Hiệp Nghị Bắt Buộc Cưỡng Chế Thỏa Thuận

Chu Hành thực sự là một sự tồn tại đáng ngạc nhiên.

Lục Chính lại nhịn không được cảm thán.

Bất kể hắn có thiết lập kịch bản như thế nào, sự lựa chọn của Chu Hành sẽ luôn nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người, nhưng lại vô tình cố ý đánh trúng trái tim hắn.

Con tim lạnh lùng ngang ngạnh của Lục Chính cũng không khỏi trở nên mềm nhũn cả ra. Hắn cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn tôi phản ứng như thế nào đây?"

"Lúc này không phải anh nên trả lời là anh cũng yêu em sao?"

Lục Chính hôn lên mặt Chu Hành, nói: "Những lời âu yếm như này mà nói nhiều sẽ mất giá trị."

Chu Hành tức đến mức muốn đập cho hắn một phát, tay vừa vung lên lại cảm thấy không nỡ, vì thế anh nói: "Dẫn em theo với."

"Tôi tưởng em thích ở đây hơn?"

"Không phải anh còn phải đi làm sao?"

Lục Chính sửng sốt vài giây, cuối cùng ôm Chu Hành vào trong lòng, nói: "Trước nay chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy."

"Anh lại đang diễn với em đấy à."

Chu Hành ngoài miệng thì nói vậy, nhưng lại đưa tay vuốt vuốt sống lưng như đang an ủi Lục Chính — anh quá thích Lục Chính rồi, đến mức như theo bản năng mà muốn đến gần hắn.

- -

Đông đi xuân tới, ngày dự sinh của Chu Hành ngày càng đến gần.

Mấy ngày nay, Lục Chính và Chu Hành ở chung vô cùng hòa hợp, như thể quay trở lại khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt một lần nữa.

Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau lập trình. Hai người không giấu nhau bất cứ thứ gì, cũng ăn ý không đề cập đến những việc xấu xa mà Lục Chính đã làm.


Chu Hành cũng là đến bây giờ mới biết được Lục Chính thực ra vẫn là một nghị viên cấp cao của quốc hội, thậm chí còn là một ứng cử viên nặng ký cho vị trí chủ tịch quốc hội tiếp theo.

"...... Em nhớ là nghị viên quốc hội không được phép kiêm nhiệm chức vụ trong quân đội."

"Đúng vậy, cho nên Lục Chính đã sớm bỏ võ theo văn."

"Vậy tại sao ngày nào anh cũng phải xử lý quân vụ?"

"Ở trong mắt mọi người, người xử lý quân vụ là Champion, chứ không phải Lục Chính. Hai cái thân phận này được tách riêng ra." Lục Chính buông cẳng chân sưng húp của Chu Hành xuống, không chút để ý trả lời anh, "Nếu mà có một người cái gì cũng có thể làm tốt, bọn họ sẽ sợ đến ngủ không yên mất."

Bọn họ?

Bọn họ là ai?

Không thể nào là những người dân bình thường của liên minh, khả năng cao là những nhân vật tầm cỡ ở tầng lớp thượng lưu rồi.

Chu Hành không am hiểu lối tư duy của những vấn đề này lắm. Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi Lục Chính: "Anh sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Lục Chính hỏi lại một câu: "Nếu như tôi gặp nguy hiểm, em có đồng ý tạm thời lánh đi rồi chờ tôi ở một nơi an toàn hơn không?"

Chu Hành lắc lắc đầu, nói: "Muốn chết thì cùng chết."

"Đừng nói linh tinh," Ngón tay Lục Chính chọc chọc vào môi Chu Hành, "Sẽ không có gì nguy hiểm hết, người hiện tại có thể đối đầu với tôi sẽ không nguyện ý trả một cái giá tương ứng cho việc ấy đâu."

Chu Hành tạm thời yên tâm, anh ngáp một cái, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Lục Chính kéo cao chăn đắp kín Chu Hành, sau đó mới ngồi dậy, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

- -


"Chủ tịch quốc hội Cao Tư hẹn ngài cuối tuần đi đánh gôn."

Sara sử dụng cánh tay robot chuyển thuốc tới, dùng chất giọng nghiêm túc khi xử lý việc công để nhắc nhở Lục Chính.

Lục Chính nhíu mày nhìn thứ chất lỏng sẫm màu trong chén, nhưng vẫn cầm lên uống cạn.

"Không phải hắn thường chơi trò này với Uông Lâm sao?"

"Cao Tư phát hiện Uông Lâm bao dưỡng tình nhân."

"Thứ gắn kết bọn họ là lợi ích, một cô bồ không lay chuyển nổi quan hệ giữa bọn họ đâu." Lục Chính ngả người ra sau, tựa lưng lên chiếc ghế sô pha mềm mại, "Đây chỉ là một loại cám dỗ cực kỳ nhàm chán mà thôi."

"Ngài có muốn đi không?"

"Không," Lục Chính lấy từ trong đĩa kẹo ra một viên kẹo được coi là tròn trịa nhất, sáng nhất. Hắn bóc lớp giấy gói, nhét viên kẹo vào trong miệng, mơ hồ nói: "Ta đã là một phế nhân đắm chìm trong tình yêu rồi. Một kẻ vừa mới tân hôn không bao lâu, con đầu lòng lại sắp chào đời, xét về tình về lý, ta đều sẽ không đi."

"Vậy?"

"Giúp ta từ chối đi, thuận tiện mời chủ tịch quốc hội Cao Tư hai tháng sau đến tham dự bữa tiệc thôi nôi của đứa con sắp chào đời nhà ta."

"Vâng, tiên sinh."

Sara đã soạn sẵn một bản thư hồi âm mẫu, tất cả những gì nó cần làm là đổi từ "một tháng sau" thành "hai tháng sau". Ngày dự sinh của Chu Hành được coi như cơ mật tối cao, thời gian đứa trẻ này chào đời quá mức trùng hợp, không khỏi khiến Sara đoán rằng liệu "đây có phải một phần trong kế hoạch của Lục Chính hay không".

Nhưng những suy đoán này cũng không phù hợp với chuẩn mực của một con AI "đặt lợi ích của Lục Chính làm ưu tiên hàng đầu" như nó, vậy nên nó chọn cách bỏ qua suy nghĩ của mình, tận dụng vốn kiến thức sẵn có trong trung tâm dữ liệu để diễn tập thử các tình huống khẩn cấp có thể xảy ra trong quá trình sinh sản của Chu Hành.

Tỷ lệ xứng đôi của Lục Chính và Chu Hành cực kỳ cao, xác suất đứa trẻ được hai người sinh ra là thiên tài cũng rất lớn. Một người thừa kế có tiềm lực như vậy, đủ để cho lũ kẻ thù của Lục Chính tiên sinh kinh hồn bạt vía, ngày đêm lo sợ.


Cho dù Lục Chính tiên sinh đã làm vài việc, chẳng hạn như trừng trị người nhà họ Lục, đẩy Vi Trạch ra nơi mưa bom bão đạn, che giấu sửa đổi ngày dự sinh của Chu Hành tiên sinh, nhưng vẫn thể hoàn toàn ngăn cản sự tọc mạch và ác ý của những con người đó.

—— Bọn họ sợ hãi một đứa trẻ mới chào đời khỏe mạnh mang dòng máu của Lục Chính.

—— Bọn họ không muốn lại phải sống trong những năm tháng bị Lục Chính đàn áp.

- -

Lục Chính sau khi ăn xong viên kẹo trong miệng lại với tay chọn một viên kẹo xinh đẹp khác từ trong đĩa ra, nắm chặt trong lòng bàn tay rồi chậm rãi trở về phòng.

Chu Hành vẫn còn đang say giấc, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp đẽ.

Lục Chính đặt viên kẹo lên ngăn tủ đầu giường, cúi người sờ sờ cái bụng tròn vo của anh, nhẹ giọng nói: "Tôi rất thích hai người."

Tất nhiên là Chu Hành không thể đáp lại lời tâm tình của hắn, nhưng Lục Chính cũng không cần. Hắn chỉ lén lút nói như vậy, lặng lẽ lộ ra chút ôn nhu, như thể hắn là bất khả chiến bại, không gì có thể ngăn cản.

- -

Một tháng trôi qua nhanh chóng, đợt vận động bầu cử quốc hội mới đang diễn ra sôi nổi, hừng hực khí thế. Nghị viên Uông Lâm đang rất được ủng hộ, thậm chí có phương tiện truyền thông còn gọi thẳng ông là "Chủ tịch quốc hội Uông Lâm", với sự ủng hộ của chủ tịch quốc hội Cao Tư, rất khó có ai có thể cạnh tranh với nghị viên Uông Lâm.

Ngược lại, vẫn có một số phóng viên báo lá cải đã khéo léo điểm tên một số nghị viên cấp cao đủ tư cách tranh cử chức chủ tịch quốc hội, phát hiện bọn họ hoặc là tuổi tác đã cao, hoặc là năng lực có hạn, không thì vô danh vô phận.

Chờ đến khi viết tới nghị viên Lục Chính thì càng không còn gì để nói. Hắn vì một nam sinh bình thường mà trực tiếp đoạn tuyệt với gia đình, sau khi làm đám cưới xong thì mấy tháng liền không tham gia quá trình thảo luận của quốc hội, ngang nhiên trắng trợn ám chỉ với mọi người rằng — hắn không hề có ý định tham gia tranh cử vị trí chủ tịch quốc hội.

Chủ tịch quốc hội Cao Tư thật ra còn muốn làm thêm vài việc nữa để loại bỏ triệt để những chướng ngại vật có thể cản đường Uông Lâm, nhưng ngay trước khi Cao Tư kịp ra tay, Uông Lâm đã phát hiện ra việc ông ta nuôi tình nhân ở bên ngoài — mà Uông Lâm, suýt chút thì đã 'làm' chết ông ta ở trên giường.

Uông Lâm là một người đàn ông lòng dạ thâm sâu, mưu mô xảo trá. Hắn ta dựa vào mối quan hệ bí mật với Cao Tư mà một đường leo thẳng lên vị trí hiện tại, hầu như không để lộ ra bất cứ nhược điểm gì.

Nhưng đã là con người thì sao lại không có nhược điểm được cơ chứ?

Cao Tư có thể không quan tâm đến việc Uông Lâm lén lút nuôi nhân tình ở bên ngoài, nhưng Uông Lâm thì lại chịu không nổi việc Cao Tư bao nuôi người khác. Việc này đối với hắn ta chẳng khác nào một sự sỉ nhục và phản bội.

Vậy nên với niềm tin là việc lớn đã định, Uông Lâm bắt đầu buông thả chính mình, và điều đó vô tình cản trở hành động của Cao Tư.


Chờ cho đến khi cơ thể Cao Tư hồi phục lại, ông ta cùng lúc nhận được hai tin tức gần như khiến ông ta nghẹt thở.

Thứ nhất là tin Lục Chính đưa ra thông cáo về việc hắn sẽ tham gia tranh cử chức vụ chủ tịch quốc hội.

Thứ hai là tin bạn đời của Lục Chính sinh được một đứa trẻ được xếp hạng A3.

Mà đứa trẻ được xếp hạng A3 trước đó không ai khác chính là Lục Chính, người từng được biết đến như một thiên tài cùng với Champion.

Cao Tư đập vỡ hết tất cả kính trong phòng. Ông ta cử động cơ thể béo mập mũm mĩm của mình và thở hổn hển dữ dội, giống như một con cá thiếu dưỡng khí đang nằm hấp hối trên tấm thớt.

Ông ta bất giác nhớ lại tình cảnh năm đó.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Tài Tiên Đạo
2. Ta Đi Rồi
3. Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh
4. Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
=====================================

Cơ quan đầu não bị hacker xâm nhập, hội đồng và cả viện khoa học đã phải truy lùng mấy ngày mấy đêm, cuối cùng mới tình thấy được chút manh mối mà đối phương 'bố thí' cho.

Quân đội vội vàng đuổi tới một khu biệt thự xa xôi hẻo lánh. Bọn họ đẩy cánh cửa phòng được đóng kín ra, phát hiện một thiếu niên xinh đẹp.

Thiếu niên dùng ngón tay thon dài gõ bàn phím, lại như là đang lướt trên phím đàn.

Hắn nở nụ cười, hệt như một thiên thần vô ưu vô lự. Hắn nói: "Quang não hiện đang bị BUG lỗi nghiêm trọng, tôi có thể giúp chứ?"

"Cậu tên là gì?"

Cấp trên của Cao Tư cởi mũ, dò hỏi bằng một chất giọng gay gắt.

"Tôi sao?" Thiếu niên vuốt lại tóc tai.

"Tôi tên Lục Chính."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận