Diệp Khuynh Thành hào khí ngút trời xanh. Đã lâu lắm rồi cô không có được cảm giác nhiệt huyết sục sôi… cô đang cảm thấy năng lượng của toàn thân đang dâng trào cuồn cuộn.
Lạc Kỳ đứng bên ngây người nhìn, quên hẳn là mình nên giúp một tay.
Sao cô gái này lại có khí thế và sức mạnh đáng sợ thế này!
Xem ra, nhà họ Diệp.
Không thể không bị trừ khử.
Dù họ đã lập vô số chiến công oanh liệt cho vương triều Đại Cương.
Nhưng bọn họ tồn tại một sức sống đáng sợ, thì sớm muộn gì thiên hạ này cũng thuộc về nhà họ Diệp.
Vì Lạc Kỳ đã cảm nhận ra dã tâm to lớn toát ra từ người cô gái này.
Đây là một con người không chấp nhận khuất phục bất cứ ai.
Chi bằng… chi bằng cứ để bọn yêu thú này xé xác cô ta cho xong!
Lạc Kỳ vốn định xông vào, nhưng bây giờ mắt gã ánh lên hàn quang lạnh lẽo.
Tuy trong lòng gã thì không nỡ.
Một hào kiệt trong giới nữ lưu, lại xinh đẹp như tiên.
Còn rất trẻ mà trở thành một cao thủ Kiếm vương cao cấp hậu kỳ, ngang với gã.
Trên đời này thật khó mà tìm ra một kỳ nữ như cô ta.
Tuy trong lòng gã hơi tiêng tiếc.
Nhưng vì giang sơn của mình.
Thì một cô gái bị hủy diệt nào có đáng gì?
Rồi hắn phi thân lên một cây cổ thụ, đứng đó ung dung quan sát.
Thưởng thức cảnh giết chóc bên dưới.
Nếu cô ta may mắn vẫn sống được.
Thì gã sẽ ngầm ra tay chơi khăm.
Tiêu hủy võ công của cô ta, thì không sợ cô ta sau này làm loạn nữa.
Đến lúc đó, gã sẽ được cả mỹ nhân lẫn thiên hạ!
Một mũi tên hạ hai con chim!
Lạc Kỳ nghĩ vậy, nên gã càng khoái trá xem ngắm cuộc tàn sát đẫm máu dưới kia.
Nếu cô ta chẳng may bị bọn yêu thú xé xác.
Thì gã cũng đành thuận theo ý trời vậy.
Mỹ nhân tuy đáng yêu.
Nhưng giang sơn còn đáng yêu hơn nhiều.
Chỉ trong chốc lát, rất nhanh.
Khuynh Thành đã bị bọn yêu thú cào bị thương vô số vết.
Nhưng không thể tác động đến quyết tâm cháy bỏng của cô.
Trái lại, cô càng sung sức và dũng mãnh hơn.
Những tàn ảnh loang loáng của toàn thân, của những đường quyết cước, của lưỡi kiếm.
Tàn ảnh lướt đến nơi nào, yêu thú nơi ấy đều gào rú gục ngã hoặc chết hoặc vật vã lăn lộn.
Quyền pháp kỳ lạ của Khuynh Thành có lúc tốc độ rành rành là rất chậm.
Tốc độ của bọn yêu thú thì rất nhanh, nhưng chúng vẫn phải bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của cô.
Nhiều lúc thấy rõ ràng là bọn yêu thú sắp đánh trúng Khuynh Thành đến nơi, nhưng không ngờ khi sắp đụng vào cô thì chúng lại bất ngờ đổ vật xuống một cách rất lạ lùng.
Bài bản đường nét không lòe loẹt cầu kỳ nhưng chiêu nào của Khuynh Thành cũng là đòn chí mạng tuyệt đối.
Bọn yêu thú hận Đại Bàng Cánh Vàng thấu xương.
Nhưng giờ đây dường như chúng còn hận cô gái này khủng khiếp hơn.
Bọn chúng tăng tốc, con này nối gót con kia điên cuồng xông vào xắn xé. Máu của đồng bọn, cái chết của đồng bọn chỉ càng kích thích chúng điên cuồng hơn, bất chấp sinh tử, chỉ mong để lại các vết thương cho cô gái này.
Diệp Khuynh Thành tuy có Tử Thành bảo kiếm trong tay.
Nhưng vì bọn yêu thú quá quá đông.
Nếu trước mặt cô chỉ là loài người biết võ công thì đương nhiên cô chẳng coi là gì.
Nhưng bọn yêu thú này lại hung tàn và mạnh mẽ hơn cả loài người biết võ công.
Người cô đã bị chúng xé toác vài chỗ, máu thắm không ngớt phun ra.
Nhưng, Đại Bàng Cánh Vàng là con đường ngắn nhất để cô cấp tốc lên tiên giới.
Nếu bỏ lỡ lần này, cô không biết bao giờ mới lại có cơ hội dành ình.
Nếu chờ tu luyện, thì chỉ e vài triệu năm sau cũng khó mà thành công.
Phải cấp tốc phong tỏa các huyệt đạo của mình.
Bất chấp sinh tử, giao đấu với bọn yêu thú.
Trang phục màu đỏ của cô đã càng đỏ thắm hơn, vì nhuốm máu kẻ địch.
Tay cô, mặt cô toàn là máu đỏ.
Không thể phân biệt đâu là máu của cô đâu là của bọn yêu thú.
Ngàn vạn sợi tóc của cô không còn ngoan ngoãn xõa trên vai.
Rối tinh rối mù.
Trông Diệp Khuynh Thành lúc này thật nhếch nhác.
Nhưng trong con mắt Lạc Kỳ thì Khuynh Thành lúc này lại càng đẹp mê hồn.
Anh ta rất muốn nhảy xuống để sát cánh chiến đấu bên cô.
Nếu người con gái này đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Rồi sẽ cùng anh tiếu ngạo giang hồ, đứng đầu thiên hạ thì tuyệt vời biết bao!
Nhưng, đúng thế, nhưng… trong lòng cô ta lại không có anh.
Cho nên anh không thể có cô ta.
Thế thì người khác cũng đừng hòng có được.
Tim anh ta bỗng nhói đau.
Suốt đời gã là kẻ máu lạnh, mà cũng có lúc cảm thấy không nỡ nào.
Lúc nãy khoái trá đừng nhìn cuộc tàn sát.
Nhưng thấy cô chiến đấu hết mình, bất chấp sinh tử.
Nhìn thấy đôi mắt khát máu của cô.
Nhìn cô bị thương hết lần này đến lần khác mà sắc mặt vẫn lạnh lùng cứng cỏi.
Sức mạnh nào đã khiến cô có một niềm tin sắt đá như thế?
Sức mạnh nào đã giúp cô mạnh mẽ nhường ấy?
Hay là…
Cả đời Lạc Kỳ cũng không bao giờ hiểu nổi.
Đó là sức mạnh của tình yêu.
Nó giúp con người ta phấn đấu quên thân vì người yêu.
Máu bắn khắp xung quanh.
Máu của yêu thú.
Và cả máu của Diệp Khuynh Thành nữa.
Khuynh Thành không chớp mắt, không ngơi nghỉ, vung kiếm trong tay, Tử Thanh bảo kiếm.
“Lam Tố, anh hãy chờ em, em sắp thành công rồi.
Lam Tố, anh hãy chờ . Dù gặp nguy hiểm đến mấy, khó khăn đến mấy, em cũng sẽ cùng anh đối mặt.
Em sẽ không làm một con bé chỉ đứng nấp sau lưng anh để anh che chở nữa.
Em sẽ kề vai sát cánh cùng anh chiến đấu, diệt trừ tất cả những kẻ muốn làm hại anh.”
Những tiếng sấm ùng oàng liên tiếp dội xuống, một thứ uy hiếp bao trùm lên tất cả, mạnh đến nỗi tốc độ của bọn yêu thú phải chậm hẳn đi. Rõ ràng là đạo thiên lôi lợi hại nhất sắp giáng xuống.
Phải trụ vững thêm một lát nữa, chỉ một lát nữa thôi là sẽ thành công.
Nhưng, cái gọi là một lát này.
Suýt nữa đã lấy mạng Diệp Khuynh Thành.
“U… u…”
Tiếng rú rít kéo dài ở phía sau cô, lưng cô lại bị rạch thêm mấy vết thương.
Khuynh Thành lập tức né người, tay phải vung một đường kiếm đơn giản, con yêu thú ấy lập tức gào lên mấy tiếng rồi đổ vật xuống.
Cô tuyệt đối không dám dừng lại, cô tức khắc lăng mình bay vọt ra xa hàng chục thước.
Tốc độ! Tốc độ!
Khi bị bao vây tấn công, muốn tồn tại cần phải di chuyển với tốc độ cao nhất, cố gắng để mỗi lần đối mặt với kẻ địch đều chỉ là một số lượng nhỏ kẻ địch. Nếu ngừng di chuyển thì yêu thú sẽ nhất tề xông đến. Nếu thế, dẫu Diệp Khuynh Thành lợi hại hơn nữa cũng phải bó tay.
Từ Thanh bảo kiếm trong tay vẫn vung lên không ngừng.
Hễ dừng lại.
Thì Khuynh Thành sẽ bị bọn yêu thú xé xác, mẩu xương cũng chẳng còn.
“U… u…”
Một con yêu thú lao đến há mõm đớp nhằm vào cánh tay Khuynh Thành.
Cô dựng bàn tay trái lên.
Một đạo chân khí phóng ra từ rìa bàn tay, sắc lẹm như dao, phạt thẳng xuống.
Chém đứt đầu con yêu thú.
Lúc này chính cô cũng thấy kinh ngạc.
Thì ra, vào lúc lâm nguy cô vẫn có thể phát ra xung lực kinh khủng đến thế.
Một tiếng hú gào.
Lài một đàn yêu thú lao đến.
“Hộc…” một tiếng. Yết hầu một con yêu thú đang tung mình vọt đến đã bị thủng một hốc to, máu me tuôn ra như suối, bắn tung bốn phía. Cả chiến trường nồng nặc mùi máu me tanh tưởi.
Không cần chiêu thức đẹp mắt.
Cô chỉ cần hễ xuất chiêu phải là chí mạng.
“U… oàng!”
Đạo thiên lôi thứ ba đã giáng xuống.
Lôi điện màu tím, uốn lượn chẳng khác du long nơi cửu thiên bay lượn, phóng ra từ kiếp vân trên không trung, mang theo khí thế hủy diệt trời đất, hoành tráng, nhằm vào con Đại Bàng Cánh Vàng.
Kế đó là một tiếng kêu kinh thiên động địa.
Một làn khí cô ngạo tuyệt thế lan tỏa ra khắp nơi.
Đại Bàng Cánh Vàng rung rung đôi cánh rộng, đôi mắt nó sáng lấp lánh, rạo rực, nhìn sang Diệp Khuynh Thành.
Nó đã thành công độ qua thiên kiếp.
“Cô gái kia, cô không sao chứ?”
Đại Bàng Cánh Vàng linh thức truyền âm cho cô.
“Ta không chết được đâu!”
“Tốt! Cô tạm tránh sang một bên, để tôi hành hạ những kẻ rất không biết điều này. Khi cụ các ngươi đang độ kiếp, các ngươi lại dám đến ám toán?”
Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh nhảy vọt lên.
Chẳng rõ bọn yêu thú bao vây tấn công nó đã bị đôi cánh của nó quạt bay đi sạch trơn từ lúc nào.
Nó kêu vang mấy tiếng rồi bay vụt lên bầu trời, dang rộng đôi cánh rồi lao xuống.
“Này các con cháu, chúng bay tự đi, hay cần ta phải tiễn mới đi?”
Nó dập dờn vỗ cánh, vẻ mặt hết sức tự đắc, nhìn bọn yêu thú.
Nó rất có phong độ của bậc vương giả.
Bọn yêu thú thấy tình thế đã khác đi.
Khả năng tiêu diệt Đại Bàng Cánh Vàng dường như bằng không.
Thế là chúng đưa mắt nhìn nhau, rồi con nào con nấy tìm đường chạy tháo thân cho nhanh.
Đại Bàng Cánh Vàng đắc ý và hung phấn khác thường.
Nó nhào đến bên Diệp Khuynh Thành.
“Con người tu chân! Tôi xin cảm ơn cô đã giúp tôi đối phó với chúng tôi. Tôi xưa nay rất không muốn mắc nợ tình nghĩa của ai. Bây giờ cô có thể đưa ra yêu cầu với tôi.”
Được!
Không ngờ Khuynh Thành chưa nói gì thì Đại Bàng Cánh Vàng đã mở miệng trước.
Xem ra, con chim phải gió này cũng tốt tính, biết coi trọng tình nghĩa.
“Chính ngươi đã nói đấy nhé?”
“Đương nhiên rồi!”
“Được! Đã thế thì ta sẽ phát biểu.”
“Nói đi!”
“Ta muốn ngươi đưa ta đi xuyên qua không gian, lên tiên giới.”
Đại Bàng Cánh Vàng vừa nãy còn đắc ý vênh vang, lúc này chân nó mềm oặt suýt ngã, đôi cánh cũng rủ xuống chấm đất.
“Nói… nói gì thế?”
“Ta nói là, ta muốn ngươi đưa ta đi xuyên qua không gian, lên tiên giới.”
Khuynh Thành đang đầy mình thương tích. Ánh mắt kiên định của cô nhìn thẳng vào con Đại Bàng Cánh Vàng.
Con Đại Bàng dường như còn ngờ rằng nó nghe nhầm.
“Cô… cô khẳng định mình muốn xuyên không gian đi lên tiên giới chứ?”
“Chắc chắn rồi!”
Cô vừa nói vừa lấy ra một viên kim đan của Lam Tố cho cô, bỏ vào miệng.
Và bắt đầu điều khí.
“Cô có biết hậu quả của xuyên không gian sẽ là gì không?”
Xưa nay Đại Bàng Cánh Vàng chưa bao giờ nói năng nghiêm túc như lúc này.
“Đương nhiên ta biết. Sẽ bị thượng chứ gì! Người nhìn đây, ta đang bị vô số thương tích, ta đâu sá gì bị thương?”
…
Đại Bàng Cánh Vàng nín lặng chẳng biết nói sao.
Thảo nào cô gái này liều mạng cứu nó. Thì ra là thế!
Nó cũng biết trên đời này chẳng thể có bữa trưa miễn phí.
“Cô… cô đã sớm nghĩ kỹ rồi thì phải?”
Khuynh Thành nhìn con đại bàng.
Có lẽ con chim này không muốn giúp mình thì phải?
“Này! Dù sao ta cũng đã đem tính mạng ra để đổi lấy cơ hội này.
Nếu không có ta, chỉ e nhà ngươi không thể độ kiếp một cách ngon lành đâu!”
Về điểm này thì con Đại Bàng Cánh Vàng không hề phản đối.
Nếu không có Khuynh Thành giúp đỡ thì có lẽ nó không có cách nào để độ kiếp ngon lành như thế.
Rất có thể thân xác nó bị nham nhở, thậm chí có khả năng sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
“Cô nên tin rằng tôi không từ chối mắc nợ.
Có điều… cô nên biết hậu quả của việc đi ngược lại đạo trời.
Sẽ không đơn giản chỉ là bị thương mà thôi.
Hậu quả cũng giống như thiên kiếp…
Chúng ta định tu luyện.
Chúng ta định làm ngược với đạo trời, thì sẽ gặp phải thiên kiếp.
Cô đi ngược thời gian không gian, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng đấy!”
Nhưng nghiêm trọng đến mức độ nào thì Đại Bàng Cánh Vàng cũng không biết.
Nhưng nó cũng từng nghe nói, nếu làm trái đạo trời thì lục phủ ngũ tạng sẽ bị tổn thương.
Dù có lên được tiên giới thì người ấy cũng không thể tu luyện để trở thành bất tử.
Huống chi, người tu chân muốn xuyên thời gian không gian, dù đã độ qua thiên kiếp rồi, muốn phi thăng lên cũng vẫn rất khó khăn.
Nếu không cẩn thận, ngay trên đường phi thăng cũng đã bị thương.
Cho nên từ bao lâu nay hầu như không có ai dám xuyên thời gian không gian, làm trái đạo trời.
“Dù bị nghiêm trọng đến đâu ta cũng không sợ.”
Đại Bàng Cánh Vàng ngạc nhiên nhìn Khuynh Thành.
“Cái đầu cô không trục trặc gì, đúng không?”
Khuynh Thành với khuôn mặt đầy thương tích nhìn sang nó, bình thản mỉm cười.
“Nhìn đi, cái đầu ta có làm sao không?”
“Không sao, mà vẫn muốn xuyên thời gian không gian à?”
“Vì có người đang đợi ta trên đó, cho nên ta phải đi!”
Đại Bàng Cánh Vàng xưa nay không biết thông cảm là gì.
Nhưng lúc này nó thấy hơi ái ngại cho con người tu chân này.
Lẽ nào… hừ, nó cũng bị xiêu lòng vì sắc đẹp?
Nó lắc quầy quậy cái đầu.
Nó là thần thú, sao có thể say mê con gái thuộc loài người?
Bỗng nhiên.
Mắt nó lóe sáng.
Hấp háy nhìn Diệp Khuynh Thành một cách gian giảo.
“Sao ngươi… lại nhìn ta kiểu này làm gì?”
Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh phành phạch, rõ ràng là nó rất hưng phấn.
Nó đập đôi cánh vàng vào người Khuynh Thành.
Các vệt máu trên người cô lập tức biến mất.
Ngay mái tóc rối tinh rối mù cũng mượt mà như vừa được chải tỉ mỉ.
Khuynh Thành rất cảm động nhìn nó.
“Coi như ngươi cũng có chút lương tâm đấy.”
Nó cười hi hi.
“Tôi đương nhiên không để cho nương tử của mình phải chịu ấm ức.”
Khuynh Thành suýt nữa thì trượt chân ngã lăn xuống nền đá.
Hai bên mép cô giật giật.
“Ngươi… ngươi vừa… ngươi vừa nói gì?”
“Cô đã liều mạng để giúp tôi, sao tôi lại không hiểu tâm tư của cô là gì! Nói thật nhé, tôi biết có rất nhiều người thầm yêu tôi. Tuy cô chưa được coi là đẹp nhưng vì nể tấm lòng si mê của cô, nên tôi miễn cưỡng lấy cô vậy!”
Khuynh Thành vừa uống một hụm nước vào miệng, chưa kịp thở, cô đã nghẹn và ho sặc sụa.
Cô không biết mình nên khóc hay nên cười đây?
Một con chim nói là muốn lấy cô? Nó nói nó muốn lấy cô! Cô nghĩ mình sắp hóa điên đến nơi!
Nếu sức chịu đựng của cô kém, thì chắc cô đã hóa điên thật!
Khi một con chim tương đối khệnh khạng, nó nói rằng nó muốn lấy bạn.
Liệu bạn có cảm giác.
Muốn khóc mà không có nước mắt.
Tim bạn như bị ngàn mũi tên cắm vào.
Giống như Khuynh Thành lúc này không?
Nhất là nó còn bảo rằng “Nói thật nhé, tôi biết có rất nhiều người thầm yêu tôi. Tuy cô chưa được coi là đẹp nhưng vì nể tấm lòng si mê của cô, nên tôi miễn cưỡng lấy cô vậy!”
Cho nên, Khuynh Thành không bàng hoàng rối trí sao được?
“Con chim giẻ rách nhà người mắc bệnh phải không? Hay là đầu ngươi vừa bị sét đánh trúng?”
“Đầu cô bị sét đánh thì có!”
“Đầu không bị sét đánh, vậy tại sao đầu ngươi bỗng dưng lại loạc choạc như thế?”
Đại Bàng Cánh Vàng vỗ đôi cánh, bộ dạng tỏ ra chính nghĩa đầy mình.
“Tôi chỉ rất không muốn làm tổn thương đến trái tim yếu mềm của cô mà thôi! Nếu không nể tấm lòng si mê của cô đối với tôi, thì cô tưởng tôi sẽ lấy một người tu chân làm vợ hay sao? Tôi là thần thú kia mà!”
Thần thú, thần thú! Sao thần thú lại hâm đặc sệt thế này?
“Ta nghĩ, ngươi là yêu thú thì có!”
Khuynh Thành hầm hầm trợn mắt nhìn nó.
“Đâu có thứ thần thú tà dị như ngươi? Ngày trước ta đọc Tây du ký, trong đó, bọn yêu tinh thường mê người đẹp trai, ví dụ Đường tăng, con nào cũng muốn lấy ông ta. Ngươi nói mình là thần thú, sao ngươi lại muốn lấy ta? Nên nhớ rằng bọn yêu thú mới mê gái đẹp!”
Nghỉ cho khỏe!
Đại Bàng Cánh Vàng nhìn Khuynh Thành, vẻ khinh khỉnh.
Cô gái này tưởng nó muốn lấy cô ta thật!
Nó chẳng qua chỉ nói đùa cho vui thôi.
“Thôi được! Để chứng minh rằng tôi là thần thú, vây tôi không lấy cô nữa.”
Khuynh Thành cười khúc khích.
Cô đã đoán rồi, gã này hệt như gã Hồng Loan, đều rất đề cao địa vị của mình.
“Tuy nhiên…”
“Tuy nhiên làm sao?”
“Cô phải cho tôi hôn một cái!”
…
Con chim quái dị này cũng độc thật!
“Chà chà! Con chim chết tiệt nhà ngươi chán sống rồi thì phải? Chả trách khi ngươi độ kiếp lại có lắm yêu thú chạy đến để trừ khử ngươi!”
Vẻ mặt Đại Bàng Cánh Vàng thể hiện rằng.
Ha ha, hình như cô biết những điều đó quá muộn đấy!
Bộ dạng nó rất đáng bị ăn đòn.
“Được là vua, thua là giặc! Lẽ nào cô không biết cái lẽ này? Tôi mạnh hơn bọn chúng, tôi muốn hành hạ bọn chúng thế nào thì hành hạ. Vừa nãy nếu tôi không nghĩ rằng Hồng Hoang này bỗng chốc đã chết đi một nửa số yêu thú, tôi vốn không muốn thế, thì tôi đã giết sạch sành sanh cả lũ rồi!”
Gã này khá thật!
Bạo mồm bạo miệng.
Nhưng, gã cũng không ba hoa khoác lác.
Hồng Hoang tuy mênh mông thật.
Nhưng cũng đúng là những yêu thú chưa từng bị Đại Bàng Cánh Vàng hành hạ thì không nhiều.
Nó chẳng có sở thích gì đặc biệt.
Nó chỉ ham hà hiếp những kẻ yếu.
Chỉ thích đánh đạp bọn trẻ.
Chà đạp kẻ già nua tàn tật.
Nó coi việc bắt nạt người hiền lành sợ kẻ ác, là lạc thú.
Lúc nhàn rỗi rách việc,thì nó nghĩ cách chà đạp người ta.
Xưa nay, niềm vui của nó được xây dựng trên nỗi thống khổ của người khác.
Diệp Khuynh Thành thấy bức xúc chỉ muốn đập đầu vào tường.
Sao cô lại dính dáng đến con chim giẻ rách quái thai này nhỉ?
Nó quái dị hơn Hồng Loan rất nhiều.
Một con chim đập đập đôi cánh dọa dẫm, đòi hôn cô!
Ông trời!
Xin ông giáng sấm sét chẻ đôi người nó đi!
Dù sao cô cũng là một sát thủ hàng đầu đến từ thế kỷ 21.
Không ngờ lại bi thảm đến nỗi bị một con chim dở hơi đe dọa!
Cô không muốn bị một con chim kiss mình!
Như thế sẽ để lại nỗi ám ảnh tâm lý dài dài.
Mặt khác, cô cần để lại cái kiss quý giá dành cho Lam Tố.
Chứ đâu có thể để ột con chim tước đoạt mất?
“Này! Dù sao ngươi cũng là một thần thú, sao ngươi phải hạ mình thấp kém thế?
Còn ta, ta đã liều chết để cứu mạng ngươi, sao ngươi lại đối xử với ân nhân cứu mạng như thế này?”
“Hừ! Nếu tôi không nề tấm lòng si mê của cô dành cho tôi.
Thì tôi đã giết cô từ lâu rồi!”
Đồ yêu tinh, thì chẳng đứa nào tử tế gì. Đúng thật!
Xem ra con chim phải gió này hết thuốc chữa rồi.
“Nếu cô không cho tôi hôn, tôi sẽ không đưa cô lên tiên giới!”
Hình như Đại Bàng Cánh Vàng nhìn thấu tâm tư của Khuynh Thành.
Nó đắc ý vênh mặt dọa dẫm.
Nếu nó là người, thì có lẽ nó đang nhăn nhở cười rất đê tiện.
“Ngươi thật bỉ ổi, vô liêm sỉ!”
“Cô rất hiểu tôi đấy! Yêu thú ở Hồng Hoang này đều mạt sát tôi như thế.”
…
Con chim phải gió, chết tiệt này!
Nhưng Khuynh Thành không muốn mình trắng tay, công cốc.
Lam Tố. Cô sắp gặp anh rồi.
Được!
Vì Lam Tố, cô hy sinh một phen, cô nhượng bộ lần cuối cùng.
“Thế thì… chi bằng… ta sẽ hôn ngươi vậy!”
Con đại bàng cánh vàng bỗng như gặp ma, nó kêu ầm lên.
Rồi vỗ đôi cánh khổng lồ nhảy vọt lên rõ cao.
Nó chạy cho xa, và cụp cánh bọc lấy thân nó.
Nó quá kinh hãi nhìn Khuynh Thành.
“Cô định sàm sỡ tôi!”
Rơi nước mắt!
Rùng mình!
Thánh thần!
Ngài có cho rằng con chim này bị thần kinh không?
“Ta chưa hèn hạ như ngươi đâu! Hèn hạ đến nỗi định lợi dụng một con chim! Ta đâu có như một số kẻ… được người khác cứu mạng xong, thì lại giở mặt uy hiếp người ta!”
Lúc này Đại Bàng Cánh Vàng mới lại vỗ cánh.
Rồi đường hoàng như một nam nhi tử tế, bước lại gần Khuynh Thành.
“Nếu cô không cho… không cho tôi hôn thì tôi đi đây!”
Nó nói rồi làm ra vẻ sắp sửa cất cánh bay.
Khiến Khuynh Thành cuống lên, gọi nó.
“Khoan đã!”
“Thế nào?”
“Hôn… hôn má, được chưa?”
Sắc mặt Khuynh Thành thể hiện chí khí hiên ngang, coi cái chết nhẹ như không.
Đại Bàng Cánh Vàng chầm chậm bước lại gần cô.
Khuynh Thành quyết tâm nhắm tịt mắt.
Chết thì chết!
Chẳng qua chỉ bị một con chim hôn một cái chứ có là gì!
Mình có bị sứt mẩu da nào đâu?
Chỉ cần gặp Lam Tố là được!
Sau đó sẽ tìm cơ hội xử lý con chim rác rưởi này.
Đại Bàng Cánh Vàng bước đến mỗi lúc một gần. Càng đến gần.
Thì Khuynh Thành lại càng hồi hộp.
Nó bỗng cất tiếng cười ha hả, nói: “Cô gái ơi, cô không hề thấy lúng túng gì cả! Lẽ nào cô đã yêu tôi thật ư?”
“Ai yêu nhà ngươi?!”
Lúc này Khuynh Thành mới có phản ứng. Thì ra cô bị con chim rác rưởi này bỡn cợt!
“Không yêu tôi, thì tại sao tôi đòi hôn cô, cô cũng bằng lòng?”
“Đó là tại ngươi ép buộc ta!”
Nếu không vì Khuynh Thành đang cần đến nó thì cô đã xông đến bẻ gãy cổ nó rồi!
Con chim khốn kiếp này sao mà ác độc.
Cuối cùng cô đã hiểu ra, tại sao bọn yêu thú ở Hồng Hoang này lại hận nó đến thế.
Khi gã này chưa chết.
Khi nó vẫn còn sống trên đời, nó luôn là tai họa.
“Tôi ép buộc cô ư? Rõ ràng là tại cô không đứng đắn. Tất cả là do cô tự nguyện chứ!”
Khiếp thật!
Con chim khốn kiếp này khiến người ta ngao ngán hơn cả con lợn mà Khuynh Thành gặp ở Thực Nhân Cốc!
“Ta sẽ giết ngươi, ngươi có tin không?”
Đại Bàng Cánh Vàng nhơn nhơn cái mặt, nói: “Cô yêu tôi như thế, cô có nỡ giết tôi không? Giết tôi, thì ai đưa cô lên tiên giới?”
Điên đầu!
Con chim rác rưởi này cố ý…
Nó ác thật, ác hết chỗ nói!
Sẽ có ngày cô bắt nó phải khuất phục, bắt nó làm cái ghế ngồi, ngày nào cũng đè đầu cưỡi cổ nó, xem nó còn dám huênh hoang nữa không?
Nhẫn nhịn.
Cô phải nhẫn nhịn.
Chờ khi lên tiên giới rồi, sẽ tính sổ với nó đến nơi đến chốn.
Bây giờ tạm tha cho nó.
Cho nó được đắc ý một phen.
“Này con chim rác rưởi, đã đủ chưa? Đủ rồi thì chúng ta đi thôi!”
Đại Bàng Cánh Vàng vẫn bình thản ung dung cười cười, nhìn cô nói: “Chỉ e không thể đi nổi mất rồi.”
Quái lạ!
Thằng cha này là thứ máy bay gì thế này?
“Nhà ngươi quậy đã xong chưa, đã xong chưa?”
Nó vươn dài cổ, cùng với vẻ mặt bình thản của kẻ vô tội, nhìn Khuynh Thành.
“Lần này thì cô oan cho tôi rồi.”
“Thế ư?”
Giọng Khuynh Thành có chút nghi hoặc.
Cô không muốn lại bị một con chim bỡn cợt lần nữa.
Cô đường đường là một sát thủ hàng đầu!
Thế mà lại bị loài chim điều hành quăng quật!
Lần trước là Hồng Loan.
Lần này là Đại Bàng Cánh Vàng.
Hồng Loan còn đỡ, ít ra nó cũng dính dáng đến loài người, nó là người chim!
Nhưng con Đại Bàng này thì…
Chỉ là con chim thứ thiệt!
Không có nổi một chút hình người!
“Cô gái ơi trí nhớ cô kém quá, thằng cha cùng đến đây với cô thì sao?”
Ừ nhỉ!
Con chim này không nhắc thì cô quên béng gã Lạc Kỳ.
Tuy nhiên, cô lên tiên giới.
Thì liên quan gì đến gã?
Khuynh Thành vận linh thức quan sát một lượt.
Lạc Kỳ đã không ở trong phạm vi linh thức của cô nữa.
“Chắc anh ta đã đi rồi.”
“Người bạn của cô rất không tốt.
Khi cô sắp bị yêu thú cắn xé nghiền nhỏ, gã cũng không chạy đến giúp cô!”
Khuynh Thành cảm thấy con Đại Bàng này cũng rất tài.
Khi đang độ kiếp mà vẫn có thể quan sát tất cả xung quanh.
“Tôi và anh ta vốn cũng chẳng dây mơ rễ má gì với nhau.
Nên anh ta khỏi cần liều mạng vì một người không đáng giúp.”
“Chỉ e không phải đơn giản thế đâu.
Cô đừng trách tôi không nhắc cô trước.
Tôi cảm nhận ra tà khí có trong con người hắn.”
Nghe Đại Bàng Cánh Vàng nói thế.
Khuynh Thành bỗng nghĩ đến Hồng Y và cha cô.
Một linh cảm chẳng lành bỗng ùa đến với cô.
Lẽ nào anh ta định…
Không được!
Khuynh Thành không thể để hắn làm hại người nhà của mình.
“Này, chim ơi, ngươi nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé?”
“Quân tử nhất ngôn, không bao giờ nuốt lời.”
“Được! Thế thì ngươi chờ ta chục hôm, ta đi rồi sẽ quay lại.”
Đại Bàng Cánh Vàng liếc nhìn Khuynh Thành.
Nó nhớ lại cảnh tượng cô gái này đã liều mạng xông pha chém giết giúp nó chặn đứng bọn yêu thú.
Nó vỗ cánh, nói: “Tôi sẽ cùng đi với cô!”
Điều này Khuynh Thành thật không ngờ.
Cô ngỡ ngàng nhìn con Đại Bàng.
“Sao còn đứng ngây ra đó? Đi thôi!”
Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh bay vút lên không trung.
Lúc này Khuynh Thành mới như bừng tỉnh trở lại.
Con chim phải gió này, lúc thì rất quái dị đáng chết.
Lúc thì lại đầy mình chính nghĩa cao cả.
Chẳng rõ đâu mới thực sự là bản chất của nó.
Cô giẫm phi kiếm, vút lên không trung cùng Đại Bàng Cánh Vàng bay song song nhằm hướng quân doanh vùng biên ải.