Hiệp Nghị Bắt Buộc Cưỡng Chế Thỏa Thuận

Chu Hành nhanh chóng liên lạc với Lục Chính thông qua một email được mã hóa, và Lục Chính cũng phản hồi rất nhanh. Hắn không chỉ trích việc Chu Hành đột ngột thay đổi kế hoạch, mà ngược lại còn tỏ vẻ tự trách, rằng nếu sớm biết như thế đã không giới thiệu bạn của mình với Chu Hành. Về phần địa chỉ cho chuyến ra ngoài vào bảy ngày sau, vì kiêng kị Champion, vậy nên Lục Chính quyết định sẽ chỉ nói cho Chu Hành biết trước một ngày.

Chu Hành xem qua email, thầm thở dài nhẹ nhõm. Cả ngày hôm nay anh đã trải qua rất nhiều chuyện, cảm xúc phập phồng lên xuống, đầu anh đau như búa bổ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Anh lại mơ thấy một hồ nước quen thuộc, anh cùng Lục Chính tay trong tay nằm trên chiếc thuyền nhỏ, anh ngắm nhìn khuôn mặt của Lục Chính hết lần này đến lần khác, nhịn không được cúi đầu hôn lên khuôn mặt ấy.

Khi anh tỉnh lại từ trong mộng, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen như mực.

Chu Hành mặc quần áo chỉnh tề, men theo cầu thang xuống dưới lầu, vừa đi được nửa đường anh đã ngửi thấy một mùi thịt lạ lùng.

"Mùi gì đây không biết?" Chu Hành lầm bầm lầu bầu.

"Champion tiên sinh đang nướng cá." Giọng của Sarah vang lên bên tai Chu Hành.

"Tôi biết rồi."

Chu Hành đi xuống lầu, phát hiện trong đại sảnh bố trí một cái lò nướng, ngoại trừ cá nướng còn có các loại thịt nướng cùng rau dưa, bên cạnh lò nướng cắm một cái ống hút khói tạm thời màu bạc, đảm bảo hấp thụ khói bếp và thải ra ngoài trong thời gian ngắn.

Champion đã thay một bộ đồ ngủ dài tay màu đen, ngồi bên bếp lò, dùng quạt phe phẩy ngọn lửa trong lò.

"Tỉnh rồi sao?"

"Tôi dậy rồi." Chu Hành đứng yên bất động. Anh không muốn đến gần hắn, vậy là quá gần gũi rồi, bầu không khí cũng đang vô cùng kỳ quái.

"Lại đây ăn thịt đi." Champion mời anh, lại tựa như nhìn thấy sự chần chờ của anh, bổ sung một câu, "Đêm nay chỉ có cái này thôi, nếu em mà không ăn thì con em cũng sẽ phải nhịn đói."

Chu Hành cũng không thật sự đi tin những lời này, nhưng anh vẫn bước tiếp xuống cầu thang, ôm bụng đi đến bên cạnh Champion, ngồi xuống chiếc ghế tựa mềm mại khác.

"Không ăn cay đúng không?"

"Không thể ăn."

"Không thích?"

"Dễ đau dạ dày."

Champion gật gật đầu, đẩy lọ tương ớt ra xa, đổi thành một lọ gia vị khác, mùi hương càng thêm nồng đậm, ánh mắt của Chu Hành cũng dán chặt vào miếng cá tươi mềm.


Champion gắp một miếng cá lớn, đặt lên đĩa, cầm nĩa đưa qua cho Chu Hành, nói: "Thịt có hơi nóng, nhưng mà không có xương."

Chu Hành muốn nói cảm ơn, nhưng lại nhớ đến "lần thứ sáu" mà Champion đã từng nhắc đến trước đó, bèn đổi thành gật đầu thay cho lời cảm ơn, hai tay nhận lấy đĩa cá.

Champion lại đặt một xiên thịt lên ngọn lửa, rắc gia vị lên mặt trên, lúc này Chu Hành mới phát hiện, Champion không đeo đôi găng tay trắng của hắn.

Hai người lặng im không nói gì, Chu Hành cẩn thận cắn một miếng cá, ngon đến bất ngờ, bất tri bất giác anh đã ăn xong đĩa cá Champion đưa cho anh.

"Thích thịt dê hay là thịt bò?"

"Gì cũng được."

Champion lại đưa cho anh một đĩa thịt khác. Xiên thịt trong đĩa chia hai màu rõ ràng, nhưng điểm chung là đều lập lòe một lớp mỡ bóng bẩy.

"Ăn đi."

"Ngài cũng ăn đi."

"Tôi vừa nướng vừa ăn là được rồi."

Champion nhét cho Chu Hành hết đĩa này đến đĩa khác, chẳng mấy chốc đã khiến Chu Hành lửng bụng. Hắn tắt lửa, đứng dậy đi vào trong bếp múc hai bát cháo dinh dưỡng đầy, đưa cho Chu Hành một bát rồi nói: "Ăn thêm chút nữa đi."

Chu Hành ăn gần hết bát cháo, buông bát đũa xuống, lười biếng dựa vào thành ghế, có chút thoải mái một cách hiếm thấy.

"Muốn ngắm sao không?"

"Hiện tại đang là mùa đông."

"Có muốn ngắm không?"

"Có phiền phức quá không?"

"Không phiền phức chút nào."

Champion vuốt ve chiếc vòng tay một chút, Sarah lần lượt tắt hết đèn trong phòng.

"Nhìn lên xem."


Chu Hành ngẩng đầu, trong tầm mắt là bầu trời đêm xanh thẳm đầy những vì sao lấp lánh, đủ để biến giả thành thật.

"Thử nằm xuống xem."

Chu Hành thử ngả người về phía sau, chiếc ghế tựa biến thành một chiếc ghế nằm mềm mại, hai sườn ghế thậm chí còn có vách ngăn nâng lên với độ cao thích hợp, bảo đảm Chu Hành có thể an toàn nằm yên.

Hệ thống không khí trong lành trong nhà bắt đầu hoạt động, chẳng mấy chốc Chu Hành đã có thể ngửi thấy một mùi hương đặc trưng của những đêm hè.

"Quả thực rất giống nhau." Chu Hành nhẹ giọng nói.

"Quên giả thì liền biến thành thật." Champion cũng nằm ở thuộc về hắn trên ghế nằmdài trên chiếc ghế tựa của hắn.

Chu Hành đưa tay lên chịp một cái, như thể vừa bắt được một ngôi sao.

"Thật đẹp."

So với sao trên trời, em còn đẹp hơn nhiều.

Champion quay đầu, nhìn người tình bé nhỏ của hắn mà lén lút nói trong lòng.

Hai người ngắm sao một lát, Sara lại treo hoa lơ lửng trên không trung như đom đóm. Chu Hành nằm trên ghế, vui chơi thỏa thích vô cùng. Dù sao anh cũng chỉ là một thanh niên mới mười tám, mười chín tuổi.

Đến khi đã chơi chán rồi, muốn đi ngủ, anh vội vàng chủ động đề nghị muốn lên lầu trước khi Champion muốn bế anh dậy.

Champion nhìn đôi bàn tay đang siết chặt lấy vạt áo của anh mà thấp giọng nói, "Em đi đi. Nhớ cẩn thận bậc thang."

Chu Hành thở phào nhẹ nhõm, gấp không chờ nổi mà nà về phòng của mình.

"Thoạt nhìn em ấy có vẻ không muốn một chút dính líu nào tới ta."

"Tình nhân của cậu ấy là Lục Chính. Phân chia rõ ràng với ngài là trung thành với tình nhân của mình."

"Ta là Lục Chính, Lục Chính là ta."

"Nhưng cậu ấy không biết."


"Đúng vậy, em ấy không biết."

Champion lại nằm lên đi văng, nom có vẻ ủ rũ, không vui.

Sara thần hồn khiếp đảm. Nó ngập ngừng nhắc nhở: "Chu Hành lại về bên Lục Chính. Oan sâu của Lục Chính được rửa sạch, có thể về lại trung tâm liên minh. Như vậy không phải là chuyện tốt sao?"

"Sau khi Champion gặp tai nạn chết, hắn chỉ còn lại một cái bia mộ để người đời cúng bái. Mãi thật lâu về sau, Chu Hành hay tin Champion đã chết. Em ấy có chút thổn thức. Nhưng nhìn người mình yêu cùng đứa nhỏ bên cạnh, lại thấy thật thoải mái."

Champion bổ sung nốt nửa sau của câu chuyện, cười nhạo một tiếng.

- -

Có lẽ vì ban ngày ngủ nhiều quá mà Chu Hành trằn trọc mãi trên giường. Đêm khuya bà bầu cũng hay đi tiểu, mà phòng ngủ của anh không có nhà vệ sinh, anh chỉ có thể chống người dậy, mở cửa ra khỏi phòng.

Vừa bước chân ra khỏi cửa, anh lại bất ngờ phát hiện Champion cũng không ngủ trong phòng mà là đang hút thuốc ngoài hành lang.

Hai người cách nhau bảy, tám mét. Champion dập tàn thuốc, hiểu rõ mà nhìn anh, hỏi: "Muốn đi vệ sinh à?"

"Vâng."

"Cần tôi giúp không?"

"Không cần."

"Ừ, vậy mau đi đi."

Chu Hành đi vệ sinh xong, lúc ra cửa lại đụng phải Champion.

"Sợ em ngã."

"Tôi sẽ không ngã."

"Vậy sao?"

Chu Hành không trả lời những lời này. Anh lướt qua người nọ, muốn mau chóng về phòng.

"Em thích gì ở Lục Chính?"

"Toàn bộ."

"Không phiền nghe chuyện xưa chứ?"

Chu Hành rất muốn nói phiền. Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Champion, anh lại sửa thành: "Chúng ta tới phòng khách đi."


Hai người lại ngồi trong phòng khách. Khoảng cách đôi bên khá xa, nhìn vừa lạ lại vừa có vẻ gò bó.

Champion dẫn đầu phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: "Tôi vẫn chưa cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã không bắn tôi."

"... Việc này có lẽ không đáng để cảm ơn."

"Đáng. Tôi đã từng bị tri kỷ chí cốt phản bội. Viên đạn của hắn xuyên thấu lưng tôi. Thiếu chút nữa thì bỏ mạng."

Chu Hành đột nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện Champion đang cười, như thể hắn chẳng ngại gì chuyện quá khứ.

"Sau đó tôi hỏi hắn tại sao lại phản bội tôi. Em đoán xem hắn nói gì."

"Anh ta nói gì?"

"Hắn nói, Champion, tôi sẽ không giết chết cậu, nhưng tôi thật sự bất đắc dĩ."

"Anh ta có gì mà phải bất đắc dĩ?"

Champion cười cười, không nói gì.

"Gia đình của anh ta bị đe dọa sao?"

"Hắn là cô nhi," Champion thoáng ngừng lại, "Hắn là vì tình yêu."

"Người yêu của anh ta có chuyện gì sao?"

Champion uống một hợp nước, nói ra bí mật đã phủ đầy bụi bấy lâu nay.

"Hắn yêu tôi, cũng cho rằng tôi sẽ cự tuyệt hắn."

"Hắn muốn hủy hoại tôi, cầm tù tôi."

Chu Hành hít sâu một hơi, thật lâu sau mới hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Hắn tự sát."

"Hắn nói, nếu như vậy, tôi sẽ vĩnh viễn không thể quên được hắn."

"Tôi mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, bắt đầu lo được lo mất, rất khó tin tưởng người khác."

"Chu Hành, cảm ơn em đã không nổ súng."

"Tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng, lặp đi lặp lại những cảnh tượng năm nào trước mắt tôi nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận