Hiệp nữ khuynh thành - Tập 2

Vẫn có câu, sự yên tĩnh khác thường là dấu hiệu của bão tố sắp tràn về.
Đêm nay trong cung Phượng Dương hết sức yên tĩnh.
Mỗi người đều an phận ngồi trong phòng của mình.
Hoa Mãn Nguyệt đang ngồi trong phòng đánh cờ với Diệp Khuynh Thành.
Anh ta đã vận thần thức quan sát khắp cung Phượng Dương.
Bỗng nhiên anh ta cầm một quân cờ lên, cười nói: “Vậy là đến rồi đấy!”
Sau đó lại đặt quân cờ xuống, cười rất ma mãnh, nói với Khuynh Thành: “Cô có hứng thú đi xem kịch không?”
“Sáng kiến này rất hay! Đi nào!”
Chỉ thấy hơn chục cung nữ bưng các khay bánh trái điểm tâm lần lượt đưa vào từng phòng, rồi ra rất nhanh.
Không thấy hiện tượng gì bất thường.
Hoa Mãn Nguyệt cau mày, nói: “Lẽ nào tôi lại đoán nhầm?”
“Sao thế?”
“Bọn họ đánh thuốc độc.”
“Thuốc độc…”
Khi Hoa Mãn Nguyệt ngoái lại thì đã không thấy bóng Khuynh Thành đâu nữa.
Khuynh Thành vừa bước đến gần phòng Kim Bằng thì đã ngửi thấy một mùi thơm của hoa. Lúc trước thì không có. Cô lập tức phong tỏa tim mạch của mình, rồi từ từ đẩy cửa bước vào.
“Có món ăn nào đó đưa đến à?”
Kim Bằng và Hồng Loan đều ngạc nhiên nhìn Khuynh Thành rồi lắc đầu.
Khuynh Thành không thấy họ ăn bất cứ thứ gì, cô lại kiểm tra thân thể chúng, không thấy dấu hiệu trúng độc, cô mới chạy về phía phòng Trọng lâu và Tịch Vân.
Cũng thế, hai người đều rất thận trọng và không hề ăn bánh trái người ta bưng đến.
Nhưng kỳ lạ là phòng của họ cũng có mùi hương y hệt lúc nãy.
Mùi thơm này chỉ thoang thoảng, rất nhạt, nhưng vẫn bị khứu giác của Khuynh Thành phát hiện ra.
Cô lại lập tức sang phòng của n Ly, đương nhiên cũng có mùi hương ấy.
Lẽ nào… cô đã nhầm? Tại cô quá căng thẳng?
Hoa Mãn Nguyệt ngó ra nhìn Diệp Khuynh Thành, hỏi: “Khuynh Thành, cô đã phát hiện thấy gì rồi?”
“Anh thử thám sát xem có phải phòng của Ma Tôn và điện hạ Long tộc cũng có mùi hương này không?”
Chỉ lát sau.
“Cũng có y hệt. Không phải chỉ phòng của họ mà các căn phòng khác bỏ trống cũng có cái mùi này.”
Lúc này Diệp Khuynh Thành mới thở phào.
“Xem ra, tại tôi đã cả nghĩ quá.”
Sáng sớm hôm sau.
Các nhóm đều tự động đi lên đại điện.
Đông đế dẫn theo Hư Trúc, đã chờ sẵn ở đại điện.
Ông ta nở nụ cười rất tươi, tươi như hoa.
Người đến tiếp theo là Diệp Khuynh Thành, sau đó là Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi xuất hiện.
Sau đó là n Ly, Trọng Lâu và Tịch Vân.
Nhóm của Diệp Khuynh Thành đã tề tựu.
Sắc mặt Đông đế vốn rất tươi, bỗng biến đổi.
Sao… sao lại có thể như thế này?
Hư Trúc đã hóa trang khuôn mặt, mặt cũng hơi cứng đơ.
Anh ta nhìn mãi vào Diệp Khuynh Thành. Lần trước cô ta đã phát hiện ra thuốc độc của sư thúc, lẽ nào lần này cũng lại bị cô ta phát hiện?
Mọi người đều bình thản ngồi ở đại điện chờ đợi, chờ đợi nhóm người của Long tộc và ma giới.
Thời gian vẫn dần dần trôi đi.
Không thấy họ đến.
Không một ai đến.
Khuynh Thành bước ra ngoài giơ tay vươn vai, ngáp một cái, nói: “Sao thế nhỉ? Lẽ nào bọn họ ngủ say khiếp đến thế? Nếu không đến thì chúng ta không đợi nữa.”
Đông đế chỉ chờ câu nói này.
Ông ta lập tức nói luôn: “Người của Long tộc và ma giới chẳng coi Đông đế tôi đây là gì. Họ đã coi thường chúng ta như vậy thì chúng ta việc gì phải nể họ nữa? Đi! Chúng ta xuất phát ngay!”

Đông đế đứng dậy định bước đi thì Ma Tôn Hắc Diệm đang nhếch mép trông rất quái, miệng không nói câu nào, bước vào.
Tiếp đó là điện hạ của Long tộc là Long Dương đem theo Long Bá cũng im lặng bước vào.
Bọn họ có một đặc điểm giống nhau là ánh mắt ngập ngụa sát khí.
Ma Tôn Hắc Diệm đang rất bức xúc, gã trợ thủ đắc lực nhất của mình bỗng lăn ra chết một cách rất không rõ ràng.
Vậy thì hôm nay đi vào điện Mê Thần chỉ còn một mình hắn ta. Nếu sớm biết thế này thì phải đem theo vài tên mới phải.
Mất đi cánh tay đắc lực, thì dù có nhìn thấy báu vật hắn cũng đâu có thể giành giật cướp với số đông này?
Điện hạ của Long tộc là Long Dương tuy cũng bức xúc nhưng thấy nhóm Ma Tôn cũng thiếu mất một người, Long Dương cũng được thăng bằng tâm lý. Cũng may mình đã đem thêm người.
Anh ta “e hèm” hắng giọng rồi nói: “Xin lỗi, đã để các vị phải chờ lâu.”
Diệp Khuynh Thành thấy tình hình như thế bèn giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ Long tộc, điện hạ còn một thuộc hạ nữa kia mà, sao vẫn chưa đến?”
“Này Ma Tôn, hình như thuộc hạ của ông cũng chưa đến à?”
Đông đế mặt đang xám xịt lúc này trông càng nhăn nhó.
Lẽ nào thuốc độc của Thanh Hư đạo trưởng có vấn đề?
Tại sao mới chỉ chết có hai người?
“À… chuyện là thế này: Long tộc chúng tôi bất ngờ có chút việc phải thu xếp, nên mới đến muộn; tôi cử Long Thanh quay về giải quyết việc đó cho nên hắn sẽ không đi cùng chúng ta nữa.”
Diệp Khuynh Thành “thế à”, rồi nhìn sang Ma Tôn chờ ông ta giải thích.
Ma Tôn nhìn khắp lượt mọi người, lạnh lùng vô cảm nói: “Một kẻ bé mọn mà đáng để các vị quan tâm đến thế hay sao?”
Cứ như là Khương Diên căn bản không phải người của ông ta.
Không thấy trong mắt ông ta gợn một chút xót xa tiếc nuối.
Đông đế nhìn toàn thể đám đông, một bên tay ông ta bất giác nắm lại rõ chặt.
Có lẽ đành tìm cơ hội khác để ra tay vậy.
Tuy không chết sạch nhưng ít ra cũng đã bớt được hai tên rồi.
Lực lượng của Ma tộc bị giảm sút đáng kể, cũng khiến người ta thấy khoái chí.
“Được! Người đã đến đủ rồi, vậy chúng ta xuất phát ngay thôi!”
Tất cả bèn phi hành về phía đầm lầy Thiên Trì.
Diệp Khuynh Thành không ngờ Ma Tôn và Long tộc có thể nén giận tài đến thế.
Thừa biết là Đông đế giở thủ đoạn mà họ vẫn nhịn không nói một câu.
Đêm qua nếu về khuya Khuynh Thành không kịp thời phát hiện vấn đề, thì e sáng nay chỉ có cô và Hoa Mãn Nguyệt sống sót, những người khác đã phải bỏ mạng rồi.
Khi ấy tuy đã xác định là không có chuyện gì nhưng Khuynh Thành vẫn ngờ ngợ, hình như ở đâu đó có điều không ổn. Cô vừa đi vừa nghĩ ngợi. Rồi cô bước vào phòng mình lúc nào không biết.
Bỗng nhiên.
Cô vỗ mạnh tay lên trán, nói: “Sao mình dốt thế nhỉ? Các phòng đều có mùi hương như nhau, tại sao chỉ có phòng mình không có?”
Rất nhanh, tàn ảnh loáng lên, Khuynh Thành đã có mặt trong phòng Hoa Mãn Nguyệt. Không có. Phòng Hoa Mãn Nguyệt không có mùi hương.
Chất độc này không có vị gì.
Nó là hương thơm của hoa gì mà Diệp Khuynh Thành không thể nhận diện ra chất độc?
Tuy nhiên chất độc này có vẻ rất quen.
Cô lập tức triệu tập mọi người lại để bắt mạch cho họ. Họ đều rất bình thường. Chỉ có chất độc này tác động mà không thể nhận ra, không chất độc nào khác có thể làm được như thế.
“Đêm nay, nếu ai không muốn chết thì đừng đi ngủ.”
Ma Tôn không trúng độc bởi vì hắn không có mặt trong phòng.
Còn điện hạ Long Dương của Long tộc, anh ta đã sớm lường trước Đông đế sẽ giở ngón, cho nên anh ta cũng không ở trong phòng.
Và chỉ bố trí hai thuộc hạ ở lại. Cả hai tán gẫu một lúc, Long Bá ở lại trực đêm, Long Thanh đi ngủ.
Gã không ngờ mình ngủ rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Chết mà không hề có cảm giác gì, đặc điểm độc đáo của chất độc này chính là.
Chỉ cần người ấy suốt đêm không ngủ, sáng hôm sau chất độc tự động bị loại bỏ, bị vô hiệu hóa.
Còn Nam đế và Tây đế, tối hôm đó đã rời cung Phượng Dương nói là họ sẽ đến thẳng đầm lầy Thiên Trì tập hợp với mọi người.
Họ chẳng lạ gì tâm địa của Đông đế.
Để đảm bảo tuyệt đối không sơ hở, họ không thể chơi trò ăn thua ở đây. Cho nên sau bữa ăn tối, cả hai bèn đi luôn.
Khi đến đầm lầy Thiên Trì.
Mọi người nhìn thấy một màn trắng trải rộng ra vô tận.

Làn sương mù dày đặc lãng đãng bồng bềnh, không thể nhìn thấy gì, ngoài màu trắng đục mờ ảo thì không thấy gì khác.
“Ta phải làm gì?”
Ánh mắt Tây đế dừng lại ở Hoa Mãn Nguyệt.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đổ dồn vào Hoa Mãn Nguyệt.
Đông đế và Nam đế thì biết quá rõ.
Họ đã từng đến đầm lầy Thiên Trì.
Chỉ cần đặt chân vào vùng sương trắng mờ đục kia, người ta sẽ bị rơi xuống dưới liên tục, dù cố gắng kiểu gì cũng không thể nào bò lên được.
Hình như có một sức hút rất mạnh không ngừng kéo người ta xuống.
Hồi đó nếu hai người này không thông minh ứng phó thì họ đã bỏ mạng trong làn sương trắng này rồi.
Sau đó nơi này mới có cái tên là “đầm lầy Thiên Trì”.
Họ còn nhớ rất rõ hồi đó có vài trăm nhân vật đủ các đẳng cấp đã chết trong đám sương trắng.
Không có ai có thể giải thích sự bí hiểm nằm trong đó là gì.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn cảnh sắc này, nói cứ nhẹ nhàng như không: “Mọi người cứ ngự kiếm phi hành, ra khỏi vùng sương trắng rồi sẽ bàn bạc bước tiếp theo.”
Đông đế và Nam đế đều ngớ ra.
Vùng sương trắng này chưa phải là cái đích cuối cùng ư?
Khi họ đang ngẫm nghĩ thì giọng nói giá lạnh của Hoa Mãn Nguyệt lại vang lên.
“Các vị hãy cẩn thận, sương trăng có thể gây ra các loại ảo giác, có thể thoát hay không, phụ thuộc vào bản lĩnh của mỗi người.”
Ngay Hoa Mãn Nguyệt cũng không dám coi thường thứ sương trắng này. Nó không chỉ gây ra ảo giác cho người ta.
Mà còn khiến tâm tính người ta bất ổn, hành động trở nên rối loạn, rồ dại.
Tâm tính bất ổn thì rất dễ tẩu hỏa nhập ma, trở nên hết sức điên cuồng.
Cả đoàn người nhanh chóng phi hành vào vùng sương trắng.
Ai ai cũng cố tĩnh tâm, bảo vệ thiên linh của mình.
Xuyên không phi hành vào vùng sương trắng.
Vừa tiến vào vùng sương trắng, Diệp Khuynh Thành đã có cảm nhận rằng thực ra nó hơi giống với chướng khí ở thế giới phàm trần.
Chỉ cần là người có ý niệm mạnh mẽ, muốn đi xuyên qua đây cũng chẳng phải việc quá khó khăn.
Nhưng, điều này chỉ là đối với Diệp Khuynh Thành mà thôi.
Khuynh Thành và Lạc Nhi vốn là nhất thể, thứ sương trắng này chính là ba hồn sáu phách của Lạc Nhi rơi xuống năm xưa, cho nên Khuynh Thành cảm thấy chẳng có gì đáng sợ.
Còn với những người khác, thì rành rành là cực kỳ đáng sợ.
Cả đoàn người phi hành một chập.
Tây đế bỗng trợn mắt, rất hung hăng xông vào Hoa Mãn Nguyệt.
“Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!”
Hoa Mãn Nguyệt là người trên thần giới, là anh trai Lạc Nhi, nhưng công lực của anh còn kém xa Lạc Nhi.
Vùng sương trắng này cũng khiến anh ta cảm thấy hơi khó chịu.
Thấy Tây đế xông đến, Hoa Mãn Nguyệt hiểu rằng chắc chắn gã này đã bị sương trắng tác động tâm trí.
Anh vội tăng tốc tránh khỏi ông ta, và lướt nhanh lên phía trước.
Trước lúc xuất phát, Đông đế đem theo bốn người tùy tùng, trong đó có Hư Trúc đã biến đổi khuôn mặt.
Bỗng nhiên, đôi mắt Hư Trúc mở thật to, ánh mắt ngập ngụa tà khí tàn độc.
“Chưởng môn, ha ha ha ha… vị trí chưởng môn là của ta, là của ta! Chờ ta cướp được báu vật trở về, ta sẽ giết sạch các ngươi.
Lão già Thanh Hư, dám coi thường ta, dám mắng ta là đồ ngu!
Ta chịu đựng quá đủ rồi, quá đủ rồi! Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi có tư cách gì mà uốn nắn ta? Đừng tưởng ta không biết bí mật của ngươi! Ha ha ha ha…”
Đang phi hành bên cạnh Hư Trúc, Đông đế và Nam đế đều bỗng mắt sáng lên. Lão đạo sĩ thanh Hư đạo trưởng này có bí mật gì khuất tất nhỉ?
Nếu biết được bí mạt của Thanh Hư thì sau này chẳng lo gì không khống chế nổi lão.
Nếu lấy được Thanh Hư Quán thì thế lực của mình sẽ mạnh hơn hẳn các vị tiên đế kia!
“Hư Trúc, Thanh Hư đạo trưởng có bí mật gì xấu xa à?”
Đông đế phi hành áp sát hư Trúc, khẽ hỏi.

Nam đế thấy thế cũng định tiếp cận Hư Trúc. Thì ông ta bị Đông đế dùng pháp thuật đánh bật ra khi áp đến gần.
Thực ra ai cũng biết Hư Trúc đã hóa trang.
Nhưng không ai thèm vạch trần ra mà thôi.
Nam đế tập trung nội lực vào bàn tay rồi tạt một chưởng phá tan vành đai pháp thuật của Đông đế.
Vậy là, thực lực của họ ngang nhau.
Hư Trúc ngoảnh sang nhìn Đông đế bằng ánh mắt oán hận.
“Đừng tưởng, ta không nhận ra ngươi chỉ muốn lợi dụng ta để khoắng báu vật. Ta mang được báu vật về thì ngươi sẽ giết ta diệt khẩu luôn.
Ngươi chớ hão huyền, ngươi đừng hòng làm nổi, khi ta lấy được báu vật rồi ta sẽ giết ngươi trước!”
Bỗng Hư Trúc xuất hiện ảo giác, Đông đế đột nhiên biến thành Thanh Hư đạo trưởng.
“Thanh Hư, ông có tư cách gì mà làm chưởng môn? Sao ông dám… dám…”
Đông đế và Nam đế đều rất căng thẳng nhìn anh ta.
Vừa rồi Nam đế phá ranh giới pháp thuật của Đông đế.
Cả hai đều biết mối nguy của màn sương trắng, cho nên không dám ra tay với nhau ở đây nữa.
“Dám làm sao? Ngươi đã biết những gì rồi?”
Nam đế lập tức vận nội lực mạnh để kiềm chế Đông đế, sau đó ông ta lướt nhanh đến trước mặt Hư Trúc.
“Lại đây, lại đây ta sẽ nói à biết.”
“Được!”
Nam đế rất muốn biết bí mật về Thanh Hư đạo trưởng.
Lão đạo sĩ ấy làm một thế lực mạnh nhất ở thành Bắc đế.
Ngay Trọng Lâu cũng phải nể Thanh Hư ít nhiều! Nếu nắm được Thanh Hư Quán thì quá tốt, sẽ rất thuận lợi để sau này nhất thống tiên giới.
“Nói đi, mau nói đi!”
Nam đế tiến sát Hư Trúc.
Nhưng đôi mắt Hư Trúc chỉ thấy Thanh Hư đạo trưởng chứ không phải Nam đế.
Sư phụ Thanh Hư mặt mũi hung ác đang gào lên mắng Hư Trúc: “Ngươi là đồ ngớ ngẩn, ngươi là đồ ngu! Đồ ngu đồ ngu!”
Mọi uất hận giận dữ, ô nhục của Hư Trúc đều dồn vào bàn tay, anh ta tạt cho “Thanh Hư đạo trưởng: một cái tát kinh hồn.
Trong ánh mắt đầy sát khí bỗng nhiên hiện lên một tia ác độc.
“Vù…”
Một lưỡi dao găm tẩm chất kịch độc cắm phập vào thân mình Nam đế.
“Thanh Hư nhà ngươi chết đi! Nhà ngươi cứ yên tâm, ít lâu nữa ta sẽ giết con đàn bà ấy, bắt nó phải chết theo ngươi.”
Hư Trúc toét miệng cười cực kỳ tàn nhẫn, trong khi Nam đế đang tuôn trào máu đen.
Cảnh tượng tuyệt đẹp dị thường.
“Ngươi… ngươi… là đồ khốn! Ngươi dám đánh lén ta ư?”
Nam đế đùng đùng lên cơn cuồng nộ.
Bất chấp đang bị trọng thương, ông ta cũng phang cho Hư Trúc một chưởng.
Nhưng Hư Trúc dù thộn đến mấy thì vẫn là đại đệ tử của Thanh Hư Quán.
Công lực không hề non yếu.
Nếu không, Thanh U sư thúc đã không sai phái anh ta đi.
Hư Trúc có một ưu điểm là luôn răm rắp vâng lời họ.
Nếu hai ông già Thanh Hư và Thanh U biết rằng Hư Trúc mọi ngày luôn ngoan ngoãn nghe lời như thực ra anh ta luôn suốt đêm ngày nghĩ cách giết hai sư phụ thì chắc hai sư phụ cũng phải rùng mình.
Nhất là Thanh Hư đạo trưởng, Hư Trúc… lại là đứa con riêng của ông ta!
Mọi ngày luôn mồm mắng mỏ Hư Trúc, Hư Trúc rất căm hận ông ta.
Đáng buồn là, ông ta dù ngủ mê cũng không thể ngờ rằng, kẻ mà Hư Trúc hận nhất trên đời lại chính là ông ta!
Thế là Nam đế và Hư Trúc hỗn chiến.
Đông đế đứng bên, ông ta và Nam đế đang tranh giành bí mật của Hư Trúc, cũng bất giác trở nên tẩu hỏa nhập ma.
“Giết, giết, giết… Ta phải giết các người! Ta muốn nhất thống tiên giới!”
Đôi mắt ông ta bỗng tràn ngập tia máu đỏ.
Rồi xông vào đánh Nam đế đang bị thương.
Nam đế cuồng nộ, bất chấp vết thương và cả Đông đế đang xông đến, ông ta truy kích Hư Trúc như hóa rồ.
Thế là Nam đế, Đông đế, Hư Trúc cả ba lao vào tàn sát lẫn nhau.
Còn những người khác không liên quan, thì bỗng cảm thấy có chút quái dị.
Họ đã phi hành lâu như thế mà vẫn chưa nhìn thấy đâu là ranh giới kết thúc của màn sương trắng.
Và, cái cảm giác bức xúc rồ dại này càng lúc càng nặng nề.
“Gay rồi! Nếu chúng ta cứ tiếp tục phi hành thì mọi người sẽ loạn tâm tính hóa điên.”
n Ly, Hồng Loan và Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng có cảm giác khó chịu như thế.
Rồi chẳng ai bảo ai, tất cả đều nhìn về phía Diệp Khuynh Thành.

Khuynh Thành ra hiệu bảo mọi người dừng lại. Cô đứng trên không trung bắt đầu quan sát kỹ màn sương trắng này.
“Các vị hãy tĩnh tâm điều hòa hơi thở, tuyệt đối không bức xúc nóng nảy, kẻo tâm tính sẽ bị tác động rồi cũng phát điên như họ thì gay! Nếu chúng ta không nhanh chóng nghĩ cách đề ra được, thì tất cả sẽ bỏ mạng ở đây mất!”
Sương trắng có vẻ như chẳng có sức tàn phá gì, thế mà lạ khiến người ta cực kỳ kinh hãi.
Khuynh Thành nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Tôi sẽ xuống bên dưới sương trắng xem sao.”
Kim Bằng và Hồng Loan vội nói luôn: “Chúng tối sẽ cùng đi với cô.”
Khuynh Thành nhìn chúng bằng ánh mắt sắc lẹm.
Rất lạnh lùng nói: “Hai người không tin ta à?”
“Không phải thế…”
“Nếu vậy thì cứ nghiêm chỉnh ở lại, chờ ta trở về.”
Trong nháy mắt Diệp Khuynh Thành đã biến mất vào làn sương trắng.
n Ly thấy vậy, đôi mắt cô ta bỗng lóe lên một tia quái dị, và cũng tức khắc tan biến vào màn sương dày đặc.
Nhìn thấy thế Kim Bằng định xuống theo thì bị Hồng Loan kéo lại, nói: “Yên tâm, cô ta không làm hại Diệp Khuynh Thành đâu.”
“Sao ngươi biết? Ta nhận ra rằng n Ly không có vẻ một người tử tế.”
Nhưng Hồng Loan làm ra vẻ rất sành sỏi: “Tình yêu! Ngươi có hiểu tình yêu là gì không? Có nói ra ngươi cũng không hiểu. Một con chim phao câu thối chưa tu thành hình người như ngươi thì hiểu sao nổi?”
Chà chà… cái mặt nó tỏ ra rất hiểu tình yêu!
Kim Bằng rủ cái đầu xuống, mắt thao láo ngước nhìn Hồng Loan.
“Ngươi hiểu à? Ngươi đã yêu bao giờ chưa? Tình yêu là như thế nào? Có ngon hay không?”
Hồng Loan suýt nữa chóng mặt ngã lăn ra.
“Nói đi, sao ngươi lại ngớ ra như thế?”
“Ta… ta đâu có biết tình yêu có ngon hay không? Ta chưa từng ăn!”
Kim Bằng hừ hứ, tỏ vẻ khinh thường Hồng Loan.
“Chưa từng ăn mà ngươi nói cứ như là đã ăn rồi!”
Kim Bằng và Hồng Loan nhìn thẳng vào nhau, rồi cả hai cười một trận rất gian tà.
Sau đó chúng nhảy từng bước từng bước đến lên Trọng Lâu, vẻ mặt chúng rất hiếu kỳ.
“Trọng Lâu?”
Trọng Lâu đang nắm chặt tay Tịch Vân, lo lắng nhìn vào màn sương trắng.
Ông nhìn một thằng bé và một con chim bước lại, bèn hỏi: “Sao rồi?”
“Ông đã ăn tình yêu bao giờ chưa? Có ngon không?”
Trọng Lâu trượt chân, thế là ông ta ngã nhào xuống màn sương trắng. May sao Tịch Vân đã kịp thời tóm được kéo lên.
Chà!
Xem ra, tình yêu chắc phải ngon lắm.
Trọng Lâu vốn rất điềm tĩnh, cũng phải ù tai hoa mắt!
Chờ Trọng Lâu đứng vững trở lại rồi, Hồng Loan mới nhích lại gần áp sát mặt ông ta.
“Trọng Lâu, ông xúc động như thế, chắc tình yêu phải ngon lắm? Hương vị nó ra sao? Phải như thế nào thì mới được ăn nó?”
Trọng Lâu lại một lần nữa bị choáng.
Hồng Loan và Kim Bằng đã xác nhận tình yêu là thứ rất ngon, ngon đến nỗi khiến người ta phát điên!
Vẻ mặt hai đứa cứ như là mặc niệm cho ông ta! Dù ngon thì cũng không cần phải xúc động quá như thế.
“Xem ra chẳng thể ngửi thấy mùi gì ở Trọng Lâu, hễ hỏi thì ông ta lại bị choáng.”
“Thế thì ta đến hỏi Hoa Mãn Nguyệt, chắc chắn anh ta sẽ nói cho ta biết.”
Hoa Mãn Nguyệt vẫn đang bị Tây đế truy đuổi, chạy rông khắp chốn. Thấy hai đứa chạy lại, Hoa Mãn Nguyệt cau mày, hỏi: “Hai ngươi đang rỗi rãi quá à?”
Hồng Loan và Kim Bằng gật đầu thừa nhận là đang rỗi rãi.
“Hoa Mãn Nguyệt đã ăn tình yêu bao giờ chưa? Có phải là rất ngon không? Bọn tôi hỏi Trọng Lâu thì ông ta bị choáng. Còn Hoa Mãn Nguyệt, đã từng ăn chưa? Phải làm gì thì mới được ăn? Bọn tôi cũng muốn ăn!” Kim Bằng và Hồng Loan nói rất nghiêm chỉnh rất thực lòng, nhìn Hoa Mãn Nguyệt.
Hoa Mãn Nguyệt cũng bắt đầu thấy choáng, anh ta đưa tay ra tạt cho Tây đế một chưởng. Cũng may, chưởng lực chưa mạnh lắm, nếu không Tây đế đã đứt rồi!
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Hồng Loan và Kim Bằng chẳng khác gì nhìn ma quỷ, anh lớn tiếng quát lên: “Hai đứa này muốn chết hả? Một đứa con nít, một đứa thì chưa thành hình người, mà đã tơ tưởng đến chuyện yêu đương à?”
“Tơ tưởng đến chuyện yêu đương? Tơ tưởng đến chuyện yêu đương là gì?” Cả hai đứa rất tò mò nhìn Hoa Mãn Nguyệt.
“Tơ tưởng đến chuyện yêu đương mà không hiểu à? Tơ tưởng đến chuyện yêu đương tức là…! Hiểu chưa?”
Cả hai đứa đều lắc đầu tít mù như lắc trống bỏi.
“Không hiểu!”
“Không hiểu, lại còn muốn học người ta yêu đương!”
Hoa Mãn Nguyệt khinh khỉnh nhìn hai đứa. Rồi nói tiếp: “Nhưng, các ngươi có thể thử đi tìm hai con chim mái xem sao, chưa biết chừng chúng nó vì ham các ngươi nặng ký nên ưng các ngươi!”
Vẫn thấy hai đứa ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn mình, anh ta lại bồi thêm: “Tình yêu, cần một con trống và một con mái xốc tới mới được! Chứ hai ngươi thì không thể yêu đương gì!”
Hồng Loan và Kim Bằng rất tò mò, hỏi: “Tại sao chúng tôi không thể mà cứ phải tìm một con mái?”
“Đúng thế, các ngươi cứ nhìn Trọng lâu và Tịch Vân, ta và Lưu Hương, Khuynh Thành và Lam Tố, đều là một nam một nữ đúng không? Các ngươi đã thấy hai nữ hoặc hai nam yêu nhau bao giờ chưa?”
“Tại sao nam và nam hoặc nữ và nữ không thể yêu nhau? Tại sao cứ phải một nam một nữ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận