Hiệp Nghị Bắt Buộc Cưỡng Chế Thỏa Thuận

"Tiên sinh." Sara xuất hiện ở khắp mọi nơi, vẫn luôn theo sát chủ nhân của nó.

"Chuyện gì?" Champion đang ở xử lý đống công việc liên quan đến bên quân sự —— hơn một vạn người đã thiệt mạng hoặc bị thương trong Quân đoàn 2 vài ngày trước, và gần như tất cả các quan chức cấp cao đều bị buộc cho "nghỉ phép", đám người trong hội đồng nhằm vào vị trí kia như hổ rình mồi, nhưng cũng bởi vì đấu tranh nội bộ nên mãi vẫn chưa thể xác định được người được chọn. Binh lính thì cần được chữa trị và an ủi, trừng phạt và khen thưởng, quân vụ hàng ngày cũng cần gấp rút xử lý, ứng viên loạn một vòng, cuối cùng trong thời gian ngắn trọng trách đặt trên người Champion.

Lý lịch quá khứ của Champion cũng đủ đẹp, điều tốt nhất chính là, hắn có thâm thù với Quân đoàn 2, không có khả năng chiếm lấy nó làm của riêng, cùng nhau kề vai chiến đấu.

Champion, theo như đúng mong đợi của hội đồng, chỉ làm những việc "đúng phận sự", thoạt nhìn như một quân cờ hữu ích.

"Chu Hành tiên sinh đã ngồi yên lặng ở nhà cũ cả một buổi sáng."

"Trạng thái em ấy thế nào?"

"Không tốt lắm, có mấy lần bật hộp quẹt lên nhưng rồi lại tắt đi."

"Em ấy hẳn là muốn đốt mấy bức tranh của ta."

Champion nhấn phím Enter, tùy ý đặt máy tính sang một bên, nói: "Chuẩn bị xe, ta đi đón em ấy."

"Tiên sinh." Giọng của Sara có chút chần chờ.

"Lại làm sao nữa?"

"Ngài vừa mới nhắc đến 'tranh của ta'."

"Đó đúng là tranh của ta còn gì." Champion tiện tay gỡ khăn quàng cổ xuống vắt ở cổ tay, "Ta là Lục Chính, tranh của Lục Chính, đương nhiên cũng là tranh của ta."

—— Nhưng trước đây, không phải ngài vẫn luôn tìm cách tách rời Lục Chính và Champion sao. Ngài luôn sắm cho mình những nhân vật khác nhau, khiến tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng ngài mắc chứng tâm thần phân liệt mức độ nhẹ nữa chứ.


Sara lặng lẽ xóa những lời này ra khỏi bộ nhớ của nó. Nó ý thức được, đối với chủ nhân của nó, Chu Hành quan trọng hơn nó tưởng.

Champion ngồi phía sau xe sàng lọc bố cục chủ đề của hôn lễ, lưu lại mấy phương án hợp lý rồi tiện tay gửi chúng vào hòm thư của Chu Hành.

"Phải chăng ngài nên chắc nhở Chu Hành tiên sinh kiểm tra hòm thư của ngài ấy?" Sara uyển chuyển nhắc nhở hắn.

Champion cười cười, nói: "Em ấy sẽ không muốn nhìn thấy mấy thứ này đâu."

"Phải chăng thời điểm này ngài có thể lựa chọn nói cho ngài ấy toàn bộ chân tướng?"

"Sara, tình cảm của con người rất mong manh," Champion vuốt ve mặt đồng hồ của mình, "Tình yêu của Chu Hành dành cho Lục Chính vô cùng mong manh, mà sự quan tâm của ta dành cho Chu Hành cũng vậy."

Sara cũng không đồng tình với những lời đó, nó cho rằng chủ nhân của nó chỉ đang mạnh miệng, nhưng nó sẽ không nói thẳng ra để chủ nhân không vui.

Thông qua phân tích bằng chứng hiện có và so sánh kho cơ sở dữ liệu, nó khẳng định rằng chủ nhân của mình là người đàn ông quyền lực nhất trong liên minh, nhưng cũng là người đàn ông đáng thương nhất liên minh.

Mọi chuyện mà chủ nhân nó làm đều chính xác, dù có sai thì cũng là do bất đồng quan điểm.

Nhưng dường như nó cũng đã bắt đầu sản sinh một số "cảm xúc". Nó hy vọng chủ nhân của nó được hạnh phúc, hy vọng chủ nhân thực hiện được mọi ước nguyện; mà loại "cảm xúc" này vốn không hề được lập trình.

Sau khi chạy mấy tiếng đồng hồ thì xe dần dừng lại, Champion tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, hai mắt thanh tỉnh, cặp chân dài bước xuống xe.

Hôm nay hắn mặc một bộ quân phục màu xanh biển, đôi găng tay được đặt làm ôm khít tay hắn, nhìn qua không giống như vội vàng chạy đến, mà nhìn có vẻ như đã chuẩn bị kỹ càng cho một cuộc hẹn với người yêu.

Bãi cỏ xung quanh biệt thự có chút cằn cỗi, mặt trời đang dần ngả về tây nhưng đèn trong biệt thự lại không được bật lên, từ xa nhìn lại là một khoảng tối đen như mực.

"Em ấy không sao chứ?" Champion nhẹ giọng hỏi.


"Không tốt hơn chút nào nhưng cũng không đến mức tệ đi." Sarah cẩn thận trả lời.

"Đi chuẩn bị chút đồ ăn, và bật hết đèn lên."

"Chu tiên sinh có thể sẽ thấy nghi ngờ."

"Ta là bạn đời hợp pháp của em ấy, và ngươi thì không thể không nghe lệnh của ta."

"Vâng, tiên sinh."

Vừa dứt lời, biệt thự cửa sổ từng cái một sáng lên, mấy chục giây sau cả biệt thự đèn đuốc sáng chưng. Champion dẫm lên ánh đèn dịu nhẹ, đẩy cửa lớn, cao giọng gọi: "Chu Hành?"

Đúng như dự đoán, Chu Hành không trả lời.

"Em ấy ở đâu?"

"Ở trong phòng vẽ cũ của ngài."

Champion vẻ mặt lạnh lùng đi lên lầu, vươn tay gõ cửa ba tiếng, nhưng người phía sau cánh cửa vẫn lặng im không lên tiếng, gần như không thể nghe được cả tiếng hít thở.

Champion đẩy cửa phòng vẽ ra và thấy được cảnh tượng trước mặt —— Chu Hành treo tất cả các bức tranh trong phòng vẽ lên các giá đỡ, và sắp xếp các giá đỡ tranh đó thành hình bán nguyệt đặt xung quanh chiếc ghế tựa; còn anh, đang mặc một chiếc áo sơmi cũ mỏng manh, bụng nhô cao, nằm trầm mặc trên chiếc ghế ấy.

Champion vòng qua các giá vẽ đi tới bên cạnh Chu Hành, hắn nhìn theo ánh mặt Chu Hành, tầm mắt dừng lại ở một bức tranh đối diện chiếc ghế — bức tranh này không bất ngờ lại là hình ảnh bán khỏa thân của Chu Hành.

Champion không gọi tên Chu Hành mà cởi bao tay ra, chậm rãi vươn tay về phía bức tranh — vào lúc mà ngón tay hắn chuẩn bị chạm đến bức vẽ kia, Chu Hành đột ngột lên tiếng hỏi: "Ngài đang muốn làm cái gì vậy?"

"Thế em đang muốn làm gì?" Champion bình tĩnh hỏi lại.


Chu Hành cố gắng di chuyển cơ thể, hai tay đỡ bụng, giống như một cái xác không hồn.

"Đang ngẩn người."

"Tôi thuyên chuyển quyền hạn của Sara, nó nói, em muốn thiêu hủy mấy bức tranh này."

Chu Hành vuốt ve vòng tay trên cổ tay phải, như đang trấn an Sara. Anh cũng không oán hận, bởi vì anh đã sớm biết, Champion không phải là người mà anh có thể chống lại, anh căn bản cũng không có khả năng bảo vệ thứ quan trọng nhất mà Lục Chính tặng anh như một món quà.

"Ngài đã giao mấy bức tranh này của tôi, vậy nên tôi hoàn toàn có thể xử lý chúng theo ý của mình." Giọng của Chu Hành rất nhẹ, không giống đang phản bác mà giống như đang thỏa hiệp.

"Cơ thể của em trọng yếu hơn, đốt lửa cũng tồn tại những nguy hiểm nhất định, không bằng trực tiếp dùng máy nghiền giấy xé nát chúng ra." Champion tựa như chỉ đang đơn thuần đưa ra muốn kiến nghị nho nhỏ.

Đầu ngón chân Chu Hành hơi cong lên, anh nôn khan vài cái, sắc mặt tái nhợt nói: "Không cần như vậy, tôi thấy tiếc."

"Nếu thấy tiếc, vậy thì bảo quản cho tốt, muốn xem thì lúc nào cũng thể lại đây xem, không nhất thiết phải ở đây ngây ngốc cả ngày như thế."

Champion thoạt nhìn ôn hòa hơn thường lệ, nhưng Chu Hành đã ở chung với hắn mấy tháng nay, vừa nhìn đã nhận ra đối phương không vui như vẻ bề ngoài.

Chu Hành cúi đầu, buộc mình nói: "Về sau tôi sẽ không như vậy nữa, xin lỗi."

"Ăn cơm chưa?" Champion tùy ý đổi một chủ đề mới, bóc trần chuyện này.

"Còn chưa ăn."

"Vậy thì chút nữa ăn nhiều một chút, không thể để đứa nhỏ bị đói cùng em được."

"Vâng."

"Có thể tự mình đứng lên không? Xuống nhà ăn dùng bữa."

"Hẳn là có thể."


Chu Hành đỡ bụng, cẩn thận thận duỗi chân ra, đi tìm dép lê trên sàn nhà, chân ngón cái vừa mới chạm đến mũi giày, Champion đã cười nhạo một tiếng, trực tiếp bế anh lên.

"Thể hiện sự yếu đuối một cách thích hợp là một việc tốt cho chính bản thân và cũng tốt cho đứa nhỏ."

Chu Hành không phản bác những lời này, anh nằm trong lòng ngực Champion, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tranh của Lục Chính, thẳng cho đến khi Champion thuận tay đóng cửa phòng vẽ lại.

"Hôm nay đứa bé có động không?"

"Có."

"Đã đủ tháng rồi, hẳn là đã có thể đi làm xét nghiệm huyết thống." Champion như là thuận miệng nhắc tới.

Chu Hành mím môi, anh vươn tay ôm lấy cổ Champion, ôn nhu nói: "Đừng đi làm xét nghiệm có được không?"

"Em sợ đứa nhỏ này là của Lục Chính, tôi sẽ ép em phá bỏ hoặc không chu cấp tiền nữa; hay là sợ đứa nhỏ này là của tôi, em sẽ hoàn toàn không còn vướng bận cùng lý do sống sót?"

Đều sợ.

Chu Hành sợ những lời nói như bóc trần tâm lý người ta của Champion, anh càng sợ chính mình sẽ từng bước tiến vào cái bẫy do Champion dựng nên.

Anh mơ hồ đoán được vì sao Champion lại đột nhiên đưa ra đề nghị này, đơn giản là vì anh chọc giận hắn. Mà muốn thay đổi suy nghĩ của người kia, phương pháp hữu hiệu nhất chỉ có một.

Chu Hành ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên cằm Champion, nhỏ giọng cầu xin: "Xin ngài...."

"Hôm nay ăn no một chút, nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai tôi nghỉ phép." Ánh mắt băn khoăn của Champion đảo qua trên người Chu Hành, hồi lâu mới dừng lại trên bụng anh, "Bác sĩ nói gần đây sức khỏe của em rất tốt, vậy nên em cũng nên thực hiện nghĩa vụ làm vợ của mình rồi."

"...... Được."

Bữa tối thịnh soạn ngoài dự kiến, Champion cùng Chu Hành ngồi ở hai bên bàn ăn, Chu Hành nỗ lực nhét đồ ăn vào miệng mình, anh cũng không đói, nhưng anh rất sợ đứa nhỏ trong bụng sẽ bị suy dinh dưỡng.

Ánh mắt của Champion ngẫu nhiên sẽ nhẹ nhàng rơi xuống trên người Chu Hành, nhưng khi Chu Hành ngẩng đầu lên, hắn lại khôi phục thành vẻ mặt lạnh lùng kiên định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận