Chẳng mấy chốc Đại Bàng Cánh Vàng đã theo làn ánh sáng bảy màu bay trở lại.
Nó vừa đỗ xuống đất.
Diệp Khuynh Thành chưa kịp hỏi một câu.
Đại Bàng Cánh Vàng đã hậm hực chửi đổng.
“Mẹ nó chứ! Không rõ kẻ nào đã khai thông đường ngầm không gian này, sao hắn không chọn một địa điểm tốt hơn? Khiến cho ông nó đây mệt quá, suýt nữa bị ngã xuống hố phân.”
…
Nó lầu bầu ngần ấy câu, khiến cho Khuynh Thành dở khóc dở cười!
Không ngờ, nó mà cũng có lúc gặp xui xẻo.
“Chim thối ơi, trên tiên giới thế nào?”
“Thế nào à? Đương nhiên là tuyệt vời!
Công lực của tôi rất cao, đúng chưa?
Nhưng, mẹ kiếp, lên trên đó tôi chỉ có thể cố gượng mà đứng cho vững, chứ phi hành thì không thể được!”
Khuynh Thành nhìn làn ánh sáng bảy màu. Lòng cô chứa chan bao khát vọng đối với tiên giới.
Nhưng khi nghe Đại Bàng Cánh Vàng nói thế, cô lại nửa tin nửa ngờ.
Đại Bàng Cánh Vàng lên đó còn phải gắng gượng mới đứng vững được, vậy cô sẽ ra sao?
Chỉ e, sẽ là hễ bước đi thì đều ngã chổng bốn vó.
Và nếu lên thần giới thì sẽ là thế nào nữa?
Cô bỗng cảm thấy có một áp lực chưa từng có đè nặng lên cô.
Áp lực ấy khiến cô có phần nghẹn thở.
Đối thủ của họ quá mạnh.
Ngay Lam Tố của cô cũng bí cách đối phó với chúng.
Tuy nhiên, Khuynh Thành đâu phải con người dễ dàng buông xuôi chấp nhận thua cuộc?
Cô nắm chặt hai nắm tay, móng tay bập sâu vào da thịt.
“Lam Tố, anh cứ yên tâm, vì anh, em sẽ càng gắng sức tu luyện nhiều hơn nữa.”
Ánh mắt cô sáng rực nhìn vào làn ánh sáng bảy màu, cứ như cô đã nhìn thấy Lam Tố.
Cô quay người lại, nói: “Bây giờ ta sẽ khôi phục trận pháp như cũ, không để cho ai nhận ra dấu vết gì, tránh gây ra những rắc rối không đáng có.”
Trận pháp đã được khôi phục nguyên trạng.
Cả hai tiến vào núi Phiêu Diểu.
Núi Phiêu Diểu, linh khí thực dồi dào.
Được rất nhiều người tu chân lựa chọn làm nơi tu luyện.
Khuynh Thành chợt nhớ ra, hình như cung U Minh cũng nằm trên núi Phiêu Diểu.
Cũng chẳng rõ hiện nay lão cứng đầu Phùng Đức thế nào rồi?
Tuy nhiên, chỉ cần lão không tìm đến gây rắc rối thì Khuynh Thành cũng có thể châm chước cho qua.
Nếu không, với tính của cô.
Cô sẽ trả thù cái vố năm xưa lão ương ngạnh Phùng Đức từng chạy đến hà hiếp cô.
“Cô đang nghĩ gì thế?”
“Ta đang hình dung xem Ngũ Độc Thú bộ dạng ra sao.”
Để tránh gây chú ý cho thiên hạ.
Cả người lẫn chim, đều giấu kín khí lưu của mình.
Đại Bàng Cánh Vàng cũng thu gọn hình hài khổng lồ của nó nhỏ đi N lần.
Trông nó chỉ như một con chim xinh xắn bình thường.
Tuy đã giấu kín làn khí lưu của mình.
Nhưng linh thức của Khuynh Thành vẫn phủ kín cả quá núi Phiêu Diểu.
Có cao thủ! Cao thủ võ công mạnh hơn cả cô!
Khuynh Thành lập tức thu lại linh thức.
Nếu cô thao tác không nhanh thì có lẽ đã bị đối phương phát hiện ra.
“Thế nào rồi?”
“Núi Phiêu Diểu này thực không đơn giản.”
“Sợ gì chứ? Đứa nào lò dò ra giết luốn đứa ấy, giết tất!”
Đại Bàng Cánh Vàng bẩm sinh đã hiếu chiến.
Ba ngày rồi mà chưa được đánh nhau, thì người nó ngứa ngáy không sao chịu nổi.
“Điều đó thì ta không lo.”
“Thế thì cô lo cái gì?”
“Có đông cao thủ như thế, chúng ta vào tìm Ngũ Độc Thú thì không dễ đâu. Núi Phiêu Diểu lại quá rộng lớn…”
“Quả là vấn đề nan giải. Vậy ta phải làm gì?”
“Đã có cách rồi!”
Nết mặt Khuynh Thành tươi hẳn lên.
Cô vốn không định đi tìm lão cứng đầu Phùng Đức.
Nhưng bây giờ có lẽ phải đi tìm lão thật!
Đã vào đến núi Phiêu Diểu rồi, thời gian thì không có nhiều.
Chi bằng, cô sẽ bảo Phùng Đức sai người đi tìm Ngũ Độc Thú giúp cô.
Cả hai thân ảnh nháng lên.
Loáng một cái đã có mặt ở trong đại điện của cung U Minh.
Phùng Đức đang ngồi trong đại điện, nói gì đó với các đệ tử của lão.
Lão bỗng thấy hoa mắt.
Một người và một con chim đã đứng ngay trước mặt.
“Gần đây vẫn khỏe chứ?”
Diệp Khuynh Thành khẽ nhích cặp lông mày, nửa cười nửa không, nhìn Phùng Đức.
Sắc mặt Phùng Đức bỗng tái nhợt.
Nói năng cũng lắp ba lắp bắp.
“Thượng… thượng tiên…”
“Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ ta! Khá lắm, khá lắm!”
Khuynh Thành nói bằng một giọng đều đều, không nhận ra là vui vẻ hay giận dữ.
Nhưng sát khí khát máu của cô thì lan tỏa khắp đại điện.
Chết dở rồi! Phùng Đức thầm nghĩ.
Nhưng lão lại không thể làm gì nổi Khuynh Thành.
Trông Khuynh Thành lúc này như là một người khác hẳn, nhưng cái “mùi vị” của cô thì không hề thay đổi.
Đó là thứ “mùi vị” được tôi luyện từ Tu La trường, từ hàng núi người chết mà có được.
Đôi mắt phóng hàn quang lạnh buốt.
Sát khí đầy khát máu.
Và quan trọng nhất là Tử Thanh bảo kiếm trong tay cô.
Lão thầm cầu xin vị thần khổng lồ này đừng ra tay tàn sát, chỉ thế thôi là được.
“Tiểu nhân… tiểu nhân đâu dám quên thượng tiên!”
“Phùng Đức, ngươi đừng căng thẳng như thế! Hôm nay chẳng qua chỉ đi qua vùng này, vừa khéo đây là địa bàn của ngươi nên ta nhân tiện rẽ vào xem sao.”
Phùng Đức đâu phải gã khờ.
Nhân tiện rẽ vào thăm?
Một nữ thần đẳng cấp mà lại tiện đường rẽ vào thăm lão?
“Thượng tiên có điều gì dặn dò xin cứ nói, mọi người ở cung U Minh này xin chịu sự sai bảo của thượng tiên.”
Được!
Khá lắm! Con bò này cũng khôn ngoan ra trò!
Khuynh Thành mân mê Tử Thanh bảo kiếm trong tay.
Cô rất đắc ý, nói: “Thế thì… thế thì ta đâu nỡ…”
“Được làm việc cho thượng tiên, ấy là phúc của tiểu nhân chúng tôi ạ!”
“Là chưởng môn có khác, không hổ danh là chưởng môn! Được, Phùng chưởng môn đã nói thế thì ta cũng không từ chối nữa.
Các ngươi đã từng nghe nói về Ngũ Độc Thú chưa?”
Ngũ Độc Thú?
Phùng Đức cau mày nghĩ ngợi.
“Còn ta, ta đã nghe nói đến Ngũ Độc Thú, nhưng đó chỉ là truyền thuyết.”
Phùng Đức thấp thỏm lo lắng nhìn Khuynh Thành.
Cô gái này định bảo bọn họ đi tìm con vật Ngũ Độc Thú hão huyền ấy sao?
Nếu thế thì khác nào cố ý hành hạ nhau?!
Lão đã cư ngụ ở núi Phiêu Diểu này rất lâu, cũng chưa từng nhìn thấy Ngũ Độc Thú nào hết.
Bụng nghĩ thế nhưng đôi môi lão không hề dám động đậy.
Dù sao thực lực vẫn kém người ta.
Đánh thì không đánh nổi.
Mà người ta lại đến tận sào huyệt của mình, mình không thể trốn đi đâu.
Xem ra, đành phải cố mà hầu hạ chứ không thể khác.
“Trăm nghe không bằng một thấy, cứ đi tìm đi thì sẽ biết ngay.
Nếu các bị phát hiện ra con yêu thú nào dị thường thì phải lập tức phát ám hiệu về cung U Minh.”
Diệp Khuynh Thành lim dim mắt, mỉm cười, quay sang nhìn Phùng Đức, nói: “Việc này, ta muốn phiền Phùng chưởng môn.”
Tuy đã sắp đặt xong tất cả mọi việc.
Nhưng Khuynh Thành vẫn không dám nghỉ ngơi. Vì mọi việc đều liên quan đến tính mệnh của cha cô.
Dặn dò xong xuôi, cô cũng đi vào rừng núi.
Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh phành phạch, ghé sát tai Khuynh Thành không ngớt léo nhéo.
“Cô gái à, không ngờ cô cũng có lúc thâm ra trò!”
Thâm?
Cô làm thế mà gọi là thâm ư?
“Vừa nãy hình như người tu chân kia rất sợ cô, trước đây cô đã từng xử lý hắn chứ gì?”
“Ngươi…”
Khuynh Thành vừa định mắng con Đại Bàng Cánh Vàng rách việc.
Thì nó bỗng đặt chân lên đầu cô xới tung một chập.
Điên thật!
Con chim khốn kiếp ngày càng chẳng ra thể thống gì nữa.
Dám giẫm chân lên đầu cô!
“Ngươi muốn chết à?”
Nó tiếp tục giẫm.
Đại Bàng Cánh Vàng rất khoái trá vỗ cánh, nói: “Không muốn!”
“Không muốn, mà ngươi vẫn cứ giẫm?”
Vẫn giẫm như trước, càng giẫm càng hăng.
“Tôi ngửi thấy mùi của gã bị động rồi!”
Bị động?
Bị động, cái từ này do Khuynh Thành dạy nó; cô nói nó là gã chủ động. Khương Kỳ Lạc là gã bị động.
Nào ngờ thằng cha này lại nhớ được!
Đồ quỷ sứ này đúng là đồ quái thai, cực kỳ biến thái!
“Hình như gã ấy đang ở cách chúng ta không xa lắm đâu!”
Khuynh Thành không ngờ con Đại Bàng kỳ quặc cũng có cái bản lĩnh này!
“Này, con chim phao câu thối nhà ngươi có nhầm không đấy? Gã đó chạy đến đây để làm gì?”
Đại Bàng Cánh Vàng ưỡn ngực ngẩng đầu.
“Tôi là thần thú, cô đang nghi ngờ năng lực của tôi ư?”
…
“Ta phiền ngươi đừng đạp cái bộ móng què quặt của ngươi nữa được không?”
“Không! Xin lỗi nhé, mỗi khi hưng phấn thì tôi nhất định phải cựa quậy nếu không toàn thân tôi sẽ rất khó chịu.”
Thế này… là cái thói quen dở hơi gì vậy?
Khuynh Thành đưa tay lên đầu tóm nó lôi xuống, bóp nghiến nó một phát.
Rồi cô rít lên như hung thần ác sát: “Ta bóp ngươi chết luôn, ngươi có tin không?”
Con Đại Bàng Cánh Vàng vươn đầu ra, mỉm cười ma mãnh nhìn Khuynh Thành, thái độ ngông nghênh chẳng coi là gì.
“Nếu cô không sợ mình bị tàn phế thì cô cứ ra tay đi!”
Đe dọa thật trắng trợn!
To gan cứng đầu!
“Con chim thối tha chớ có huyênh hoang, có ngày ta sẽ hành hạ nhà ngươi à xem!”
Đôi mắt đen láy sáng quắc của nó nhìn Khuynh Thành, vẻ coi thường.
“Đồ khốn nhà ngươi nhìn kiểu gì thế?”
“Hừ! Định hành hạ tôi ư? Chỉ e cô không có cơ hội đâu!”
“Ngươi cứ chờ rồi xem!”
“Tôi sợ cóc gì! Có giỏi thì đánh nhau ngay bây giờ đi?”
Có mà là đầu đất thì mới mắc lừa con chim khốn kiếp này!
Nó định dùng kế khích tướng. Đừng hòng!
Bây giờ đánh nhau với nó thì cô chỉ có thể bị nó hành hạ.
“Gã bị động đâu?”
“Sang bên này rồi!”
Con chim nhỏ màu vàng kim cấp tốc vỗ cánh bay vụt đi.
Tuy lúc này nó chỉ là một con chim bé nhỏ bình thường.
Nhưng tốc độ của nó vẫn không thua kém gì lúc trước.
Không những thế mà còn nhanh hơn.
Khuynh Thành cau mày thẩm nghĩ, gay rồi!
“Con chim quái dị ơi! Chắc hẳn Lão tổ tông nhà họ Khương cũng đang tu luyện ở núi Phiêu Diểu này, nên gã chạy đến đây để cầu cứu viện binh.”
“Cô gái thật thông minh!”
…
Diệp Khuynh Thành lại phải cứng họng, đứng nhìn nó.
“Chỉ e chúng ta đã đến chậm một bước. Thằng cha ấy đã tìm được trợ thủ rồi.”
Sắc mặt Đại Bàng Cánh Vàng vẫn tỉnh bơ như không.
“Chẳng qua chỉ là thêm vài con vật hiến tế mà thôi!”
Nó nói cứ nhẹ như không. Người tu chân mà người phàm trần sợ hãi, lại được người ta gọi là thượng tiên, nó cũng chẳng coi là gì.
Nên biết, Khương Kỳ Lạc còn lợi hại như thế, Lão tổ tông nhà họ Khương ít ra cũng là đẳng cấp Kiếm vương cao cấp đại viên mãn.
Rất có thể họ sắp phi thăng đến nơi.
Nghĩ đến đây Khuynh Thành bỗng cảm thấy gai lạnh sống lưng.
Phi thăng.
Thuốc độc của tiên giới.
Hình như nếu liên hệ hai chuyện này với nhau, thì mọi việc sẽ sáng tỏ.
Thuốc độc là của nhà họ Khương.
Thuốc độc đến từ tiên giới.
Sự việc đã quá rõ ràng. Đường ngầm không gian đó là do nhà Khương khai thông.
Mục đích là để tiện trợ giúp cho nhà họ Khương.
Nếu vậy tức là, Khuynh Thành phải đối mặt với những người tu chân có trình độ Kiếm vương cao cấp đại viên mãn và cả thượng tiên trên tiên giới nữa.
Phải là những thượng tiên rất lợi hại thì mới có thể khai thông con đường ngầm không gian này.
Khuynh Thành bỗng nắm chặt tay.
Thân thể cô bỗng lan tỏa làn sát khí vẫn khiến người ta kinh hãi.
Mắt cô đầy thù hận khát máu.
“Dù họ lợi hại đến mấy, ta cũng không thể để họ làm hại người nhà của ta!”
Diệp Khuynh Thành thề với lòng mình như thế.
Đại Bàng Cánh Vàng nhìn Khuynh Thành tràn ngập sát khí, nó bay đến đậu trên vai cô, ngoan ngoãn ngồi xuống, bất động.
“Khuynh Thành cứ yên tâm, tôi và cô sẽ sát cánh chiến đấu bên nhau.”
Khuynh Thành rất cảm kích ngoảnh sang nhìn nó.
Con chim này tuy hơi quái thai một chút, nhưng vào lúc hệ trọng, nó cũng luôn đem đến cho chút tình đầm ấm.
“Mùi gã bị động ấy đã bốc lên phía trên rồi.”
Người và chim lại đi một chập.
Sau đó họ dừng lại trước một vách đá khổng lồ nghỉ chân.
Chỗ này hết sức kín đáo.
Nếu không nhờ có Đại Bàng Cánh Vàng chỉ dẫn, muốn đi lên đây chắc sẽ khá vất vả.
Vách đá dựng đứng ngất cao.
Lởm chởm vô số quái thạch.
Những mảng dây leo bò chẳng chịt khắp bể mặt vách đá rộng lớn.
Người bình thường mà nhìn thấy cảnh tượng này sẽ phải chấm dứt ngay cái ý định tiếp tục leo lên khám phá thêm nữa.
Tuy nhiên, tất cả đều không thể qua được cặp mắt tinh tường của Khuynh Thành.
Nơi này địa thế hiểm trở thật.
Nhưng thực chất nó hoàn toàn không phải như cảnh tượng phơi bày trước mắt.
Quan sát trận pháp trước mặt, Khuynh Thành càng thêm khẳng định đường ngầm không gian đi lên tiên giới là do thượng tiên nhà họ Khương khai thông.
Thủ pháp bố trí trận pháp này y hệt như cách thức trước đó.
“Chim ơi! Xem ra, chúng ta sắp có một cuộc tàn sát rồi đây.”
Con Đại Bàng Cánh Vàng kêu lên một tiếng vang trời, nội lực cực kỳ sung mãn, khiến cả quả núi Phiêu Diểu rung lên chao đảo.
…
“Kìa, ngươi đừng giở rói “đánh bủm” đấy nhé! Ngươi còn lo kẻ địch không biết chúng ta đang ở đây hay sao?”
Miệng Khuynh Thành nói vậy thôi, thực ra thâm tâm cô rất thán phục con Đại Bàng Cánh Vàng này.
Chỉ một tiếng kêu của nó mà làm rung chuyển núi rừng cứ như là động đất.
Nội lực của nó thật ghê gớm!
Vẻ mặt nó đầy cao ngạo.
“Muỗn đánh bủm, cũng cần có bản lĩnh đấy! Thần thú này không coi mấy người tu chân ấy là gì hết!”
“Thôi được! Bây giờ chúng ta phá trận, xông vào đi!”
Khuynh Thành gõ bên này, đập bên kia, chẳng mấy chốc.
Cảnh tượng trước mắt đã bắt đầu xảy ra những biến hóa kinh thiên động địa.
“Quả nhiên ở đây ngầm chứa huyền cơ!”
Đại Bàng Cánh Vàng linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.
“Nội lực của ngươi rất tốt, đúng chưa? Ngươi có thể mở cánh cửa đá này được không?”
“Chuyện vặt! Cứ xem đây!”
Đại Bàng Cánh Vàng cựa mình vài lần, nó đã khôi phục trở lại thân hình ban đầu.
Từ trên không trung nó bay thẳng vào cửa đá.
Chỉ thấy “uỳnh” một tiếng vang trời.
Cánh cửa đá dày nặng vẫn nguyên vẹn đứng đó không hề sứt mẻ.
“Chim ơi, ngươi không sao chứ?”
Cũng chẳng rõ đầu thằng cha này cứng đến đâu mà dám húc vào, như thế khác nào tự sát?
Dù muốn tự sát thì cũng không đến nỗi phải ngược đãi mình như vậy mới phải!
Khuynh Thành nhìn nó, vẻ hết sức thông cảm.
“Tôi là thần thú, chuyện này có là gì! Nhìn cho rõ đây!”
Rồi nó vỗ cánh, hô: “Một, hai, ba…”
Trong chớp mắt cánh cửa đá đồ sộ đã nát vụn như cám.
!!!
Chà chà… thế này thì quả là lợi hại!
Nếu để Khuynh Thành ra tay, thì nhiều nhất là cô sẽ đập vỡ cánh cửa đá từng tý một.
Nhưng Đại Bàng Cánh Vàng thì chỉ cần một khoảnh khắc để biến nó thành bột đá!
“Nào! Ta xông vào!”
Bước vào sơn động. Cảnh tượng trước mắt khiến Đại Bàng Cánh Vàng há mỏ hồi lâu, mãi không ngậm lại.
Thối nát hủ bại!
Người nhà họ Khương khốn nạn hết mức!
Dùng tiền bạc của dân chúng để tu sửa sơn động này thành một cung điện cực kỳ lộng lẫy.
Khốn nạn thật!
Khuynh Thành quan sát một lượt.
Cô bỗng nắm chặt nắm tay.
“Thế là bọn chúng đã chuồn mất rồi.”
“Chuồn à? Được! Ông đây sẽ phá tan hang ổ của các ngươi, xem xem hắn trốn ở đâu?”
Nói rồi Đại Bàng Cánh Vàng quậy phá một chập, tung hê tất cả mọi thứ trong đại điện.
Chỉ lát sau.
Đại điện vàng ngọc son ngọc bích đã tả tơi biến dạng.
Nhìn kiệt tác của mình, Đại Bàng Cánh Vàng rất hài lòng.
Có điều… hình như vẫn còn một cái gì đó…
À! Ở cái ngai vàng đặt trên đại điện, hình như còn thiếu một thứ gì đó.
Nó vỗ cánh bay đến.
Rồi nén hơi.
Bùm bùm bùm một chuỗi tiếng nổ.
Mùi hôi thối tỏa ra khắp đại điện.
“Ôi con chim phao câu thối kia, đang yên lành sao ngươi lại bủm gì thế?”
Đại Bàng Cánh Vàng mặt tỉnh khô, thản nhiên nhìn Khuynh Thành.
“Tôi không hề bủm!
Cô muốn nhìn trộm thì có! Cô cố ý nhìn trộm tôi đúng không? Kẻ nào hay nhìn trộm sẽ bị lòi mắt đấy!”
…
Diệp Khuynh Thành dù thấp hèn đến mấy, ham muốn đến mấy cũng không thèm nhìn trộm một con chim.
Cô có biến thái đâu cơ chứ!
Đại Bàng Cánh Vàng lại vỗ cánh, khoái trá ngắm nhìn kiệt tác của mình.
“Ha ha… Món quà này rất hay đấy chứ!”
Nhìn bãi phân chim to đùng.
Khuynh Thành bịt mũi, nói: “Cũng chỉ có ngươi mới làm cái chuyện thất đức như thế này!”
Nhưng con Đại Bàng thì vẫn hớn hở ra mặt.
“Ta đi thôi!”
Khuynh Thành không muốn tiếp tục nán lại nơi này một khắc nào nữa.
Thối không sao chịu nổi.
Đã ra khỏi sơn động. Tâm trạng Khuynh Thành hết sức băn khoăn.
Bọn Khương Kỳ Lạc không có ở trong sơn động, vậy chúng có thể đi đâu?
Người của điện U Minh đi tìm giúp, nếu tìm khắp cùng núi Phiêu Diểu này ít ra cũng phải mất ba tháng.
Khuynh Thành không thể yên tâm về Diệp Chấn Thiên và các người nhà.
Nếu nhà họ Khương có thượng tiên trợ giúp, thì chuyện tiến vào Thực Nhân Cốc sẽ dễ như trở bàn tay.
Cô nhìn sang Đại Bàng Cánh Vàng.
“Chim thối ơi, ngươi ở đây giúp ta canh chừng người của nhà họ Khương. Ta phải về Thực Nhân Cốc một chuyến. Ta không sao có thể yên tâm được.”
Đại Bàng Cánh Vàng giơ cánh đập mạnh lên đầu Khuynh Thành.
“Dốt thế? Nếu cần đi thi để tôi đi. Cô chưa nghe nói là: phải có cơ duyên thì mới gặp được Ngũ Độc Thú. Huống chi, tốc độ của cô có nhanh bằng tôi không? Công lực của cô có mạnh bằng tôi không? Có mặt tôi thì ai dám đụng đến một sợi tóc của họ?”
Bàn bạc đã xong.
Diệp Khuynh Thành ở lại tiếp tục tìm Ngũ Độc Thú.
Đại Bàng Cánh Vàng quay trở lại Thực Nhân Cốc.