Kim Xán bỗng bật cười ha hả.
Cười đến nỗi Yêu hoàng kinh ngạc ngồi nghệt ra.
“Kim Xán, ngươi cười gì hả?”
“Yêu hoàng, tôi chưa điều tra làm rõ sự thật, ông đã bảo tôi phải giết nó, ông không cảm thấy rất buồn cười hay sao? Nhìn khắp yêu giới này, sẽ thấy tộc Kim Bằng vốn đã hiếm hoi.
Những ai có công lực và ngộ tính cao, lại càng hiếm. Hiện nay bỗng dưng vô cớ ông bảo tôi hãy giết người đồng tộc, lẽ nào ông cảm thấy là chuyện rất tức cười?
Mặt khác, Yêu hoàng, có thể coi như ông cũng đang mang một phần dòng máu Kim Bằng, mà ông lại có thể nhẫn tâm tàn độc như thế hay sao?”
Kim Xán nói rất đanh thép, khiến Yêu hoàng bỗng tắc họng không biết nói gì nữa.
Mọi ngày không thấy gã Kim Xán lợi hại như thế này bao giờ, hôm nay gã sao vậy?
Một năm nọ Kim Xán nghe nói có một con Kim Bằng bản lĩnh cao cường đã phi thăng lên đây. Nay bỗng dưng hình như đã bốc hơi khỏi yêu giới.
Mấy hôm nay, Kim Xán cũng nghe đồn đại một số chuyện ở tiên giới.
Bây giờ Yêu hoàng lại ăn nói kiểu này. Cho nên Kim Xán càng đoán chắc rằng con chim Kim Bằng mà người ta đang kháo nhau đó chính là con Kim Bằng năm xưa đã phi thăng lên đây, và nó cũng là Hộ điện Đại tướng quân của Yêu hoàng.
Lẽ ra ngày ấy Kim Xán phải nghĩ ra mới đúng: khi đã đi tìm nó khắp nơi mà không thấy, thì chỉ có một khả năng là Yêu hoàng đã phong tỏa thông tin, chứ không thể có ai khác có được cái bản lĩnh ấy.
Kim Xán càng nghĩ càng thấy sáng tỏ, càng nghĩ lại càng hưng phấn. Vậy là tộc Kim Bằng đã xuất hiện một nhân vật có năng lực lãnh đạo quần yêu rồi!
Còn thằng cha Yêu hoàng này đã đến lúc hạ bệ, cuốn gói đi là vừa!
Yêu hoàng nhìn vẻ mặt bất cần của Kim Xán.
Gã hừ hừ lạnh lùng, rồi nói: “Kim Xán, ngươi chớ quên: nếu ngươi dám phản bội ta thì… Hừ! Ngươi phải biết hậu quả sẽ là gì!”
Mỗi đời Yêu hoàng đều được kế thừa một số bí kíp kỹ thuật, và được sở hữu Yêu Linh châu – bảo bối lợi hại khiến ai cũng kinh hãi teo gan, để có thể đứng vững giữa tiên giới và ma giới.
Truyền thuyết kể rằng năm lượng của Yêu Linh châu đủ để phá hủy toàn bộ tiên giới và ma giới.
Vì mọi nơi, phương nào cũng có báu vật trấn quốc, cho nên không ai dám trắng trợn xâm phạm bờ cõi của nhau.
“Kim Xán này đương nhiên không dám thế. Nhưng Yêu hoàng bảo tôi giết người đồng tộc của mình thì xin lỗi, Kim Xán này không làm được! Tuy nhiên… Kim Xán có thể đi bắt nó đã; bắt được, thì Kim Xán sẽ giải nó đến điện nộp cho Yêu hoàng, sau đó ông đưa ra quyết định.”
Nghe xong Yêu hoàng lập tức nói ngay: “Tốt! Ngươi hãy tức tốc đi bắt tên Kim Bằng ấy đưa về cho ta.”
Chỉ cần Kim Xán bắt được Kim Bằng về đây thì còn lo gì nó không phải chết?
Đâu phải Kim Xán không nhận ra Yêu hoàng đang toan tính gì.
Kim Xán thầm cười khẩy. Đây chẳng qua là kế hoãn binh của ông. Khi gặp được Kim Bằng rồi, thì đâu có chuyện Yêu hoàng muốn gì được nấy?
Nói xong, tàn ảnh loáng lên, Kim Xán biến mất.
Kim Xán vừa đi khỏi thì một con Côn Bằng từ gian trong bước ra.
“Phụ hoàng! Con cho rằng Kim Xán sẽ không chịu nghe lời đâu! Ông ta nhất định sẽ đi tìm Kim Bằng rồi đưa hắn đi khỏi đây.”
Yêu hoàng cười ha hả, vẻ rất hài lòng nhìn đứa con của mình.
“Mạc Kha, con ngày càng thông minh lên rồi, thực không hổ danh là con trai của ta! Ha ha ha…
Kim Xán tự ình là thông minh, thì phụ hoàng của con là ngu hay sao? Lẽ nào ta không nhận ra cái ý nghĩ khôn vặt ấy của hắn? Con ạ, con cứ chờ đấy mà xem, màn diễn hay còn ở phía sau.
Phen này cả tộc Kim Bằng muốn không tàn sát lẫn nhau cũng không xong! Phụ hoàng đã nói rồi: không ai có thể đoạt được những thứ thuộc về ta!”
Hai cha con cùng nhìn nhau cười, tiếng cười vang mãi hồi lâu trong điện Yêu Hoàng.
Kim Xán dẫn yêu binh và một toán quân Kim Bằng phi như bay về hướng tây.
Lòng Kim Xán vừa khắc khoải mong đợi lại vừa hồi hộp.
Mong sao nhân vật này chính là Kim Bằng mà ông vẫn muốn tìm.
Nghĩ thế, Kim Xán càng tăng tốc thật nhanh, khiến bọn yêu binh thở hồng hộc mệt đứt hơi bám theo phía sau. Bây giờ mà không đuổi kịp thì chúng sẽ bị cắt đuôi cực xa.
Phía trước, có một con Kim Bằng với bộ lông vũ màu vàng kim, đang chiến đấu với một đám yêu thú.
Kim Xán vận linh thức nhìn thật kỹ xung quanh, ông không dám chủ quan lơi lỏng.
Nguy cơ.
Nguy cơ chết chóc!
Dù đang cách khá xa, Kim Xán vẫn cảm nhận được.
Vô số yêu binh đang vây chặt Kim Bằng.
Trong đó có tám tên Bạch Hổ bậc sáu và ba tên Kim Ty Báo; vòng ngoài bố trí trận pháp ba tầng thiên la địa võng, vây chặn Kim Bằng nghẹt thở.
Nhưng ánh mắt Kim Bằng không gợn một tia sợ hãi, bộ lông vũ màu vàng kim của nó bay lượn trong làn khí lưu cực mạnh, không ngừng tỏ ra một khí thế cuồng bạo.
Bạch Hổ và Kim Ty Báo bỗng xoay mình, biến thành hình người.
Toàn thân cao bảy tám thước, ánh mắt thèm khát của chúng phủ khắp người Kim Bằng. Rồi chúng bỗng lớn tiếng cười ha hả: “Ta cứ tưởng là một nhân vật lớn nào đáng để cử chúng ta đến đây… thì ra chỉ là một con Kim Bằng cấp năm ranh con mà thôi!”
Ở yêu giới, đăng cấp của yêu thú chia làm chín cấp.
Chỉ cần chênh nhau một cấp, thì công lực cách nhau cũng đã khá xa.
Bạch Hổ và Kim Ty Báo đương nhiên khinh thường, chẳng coi Kim Bằng là gì!
Kim Bằng nhìn xoáy vào chúng, ánh mắt cực sắt nhọn, khí thế không hề thua kém đối phương.
“Chớ vội đắc ý quá sớm, con hươu chết bởi tay ai còn chưa biết đâu!”
Vẻ mặt Kim Bằng rất ngạo mạn.
Ha ha… tộc Kim Bằng hay ngạo mạn, chúng đã thấy nhiều rồi!
Nhưng thử nhìn khắp của thôn Kim Bằng mà xem, có mấy ai địch nổi chúng không?
Rất nhanh, yêu nguyên lực tràn vào khắp trận pháp, trận pháp hình thành một lưới năng lượng trực tiếp trói chặt Kim Bằng, đồng thời tám con Bạch Hổ và ba con Kim Ty Báo đều áp sát tấn công vào.
Kim Bằng “hừ” một tiếng khô không khốc, cười nhạo: “Ngón nghề vặt vãnh rẻ tiền, còn thua xa yêu thú ở Hồng Hoang!”
Bộ cánh vàng kim của nó đập mạnh, Kim Bằng bay thốc lên không trung.
Có thể nhìn thấy rõ cặp móng vuốt cực kỳ sắc nhọn của nó.
“Phụt…”
Tấm lưới rộng lớn vô hình tan tành, năng lượng tản ra bốn phía.
Một tiếng kêu chói tai cao ngất phát ra, vang rền khắp thiên địa. Đồng thời có một Đại Bàng Cánh Vàng chỉ bé như một cái chấm nhỏ vút bay về phía chân trời.
Nhưng, khi Kim Bằng sắp bay vọt lên thì tám con Bạch Hổ và ba con Kim Ty Báo cũng lăng mình bay lên, chặn đường của Kim Bằng.
Con Kim Ty Báo đứng đầu, có bộ lông hơi khác với hai con kia.
Bộ lông của nó có những vết đỏ thắm khát máu ghê rợn.
“Kim Bằng, ta nể ngươi là người trong hoàng tộc Kim Bằng, cho nên tốt nhất là ngươi đầu hàng chịu trói đi! Bọn ta có thể suy nghĩ không bắt ngươi phải chịu nhiều nỗi đau của thân xác.”
Kim Bằng hừ hừ lạnh lùng. Muốn nó đầu hàng chịu trói? Các ngươi đang ngủ mê chắc?
“Chạm trán nơi ngõ hẹp, ai can đảm hơn thì thắng. Cứ đánh thắng ta đã rồi tính sau.”
“Con Kim Bằng ngông cuồng nhà ngươi, được lắm, thế thì ngươi chớ trách ta không khách khí.”
“Xông vào!”
Tiếng hô vỡ trời, tám đạo tàn ảnh màu sáng bỗng vù vù lao thẳng vào Kim Bằng.
Bộ nanh sắc nhọn của Bạch Hổ có thể gặm nát của tiên khí, thực là ghê gớm.
Một tên nhằm vào cánh vàng của Kim Bằng đớp luôn.
Kim Bằng gấp lùi lại một bước, tránh được cú đớp của Bạch Hổ.
Rồi thừa thắng xông lên, một chưởng tạt vào bọn Bạch Hổ.
“Ối…”
Một tiếng kêu ré lên thảm thiết, con bạch Hổ bị đánh ngã nhào.
“Dám đánh bị thương anh em ta thì ngươi phải chết!”
Bảy con Bạch Hổ còn lại tấn công càng hung hăng hơn.
Bọn chúng hoàn toàn không ngờ Kim Bằng cấp năm này lại lợi hại đến thế.
Bảy con Bạch Hổ nhất tề xốc tới đánh vào các chỗ hiểm của Kim Bằng.
“Qua… ác…”
Kim Bằng không kịp tránh, bị một con Bạch Hổ đớp một miếng vào cánh.
Nhưng máu tươi của Bạch Hổ phun ra tung tóe.
Bộ nanh sắc nhọn của Bạch Hổ bị gãy thành mấy mảnh, nó rất kinh ngạc nhìn Kim Bằng, nó không sao tưởng tượng nổi.
“Sao lại… sao có thể như thế này?”
Bộ nanh của nó có thể cắn nát cả tiên khí, sao lại không thể cắn được bộ lông cánh Kim Bằng?
Kim Bằng rất đắc ý nhìn nó, rồi uốn ép đánh mông ưỡn vào nó.
“Chà chà chà… ta đã nói rồi mà, giết ta không dễ đâu! Chán không ngoan, không chịu nghe lời ông, nên chết dở rồi chứ gì?”
“Ngươi…”
Sáu con Bạch Hổ còn lại bắt đầu nhìn Kim Bằng từ đầu đến chân.
Phải tìm ra chỗ yếu nhất của nó, rồi xuất một chiêu quyết tử luôn.
“Chết thật! Khắp mình con Kim Bằng này đều phủ kín lông vàng.”
“Móng của nó cũng rất sắc nhọn.”
“Cái mỏ của nó thì càng khỏi phải nói gì nữa!”
“Ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ chúng ta không có cách gì hay sao?”
Kim Bằng có khả năng phòng ngự thật ghê gớm, đúng là điều chúng không ngờ đến.
“Để ta!”
Cặp mắt của con Kim Ty Báo thủ lĩnh chớp lóe những tia khát máu.
“Bùng…”
Một làn sức mạnh rất đáng sợ tạt vào khắp người Kim Bằng.
Con Kim Ty Báo đã nhận ra những nơi lông vũ trên mình Kim Bằng mỏng nhất chính là nơi khả năng phòng ngự kém nhất.
Đánh vào đầu nhất định chắc ăn!
Kim Bằng không kịp tránh. Nó bỗng cảm thấy hai mắt nảy đom đóm, đầu óc quay cuồng.
Toàn thận nó lắc lư, chao đi chao lại như gã say rượu.
Nó vội lăng mình nhảy vọt lên, tránh sang một góc để được tạm thời yên tĩnh.
“Mẹ nó chứ, dám đánh vào đầu ông?”
Kim Bằng rất hận, toàn thân ngứa ngáy, mắt lóe hàn quang.
Cũng may thân thể Kim Bằng rất cứng mạnh, nó đã luyện hóa sánh ngang với tiên khí; và, khi nãy nó tạt chưởng đã hãm bớt già nửa công lực, nên nó mới không bị đau nhiều.
Kim Bằng điên lắm. Đánh ở đâu cũng được, nhưng cấm các người đánh vào đầu vào mặt ta.
Đánh vào mặt sẽ hết đẹp trai, thì gay.
Đánh vào đầu, nếu ta bị ngu đi thì sao?
Cái thằng khốn nào vừa nãy tạt vào đầu ta mạnh như thế, lỡ ta bị ngu thật…
Không trả thù này không phải bậc quân tử.
Kim Bằng đã lên cơn điên, nó khạc một đám lửa khổng lồ phun vào con Kim Ty Báo thủ lĩnh.
“Ông đây coi như nướng con báo ướp ngũ hương!”
Con Kim Ty Báo hơi run run, mắt nó cũng bắt đầu đỏ vằn, chỉ trong nháy mắt thể lực của nó đã dâng lên đỉnh điểm.
“Các anh em tránh lửa, và tấn công vào đầu nó!”
Vừa nghe nói đánh vào đầu, Kim Bằng điên tiết ngay.
Rất nhanh, nội lực của nó cũng dâng lên cao trào.
Bộ lông vũ vàng kim ánh lên những tia đỏ như lửa.
“Ông sẽ cho các ngươi biết ông lợi hại đến đâu!”
Toàn thân Kim Bằng chẳng khác gì một làn sét, điên cuồng xông vào càn quét bọn Bạch Hổ và Kim Ty Báo. Nên nhớ, đôi cánh của nó cứng mạnh như tiên khí.
Kim Bằng đến đâu thì ở đó thịt nát xương tan máu me xối xả.
Hai con Bạch Hổ không kịp né tránh đã bị bộ cánh của Kim Bằng tạt rách toang bụng.
Đúng lúc Kim Bằng đang cực kì đắc ý.
“Bùng….” Nó bị một sức mạnh càng ghê gớm hơn táng ngay vào người. Công lực của sức mạnh lần này còn dữ dội hơn lần công kích vừa nãy của con Kim Ty Báo thủ lĩnh.
“Ái chà! Đứa nào vừa đánh trộm ông thế hả?”
Kim Bằng rất phẫn nộ, nó nhìn về hướng phát ra nguồn sức mạnh ấy.
Thấy Kim Xán đang đứng trên không, mỉm cười nhìn nó.
“Kẻ đánh lén ta, thì phải chết!”
Kim Bằng giận lắm, bỏ cả bọn Bạch Hổ và Kim Ty Báo, lao về phía Kim Xán nhanh như tên bắn.
Kim Xán thấy Kim Bằng đang rất hung, nhận ra tình thế bất ổn, Kim Xán vội tránh sang bên.
Vừa nãy Kim Xán đã chứng kiến Kim Bằng lợi hại ra sao rồi, nếu tu luyện thêm vài ngày nữa thì Yêu hoàng không thể là đối thủ của Kim Bằng.
Kim Xán sẽ thức tỉnh nó, cộng với những bí kíp võ công nguyên bản gia truyền của tộc Kim Bằng mà Kim Xán còn nhớ được.
Tin rằng, sẽ rất nhanh, Kim Bằng có thể xưng bá yêu giới.
“Nộp mạng ra đây!”
Khí lưu cực mạnh của Kim Bằng bỗng trong chớp mắt vây kín Kim Xán.
Kim Xán thấy rất lo sợ. Kim Bằng đang chiến đấu như thường, sao nó lại hóa rồ chạy lại tấn công mình?
“Kim Bằng, ngươi hóa điên hay sao?”
“Đánh lén ông đây thì phải trả giá!”
Đánh lén?
Kim Xán này dở hơi hay sao mà lại đánh lén nó?
“Kim Bằng, đừng nôn nóng, hãy nghe ta nói đã.”
“Nghe cái con khỉ!”
Kim Bằng đâu có chịu, nó đang rất phẫn nộ, nó khinh bỉ gào lên: “Ông rất ghét những kẻ đánh lén, đã thế lại còn không dám nhận, ngươi không đáng là thành viên trong tộc Kim Bằng! Vậy hôm nay ông sẽ thanh lý cả nhà nhà ngươi!”
Kim Xán quá bức xúc chỉ muốn đập đầu mà chết!
Con Kim Bằng chết tiệt này tính khí đanh đá chua ngoa, nói năng hỗn láo quá thể.
Trêu vào nó, dù không chết bởi công lực của nó thì cũng chết bởi cái lưỡi cay độc của nó.
Kim Xán vốn tưởng lúc nãy nó đã tung ra hết công lực rồi, nào ngờ bây giờ nó giở ngón đanh đá ra, nó còn hung hăng gấp bội.
Kim Xán đành chạy như điên, chạy không kịp thở nữa.
“Gã nhát gan kia chỉ biết chạy thôi sao? Ta không tin ta không thể đuổi kịp ngươi!”
Kim Bằng càng tăng tốc truy kích Kim Xán.
Chết thật! Chết thật!
Con Kim Bằng này thật là quái thai! Chỉ là một con yêu thú bậc năm, sao nó quái thai đến thế?
Vẫn còn may, Kim Xán là yêu thú bậc bảy, nên tốc độ chạy vẫn nhanh hơn Kim Bằng một chút.
Kim Xán vừa tăng tốc thì lại nghe thấy giọng Kim Bằng mắng nhiếc phía sau.
“Ngươi lên cơn nghiện chạy hay sao thế? Ta đuổi kịp, ta sẽ nghiến răng vặt từng cái lông vũ của ngươi, cho nhà ngươi bị trần truồng, ngươi còn dám chạy nữa không?”
Kim Xán bất ngờ bị trượt chân, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Con Kim Bằng này… cũng không mấy cao thượng thì phải? Họ tộc Kim Bằng đã nảy nòi ra gã ba que này từ khi nào thế?
“Ngươi dám à?”
Ở yêu giới này dù sao Kim Xán cũng thuộc hàng Lão tổ tông của tộc Kim Bằng!
Mà thằng ranh này dám vô lễ đến thế.
“Hừ! Chờ đấy, ta đuổi kịp ngươi, cho ngươi biết ta có dám hay không.”
Kim Bằng lại tăng tốc đuổi theo Kim Xán.
Và cứ thế, một trẻ một già, cùng quái dị như nhau, chạy ba vòng xung quanh yêu giới, mất tròn ba tháng trời!
“Con ba ba già nhát gan…”
Kim Bằng thở hồng hộc trợn mắt nhìn Kim Xán ở phía trước, chỉ hận không thể xé xác đối phương ngay lập tức.
Kim Xán cũng quá mệt, hai chân nhũn ra.
Đúng là đồ quái thai, quái thai quá thể! Sao nó cứ quyết đuổi mãi không chịu buông tha? Bộ dạng nó, hình như nếu không đuổi Kim Xán cho đến chết thì nó chưa chịu thôi?
Cuộc rượt đuổi đã kéo dài ba tháng trời. Dù khỏe đến mấy cũng mệt đứt hơi mà chết.
“Con ba ba già … ngươi… còn chạy được nữa không?”
“Ta… không… chạy nổi nữa.”
Kim Xán đánh liều nằm vật xuống bãi cỏ, ra sức hít thở. Cái cảm giác này thật là tuyệt! Rốt cuộc, khỏi cần chạy nữa.
Kim Bằng cũng không thể chạy thêm. Nó cũng nằm kềnh ra cách Kim Xán không xa.
“Ngươi… nên sớm biết sẽ là thế này. Tại sao lúc đầu ngươi lại làm thế? Nhưng ngươi chạy kể ra cũng tài thật!”
“Đó là… tại ngươi bức bách ta…”
“Ta bức bách ngươi? Nếu ngươi không đánh lén ta thì ta đuổi ngươi làm gì?”
Sau ba tháng đuổi nhau, bây giờ Kim Bằng không thấy hận Kim Xán nữa, trái lại nó rất thông cảm như giữa các anh hùng với nhau.
Nó hiếm khi gặp một đối thủ ra trò!
“Ta đã nhiều lần nói rồi. Ta không đánh lén ngươi. Ta… ta vốn định đến để tiếp ứng cho ngươi, thế rồi hậu quả lại đến với ta, ngươi đã hành hạ ta khốn khổ.”
Kim Bằng cau mày. Tiếp ứng cho nó? Thật nực cười.
“Đồ thỏ đế nhát gan đừng giở ngón này ra! Tiếp ứng ư? Ở yêu giới này ta không có bạn nào hết!”
Định lừa nó thì nên biết tìm một lý do dễ nghe một chút, nói thế này thì quá giả dối.
“Tiểu Kim Bằng, ta thấy ngươi không phải là một gã đần. Ngươi cũng nên nhìn nhận lại ta mà xem, có thể nói ta ngang tầm lão tổ tông của ngươi. Thế mà ngươi mở miệng ra là gọi ta là con ba ba, con thỏ đế… Rất không lễ độ! Nếu không nể ngươi là người đồng tộc thì ta phải trị ngươi rồi. Đánh lén ư? Ta đường đường là trưởng thôn của thôn Kim Bằng, đâu có thể hèn hạ đánh lén một con tiểu Kim Bằng? Sao ngươi không động não nghĩ xem, chuyện này có phải là quỷ kế của Yêu hoàng hay không?”
Yêu hoàng?
Kim Bằng chồm dậy nhảy dựng lên, nhìn Kim Xán từ đầu đến chân. Đúng, gã này là đồng loại với mình.
“Nhưng sao ta có thể tin ngươi không phải do Yêu hoàng phái đến?”
Kim Xán tiu nghỉu.
Rồi đứng dậy ủ rũ bỏ đi, nói: “Ngươi tin hay không thì tùy! Ta đã có thiện chí vô ích, rốt cuộc ta bị đuổi không thở được nữa! Đúng là mười đời nhà ta xúi quẩy!”
Thấy Kim Xán tức giận hết mức, Kim Bằng nửa tin nửa ngờ gọi giật lại: “Này gã ba ba già, thử nói rõ xem ý lão là gì?”
Kim Xán nắm rõ chặt nắm quyền. Thằng nhãi Kim Bằng này rất không có lễ độ.
“Khi ngươi phi thăng lên tiên giới, ta đã cử người đi tìm ngươi. Nhưng ngươi di chuyển với tốc độ quá nhanh, rồi sau đó ngươi được Yêu hoàng mời về điện Yêu Hoàng, thế là từ đó ngươi đã biến khỏi tầm mắt của ta.
Thực ra lần này Yêu hoàng bảo ta đi giết ngươi; nhưng Kim Xán này dù ngu đần thì cũng không ngu đến mức bỗng dưng đi giết một người đồng tộc với mình.
Yêu hoàng có dã tâm như chó sói, ngày trước nếu ta không nhường ngôi cho hắn thì hắn đâu có ngày hôm nay?
Không ngờ, chỉ vì ý định sẽ nhường ngôi Yêu hoàng cho con trai hắn, nên hắn dám đối xử với ngươi như thế này.
Lúc nãy ta đã quan sát võ công của ngươi, tin rằng ít lâu nữa ngôi vị Yêu hoàng sẽ thuộc về ngươi. Cho nên, hắn mới quyết định phải giết ngươi bằng được.”
Khiếp quá! Thì ra Yêu hoàng chơi khăm nó vì sợ nó sẽ đoạt mất ngai vàng Yêu hoàng!
Cũng có nghĩ là ngay từ đầu hắn đã tính toán cả rồi, âm mưu, rặt là âm mưu, ngay từ đầu đã là âm mưu.
Bộ lông vũ vàng kim của Kim Bằng bỗng xù ra, dựng đứng cả lên.
Dám chơi khăm! Dám coi nó là đồ khỉ để giỡn chơi, thế mà nó lại rất tin hắn.
Tàn ảnh loáng lên, Kim Bằng bay vù đi ngay.
Kim Xán thấy thế vội đứng phắt dậy và cũng bay theo phía sau Kim Bằng.
“Tiểu Kim Bằng, ngươi không nên chủ quan nóng nảy!”
Kim Bằng vốn chỉ đơn thuần cho là Yêu hoàng chơi khăm nó,
Nhưng nói chuyện chán chê rồi, nó nhận ra rằng ngay từ đầu hắn đã không coi nó là người mình.
Từ đầu đến cuối toàn là âm mưu quỷ kế, là lừa gạt.
Nếu hôm nay không đánh sập điện Yêu Hoàng của hắn, thì Kim Bằng này có lỗi với sự tự tôn của chính mình.
“Tiểu Kim Bằng, đừng nôn nóng. Lúc này ngươi chưa thể là đối thủ của hắn đâu.”
Giọng gấp gáp của Kim Xán vang bên tai Kim Bằng.
“Kim Bằng này xưa nay không chấp nhận thua ai. Ngày trước ở Hồng Hoang tôi đã gặp vô số yêu thú hung hãn nhưng chưa từng thua chúng. Hễ còn một tia hy vọng là tôi đều không bỏ qua.
Những ngày ở bên Diệp Khuynh Thành, tâm tính của tôi càng thêm cứng cỏi, cái chết tôi chẳng coi là gì. Tôi lo nhất là sống cho qua ngày một cách hèn hạ.”
Một tiếng kêu vang khắp trời. Một sức mạnh hãi hùng bùng ra từ thân thể Kim Bằng, nó tăng tốc bay vù về phía điện Yêu Hoàng.