, quyền hạn của ngài chỉ đứng sau ngài ấy, tất nhiên là tôi có thể giúp ngài."

"Tôi muốn rời khỏi nơi này, tôi cần một chiếc xe. Tôi muốn.... Tôi muốn quay lại căn biệt thự kia."

"Căn biệt thự nào?" Sara nhẹ nhàng xác nhận.

"..... Nơi đã từng là nhà của tôi và Lục Chính." Nỗi buồn trong lòng Chu Hành giờ phút này dường như mới tuôn ra. Nó giống như một sợi dây leo gai quấn chặt lấy trái tin anh.

"Vâng, theo lệnh ngài."

Chu Hành nhanh chóng mặc xong quần áo,dưới sự trợ giúp của Sara thoát khỏi căn phòng, một đường thuận lợi ngoài dự đoán, nửa giờ sau, hắn đứng ở kia tòa đen nhánh sân trước.

"Tôi có thể bật đèn cho ngài, Chu tiên sinh."

Chu Hành yên lặng đứng ở nơi đó, thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói: "Không cần."

Tại sao?


Những lời này Sara không nói thành tiếng, nhưng Chu Hành đã đưa ra câu trả lời.

"Tôi không xứng."

Chu Hành từng bước đi dọc theo con đường tối tăm theo hướng ra khỏi biệt thự. Gió cuối thu không hề dịu dàng khiến tóc anh rối tung, khiến cơ thể anh run rẩy. Ngọn đèn đường vàng sẫm hắt ra ánh sáng cô độc, ép bóng anh kéo thật dài —— Anh là kẻ đáng thương không nhà để về.

Vòng đeo tay của Chu Hành nhấp nháy liên tục. Sara thu thập vị trí của Chu Hành, suy nghĩ một lúc, bỏ qua chương trình hạn chế AI, lấy mẫu máu của Chu Hành bằng kim không đau, nhanh chóng kiểm tra kết quả và gửi nó đến chủ sở hữu cấp ưu tiên.

"Chu tiên sinh." Sarah nhỏ giọng, cố gắng giao tiếp với Chu Hành.

"Sao vậy?"

"Ngài muốn đi đâu?"

"Về nhà."

"Nhà của ngài sao?"

"Đúng vậy," Chu Hành ấy vậy mà lộ ra một nụ cười dịu dàng, "Nhưng thực đáng tiếc, trong nhà tôi cũng chỉ có một mình tôi."

"Sara, từ ngày có ý thức, tôi đã chưa từng được gặp bố mẹ mình. Họ thực hiện nhiệm vụ bí mật nên chúng tôi không thể gặp, không thể gọi video, không thể liên lạc. Đến cả thư, mỗi tháng cũng chỉ có thể gửi một lần."

"Tôi không phải trẻ mồ côi nhưng lại chưa từng được ở bên bố mẹ, việc gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Sau đó, tôi gặp được Vi Trạch. Cậu ấy là người đầu tiên nguyện ý bảo vệ tôi."

"Sau khi tôi và Vi Trạch chia tay, tôi yêu chủ nhân của cậu, yêu Lục Chính tiên sinh."

"Con người anh ấy là dạng người ngoài lạnh trong nóng, tuy rằng độc miệng nhưng trong lòng thật ra lại rất mềm mại. Lúc nào cũng uy hiếp tôi, buông lời hung ác, nhưng mỗi lần như vậy, chỉ cần tôi hơi giận chút thôi, một ánh nhìn của anh ấy đều sẽ khiến tôi thấy áy náy."

"Ánh mắt của anh ấy lúc nào cũng nói với tôi rằng anh ấy thật sự rất thích tôi, không muốn rời khỏi tôi, muốn bảo vệ tôi. Anh ấy nghĩ vậy, cũng làm vậy."

"Lục Chính giống một thiên sứ vậy, lúc nào cũng sẵn sàng cứu vớt tôi. Thế nhưng đến cùng, người tổn thương anh ấy nhiều nhất, lại là tôi."

"Sara, tôi hối hận rất nhiều chuyện. Tôi thường nghĩ, nếu không phải gặp tôi, có lẽ anh ấy đã sống lâu hơn, có lẽ anh ấy đã không trải qua nhiều chuyện buồn như vậy......"

Sara nhanh chóng chạy chương trình, nó quyết đoán mà cắt ngang Chu Hành: "Ngài không cần phải hối hận. Lục Chính cũng không hối hận vì đã gặp ngài. Lục Chính ở bên ngài ngày nào cũng đều rất hạnh phúc. Tôi tin nếu có thể có cơ hội làm lại, dù đã biết rõ kết cục, ngài ấy vẫn sẽ chọn được gặp ngài. Chu tiên sinh, Lục Chính tiên sinh đã từng nói ngài là món quà độc nhất vô nhị mà trời cao ban cho ngài ấy."

"Thật sao? Anh ấy thật sự nói vậy sao?" Chu Hành lộ ra vẻ vui mừng. Anh như cành khô sống lại, lại như một tia sáng phản chiếu. Anh bắt đầu chạy, tựa hồ không thể chờ nổi nữa.


"Chu tiên sinh, tại sao ngài lại chạy nhanh vậy?"

"Vì tôi muốn mau mau về nhà —— tôi muốn mau mau gặp lại Lục Chính của mình."

Chương trình của Sara ngừng hoạt động trong giây lát, nó lập tức hiểu Chu Hành muốn làm gì.

—— Phải làm sao mới có thể đoàn tụ với tình nhân đã khuất của mình?

—— Đương nhiên là làm giống người kia, cùng nhau đi chết.

- -

Chu Hành nở một nụ cười, thở hồng hộc chạy về nhà, nhanh chóng đi tắm.

Anh thay đồng phục học viện —— Anh vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp Lục Chính, anh là mặc bộ quần áo này.

Anh viết ba bức thư ngắn gọn, cho bố, cho mẹ, và cho Champion.

Vốn còn định viết cho cả Vi Trạch nữa, nhưng nghĩ đến việc Lục Chính thật sự rất chán ghét Vi Trạch, anh liền bỏ qua.

Thật ra anh cũng không định viết thư cho Champion nhưng cũng đành phải vậy thôi. Anh đi vội quá, đây lại còn là vi phạm hiệp định, cũng không thể không xin lỗi người ta câu nào.

Anh hẹn giờ gửi cho ba bức thư, sau đó bắt đầu suy nghĩ cách tự tử —— Anh có chút hối hận không mang theo khẩu súng Lục Chính đưa mình.

Mắt anh nhìn quanh trong nhà, rồi nhanh chóng dừng lại trên một con dao gọt trái cây.

Trên mặt lộ ra nụ cười, anh vươn tay lấy dao, rồi xắn tay áo lên.

Anh vừa định cắt, trong nhà bỗng xuất hiện một âm thanh ác mộng: "Tôi khuyên em nên đặt dao xuống."

Chu Hành làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục động tác cắt dao.

"Em mang thai."

"Thì đã sao." Chu Hành cười lạnh một tiếng.

"Đứa bé đã tứ tuần, có một nửa khả năng là của tôi, cũng có một nửa khả năng là của Lục Chính." Lục Chính —— Champion thanh âm chậm rãi, tựa hồ rất bình tĩnh, "Xác suất 50/50 em có lẽ sẽ giết chết con của mình và Lục Chính."

"Chu Hành, chết cũng là một loại giải thoát. Giết chết giọt máu cuối cùng của Lục Chính hay không, quyết định nằm trong tay em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận