Hồng Y nói không phải là không có lý.
Khuynh Thành cúi đầu ngẫm nghĩ.
Đúng thế, Lam Tố không chỉ có võ công cao cường khó bề tưởng tượng nổi, mà vũ khí của chàng cũng đều là tiên khí.
Nên biết rằng, chỉ một thứ tiên khí cũng đủ để cho những người tu chân trên tinh cầu Lam Tử Tinh này tranh đoạt tàn sát lẫn nhau kinh thiên động địa, huống chi là ba thứ tiên khí!
Hay là anh ta cũng là “con nhà giàu thế hệ thứ hai” mà người ta vẫn nói? Nhưng trong thế giới tu tiên làm gì có “con nhà giàu thế hệ thứ hai”?
Vả lại, dù giàu có đến mấy cũng không thể có chuyện đem ba thứ tiên khí biếu không cho người khác!
Nên biết, tiên khí là thứ quý giá vô cùng, vô cùng!
“Cháu cũng không thể đoán ra. Anh ta là người đầu tiên cháu không sao hiểu nổi.”
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, họ đã đi đến trước thác nước ở giữa núi.
“Thư của cha cháu nói rằng chỉ cần đi qua thác nước là vào đến sơn động, và họ ở trong đó.”
“Nhưng nước chảy xiết quá thế này...”
Nhìn thác nước đổ xuống rất dữ dội, Hồng Y cảm thấy vô vọng. Chỉ e hai cô cháu chưa đi đến gần thác nước thì đã bị xung lực ghê gớm của nó hất xuống dòng sông.
Khuynh Thành bước lên mấy bước, quan sát địa hình xung quanh.
Phía dưới thác nước là một cái hồ nhỏ, nhưng nước chảy rất xiết, thác nước đổ xuống khiến nước hồ bật mạnh sang một bên; hồ nước bên dưới thác, chỗ nước tràn xuống, lại là vực nước sâu vạn trượng.
Nếu bất cẩn rớt xuống nước, thì dù có chục kiếp sống cũng phải chết cả chục lần.
“Phải làm thế nào bây giờ, Khuynh Thành?”
“Vú em, cô đừng lo. Lão tổ tông và cha cháu vào được thì chúng ta cũng sẽ vào được.”
Khuynh Thành nhặt một hòn đá lên, vận nội lực toàn thân rồi ném thật mạnh. Hòn đá lao vút đi như bay, bắn thẳng vào màn nước đang chảy xối xả.
Thật kỳ lạ, hòn đá không bị thác nước cuốn rơi xuống. Khuynh Thành mừng rỡ nhìn Hồng Y nói: “Cô ơi, đi thôi!”
Khuynh Thành nắm tay Hồng Y cùng bước xuống nước, cả hai phóng xuyên qua thác nước rồi đỗ xuống một thế giới đào nguyên non xanh nước biếc, muôn hoa thơm ngát, chim hót líu lo. Có những chú chim rất kỳ lạ ríu rít bay qua bầu trời.
Khuynh Thành chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào đẹp như ở đây, cứ như đã lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh mây trắng vờn bay, cỏ hoa tươi tốt.
“Ai dám đột nhập Vân Vụ Sơn của ta? Mau mau khai rõ họ tên?”
“Tiểu nữ là Diệp Khuynh Thành, đến đây xin bái kiến Lão tổ tông và phụ thân Diệp Chấn Thiên.”
“Khuynh Thành à?”
Giọng Diệp Bái vang lên, sau đó, trong nháy mắt đã có bốn người đỗ xuống trước mặt Khuynh Thành.
Khuynh Thành ngắm nhìn Lão tổ tông mà mọi người vẫn đồn đại. Ông không hề già nua như cô tưởng tượng, trông vẻ bề ngoài chỉ như một chàng trai ngoài 30 tuổi, mái tóc dày cũng đen nhánh óng mượt.
Sắc mặt ông hồng hào đầy sức sống, đôi mắt sáng rất có thần, nhưng khuôn mặt thì toát ra một sức mạnh áp đảo mà người thường không thể có.
“Khuynh Thành, sao con lại đến đây?” Diệp Chấn Thiên xúc động ôm cô con gái vào lòng.
Diệp Bái và Diệp Thành cũng bước lại hỏi han.
“Cha viết thư nói là cha sắp độ kiếp, cho nên con đưa thứ này đến để giúp cha.”
Khuynh Thành mở cái nhẫn không gian lấy ra thanh đoản kiếm đưa cho Diệp Chấn Thiên.
Nhẫn không gian có thể cất giữ vô số thứ tạm thời chưa dùng đến. Hôm nọ Lam Tố cho cô Tử Thanh bảo kiếm, chàng đã tặng cô cái nhẫn không gian này.
“Đây là... đây chính là... một tiên khí thượng đẳng!” Diệp Viễn xúc động không nói nên lời.
“Là... tiên khí ư?” Diệp Chấn Thiên xúc động, hình như ông không dám tin ở mắt mình nữa. “Nó đúng là tiên khí ư?”
“Thưa cha, đương nhiên là tiên khí, thật thế!”
“Chấn Thiên, đây không phải thứ tiên khí bình thường, ít ra nó cũng thuộc hàng thượng đẳng. Có lẽ trên tinh cầu Lam Tử Tinh này xưa nay chưa từng có người tu chân nào từng sở hữu tiên khí.” Ánh mắt Diệp Viễn có nét khao khát.
“Khuynh Thành, sao con có được thứ tiên khí này?” Chấn Thiên hỏi.
Hồng Y vội bước lên, thưa: “Bẩm công tử, chuyện là thế này ạ: Khuynh Thành gặp một công tử họ Lam; khi các vị đi vắng, may mà có anh ta giúp đỡ, anh ta đã vài lần giải vây cho chúng tôi và còn tặng tiên khí cho chúng tôi. Nếu không, tôi và Khuynh Thành chẳng còn cơ hội đến đây thăm các vị nữa.” Nói rồi Hồng Y cũng giơ Song gián của mình ra. “Đây cũng là thứ mà Lam công tử cho Hồng Y.”
Lúc này Diệp Viễn mới quan sát tỉ mỉ Khuynh Thành và Hồng Y, một Kiếm sư sơ cấp đại viên mãn, một Kiếm sĩ sơ cấp. Ông không ngờ hai người còn trẻ mà đã có tu vi cao đến thế.
Có điều, nhìn cặp tiên khí trong tay Hồng Y, ánh mắt ông càng thêm ngưỡng mộ.
Nếu mình có được một thứ tiên khí thì tốt biết mấy!
Hiện giờ ông là Kiếm vương cao cấp trung kỳ, nếu có tiên khí trợ giúp tu luyện thì có lẽ chỉ sau vài trăm năm nữa ông sẽ có thể phi thăng lên tiên giới.
Thôi được, ngưỡng mộ khao khát là một chuyện, nhìn các cháu con có được may mắn như thế này, ông cũng hết sức vui mừng.
“Có tiên khí rồi, Chấn Thiên con đương nhiên sẽ độ kiếp thành công, khỏi phải bàn!”
Ánh mắt Diệp Bái và Diệp Thành cũng tỏ ra ngưỡng mộ, Diệp Thành không nén được: “Khi nào Khuynh Thành gặp Lam công tử thì xin hộ tôi một thứ tiên khí nhé! Tôi biết, đòi hỏi của mình hơi quá đáng nhưng quả là tôi rất muốn có tiên khí.”
“Diệp Thành!” Diệp Viễn có phần bực mình. “Ngươi chẳng hiểu quy củ gì cả, tiên khí đương nhiên là rất quý và rất quan trọng đối với người tu chân, nhưng cũng đừng nên bảo em cháu mở miệng xin người ta. Nhà họ Diệp dù chết cũng không khúm núm hạ mình bao giờ! Nhà ta có được một tiên khí, đã là nhờ tổ tiên tích đức bao đời rồi!”
Khuynh Thành mỉm môi cười. Ông già này... No, no, gọi ông ấy là ông già thì hơi ngượng mồm.
Được thôi!
Cứ nên gọi là Lão tổ tông.
Con người này rất giống ông nội mình, chết thì chết chứ không hạ mình cầu cạnh ai.
“Lão tổ tông nặng lời rồi!”
“Tốt! Đã đến đây rồi thì vào nghỉ đi! Chờ cha cháu độ kiếp thành công đã, rồi hãy đi. Cha con cháu đã nhiều năm không gặp mặt, nên nán lại thì tốt.”
“Lão tổ tông ạ, Khuynh Thành chẳng thể nán lại lâu, quân đội không thể một ngày vắng bóng chủ tướng. Ngày mai Khuynh Thành sẽ về. Lần này Khuynh Thành đến chủ yếu để đưa tiên khí cho cha cháu độ kiếp.”
Thực ra là, Khuynh Thành không muốn vô tình dụ các người tu chân kéo đến đây.
Chuyện về Tiêu Hùng hồi nọ có vẻ như đã trôi qua nhưng thực tế là vẫn có rất nhiều kẻ đang lăm le toan tính, hau háu như hổ rình mồi, họ theo dõi cô và chờ cô hội để ra tay với cô.
Nếu để họ biết tiên khí không chỉ có một, thì e rằng nhà họ Diệp lại gặp đại nạn cũng nên.
Nhà họ Diệp không thể bị tổn thất thêm nữa.
Trên tinh cầu Lam Tử Tinh này, ngoài các cao thủ đẳng cấp Kiếm sư còn có các cao thủ đẳng cấp Kiếm vương. Những người tu chân hôm nọ kéo đến, mới chỉ là các tiểu nhân vật.
Cao thủ thật sự vẫn chưa từng xuất hiện.
Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi thời cơ để hễ ra tay thì phải thành công.
Và sẽ tuyệt đối không nể nang thương tiếc.
Cho nên, Khuynh Thành nhất định phải nhanh chóng rời nơi này, để cho các cao thủ ấy chỉ tập trung chú ý vào một mình cô thôi.
Như thế, ít ra cũng có thể giữ được huyết mạch của nhà họ Diệp.
Khuynh Thành đã nghĩ cả rồi, ngày mai sẽ rời núi Vân Vụ, sau đó để cho Hồng Y tạm cai quản quân doanh, còn cô sẽ đi Thực Nhân Cốc, nhằm một là tẩy hết mùi lạ trên người, hai là cô sẽ chủ động chiến đấu với đám yêu ma, qua đó sẽ nhanh chóng nâng cao công lực của mình lên.
Tuy nhiên trước khi đi cô còn phải làm một việc.
Đó là tìm cho ra Hoằng Ngạo và tiêu diệt hắn.
Đã ngần ấy năm trời.
Mối thù của nhà họ Diệp chưa thể trả.
Nay Khuynh Thành đã có đủ sức mạnh.
Không trả được thù này, ta thề không làm người nữa.
Đêm nay mọi người không ngủ, thức suốt.
Kể từ lúc gặp nhau cho đến trưa ngày hôm sau, đều là trò chuyện hỏi han về tình hình của Khuynh Thành mấy năm qua, và nói chuyện về Lam Tố là nhiều nhất.
Diệp Viễn suy nghĩ rất lung, rồi nói: “Ta cho rằng, anh chàng Lam Tố chí ít cũng là cao thủ đẳng cấp Kiếm tông. Nếu không, một người tu tiên đẳng cấp Kiếng hoàng sao có thể có nhiều tiên khí như thế?
Nên biết rằng, ngay trong thế giới của những người tu tiên, tiên khí vẫn là thứ rất quý.”
Diệp Chấn Thiên nhấp một ngụm trà, rồi nói: “Lão tổ tông ạ, chắc không đến nỗi huyền bí như Người nói đâu! Cao thủ đẳng cấp Kiếm tông đã là tương đối lợi hại rồi. Cháu cho rằng Lam công tử nhiều nhất chỉ là Kiếm hoàng hậu kỳ mà thôi!”
“Ai bảo không phải thế? Nhưng nếu anh ta không phải cao thủ lợi hại cấp độ ấy thì tại sao anh ta lại có nhiều tiên khí như vậy?”
“Lão tổ tông có nghĩ... liệu có phải anh ta vớ được một khối nguyên vật liệu khổng lồ để luyện tiên khí, sau đó anh ta chế ra rất nhiều tiên khí không?”
“Cũng không loại trừ khả năng này. Những vẫn nên biết rằng, tìm được một khối nguyên vật liệu tốt để luyện tiên khí, không hề dễ dàng đâu!”
Khuynh Thành thì nghĩ thầm trong bụng: khó, là đối với các vị mà thôi. Cũng như chuyện tôi chỉ mất mười tám năm đã tu luyện đến Kiếm sư sơ cấp đại viên mãn, hẳn là các vị lại cho rằng đó là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng chẳng phải là tôi đã thành công hay sao? Vậy thì đối với Lam Tố lại càng khỏi phải bàn!
Khuynh Thành nghĩ thế, và không thể không cảm thấy đắc ý.
Diệp Bái nhìn thấy Khuynh Thành tủm tỉm cười, bèn trêu ghẹo: “Này, chắc Khuynh Thành đang nhớ nhung anh chàng Lam Tố chứ gì?”
“Đâu có? Anh đừng nói linh tinh.” Cô bất giác đỏ mặt.
“Trông kìa, Khuynh Thành thẹn rồi! Ha ha... ha ha ha...” Diệp Bái cười vang.
Mọi người cũng cười theo, rất vui vẻ.
Thấy Khuynh Thành thẹn mặt đỏ tưng bừng, Hồng Y vội bước lên, nói: “Mọi người đừng trêu cô ấy nữa. Đã muộn rồi đấy, chúng ta nên đi đi nào!”
Vừa nói đến chữ “đi”, ai nấy đều chợt thấy buồn buồn.
“Khuynh Thành!” Diệp Chấn Thiên đứng dậy bước đến trước mặt Khuynh Thành, khẽ đưa tay xoa đầu cô con gái, nói: “Cứ chờ cha độ kiếp thành công, sau đó cha sẽ trở về với con.”
“Cha ạ, cha hãy gắng ở lại cùng Lão tổ tông và hai anh con tu luyện thật tốt! Mọi việc bên ngoài cứ giao cho con, con sẽ ứng phó được hết!”
Diệp Viễn rất vui vẻ mãn nguyện nhìn Khuynh Thành, nói: “Nhà họ Diệp có được cháu, thực là phúc đức quá!”
“Lão tổ tông quá khen rồi. Sau này Khuynh Thành sẽ năng đến đây thăm mọi người. Bây giờ cháu xin cáo từ!”
“Khuynh Thành, cha sẽ tiễn con.”
“Không cần, cha ạ! Cha đừng buồn. Nào có phải sinh ly tử biệt gì chứ!”
Chẳng phải Khuynh Thành không muốn Diệp Chấn Thiên ra tiễn mình, nhưng vì sự an toàn của ông nên cô không thể tán thành.
Hai người rời núi Vân Vụ.
Khuynh Thành không lập tức trở về quân doanh, cô phải đi tìm Hoằng Ngạo đã.
“Hãy để tôi đi cùng, Khuynh Thành!” Hồng Y nói.
“Cô ạ, đối phó với gã tầm thường Hoằng Ngạo, chỉ mình cháu là đủ rồi.”
“Nhưng...”
“Cô nghi ngờ năng lực của cháu à?”
“Cô không có ý đó, nhưng công tử Lam Tố đã dặn dò cô... phải bảo vệ cháu.”
“Cô Hồng Y cứ yên tâm. Cô ở bên cháu bao năm qua, cháu có bao giờ làm việc một cách sơ sài chủ quan đâu? Hồi trước cháu còn nhỏ mà đã lừa được gã Hoằng Ngạo, huống chi bây giờ cháu đã trưởng thành thế này rồi. Hắn không thể đụng đến một sợi tóc của cháu.Chắc cô còn nhớ trận ác chiến mấy năm trước, các người tu chân còn không làm gì nổi cháu, chỉ một mình gã Hoằng Ngạo hắn nào có là gì?”
“Khuynh Thành à, chỉ e mấy năm trôi qua, không rõ hắn đã tu luyện đến trình độ nào, Khuynh Thành cứ nên cho Hồng Y này cùng đi!”
“Vâng, được ạ!” Khuynh Thành mỉm cười bước đến bên Hồng Y, đưa tay điểm huyệt trên người cô ta. Rồi cười rất ranh mãnh, nói: “Bà vú em ơi, bà đã bao năm ở bên tôi mà còn bị tôi lừa thì gã Hoằng Ngạo kia đâu có thể là đối thủ của tôi? Tôi đi đây! Một khắc sau dây, điểm huyệt sẽ hết hiệu lực. Cấm bà đuổi theo tôi, nếu không bà sẽ bị xử theo quân pháp!”
Hồng Y bất lực lắc đầu nhìn Khuynh Thành biến mất ngay trước mắt. Con bé này càng lớn lại càng tinh quái!
Sau một canh giờ phi hành, Khuynh Thành đã đến hoàng cung của vương triều Hoằng Lịch.
Cô nhếch mép cười nhạt, rồi biến mất trên không trung.
“Hoàng thượng... hoàng thượng... thần thiếp đang ở đây kia mà?”
“Mỹ nhân... mỹ nhân... nàng trốn mà được à? Mau lại đây để trẫm ôm nàng...”
“Hoàng thượng tệ thật đấy!”
“Trẫm sẽ cho nàng biết thế nào là tệ!”
Người đàn ông tháo mảnh vải buộc che mắt ra, hai tay bế thốc cô gái lên rồi bước vào loan trướng.
Không! Không nhìn nữa, kẻo bẩn cả mắt ta!
“Két...” một tiếng, cánh cửa mở ra, một cô gái đã đứng ngay trước loan trướng của họ.
Tử Thanh bảo kiếm rút khỏi vỏ, phát ra ánh hàn quang, lưỡi kiếm kề vào cổ gã đàn ông.
“Nói đi, Hoằng Ngạo đang ở đâu?”
“Cẩu nô tỳ ngươi mắt mù à, sao dám hành thích hoàng thượng? Có biết hành thích hoàng thượng là tội gì không?” Giọng nữ uốn éo.
Cô gái không hề nao núng, giọng cô đầy khí thế áp đảo: “Là tội gì?”
“Tru di cửu tộc!”
“Thế thì còn phải xem xem các người có đủ bản lĩnh hay không đã!”
“Đồ khốn! Bay đâu, có thích khách!”
Khuynh Thành cười khẩy. Mấy kẻ phàm phu tục tử này, dù thêm cả trăm đứa nữa kéo đến cô cũng chẳng coi là gì.
Nên biết rằng trong con mắt người phàm trần, những người tu chân đều là thần tiên cả.
Thần tiên là người có thể làm bất cứ việc gì, hễ rút kiếm ra thì máu chảy thành sông!
“Các ngươi lui ra, nếu không, chớ trách ta không khách khí!”
Khuynh Thành thét to một tiếng, rung chuyển cả hoàng cung.
“Ôi! Thượng tiên!”
Đám người này không biết ai vừa thét lên, chúng phát hoảng rồi lui cả ra.
Có thể đắc tội với hoàng thượng chứ không dám đắc tội với thượng tiên.
Hoàng thượng nghe nói là “thượng tiên”, sắc mặt ông ta vừa nãy thản nhiên chợt trở nên rất khó coi.
“Thượng... thượng tiên... chưa rõ thượng tiên đến đây có việc gì ạ?”
“Hoằng Ngạo đang ở đâu?”
“Nó... nó ở vương phủ.”
“Vương phủ ở chỗ nào?”
“Ra khỏi cung này thì đi thẳng về phía tây, đi chừng nửa canh giờ thì sẽ thấy vương phủ.”
Khuynh Thành thu kiếm lại. Một tàn ảnh nháng lên không trung, trong chớp mắt đã biến mất trước mắt mọi người.
Lúc này hoàng thượng mới thở ra được, rồi ngã gục xuống đất.
Thượng tiên! Hoằng Ngạo đáng chết, sao dám đắc tội với thượng tiên thế này?
“Hoàng thượng có sao không ạ?”
Giọng nữ dịu ngọt lại vang lên bên tai ông ta.
“Đồ khốn!” Một cái tát giáng “bốp” và mặt cô gái. “Ai cho ngươi lắm mồm, để rồi đắc tội với thượng tiên? Ngươi có biết hậu quả sẽ là gì không?”
Cô gái rất ấm ức nhìn ông ta, nói: “Thần thiếp đâu biết cô ta là thượng tiên? Thần thiếp chỉ vì hoàng thượng...” Nói đến đây, cô ta khóc òa.
Lúc này hoàng thượng mới cảm thấy mình có phần quá đáng, ông ta ôm cô gái vào lòng, nói: “Đúng là trẫm dở quá, trẫm không nên trách nàng mới phải. Chỉ e...”
“Hoàng thượng thấy lo cho vương gia phải không?”
“Dù nói gì thì vẫn là anh em với nhau, tuy không cùng một mẹ sinh ra thì vẫn là huyết mạch nhà họ Hoằng! Kể từ khi phụ hoàng của Hoằng Ngạo qua đời, thì chi của Hoằng Ngạo cứ thế lụn bại, ngày nay chỉ còn một mình hắn. Nếu hắn gặp chuyện gì bất trắc thì hoàng thúc của trẫm ở dưới suối vàng nếu biết chuyện, chỉ e ông sẽ phải đội mồ mà nhảy lên mất thôi!”
Người phụ nữ này lại không nghĩ thế. Cô ta rót trà bưng đến cho hoàng thượng, rồi nói: “Hoàng thượng! Dù Hoằng Ngạo chết thì đã sao? Người không thấy cái bộ dạng của hắn à? Phong vương cho hắn, hắn còn ấm ức không vui, có vẻ như hắn cho rằng ngôi hoàng đế vốn phải thuộc về hắn! Nếu hắn không chết thì e sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn làm phản. Nếu chúng ta ra tay thì người đời sẽ chửi chúng ta cạn tình, huynh đệ tương tàn, chúng ta sẽ khó ăn khó nói với Lão tổ tông; nhưng nếu hắn bị người khác giết, bị một thượng tiên giết thì lại chẳng can gì đến chúng ta cả! Và dù muốn cứu chúng ta cũng không cứu nổi!”
Đôi mắt hoàng thượng bỗng lóe lên một tia tinh quang, cái miệng dần dần tủm tỉm, cuối cùng ông không nén được bật cười ha hả.
“Ái phi thực có trí tuệ hơn người! Chiêu này rất được, đúng là cao siêu!”
Khi họ đang nói chuyện thì Khuynh Thành đã đến vương phủ của Hoằng Ngạo.
Hôm nay cô phải bắt tên này trả món nợ máu.
Khuynh Thành đi đến nơi nào thì sát khí cực mạnh bao trùm nơi ấy.
Ngay những người không biết võ công cũng cảm nhận được nguy cơ đang rình rập, Hoằng Ngạo thì càng khỏi phải bàn.
Tất cả, ai cũng bật dậy ra khỏi giường.
Rất cảnh giác xem xét mọi nơi.
“Vương gia! Vương gia! Nguy rồi, nguy rồi!” Một tên vừa chạy vừa bò vào phòng của Hoằng Ngạo.
“Ngoài kia là kẻ nào, sao dám đến vương phủ của ta huyênh hoang ngông cuồng như thế?” Hoằng Ngạo hỏi.
“Bẩm vương gia, là... thượng tiên ạ!”
Thượng tiên?
Hoằng Ngạo xưa nay hành động luôn cẩn trọng khôn ngoan, tuyệt đối không tùy tiện đắc tội với các nhân vật không nên đắc tội với họ; với những người yếu thế, Hoằng Ngạo lại càng không đắc tội với họ.
Sao lại có thượng tiên đến đây gây rắc rối ình?
Hay là...
Lẽ nào là thượng tiên của nhà họ Diệp?
“Người đó trông thế nào?”
“Dạ! Là một cô gái ạ.”
“Cô gái?” Mặt Hoằng Ngạo bỗng giật giật.
Rồi “hừ” một tiếng lạnh lùng, gã bước thẳng ra ngoài.
Nếu thượng tiên nhà họ Diệp đến, thì gã còn có phần e dè; chứ một cô gái, dù cô ta là người tu chân, gã cũng chẳng thèm bận tâm.
Huống chi ngày nay gã đã tu luyện đạt đến trình độ Kiếm sư sơ cấp hậu kỳ. Lại có Lão tổ tông biệt hiệu “Thiên cơ chân nhân” đứng sau làm hậu thuẫn!
“Hoằng Ngạo mau ra đây! Nếu ngươi không ra thì chớ trách tiểu thư này không khách khí, ta sẽ đạp bằng vương phủ của ngươi!”
Giọng của Khuynh Thành inh tai nhức óc, vang khắp bầu trời trên vương phủ.
Một số người công lực còn thấp đã bị ù tai ùng ục, vài ngược khác thậm chí đã bị chấn thương, mồm trào máu tươi.
“Nội công khá thật! Xem ra hôm nay ta không thể không ra hội ngộ!”
“Vương gia...”
Hoằng Ngạo trợn mắt, đôi mắt khát máu tràn ngập sát khí. Tên nô tài sợ quá lập tức câm miệng.
Nó biết rằng nếu ho he thêm mấy câu để can ngăn chủ nhân, thì nó sẽ mất mạng như chơi.
Bộ áo bào màu xanh của Hoằng Ngạo bỗng tung bay theo gió, chân gã giậm một phát, người đã bay vọt lên đứng giữa không trung.
“Cứ tưởng là ai, thì ra là ngươi.” Đã nhận ra đối phương là Diệp Khuynh Thành, Hoằng Ngạo nhếch mép khinh bỉ.
“Hoằng Ngạo, lần trước ta chưa thể giết ngươi, nhưng hôm nay ta quyết không cho ngươi được nhìn thấy mặt trời sớm mai mọc!”
“Lần trước ta chưa thể giết ngươi, ta rất hối hận. Cho nên hôm nay ta cũng quyết không cho ngươi sống mà quay về!”
Đêm đang rất yên tĩnh.
Bỗng nhiên cát cuộn đá bay.
Tạo nên một bức tường khổng lồ.
Vây chặt Diệp Khuynh Thành và Hoằng Ngạo bên trong.
Cả hai vẫn đang đứng trên không trung, không bị luồng khí tác động.
Nhưng những người đứng bên ngoài bức tường thì bị luồng khí tạt vào không dám mở mắt ra nữa.
Những cành khô lá úa mọi ngày trông rất bình thường, thì lúc này dường như đều biến thành những binh khí sắc nhọn vô kể.
Chúng xé rách quần áo họ.
Cứa toạc da thịt họ.
Hoằng Ngạo nhìn cô gái trước mặt, gã rất băn khoăn. Không ngờ công lực của cô ta lại đột biến đến tầm cao này, đã trở thành một người tu chân.
“Hãy xem chiêu của ta!” Khuynh Thành không phí lời với gã nữa. Từ lâu cô đã muốn trả thù này, chẳng phải vì không có cơ hội mà là vì thời cơ chưa chín muồi.
Tử Thanh bảo kiếm bỗng xuất hiện trong tay Khuynh Thành.
“Tiên khí!”
Nhìn thấy Tử Thanh bảo kiếm của Khuynh Thành, đôi mắt Hoàng Ngạo không ngớt chớp chớp.
Gã hoàn toàn không ngờ cô gái trước mặt gã lại có tiên khí. Hoàn toàn bất ngờ!
“Ngươi cũng biết người biết của đấy!”
Khuynh Thành cố ý giơ thanh kiếm lên khua mấy đường trong không trung.
Giết Hoằng Ngạo, một là trả thù cho ông nội, hai là nhằm tập trung mọi chú ý của thiên hạ vào một mình cô, để cha cô có thể bình an độ kiếp.
Trong thời gian độ kiếp, tối kỵ bị ai đó quấy nhiễu. Nếu cái đàn trâu bò kia biết cha cô có tiên khí thì họ sẽ nhân cơ hội đó chạy đến cướp đoạt.
Cho nên, để đề phòng bất trắc, Khuynh Thành phải lộ diện để nhử bọn họ để ý đến cô.
“Xem ra, hôm nay ta không thể không giết nhà ngươi!”
Hoằng Ngạo chưa bao giờ có khát vọng giết người mãnh liệt như lúc này.
Kể cả khi gã trả thù cho người cha.
Cũng không có ham muốn cháy bỏng như bây giờ.
Tiên khí!
Vì trong tay đối phương đang nắm giữ tiên khí.
Nếu đoạt được tiên khí của cô ta thì việc tu luyện của Hoằng Ngạo sẽ tiến nhanh vượt bậc, lợi ích sẽ không không sao kể xiết!
Nhưng Khuynh Thành đâu có thể để cho gã dễ dàng cướp được Tử Thanh bảo kiếm mà Lam Tố tặng cho? Giờ đây Tử Thanh bảo kiếm chẳng khác gì sinh mệnh của cô. Còn kiếm tức là còn sinh mệnh, mất kiếm tức là mất mạng.
Và cũng là để chứng tỏ tấm lòng của mình đối với Lam Tố. Chẳng rõ giờ này chàng thế nào rồi? Hễ nghĩ đến Lam Tố, lòng Khuynh Thành lại ngập tràn biết bao đầm ấm.
Rình lúc Khuynh Thành đang phân tâm nghĩ ngợi, Hoằng Ngạo tung ra một chưởng nhằm chuẩn vào ngực cô. Khuynh Thành vốn xuất thân sát thủ, không xuất chiêu thì thôi, chứ hễ xuất chiêu thì ắt phải là những chiêu chí mạng.
Và sẽ cực nhanh, nhằm thẳng vào chỗ hiểm của đối phương.
Khuynh Thành lặng lẽ ngước mắt lên, đôi mắt phóng ra hàn quang rợn người, nhìn xoáy vào Hoằng Ngạo.
Mắt Khuynh Thành lóe ra vô số tia, dùng năng lượng ít nhất, phóng trúng chỗ hiểm của kẻ địch, sao cho từng phần năng lượng đều phát huy được sức công phá tối đa, dùng tốc độ nhanh nhất để kết liễu tính mạng kẻ địch. Chương trình đã lập, kiếm đã lên đường.
Hoằng Ngạo chỉ thấy thoáng hoa mắt, một tia sáng đỏ đã xẹt qua.
Tốc độ.
Sao con bé này lại có được tốc độ nhanh như vậy? Hoằng Ngạo dường như không dám tin ở mắt mình nữa. Gã kinh ngạc nhìn tiên khí đâm vào ngực mình, đắng cay không sao chịu nổi.
Khuynh Thành lập tức rút kiếm ra, lưỡi kiếm không dính một giọt máu. Đánh áp sát, chỉ trong chớp mắt, phân định tử sinh.
“Muốn đoạt Tử Thanh bảo kiếm của ta ư? Cái mặt ngươi không làm nổi!”
Khuynh Thành đưa tay ra tóm lấy nguyên linh bay ra từ cái xác chết đứng của Hoằng Ngạo. Nuốt nguyên linh, có thể khiến công lực mạnh lên.
Nhưng Khuynh Thành không thiết gì nguyên linh của gã.
Vì công lực của cô đã cao hơn gã quá nhiều rồi, dù nuốt thì cũng chẳng tăng thêm được là mấy.
Thân xác Hoằng Ngạo rơi xuống, cùng lúc với đó bức tường hình thành từ cát cuộn đá bay cũng sụp đổ.
Thế giới cũng trở lại yên tĩnh như trước.
Chỉ khác là cái xác Hoằng Ngạo nằm bất động ở vườn hoa trong vương phủ.
Bọn thị vệ và tùy tùng của Hoằng Ngạo từ nãy đã sợ bạt hồn bạt vía, sau khi Khuynh Thành đi rồi mà chúng vẫn đứng chôn chân ở đó chưa kịp hoàn hồn.