Hiệp Nghị Bắt Buộc Cưỡng Chế Thỏa Thuận

Champion giúp Chu Hành ém góc chăn, sau đó lại bắt đầu xử lý đống công việc tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ hết kia.

Sara pha cho hắn một cốc cà phê đặc, chăm chỉ tổng hợp những tin tức gần đây và chiếu chúng lên ba màn hình trước mặt hắn.

Champion nhìn một hồi, lắc đầu nói: "Cái này chậm quá."

"Tiên sinh, tôi không nghĩ ngài nên tiếp tục sử dụng dị năng."

"Không chết được."

Champion nhắm mắt lại. Mười hai luồng dữ liệu lần lượt xuất hiện ở trước mắt. Ánh sáng trắng bạc biến thành ngón tay hư ảo, động tác nhanh đến mức chỉ còn dư ảnh.

Dữ liệu trên màn hình không ngừng chuyển động. Công việc tưởng chừng như không hồi kết chỉ mất nửa tiếng đã hoàn thành.

Champion bình tĩnh nhấn phím Enter, dùng một chân trụ rồi đá ghế xoay, lợi dụng phản lực khiến ghế xoay một vòng.

Hắn thoáng mỉm cười, sau đó kiềm chế bản thân, rồi về lại vẻ mặt vô cảm.


"Sara, ngươi nói xem, liệu Chu Hành có phản bội ta không?"

Sara mắng vốn trong 'lòng': Chẳng phải trước đó ngài đã thề rằng Chu Hành sẽ không phản bội ngài, ngài sẽ không cho cậu ấy cơ hội này sao?

Nhưng Sara là một AI ưu tú, nó bình tĩnh nói: "Chu Hành tiên sinh không có lý do gì để phản bội ngài."

"Ngươi nói rất đúng," Champion sắc mặt tái nhợt, hai mắt lại sáng ngời có hồn, "Ta nên cho em ấy một lý do."

- -

Chu Hành được kiểm tra sức khỏe hàng ngày, đứa bé lớn lên rất tốt và ngày dự sinh là vào khoảng ba tháng sau.

Champion cử người may đo, điều chỉnh lễ phục dùng trong hôn lễ cho anh. Một tuần nữa hôn lễ của bọn họ sẽ được tổ chức, sau khi nhận được danh sách khách mời Chu Hành mới bước đầu có khái niệm về thân phận của Champion.

Anh biết Champion là một sĩ quan quân đội, nhưng chưa từng nghĩ tới, địa vị của Champion lại cao hơn anh tưởng rất nhiều.

Ngày cưới càng tới gần, nhân viên trong biệt thự càng lúc càng nhiều thêm. Chu Hành đi đâu cũng có ít nhất chục người theo sau, nhân viên công tác nào cũng nhẹ nhàng và xa cách gọi anh một tiếng: "Phu nhân."

Chu Hành rất ghét cái danh xưng này, nhưng anh lại không thể không chấp nhận.

Anh tùy tiện viện một cách cớ, đuổi hết mấy người nhân viên không biết đang chăm sóc hay đang giám sát anh ra ngoài rồi mở giao diện hòm thư lâu rồi không đăng nhập. Đập vào mắt anh đầu tiên là một hàng mail dài từ Vi Trạch, Chu Hành nhấn mở cái mail nằm trên cùng, quả nhiên vẫn là mấy câu như kiểu "Anh bị lừa rồi" hay "Người kia không phải Lục tiên sinh".

Anh chọn tất cả mail đến từ Vi Trạch rồi kéo chúng đến hộp thư rác, số email chưa đọc lập tức giảm còn một nửa. Số mail còn lại cơ bản là từ Champion, bao gồm cả ý tưởng cho hôn lễ và hóa đơn tiêu dùng hàng ngày do hắn chuyển tiếp. Chu Hành nhấn mở vài cái rồi dừng lại.

Anh định đóng hòm thư lại, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại phát hiện ra một email với tiêu đề là một hàng mã lộn xộn.

Tên người gửi là một mớ ký tự lộn xộn, mà tiêu đề mail cũng là một đống loạn xạ, thoạt nhìn cực kỳ giống thư rác, thời điểm gửi tới đã là một tháng trước.


Chu Hành nắm chặt bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Anh thận trọng ngắt kết nối wifi của chiếc vòng tay rồi đổi sang dữ liệu di động, ngón tay run rẩy một cách bất thường trong giây lát — anh vừa sợ hãi vừa phấn khích, cảm thấy không có nơi nào đủ an toàn.

Anh lặng lẽ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen lên, đứng trước bồn rửa mặt cẩn thận mở mail.

Nội dung mail là một chuỗi các ký tự hỗn loạn, thoạt nhìn cực giống một hộp thư rác, Chu Hành lại không thất vọng chút nào, kiềm chế bước chân và mở vòi xả nước ở bồn rửa.

Anh nhúng ngón tay vào dòng nước ấm, bắt đầu giải mã đống ký tự kia.

"Theo nghĩa rộng, số hiệu cũng là một loại mật mã, đều là một loại mã hóa thông tin."

"Khi mà em nhìn thấy một đoạn loạn mã, đó có thể chỉ là một chuỗi các ký tự vô dụng, nhưng cũng có thể là một tin nhắn đã được mã hóa."

"Phương pháp mã hóa yêu thích của tôi ư?"

"Tôi thích giấu bí mật của mình trong những đoạn mật mã, sau đó lại làm loạn đoạn mật mã ấy lên."

"Em muốn học sao?"

Chu Hành nhanh chóng lấp đầy chiếc gương với những ký tự, anh mở cửa sổ chương trình của chiếc vòng tay lên, nhanh chóng tiến hành quá trình nhập và giải mã.


Nửa giờ sau, anh nhẹ nhàng nhấn phím Enter trên màn hình.

Luồng dữ liệu tăng lên nhanh chóng, chương trình vận hành đang chạy và Chu Hành cuối cùng cũng nhìn thấy nhưng dòng tin nhắn được che giấu tầng tầng lớp lớp.

"Tôi là Lục Chính, tôi vẫn còn sống."

"Tôi đã nhìn thấy tin tức kết hôn của em, không biết có nên quấy rầy em hay không, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn liên lạc bằng cách này."

"Có lẽ em không nhìn thấy email này, có lẽ em không thể giải mã được tin nhắn này, có lẽ cho dù em có giải mã được thì chúng ta cũng không thể quay về như trước được nữa."

"Chu Hành, tôi rất nhớ em."

"Tôi không thể mở miệng nói những lời chúc phúc cho em, nhưng người lúc trước không từ mà biệt là tôi, rất xin lỗi vì đã đánh mất em."

"Tạm biệt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận