Hiệp Nghị Bắt Buộc Cưỡng Chế Thỏa Thuận

Khi mà Chu Hành tỉnh lại, Lục Chính cũng đã tỉnh dậy.

Hắn giả vờ ngủ say, nhưng thực chất là đang chờ đợi xem Chu Hành sẽ làm gì tiếp theo.

Ngón tay Chu Hành chạm vào cổ hắn, rồi ngay lập tức rụt lại.

Trong lòng Lục Chính có chút ngọt ngào, hắn thầm nghĩ, Chu Hành của hắn quả nhiên là không thể xuống tay với hắn được.

Lục Chính lại ngủ bù một giấc, chờ đến khi hắn lần nữa tỉnh lại thì phát hiện Chu Hành nằm thẳng trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, toàn thân bao phủ mộ tầng hơi thở suy yếu, giống như một đóa hoa hồng khô héo.

"Không ngủ thêm một lát sao?" Lục Chính nhẹ giọng hỏi.

Chu Hành nghiêng đầu, Lục Chính hiện tại ở trước mặt anh, dùng khuôn mặt của Champion, giọng nói của Lục Chính.

Vừa mới trong nháy mắt kia, anh cảm thấy bên tai mình là thiên đường, trước mắt mình lại là địa ngục.

Nhưng rất nhanh anh đã nhận ra rằng, Lục Chính mới chính là địa ngục của anh.

"Nếu mà em không ngủ được, vậy thì chúng ta hãy làm điều gì đó thú vị đi."

Bóng của Lục Chính rơi trên người Chu Hành. Chu Hành nắm chặt ga trải giường, cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: "Lục Chính, anh định bức chết tôi đúng không?"

Lục Chính hôn lên mặt anh, thấp giọng nói: "Em cũng muốn mà, không phải sao?"

"Không......"

"Tôi sẽ không để cho em chết đâu, Chu Hành," giọng của Lục Chính vô cùng ôn nhu, động tác lại quá mức thô bạo, "Chúng ta sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau."

——

Chu Hành mất kiểm soát dần theo thời gian.


Lục Chính hiểu quá rõ về cơ thể anh, cũng quá rành về những điểm 'mềm yếu' nơi anh.

Dục vọng của Lục Chính dường như vô tận, hắn dễ dàng ôm lấy anh, khống chế anh, vắt kiệt đống sức lực có hạn của anh, khiến anh rơi vào hôn mê, chỉ có thể mở rộng hai chân, để mặc cho Lục Chính đùa bỡn chính mình.

Nó không nên là như thế này......

Chu Hành choáng váng đầu óc, anh vừa mới kết thúc một hồi tiêu hao thể lực dài, cẳng chân cũng bắt đầu bị chuột rút đau nhói, khiến những giọt nước mắt sinh lý của anh tuôn ra.

Lục Chính nhạy bén nhận ra sự bất thường của anh, vậy nên đang dùng dầu mát xa để xoa bóp chân cho anh.

"Đỡ hơn chút nào chưa?"

Đỡ hơn một chút.

Chu Hành cắn môi, giờ đây anh miễn cưỡng có thể coi là tỉnh táo, không muốn cùng Lục Chính trao đổi bất cứ điều gì.

Vài ngày đầu tiên, anh đã cố gắng nói chuyện với Lục Chính, nhưng mỗi lần anh nhắc tới mấy chữ 'lừa gạt', 'rời đi', hay 'chia tay' là Lục Chính luôn cười khúc khích một cách khó hiểu, sau đó lại đè anh trên giường, vắt kiệt tất cả năng lượng của anh.

Chu Hành cũng thử phản kháng, anh dùng hết vốn từ thô tục của mình 18 năm nay ra, không ngừng chửi rủa Lục Chính. Nhưng Lục Chính nghe xong vẫn mỉm cười, sau đó lướt ngón tay qua mặt anh, nhẹ nhàng nói: "Dáng vẻ này của em, cũng rất đáng yêu."

Chu Hành đã chọc thủng bộ dáng hai mặt của Lục Chính, vậy nên Lục Chính cũng chẳng hề ngụy trang nữa. Hắn dốc toàn bộ ác liệt, bá đạo, bệnh tật của mình ra, ép Chu Hành phải cùng hắn trầm luân trong dục vọng.

"Không đau, đúng không?"

Lục Chính lại hỏi lại.

Chu Hành nhắm mắt lại. Anh không muốn nhìn Lục Chính, cũng không muốn trả lời Lục Chính.

Lục Chính cũng không để bụng. Tay hắn sờ lên cái bụng tròn xoe của Chu Hành rồi hôn lên đó. Một lát sau, hắn cảm nhận được đứa con của hắn đang từ trong bụng đá một cái gót chân nhỏ ra.

"Con động này."

Lục Chính vui sướng không chút nào giả bộ.

Chu Hành mở hai mắt, anh muốn mắng Lục Chính vô sỉ, nhưng đối mặt với gương mặt vui sướng kia của Lục Chính, không hiểu sao anh lại không mắng được.

"Chu Hành à, em thử nói xem, nó là con trai hay là con gái?"

Chu Hành muốn nói: Tôi sẽ giết nó, tôi sẽ không cho nó được sinh ra; nhưng anh lại không nói được.

Đứa nhỏ này đã từng kéo anh về từ bờ vực của cõi chết. Anh khao khát, ước mong nó được khỏe mạnh, bình an. Giây phút biết được chân tướng sự việc, thốt lên câu 'Tôi không muốn nó' đã là cực hạn của anh rồi.

"Em rất yêu đứa bé này phải không?"

"Em cũng không muốn nó phải làm con ngoài dã thú đâu phải không?"

Chu Hành siết chặt ga giường. Giờ phút này, anh mới nhận ra được Lục Chính rốt cuộc là muốn nói gì.

"Ký tên đi, xác định mối quan hệ hôn nhân giữa hai chúng ta."

"Choang ——"

Đồ sứ cọ qua tai Lục Chính, rơi xuống đất, vỡ tan thành những mảnh nhỏ.

Chu Hành cử động nửa thân trên. Anh kịch liệt thở dốc, tay vẫn còn duy trì tư thế ném.


Lục Chính liếm môi, cười nói: "Chúng ta kết hôn đi, Chu Hành."

"Cút ——"

"Em chắc chứ?"

Lục Chính lại đặt tay lên bụng Chu Hành, nhẹ nhàng nói chuyện như thể cũng không phải là đang đe dọa: "Mặc dù Liên minh có luật pháp và quy định tương quan, nhưng tỷ lệ tử vong của những đứa trẻ do đàn ông sinh ra là một phần mười. Và việc nó có thể sống tới đầy tháng hay không còn tùy thuộc vào loại điều kiện y tế mà nó được hưởng. Nói cách khác, càng có nhiều tiền cống nạp cho Liên minh, đứa trẻ sẽ càng an toàn hơn."

"Cho dù em có rời bỏ tôi, tự mình sinh đứa bé này đi chăng nữa, thì cũng không có nghĩa là em sẽ có thể nuôi nó lớn."

"Chúng ta gien tương hợp rất cao, đứa nhỏ này rất có thể sẽ là thiên tài. Nếu như không có tôi che chở, đứa nhỏ này hoặc là bị Lục gia mà tôi đã thoát ly thu về, hoặc là bị Liên minh trưng dụng."

"Nó có thể sẽ chết yểu trong sự huấn luyện tàn khốc, cũng có thể sẽ trở thành công cụ vạn chúng chú mục."

"Nhưng đợi đến khi đó, nó và em sẽ không có bất cứ một mối quan hệ gì cả. Nó sẽ không biết em tên là gì. Em cũng sẽ không có cơ hội nói với nó một lời, được nhìn thấy mặt nó một lần."

"Chu Hành, em chắc em muốn từ chối tôi chứ?"

Chu Hành không thể tin được mà nhìn Lục Chính. Anh như đang nhìn một con quỷ đội lốt người.

"Nó là con anh ——"

"Em là vợ tôi thì nó mới là con tôi."

Lục Chính đưa tay chạm vào mặt Chu Hành, lúc này đây, Chu Hành không hề tránh né hắn.

"Ngoan chút nào, gả cho tôi nhé?"

"Để tôi nghĩ lại ——"

Lục Chính dùng đầu lưỡi liếm mặt Chu Hành, giống dã thú đang đánh dấu vật thuộc quyền sở hữu của mình.

"Ngày mai chúng ta tổ chức hôn lễ."

"......"

Nước mắt Chu Hành cứ thế lặng lẽ chảy xuống gò má. Anh đau quá. Anh muốn chạy trốn, nhưng lại cũng không có chỗ nào trốn.

"Em có thể từ chối."


"......"

"Muốn từ chối sao?"

"Không......"

"Hửm?"

"Tôi đồng ý......"

Lục Chính mỉm cười hài lòng, hắn hôn Chu Hành, giương giọng kêu: "Sara, đi chuẩn bị một chén chè an thần."

Chu Hành im lặng nhìn hắn.

"Ăn chè đi, rồi ngủ một giấc thật ngon, đừng suy nghĩ nhiều. Chờ đến ngày mai, làm tân nương hạnh phúc nhất."

"Lục Chính, tôi hối hận......"

Lục Chính lấy tay che miệng Chu Hành, hắn nói: "Đừng nói mấy lời khiến tôi mất hứng."

"Chu Hành, em nói không sai. Tôi chính là quái vật."

"Vì em yêu tôi nên tôi mới không dùng tới quá nhiều thủ đoạn."

"Nếu ngay từ đầu em đã chống đối tôi, thì hiện tại em sẽ không phải người, em sẽ chỉ là con chó của tôi thôi."

"Chẳng lẽ em tưởng tôi là người tốt?"

Lục Chính rút tay về, vuốt tóc, bổ sung một câu.

"Người tốt đã chết từ lâu rồi, tôi là quái vật."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận