Tuy ai cũng biết người nhà họ Diệp đều rất kiêu dũng thiện chiến.
Nhưng cái chuyện kinh khủng như thế này thì hôm nay mới thấy lần đầu tiên.
"Còn ai có ý kiến gì nữa không?"
Một người rất thông minh lập tức bước lên phía trước, quỳ mọp xuống đất hô lớn.
"Nữ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
Tiếp đó là những tiếng hô dậy trời dậy đất vang rền trong đại điện.
"Nữ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Một đạo tàn ảnh lóe lên.
Khi mọi người trên đại điện còn chưa kịp nhận ra có hiện tượng lạ, thì Khương Tịch Nguyệt đã đứng ngay trước mặt Diệp khuynh Thành.
"Nữ hoàng khá thật!"
Tuy ông ta đã giấu rất kín toàn bộ khí lưu của thân thể mình không hề sơ hở.
Nhưng Khuynh Thành vẫn cảm nhận ra con người này thực không bình thường.
Tốc độ nhanh như thế.
Khương Dục cũng không sánh kịp.
"Đã biết ta là nữ hoàng rồi, sao chưa quỳ xuống?"
Kẻ dám đến tìm cô, chỉ có thể là người nhà họ Khương chứ còn ai vào đây nữa?
Có tốc độ như vậy, và, trước mặt Khuynh Thành lại có thể giấu kín tuyệt đối khí lưu của mình.
Ngoài thượng tiên nhà họ Khương ra, thì chẳng thể là ai khác. Ông ta định ra oai phủ đầu Khuynh Thành chứ gì?
Đừng hòng!
Gặp phải Diệp Khuynh Thành này thì sẽ xui xẻo, là đáng kiếp!
Nếu mình không sỉ nhục gã này một phen, thì mình có lỗi với chính mình.
"Quỳ à?"
Mắt ông ta đầy vẻ kinh ngạc.
Có lẽ con bé này chưa cảm nhận ra công lực của ông cao hơn hẳn nó rất nhiều.
Nó lại còn dám bảo ông quỳ.
Ông ta bỗng cười ha hả.
"Cô gái này thực can đảm lắm lắm!"
"Tôi cứ tưởng thượng tiên nhà họ Khương phải là một nhân vật ghê gớm! Thì ra trông ông cũng chỉ như thứ hàng loại B có cái mẽ đạo mạo đàng hoàng."
...
Câu nói này có phần cổ quái.
Khương Tịch Nguyệt không hoàn toàn hiểu rõ ý của câu này, nhưng ông cũng biết đại khái không phải là lời tử tế gì.
Một lần nữa, kinh ngạc lại bao trùm khắp đại điện.
Thượng tiên nhà họ Khương?
Ngay lúc đó, Khương Dục, Khương Hằng, Khương Chiến và Khương Kỳ Lạc cũng bước vào đại diện.
Trời đất!
Khương Kỳ Lạc "hừ" lạnh lùng, giận dữ khiển trách: "Các người là một lũ rác rưởi vô dụng. Gặp Thủy hoàng đế sao không quỳ xuống, mà lại dám ở đây quỳ bái một đứa con gái?''
Thủy hoàng đế?
Người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt là Thủy hoàng đế?
Đâu có thể như vậy?
Chẳng phải Thủy hoàng đế đã chết rồi hay sao?
Đâu có thể là người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đây?
Nhưng họ nhìn thấy Khương Kỳ Lạc đứng đó, hết sức khúm núm và đầy vẻ sùng kính vói ông ta.
Không thể có chuyện Khương Kỳ Lạc lại nhận nhầm Lão tổ tông của mình.
Tất cả mọi người lập tức quỳ xuống, hô lớn: "Thủy hoàng đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Khương Tịch Nguyệt cũng chẳng thiết nhìn đám đông.
Khiến mọi người không biết nên đứng dậy hay cứ tiếp tục quỳ.
Do dự một lúc, cuối cùng họ lựa chọn tiếp tục quỳ vậy.
Khương Tịch Nguyệt chớp chớp đôi mắt rất tình tứ gợi cảm, giọng nói cứ nhẹ như không, hỏi Khuynh Thành: "Ngươi tự xuống hay ta sẽ giúp ngươi xuống?"
Diệp Khuynh Thành tủm tỉm cười nhìn ông ta.
Và cong ngón tay vẫy vẫy, nói: "Thế nào, ông sợ ta à? Có giỏi thì lại đây!"
Khiêu chiến!
Rành rành là khiêu chiến trắng trợn.
Con bé này điên hay sao?
Dám khiêu chiến với ông.
"Đây là ngươi tự lựa chọn, thì đừng hối hận."
Hối hận? Diệp Khuynh Thành đã hối hận bao giờ nhỉ?
"Ta nghĩ, chỉ e kẻ phải hối hận là ông."
Khuynh Thành nhìn ông ta, vẻ coi thường.
Tàn ảnh loáng lên, một thân hình lần lượt hóa thành vô số tàn ảnh; không khí trong đại điện bỗng bị vặn vẹo rồi biến thành một xoáy lốc.
Dưới sức ép không khí cực mạnh như thế này, những vị đại thần không biết võ công chắc chắn sẽ chết khỏi phải bàn.
Khương Tịch Nguyệt nhìn bọn họ, rồi ông phất tay áo thụng, quét tất cả bọn họ ra ngoài.
Nếu những vị đại thần này chết cả thì vương triều Đại Cương sẽ bị tê liệt.
Cho nên không thể để họ chết.
"Ngươi tự đến để tìm cái chết, thì chẳng thể trách cứ gì ta."
Khương Tịch Nguyệt phất tay áo thụng, người vọt lên đứng giữa khoảng không, tóc dài phơ phất, giống hệt một vị trích tiên[1].
[1] Tiên bị đày xuống trần.
Nếu ông ta không phải một gã đốn mạt của nhà họ Khương thì Khuynh Thành cũng cảm thấy ông ta quá đẹp, rất hấp dẫn.
Mặc dù là thế, trong con mắt Khuynh Thành, ông ta vẫn là hạng bẩn thỉu đáng khinh.
Tay đã nắm chặt Tử Thanh bảo kiếm.
Diệp Khuynh Thành vận ra toàn lực của mình, ba tháng qua công lực của cô đã nâng cao không ít.
Tốc độ cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
Nếu hiện nay Khương Dục giao đấu với cô, cô tuyệt đối sẽ giết chết lão ngay.
Tốc độ của Khuynh Thành sắp nhanh đến cực điểm. Vì quá nhanh cho nên động tác của các tàn ảnh dường như đồng thời xuất hiện, đồng thời hình thành một đạo kiếm khí cực lớn.
Thân thể Khuynh Thành tỏa ra một làn ánh sáng màu bạc, đó là ánh sáng do kiếm khí tạo nên. Sáng rực cả đại điện, hết sức chói mắt.
Cả người Khuynh Thành giống như một luồng sao băng xông thẳng vào Khương Tịch Nguyệt tấn công ông ta.
Không gợn mảy may do dự.
Mang theo cái chết tuyệt đối.
Khương Tịch Nguyệt tuy là thượng tiên nhưng vẫn phải sững sờ trước khí thế của Khuynh Thành.
Nếu không sững sờ thì còn may, nhưng vì sững sờ cho nên Khuynh Thành đã áp đến ngay trước mặt ông ta.
Muốn tránh cũng không thể tránh kịp.
"Uỳnh..."
Một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Kiếm khí của Khuynh Thành đã giáng vào Khương Tịch Nguyệt với lực độ khủng khiếp.
Trong khoảnh khắc, đại điện bị đổ sập già nửa.
Khương Tịch Nguyệt bị kiếm khí của Diệp Khuynh Thành ép, phải lùi liền mấy bước mới gượng đứng lại được.
Con bé này quả là khác thường.
Ánh mắt nó toàn những tia lạnh buốt thấu xương.
Tràn ngập sự hưng phấn chiến đấu.
Toàn là chết chóc tuyệt đối.
Khắp người nó, từ đầu đến chân tỏa ra hơi thở của thần chết thuần túy.
Điên cuồng khát máu lan tỏa.
Hệt như trang phục màu đỏ của nó.
Thời khắc ấy, Khương Tịch Nguyệt bất giác cảm thấy dường như bộ trang phục của Khuynh Thành được ngâm trong máu.
Nếu không, tại sao nó có màu lửa như vậy?
Nếu không, tại sao nó lại nồng nặc mùi máu tanh như vậy?
"Hãy nộp thuốc giải độc ra đây!"
Đôi mắt giá buốt của Khuynh Thành hơi nheo lại.
Chả trách con bé này lại hận ta như thế.
Chiêu nào của nó cũng hung mãnh tuyệt đối.
Thì ra là vì chuyện này.
"Muốn có thuốc giải độc, ngươi phải đánh thắng ta đã rồi hãy hay."
Khuynh Thành lạnh lùng "hừ" một tiếng, như hóa điên, Tử Thanh bảo kiếm trong tay bỗng biến thành một đạo kiếm khí màu tím cực mạnh.
Một con giao long màu tím trực tiếp phóng vào Khương Tịch Nguyệt.
Sắc mặt Khương Tịch Nguyệt bỗng trắng bệch.
Sao có thể có chuyện này?
Một người tu chân là Kiếm vương cao cấp hậu kỳ, sao có thể bùng nổ một sức mạnh đáng sợ như vậy?
"Ngươi..."
Mép Khuynh Thành nhếch ra một nét cười hoàn mỹ.
"Chính lúc vừa rồi ta đã đột phá xong Kiếm vương cao cấp hậu kỳ."
Lúc này Khuynh Thành đã trở thành Kiếm vương cao cấp đại viên mãn.
Điều này chính Khuynh Thành cũng chưa từng nghĩ đến.
Khương Tịch Nguyệt bất giác cũng cảm nhận được áp lực của sức mạnh đáng sợ ấy trên người Diệp Khuynh Thành.
Ông ta không dám dờn dứ như trò đùa nữa.
Ông ta tập trung chú ý hết mức vào cuộc chiến đấu.
Tàn ảnh loáng lên, ông ta vội vã né tránh làn kiếm khí mạnh mẽ hình thành bởi Tử Thanh bảo kiếm.
Làn kiếm khí ghê gớm như thế, ngay ông ta cũng có thể bị thương.
Thực chất, cô ta đang cầm trong tay không phải linh khí mà là thần khí.
Thần khí có thể hủy diệt mọi binh khí.
Thanh bảo kiếm còn có một đặc điểm.
Càng gặp phải đối thủ mạnh thì uy lực của nó phát ra lại càng lớn.
Đây là thứ vũ khí năm xưa Lam Tố đích thân luyện ra dành cho Lạc Nhi.
Ngay cả ở thần giới cũng rất hiếm thấy binh khí của ai có thể sánh ngang với Tử Thanh bảo kiếm.
Khuynh Thành thừa thắng truy kích, thân hình cô một lần nữa lại ảo hóa, Tử Thanh bảo kiếm trong tay và toàn thân cô hóa thành nhiều đạo tàn ảnh. Nhìn vào chỉ thấy một vầng sáng chói mắt lấp lóa.
Phóng thẳng vào tim Khương Tịch Nguyệt.
Bọn Khương Dục thấy thế, lập tức hóa thành mây đạo lưu quang giáng vào Khuynh Thành.
Khuynh Thành đang mải đánh Khương Tịch Nguyệt, cô không ngờ bọn Khương Dục lại bất ngờ tập kích mình.
Tình thế đã trót xảy ra, muốn khác đi cũng không thể được.
Cô chỉ còn cách nghiến răng tiếp tục xuất chiêu vào Khương Tịch Nguyệt.
Khương Tịch Nguyệt vốn có công lực rất cao, đối phó với ông ta đã rất tốn sức.
Nay phía sau lại bị đánh lén, Khuynh Thành bỗng cảm thấy bí, cô chẳng thể phân thân chống chọi.
Chỉ thấy sau lưng mình rát đau như bị xé toạc.
Khương Tịch Nguyệt thấy thế, bèn phất vạt áo bào để vô hiệu hóa kiếm khí màu tím của Diệp Khuynh Thành.
Khuynh Thành vì đã bị thương, cho nên kiến khí không hung mãnh như lúc trước nữa, vì thế bị Khương Tịch Nguyệt hóa giải được một cách dễ dàng.
Ông ta lại tập trung nội lực vào một chưởng rồi tạt vào ngực Diệp Khuynh Thành
"Á."
Một luồng máu tươi rạch đứt không trung, rồi rơi xuống nền điện lồi lõm nham nhở.
Vô liêm sỉ!
Bọn nhà họ Khương thật vô liêm sỉ!
Dám giở thủ đoạn hẹn hạ.
Ngần này người xúm lại hà hiếp một cô gái.
''Các người không sợ tuyệt tự mất giống hay sao?"
Một lần khí lưu đáng sợ tràn thẳng vào đại điện.
Một đạo kim quang loáng lên, rồi đỡ lấy thân hình Diệp Khuynh Thành đang không ngừng đổ xuống.
"Cô cảm thấy thế nào rồi?"
Khuynh Thành đang nằm trên lưng Đại Bàng Cánh Vàng, cô vội lấy ra một viên kim đan nuốt luôn.
Rồi thở hồng hộc, nói "Không... không chết được đâu!"
"Được! Không chết thì được rồi!"
Đôi mắt Đại Bàng Cánh Vàng bỗng ngập ngụa sát khí giết chóc.
Mấy tên khốn kiếp tuyệt tự chết đường chết chợ này dám vào hùa với nhau hà hiếp một cô gái!
Vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ!
"Ông đây phải dạy cho các ngươi một phen đến nơi đến chốn. Các ngươi cứ việc giữ lấy cái danh anh hùng!"
Khuynh Thành tuy bị trọng thương nhưng nghe Đại Bàng Cánh Vàng nói thế cô tức quá suýt nữa thì ngồi bật dậy.
"Bọn họ mà là anh hùng ư?"
Nhưng Đại Bàng Cánh Vàng vẫn cố lý sự: "Cô thì biết gì! Văn bia khắc cho anh hùng là hai chữ chết đi!"
Hứ!
Được!
Khuynh Thành không thể không công nhận tư duy của Đại Bàng Cánh Vàng rất độc đáo.
Nó luôn luôn không thích được người ta gọi là anh hùng.
Trong tâm trí nó, chỉ có người chết mới bị gọi là anh hùng.
Không tin? Thì các vị cứ xem ngoài xã hội khắc biết, có mấy ai đang sống được gọi là anh hùng?
Cho nên, chết đi là chữ nên khắc trên mộ chí của anh hùng.
Thần thú!
Mà là thần thú đã có thể phi thăng lên tiên giới.
Sắc mặt Khương Tịch Nguyệt bỗng hơi tái nhợt.
Nếu người và yêu thú có cùng một đẳng cấp.
Khi yêu thú bùng phát sức mạnh, thì chắc chắn kinh khủng hơn loài người rất nhiều. Còn thần thú thì lại càng khỏi phải bàn.
Ông ta hoàn toàn không ngờ cô con gái họ Diệp lại có một con thần thú lợi hại như thế này.
Không, nó là thần thú siêu cấp.
Đại Bàng Cánh Vàng không phải một thần thú bình thường.
Khương Tịch Nguyệt bỗng rùng mình, nhìn Diệp Khuynh Thành bằng ánh mắt dường như không thể tin nổi. Cô gái này thực ra là đẳng cấp gì?
Tại sao, ngay thần thú đã phi thăng cũng đến trợ giúp cô ta?
"Con chim phao câu thối ơi, không việc gì đến ngươi, ngươi mau đi đi!"
Trong lúc sinh tử hệ trọng, Đại Bàng Cánh Vàng đã kịp thời chạy đến, tuy nhiên Khuynh Thành không muốn vì thế mà làm liên lụy nó.
Nói cho cùng, không phải cô đối phó với một người tu chân.
Mà là đối phó với bốn người tu chân cộng với một thượng tiên trên tiên giới.
Chuyện này thật sự là thập tử nhất sinh.
Vào lúc này mà nó chạy đến đây thì khác nào đến để tìm cái chết. Thực ra, hôm Diệp Khuynh Thành di.
Thì Đại Bàng Cánh Vàng bèn đi theo cô.
Nó không dám đứng quá gần Diệp Khuynh Thành.
Sợ bị cô phát hiện ra, sẽ đuổi nó quay về.
Tính tình Diệp Khuynh Thành, Đại Bàng Cánh Vàng hiểu rất rõ.
Cho nên nó luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Thoạt đầu nó nhìn thấy một đạo lưu quang lướt qua, nó lập tức cảm thấy nhân vật này rất khác thường.
Nó bèn đoán rằng đó là thượng tiên nhà họ Khương.
Do dự một lúc, nó vẫn cảm thấy mình nên chuẩn bị vào xem sao.
Nếu bay ngay lúc này thì chắc chắn sẽ bị Khuynh Thành đuổi đi.
Cho nên nó chỉ bay gần thêm cô một chút.
Và giấu thật kỹ khí lưu của thân thể mình.
Tuy nhiên nó vẫn ở hơi xa Khuynh Thành, vì thế khi bọn Khương Dục mấy gã xúm lại đánh lén Khuynh Thành.
Nó định xông vào ngăn chặn thì đã không kịp nữa.
Nó đã lỡ mất cơ hội.
Cho nên, lúc này bằng bất cứ giá nào cũng không thể để bọn người kia có thể lại làm hại Khuynh Thành.
"Thủy hoàng đế hãy giết con Đại Bàng Cánh Vàng này trước đã. Nếu không, nó có mặt ở đây mà chúng ta muốn giết con bé kia thì sẽ rất chật vật."
Khương Dục linh thức truyền âm cho Khương Tịch Nguỵệt. Nhưng, bọn họ tuyệt đối không được phép lựạ chọn. Đại Bàng Cánh Vàng rít lên một tiếng phẫn nộ long trời lở đất, lập tức khiến cả bọn người kia ù tai kinh hãi.
Một ngọn lửa phun ra, phóng thẳng vào Khương Dục.
"Đồ nhãi con đê tiện, hôm nay ông đây sẽ nướng sống nhà ngươi!"
"Lão tổ tông, cẩn thận! Quả cầu lửa của con chim khốn kiếp này rất lợi hại!"
Khương Kỳ Lạc đã từng chết dở bởi những quả cầu lửa, đến giờ gã vẫn hận thấu xương.
Nhưng quả cầu lửa trước mắt có khí thế và uy lực mạnh hơn không dưới chục lần quả cầu lửa mà gã từng hứng chịu.
Gã bất giác cảm thấy vô cùng lo sợ.
Đại Bàng Cánh Vàng vừa phun hỏa cầu, vừa liếc mắt nhìn Khương Kỳ Lạc.
Tất cả đều là do tên khốn này.
"Thằng cháu chắt khốn kiếp, lần trước ông đây tha cho thằng cháu chắt này, là ông đã nhầm. Bây giờ cho ngươi ăn một hỏa cầu của ông!"
Một quả hỏa cầu khổng lồ, không, nó là hỏa long, phun thẳng vào Khương Kỳ Lạc.
Hỗn xược à, ngông nghênh à?
Dám đánh bị thương Diệp Khuynh Thành của ông!
Thì ông sẽ bắt ngươi chết cực thê thảm.
Một lô hỏa cầu đã phun ra.
Mấy người tu chân nhà họ Khương bỗng nháo nhác chạy tản ra, tránh bị hỏa cầu truy kích.
Lúc này mấy tên xấu xí đã chuồn mất.
Chỉ còn lại gã đẹp trai.
Một chọi một.
Dù chưa dám nói Đại Bàng Cánh Vàng sẽ thắng tuyệt đối, nhưng gã đẹp trai này tuyệt đối không thể giết nổi Đại Bàng Cánh Vàng.
Dù Đại Bàng Cánh Vàng không giết nổi gã thì cũng sẽ đánh gã tàn phế!
Mặt nó hầm hầm, căm phẫn nhìn Khương Tịch Nguyệt.
Thằng cha này trông đẹp thật!
Nếu sau này Đại Bàng Cánh Vàng ảo hóa thành hình người, mà được như gã này thì tốt.
Nhưng rồi Đại Bàng Cánh Vàng lại lập tức lắc đầu thật mạnh.
Thằng cha khôi ngô thật nhưng rất đê tiện, mình không thiết tha giống gã làm gì.
Cứ làm một đại hiệp tiếu ngạo giang hồ phong trần bụi bặm như mình, còn hơn!
Nếu trông non choẹt thì người ta sẽ cười cho.
Diệp Khuynh Thành sau khi điều tiết hơi thở một chập, bây giờ đã khỏe lên nhiều rồi.
Cô nhìn vẻ lơ đễnh của Đại Bàng Cánh Vàng.
Bèn vỗ thật mạnh lên đầu nó.
"Này chim thối ơi, bây giờ là lúc nào mà ngươi còn tơ tưởng cái chuyện đê mê kia?"
Mặt Đại Bàng Cánh Vàng ỉu xìu.
Nó không có ý nghĩ về cái chuyện kia.
Mà là, nó tu luyện đã rất lâu năm.
Có thể phi thăng lên tiên giới rồi.
Nhưng không biết tại sao nó vẫn chưa tu thành hình dạng con người?
Nó không buồn vì chuyện này sao được?
Là một đại hiệp, nó không thể cứ suốt ngày xuất hiện trước thiên hạ bằng cái bộ dạng của con chim.
Cho nên, một cái vỏ bọc bên ngoài đẹp đẽ là rất quan trọng đối với nó.
Diệp Khuynh Thành đứng lên lưng Đại Bàng Cánh Vàng.
Làn khí cực mạnh thổi, bộ quần áo đỏ của cô bay phần phật.
Con Đại Bàng Cánh Vàng khổng lồ và Khuynh Thành dâng thẳng lên không trung.
Một người một chim.
Vào lúc này, dường như đất trời và vạn vật đều nằm cả trong tầm tay của họ.
"Gã họ Khương! Ta nể ngươi là một thượng tiên, chỉ cần ngươi đưa ta thuốc giải độc thì ta sẽ tha cho ngươi."
Khương Tịch Nguyệt cười nhạt.
Ngày xưa, khi ông ta sáng lập ra vương triều Đại Cương, tiến sâu vào trận địa quân địch, bị ba mươi vạn quân vây khốn, ông còn không thỏa hiệp nữa là.
Một người một con chim lúc này lại định uy hiếp ông ta?
Rõ ràng là ảo tưởng, ngủ mê.
Tuy ông biết con chim này là một thần thú siêu hạng.
Nhưng, ông thà tử chiến chứ quyết không đầu hàng.
Ông là Thủy hoàng đế của nhà họ Khương.
Ông là nhân vật cao cả kiêu hùng, hơn đời, không ai sánh nổi.
Đòi ông đầu hàng ư?
"Các ngươi chỉ có một sự lựa chọn là giết ta. Nếu không, sẽ bị ta giết."
Nhìn Khương Tịch Nguyệt áo thụng lất phất bay.
Một trang nam nhi tuấn mỹ, có pha nét nhu hòa của phụ nữ. Không ngờ vẫn là một con người rất đanh thép cứng rắn.
Khác với mấy gã đớn hèn kia của nhà họ Khương, sẵn sàng giở những thủ đoạn hạ lưu.
Diệp Khuynh Thành tuy hơi có chút trọng thị ông ta.
Nhưng, những kẻ dám uy hiếp đến người mà cô nâng niu thì bọn họ đều đáng chết.
Một người một chim lao xuống cực nhanh.
"Gã đẹp trai hãy ăn một chưởng này của ông!"
Đại Bàng Cánh Vàng hưng phấn vỗ đôi cánh.
Đôi cánh vàng kim vốn dĩ cứng như thép đã tôi.
Từ trên không trung lao thẳng xuống với tốc độ kinh người.
Khương Tịch Nguyệt vội né sang bên, tuy đã tránh thoát nhát cánh của con chim nhưng toàn thân ông ta bợt bạt, quần áo sang trọng bị rách toạc mấy chỗ.
Nội lực của nó thật ghê gớm.
Nếu không tránh kịp thời, phải nhận chưởng ấy của nó, chắc ông khó tránh khỏi bị thương.
Thần thú siêu cấp quả thật là khác thường.
Lẽ nào nhà họ Khương sắp bị diệt vong?
Cơ nghiệp mà ông đã gian khổ gây dựng nên, sẽ bị hủy diệt chỉ trong một ngày thật hay sao?
Nhà họ Khương không thể tiêu vong, giang sơn này không thể mang họ Diệp.
Đây là cơ nghiệp do ông sáng tạo ra, tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai cướp mất.
Ông nắm chặt nắm tay.
Tàn ảnh nháng lên, người đã đứng trên không trung.
Ông và Diệp Khuynh Thành, đại bàng cánh vàng, mặt đối mặt nhìn nhau.
"Này cô bé, ngày trước tổ tông nhà họ Diệp đã từng thề chết phục vụ nhà họ Khương, không bao giờ làm phản.
Cô như thế này là không nghe lời dạy của tổ tông, làm trái quy tắc của họ."
Vừa nghe xong câu này.
Đại Bàng Cánh Vàng đã nóng gáy.
Nó linh thức truyền âm.
"Vứt mẹ cái quy tắc ấy đi! Lão tổ tông nhà họ Diệp đã đứt từ lâu, nếu muốn lý sự thì xuống điện Diêm La mà lý sự với ông ấy, chứ đừng đứng đây lòe bịp một cô em bé bỏng!"
Diệp Khuynh Thành đang đứng lửng lơ trên không suýt nữa thì ngã.
Cô em bé bỏng?
Hết cách rồi, biết nói gì nữa đây?
Con chim phải gió này nói năng ngày càng khó nghe.
"Cô gái, lẽ nào cô không thèm tuân theo quy tắc của tổ tiên?"
Khuynh Thành khinh bỉ nhìn ông ta, rồi quay sang nói với Đại Bàng Cánh Vàng: "Chim ơi, xem ra, gã này đang rất mong được hành hạ. Ra tay đi!"
Cô vốn dĩ có chút thiện cảm với gã.
Nhưng bây giờ gã lại giảng giải quy tắc tổ tiên dạy bảo này nọ.
Gã thật trơ trẽn.
Cũng biết nhà họ Diệp đã thề chết phục vụ nhà họ Khương rồi, sao gã còn thẳng tay đánh giết?
Dù người nhà họ Diệp có sai trái đến đâu thì công lao của nhà họ Diệp cống hiến cho nhà họ Khương suốt mấy ngàn năm qua vẫn còn ít hay sao?
Người nhà họ khương đã làm đủ thứ việc càn rỡ, dồn người ta đến bước đường cùng, thế mà bây giờ gã vẫn còn già mồm được!
Sắc mặt Diệp Khuynh Thành bỗng biến đổi, cô lập tức nhào xuống xông thẳng vào Khương Tịch Nguyệt.
Toàn thân Khuynh Thành tỏa ra một vòng ánh sáng.
"Uỳnh..."
Một sức mạnh hủy diệt nổ bừng ra khắp bốn phương tám hướng.
Ba nguồn cường lực giao đấu, sinh ra một sức mạnh có sức hủy diệt tuyệt đối.
Không gian bị bẻ cong.
Những làn sóng không khí liên tiếp lan ra.
Khí bay đi đến đâu, nơi ấy đều như núi long đất lở.
Thảo mộc tan bay.
Ngay bọn Khương Dục đang cố né tránh những quả hỏa cầu cùng khốn đốn.
Chúng vội nằm rạp xuống, vận chân nguyên để hộ thân.
Thiên địa dường như lung lay nghiêng ngả, hồng thủy nơi rừng núi cuộn chảy, khói độc cuốn bay, như một con cự long đang vươn mình thẳng tiến.
Giữa đất trời này, người phàm trần cư trú trong phạm vi hơn, một dặm, thất khiếu đều trào máu, những người tu chân bình thường cũng bị chấn động mà chết.
Ngay các cao thủ ở xa hơn một dặm cũng bị trọng thương.
Thần thú siêu cấp giao đấu với thượng tiên, đương nhiên là đáng sợ tuyệt đối.
Trong khoảnh khắc, hậu quả đem đến là những biển đổi kinh hoàng long trời lở đất.
Chẳng cứ gì vương triều Đại Cương, mà cả tinh cầu Lam Tử Tinh này.
Nếu muốn hủy diệt cũng chỉ trong khoảnh khắc như búng ngón tay.
Bọn Khương Dục, Khương Kỳ Lạc, Khương Hằng và Khương Chiến kinh hãi há hốc miệng.
Họ không ngờ sức mạnh của con thần thú lại đạt đến trình độ ghê gớm như vậy.
Thiên địa bỗng tối đen như địa ngục.
Khắp gầm trời vang rền những chuỗi tiếng nổ.
Cuộc chiến này thực đáng sợ.