Tuy trước mặt tôi chàng chưa bao giờ buồn bã thở than hoặc nhắc đến việc phong ấn.
Nhưng tôi biết.
Tôi biết, chàng không vui.
Tôi đoán có lẽ chàng rất muốn hỏi tôi, hỏi tôi rằng tại sao.
Nhưng chàng lại không bao giờ hỏi.
Chàng là thiêng liêng cao cả không thể đụng đến, chàng là vương gia vời vợi cao sang.
Chàng nên lựa chọn chiến đấu chứ không thể cứ ngủ dài triền miên, không thể sống kiểu qua ngày đoạn tháng.
Thế mà, tất cả, lại là do tôi gán cho chàng.
Cho nên tôi rất cắn rứt, rất tự trách mình. Tôi cảm thấy mình không dám đối diện với chàng nữa.
Tôi không xứng đáng, vì tôi căn bản không hiểu gì về chàng.
Cho nên tôi bèn nói với chàng rằng, chàng hãy đưa tôi xuống phàm trần đầu thai chuyển thế, như vậy, họ mới không nhận ra tôi, không phát hiện ra tôi.
Làm thế, hai chúng tôi có thể thật sự gắn bó bên nhau, sau đó có thể sống một cuộc sống đơn giản bình dị ở chốn phàm trần.
Thực ra tôi vẫn đang tìm, đang tìm một người cứng rắn lạnh lùng, chưa từng yêu bao giờ.
Vì tôi biết rằng con người như thế sẽ hoặc là không yêu hoặc là sẽ yêu hết mình không bao giờ từ bỏ.
Cho nên, khi chàng đưa tôi đi đầu thai chuyển thế.
Tôi đã kêu gọi cô đến.
Đến nay, sinh mệnh của tôi đã kết thúc.
Khuynh Thành, tôi mong cô sẽ thay tôi yêu chàng hết lòng.”
Kinh ngạc.
Trầm mặc.
n Ly và Lạc Nhi đều hồi hộp nhìn Khuynh Thành.
“Khuynh Thành! Tôi biết hôm nay tôi rất đường đột, khiến cô rất khó tiếp thu. Nhưng… nhưng tôi không muốn mình chết như thế này, không muốn nhìn thấy chàng buồn rầu.
Khuynh Thành, tôi biết, làm thế này thực không công bằng đối với cô. Nhưng…”
“Đủ rồi đấy! Im mồm đi!”
Lạc Nhi và n Ly đều giật mình sửng sốt.
“Cô đã biết mình sai, thì cô nên sửa chữa lỗi lầm và đi giành lấy, cớ sao cô muốn người khác yêu thay cho cô? Trên đời này rất nhiều thứ có thể làm thay, chỉ riêng tình yêu thì không ai có thể làm thay mình được!
Vậy cô nghe đây: tôi không yêu anh ấy thay cô, Muốn yêu thì cô tự đi mà yêu.”
Sắc mặt Khuynh Thành đầy giận dữ.
Không phải cô không muốn yêu Lam Tố.
Dù Lạc Nhi không nài xin cô, thì cô vẫn không từ bỏ tình yêu, không từ bỏ Lam Tố.
Nhưng lúc này cô đã biết rất rõ, cô gái điên rồi này dám vì Lam Tố mà sẵn dàng khiến mình chết thêm một lần nữa.
Tuy Khuynh Thành cảm thấy cô ta rất ngu muội.
Nhưng cô không thể không khâm phục tình yêu của cô ta dành cho Lam Tố.
Phải yêu ai đó say đắm lắm mới có thể hết lần này đến lần khác không do dự lựa chọn để chết vì trước đó.
Tuy Khuynh Thành không ưa cô gái đang đứng trước mặt cô.
Nhưng cô không thể ích kỷ.
“Khuynh Thành.”
Khuôn mặt trắng nhợt của Lạc Nhi có một nét cười.
“Tôi đã sớm biết tôi không nhìn nhầm cô. Nhưng tất cả đều đã muộn mất rồi, vì tôi chỉ còn một hơi thở cuối cùng.”
“Đừng nói bừa. Vừa nãy cô nói, khi nào tôi luyện hóa xong nguồn sức mạnh ấy thì cô mới chết; tôi mới luyện hóa được nhiều nhất là ba phần mười. Cô không thể chết.”
“Tôi không nói dối cô đâu. Đúng là tôi chỉ còn một hơi thở cuối cùng. Nếu tôi không chết thì tôi sẽ trở thành chướng ngại vật đứng giữa cô và Lam Tố.
Cô biết không, thực ra người mà Lam Tố yêu là cô, luôn luôn là cô; vì cô và tôi vốn không phải là một người.
Chúng ta không có hơi thở giống nhau, ngoại hình cũng không giống nhau.
Cô là sự khác biệt của riêng cô, không liên quan gì đến tôi cả. Chúng ta vốn là hai người. Tuy tôi bấy lâu nay vẫn ẩn nấp trong người cô nhưng người mà Lam Tố giao lưu là cô chứ không phải tôi.
Tuy nhiên, có lẽ đến giờ anh ấy vẫn chưa biết người mà mình thật sự yêu là cô; có lẽ chàng vẫn ngây thơ cho rằng người mà chàng yêu là tôi.
Nhưng tôi biết, người mà chàng yêu chính là cô.
Nam Cung Lạc này không thể thay thế cô gái Diệp Khuynh Thành trọn vẹn.”
Khuynh Thành hơi nhếch mép cười có nét coi thường, cô lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói: “Cô cho rằng tôi sẽ tin cô à? Cô đã hành tôi khốn đốn, coi tôi như con khỉ để đùa, cô tôi vẫn tiếp tục tin cô hay sao?
Nam Cung Lạc, tôi nhắc lại lần nữa: muốn yêu thì cô cứ việc đi mà yêu!”
“Khuynh Thành, cô vẫn không chịu tin tôi ư? Lúc nãy, khi trả lại quả tim trở về thân thể cô, tôi đã suy kiệt toàn bộ tinh lực. Nếu chưa tin, thì cô cứ thử vận khí mà xem có phải cô đã mạnh hơn trước rất nhiều không?
Cô hiện nay ít ra cũng là Kiếm thánh trung cấp trung kỳ rồi. Cô đã có đầy đủ năng lực để lên thần giới tìm Lam Tố.”
Kiếm thánh trung cấp trung kỳ?
Khuynh Thành thật sự không dám tin ở tai mình nữa.
Kiếm thánh trung cấp trung kỳ!
Dù ở trên thần giới thì đây cũng không phải bậc thấp nhất.
Vừa nãy mình quá xúc động nên không cảm thấy thân thể có biến đổi khác lạ.
Bây giờ Lạc Nhi nói thế, Khuynh Thành mới vận khí xem sao.
Quả nhiên toàn thân tràn đầy sức mạnh.
“Khuynh Thành, hãy hứa với tôi rằng cô nhất định sẽ giải trừ phong ấn, cứu Lam Tố. Khi phong ấn được gỡ bỏ thì chàng sẽ biết hết mọi sự thật. Cô phải như bấy lâu nay, tin tưởng sâu sắc vào tình yêu của mình, tin ở Lam Tố. Tôi tin rằng chàng nhất định hiểu rõ.”
Hình hài Lạc Nhi tụ lại bởi các hạt nước bắt đầu tan rã, bắt đầu phần giải…
“Khuynh Thành! Để bù đắp cho cô, tôi sẽ truyền cho cô toàn bộ những thứ tôi đã học được suốt đời. Kể cả điện Lam Lạc này.”
Giọng của Lạc Nhi bồng bềnh tản mát trong không khí, còn thân thể thì đã tan biến không thấy đâu nữa.
Mặt hồ lại khôi phục phẳng lặng như trước.
Chỉ còn lại Khuynh Thành và n Ly đứng ngây người bên hồ.
Bất chợt.
Một làn ánh sáng mạnh chớp qua.
Khi bọn Khuynh Thành mở mắt ra thì tất cả đã đang đứng trong điện Kim Hoa.
Còn Đông đế, Tây đế, Nam đế và cả điện hạ Long tộc và Ma Tôn nữa đều đã trở về địa bàn của mình.
“Thế này là sao? Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Chúng ta đang ở điện Mê Thần kia mà, sao lại trở về đây?”
Đông đế quá ư kinh ngạc.
“Sao tôi lại trở về thế này?”
Tây đế cũng hết sức ngạc nhiên.
Ma Tôn nắm chặt nắm tay. Lúc này ông ta đã ngắm được một thứ thần khí cực tốt thì bỗng nhiên trở về cung điện của mình.
Tức đến nỗi gân xanh cuồn cuộn nổi trên mặt, bàn tay nắm lại rõ chặt.
“Chắc chắn là tại con bé, con bé ấy định một mình ẵm tất cả các báu vật nên nó đã giở cái thủ đoạn này.”
Ông ta lập tức lấy linh châu truyền tin ra thông báo cho những người đã đồng hành đến đầm lầy Thiên Trì.
Ba ngày sau.
Tập trung tạo điện Kim Hoa của Bắc đế. Nếu bọn người ấy không đưa các báu vật ra thì họ sẽ san phẳng thành Bắc Đế!
Kim Bằng và Hồng Loan vừa trở về nhìn thấy điện Kim Hoa, cả hai rất bức xúc bước đến trước mặt Diệp Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành, chuyện là thế nào vậy?”
Khuynh Thành không nói một lời, người nghệt ra như tượng gỗ, hai mắt trống rỗng vô hồn.
n Ly thấy thế bèn kéo hai đứa sang bên, nói: “Để cho cô ấy được yên tĩnh một lát.”
Trọng Lâu và Tịch Vân nhìn thấy Khuynh Thành như vậy, cũng thấy lo lo.
“Khuynh Thành, đã xảy ra chuyện gì phải không?”
Khuynh Thành chẳng buồn ngẩng lên nhìn họ, cô bước đi như một cái máy.
Nếu đúng là cô chỉ bị Lạc Nhi lợi dụng, cô “may áo cưới cho người”, thì có lẽ tâm trạng cô có thể dễ chịu hơn một chút.
Nhưng giờ đây cô lại biết quá rõ cô gái ấy rất yêu Lam Tố.
Hoa Mãn Nguyệt thấy bộ dạng Khuynh Thành như vậy, thì cho rằng vì Khuynh Thành đến điện Lam Lạc và nhớ ra mọi chuyện ngày xưa.
Kim Bằng thấy Hoa Mãn Nguyệt định đuổi theo Khuynh Thành, bèn níu anh ta lại.
“Đừng đuổi theo nữa. Để cô ấy một mình yên tĩnh ngẫm nghĩ, cô ấy sẽ thông suốt ngay.”
Kim Bằng nhìn mọi người, vẻ mặt nó rất khó hiểu. Nói: “Liệu đã nghĩ ra chưa?”
Hoa Mãn Nguyệt nghĩ một lát rồi nói: “Tình yêu. Dư vị sau khi cô ấy ăn tình yêu.”
Kim Bằng rùng mình, than thở: “Xem ra tình yêu không phải là thứ ngon lắm. Ăn vào rồi lại biến thành ngớ ngẩn! Có lẽ tôi chẳng cần ăn nó làm gì.”
Hồng Loan bèn bước đến vỗ lên vai Kim Bằng: “Chim phao câu thối à! Sống, cần phải chịu đựng nổi những vấp váp. Không có sóng to gió lớn thì có gọi là cuộc sống được không? Ngươi đừng làm hỏng hình ảnh của mình trong tâm trí ta!
Ngươi còn phải phát triển thế hệ sau cho tộc Kim Bằng kia mà!
Phải ăn tình yêu, và cũng phải đi tìm Kim Bằng mái!”
Kim Bằng hứ hứ, rồi nói: “Cứ gì phải đi tìm Kim Bằng? Các chủng tộc khác vẫn có thể! Miễn là thân thể nó có dòng máu của tộc Kim Bằng ta đây là được.”
Hồng Loan với bộ dạng cứ như bố người ta, dạy bảo rất cặn kẽ: “Kìa! Thật không ngờ, sao ngươi cứ chẳng chịu hiểu gì cả? Huyết thống là gì? Thuần chủng là gì? Nếu loạn xị bát nháo như thế rồi sinh ra, có gọi là Kim Bằng được không?”
“Biến dị, có gì là gở? Ngươi cứ nhìn gã biến dị Mặc Tra lợi hại ra sao thì biết.”
“Thôi đi! Đó gọi là tạp chủng!”
…
Chết mất thôi!
Hồng Loan ngày càng xấu xa.
“Tuy nhiên cũng nên xem xét lại, tại sao con chim phao câu thối nhà ngươi chẳng có tên riêng?”
Về điều này chính Kim Bằng cũng rất buồn.
Đúng thế, tại sao mình lại không có tên?
Trước khi Diệp Khuynh Thành đặt cho nó cái tên “con chim phao câu thối”, thì nó là Kim Bằng.
Kim Bằng suy nghĩ rất chi là nghiêm túc: “Ngươi nói đúng, ta phải tự đặt tên ình mới được. Phải lấy một cái tên rất kêu, rất đẹp.”
“Khuynh Thành đã từng nói là… bụi đời huynh! Tên này rất kêu! Hay là gọi ngươi là bụi đời đệ?”
“Thế thì không có bản sắc riêng. Như ta đây một mỹ nam siêu cấp vô địch, trẻ trung hiên ngang phong độ, tài năng rạng rỡ, đẹp đến nỗi cánh đàn ông đều phát ghen, đàn bà thì ngưỡng mộ, đâu có thể lấy một cái tên tầm tầm không có gì đặc sắc? Chi bằng hãy gọi ta là “Ông Bố Tôi” đi!
“Ông Bố Tôi, Ông Bố Tôi.” Hồng Loan nhắc đi nhắc lại mấy lần, cảm thấy rất dễ bị nói nhịu, và, có phần quen quen… hình như mình đã nghe thấy ở đâu đó rồi.
Bỗng nhiên.
Hồng Loan gào ré lên: “Con chim phao câu thối, ngươi chơi khăm ta! Ta là bố ngươi thì có! Đứng lại, chớ chạy…”
Rất nhanh chóng.
Điện Kim Hoa bị hai đứa quậy phá lộn tùng phèo một chập.
Trọng Lâu và Tịch Vân đứng bên, lặng người mặc niệm cho những thứ bị hai gã Kim Bằng và Hồng Loan chà đạp thê thảm.
Bầu không khí nặng nề lúc này được hai gã làm cho dịu đi trong chốc lát.
Chỉ có n Ly lặng thinh, âm thầm bước ra ngoài.
n Ly đang không biết giờ đây mình nên làm gì.
Ngăn cản Diệp Khuynh Thành lên thần giới hay dứt khoát giúp cô ta luôn?
Thế rồi… n Ly bước đến cửa phòng Khuynh Thành từ lúc nào không biết.
Do dự một lát, cuối cùng cô cũng mạnh dạn gõ cửa phòng Khuynh Thành.
Màn đêm.
Lặng lẽ buông xuống.
Vầng trăng bình thản bò lên ngọn cây.
Tịch Vân bưng vài món bánh trái, gõ cửa phòng Khuynh Thành.
“Khuynh Thành mở cửa!”
“Tôi không ăn, chẳng thiết ăn.”
“Khuynh Thành, không phải tôi bảo cô ăn, cô cứ mở cửa ra đã, được không? Tôi muốn nói mấy câu.”
Lúc ban ngày.
Trước mặt đông đảo mọi người, Tịch Vân không tiện nói.
Vốn nghĩ là cứ để cho Khuynh Thành ngồi một mình yên tĩnh thì hơn, nào ngờ đến bữa cơm tối cô cũng chẳng thiết ra ăn.
Người khác không nhận ra.
Chứ Tịch Vân thì hiểu cả.
“Kẹt…”, một tiếng cửa đã mở.
Trên mặt Khuynh Thành vẫn còn hai vệt nước mắt. Tuy cô đã lau khô những hàng lệ giàn giụa nhưng con mắt tinh tường của Tịch Vân vẫn nhận ra.
“Khuynh Thành! Tôi không biết lúc ở điện Mê Thần đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đôi mắt cô tôi biết, cô rất đau xót, rất buồn. Có phải là chuyện liên quan đến Lam Tố không?”
Thời gian Tịch Vân ở bên Diệp Khuynh Thành chưa nhiều nhưng cũng đã hiểu rất rõ tính cách của cô gái này.
Chỉ khi nào xảy ra chuyện tổn thương đến những người mà Khuynh Thành quan tâm, thì cô mới băn khoăn trăn trở như vậy.
Ánh mắt Khuynh Thành lúc này không có nét giận dữ.
Mà chỉ có nét bi thương tuyệt vọng. Trên đời này, người có thể khiến cô phải buồn rầu đến thế, có lẽ chỉ có Lam Tố.
“Khuynh Thành, dù cô đã nhìn thấy gì, đã nghe thấy gì, thì điều quan trọng nhất vẫn là cô phải nhớ kỹ: không được làm trái ý nghuyện của lòng mình. Nếu không, chắc chắn cô sẽ phải tiếc nuối suốt đời.”
Tịch Vân đặt các món bánh trái xuống bên Khuynh Thành, nhìn cô, hít thật sâu một hơi, rồi nói: “Cô nên nghỉ ngơi cho tốt, rồi ngẫm nghĩ, tự hỏi lòng mình xem sao. Tôi không làm phiền nữa nhé.”
Khuynh Thành thẫn thờ nhìn Tịch Vân đi ra.
Ngẫm nghĩ, và tự hỏi lòng mình.
Cô đâu còn tâm trí nào?
Cô thậm chí cảm thấy mình không phải là mình nữa rồi.
Cô là người thế thân cho Lạc Nhi. Thật sự là một người thế thân hoàn toàn thuộc về cô ta.
Cô ta nói cô ta đã chết rồi, cô ta đã không còn liên quan gì đến thân thể của cô nữa.
Nhưng, không phải, không phải thế.
Nguồn sức mạnh mà Khuynh Thành có, là của cô ta, cái xuyến không gian mà Khuynh Thành đeo cũng là của cô ta.
Thậm chí chàng trai mà Khuynh Thành yêu cũng là của cô ta.
Khuynh Thành bỗng cảm thấy mình thật đáng thương.
Dù cô đã nỗ lực ra sao, dù cô đã hiến dâng, hi sinh nhiều đến đâu, rốt cuộc cô vẫn không thể thoát khỏi Lạc Nhi.
Cô ta muốn Khuynh Thành phải yêu Lam Tố thay cô ta, cho nên cô ta đã gán tất cả mọi thứ của mình cho Khuynh Thành, hoàn toàn triệt để biến cô thành người thế thân ình.
Vào thời khắc ấy, Khuynh Thành cảm thấy mình rất hận Lạc Nhi.
Nhưng hễ nghĩ rằng cô ta đã không tiếc thân, đã dám chết hai lần vì Lam Tố, thì Khuynh Thành lại cảm thấy một nỗi day dứt không rõ nguồn cơn.
Một cô gái có thể quên thân mình vì tình yêu, thì Khuynh Thành có thể trách cô ta điều gì đây?
Cô ta thậm chí có thể vun vào cho Khuynh Thành để cô dễ dàng gắn bó với Lam Tố càng tốt đẹp hơn.
Lạc Nhi đã không tiếc sinh mạng của mình để nâng cao công lực cho Khuynh Thành.
Vào thời khắc ấy Khuynh Thành cảm thấy Lạc Nhi thực vĩ đại.
Khuynh Thành trăn trở giằng xé mớ mâu thuẫn này, không sao có thể dứt ra được.
Cô không biết mình nên đối diện với Lam Tố như thế nào.
Sẽ lấy danh nghĩa Diệp Khuynh Thành hay danh nghĩa Lạc Nhi để gặp gỡ Lam Tố?
Khuynh Thành đã từng kiên định biết bao.
Nhưng lúc này cô lại như con thuyền không bến.
“Lam Tố… Lam Tố…”
Cô nhắc đi nhắc lại mãi cái tên này.
Thực ra không phải là không biết nên đối diện với Lam Tố ra sao.
Mà là vì Khuynh Thành sợ, sợ chàng trai ấy nói rằng xưa nay anh ấy chưa bao giờ yêu cô, mà là yêu cô cái có tên Nam Cung Lạc.
Nghĩ đến đấy Khuynh Thành lại cảm thấy mình quá ích kỷ.
Nam Cung Lạc đã hy sinh cho Lam Tố rất nhiều, cô ấy được chàng yêu là lẽ đương nhiên.
Nhưng Khuynh Thành lại rất không thuyết phục nổi bản thân, vì cô cũng đã hy sinh vì chàng đâu có ít?
Nên thế nào đây? Nên làm gì bây giờ?
Khuynh Thành cảm thấy nhức đầu ghê gớm.
Chơi vơi, mất phương hướng chưa từng có.
Những tiếng nói trái chiều đang tranh luận trong đáy lòng cô.
n Ly bước vào, đứng trước mặt Khuynh Thành từ lúc nào không biết.
n Ly đã nghĩ ngợi rất lâu rồi mới gõ cửa bước vào phòng Khuynh Thành.
“Khuynh Thành…”
n Ly mím môi. Tuy rất không muốn thế này, nhưng rốt cuộc cô vẫn nói ra: “Khuynh Thành, hãy lên thần giới tìm vương gia đi!
Chẳng giấu gì cô, cô từng nói rất đúng: tôi thích vương gia. Tôi thậm chí từng nghĩ rằng, nay Lạc Nhi đã chết thật rồi, nếu cô vì thế mà không quan tâm đến vương gia nữa, hoặc cô cũng chết nốt… thì tôi sẽ được vĩnh viễn ở bên vương gia.
Tuy thân phận tôi bé mọn, tôi cũng biết mình không xứng với vương gia nhưng tôi tin rằng… tin rằng mình có thể cảm hóa ngài.
Tôi tin rằng sẽ có một ngày nào đó ngài sẽ phát hiện ra sự tồn tại của tôi, nhận ra điểm tốt của tôi.
Tôi tin sẽ có ngày vương gia nhất định sẽ yêu tôi.
Nhưng, sau khi đã suy nghĩ rất kỹ, sau khi không ngừng đau khổ dằn vặt, tôi cảm thấy mình không được phép ích kỷ như thế.
Khuynh Thành, tôi biết hiện giờ cô đang rất đau khổ, tâm trí rối bời.
Tuy nhiên tôi có thể nói rõ với cô rằng.
Lạc Nhi đã nói rất đúng: cô vẫn là cô, người mà vương gia tiếp xúc, người mà vương gia đã yêu, cũng là cô.
Tuy bấy lâu nay ngài vẫn cho rằng Khuynh Thành là Lạc Nhi chuyển thế, nhưng cô và Lạc Nhi là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Cô nên tin ở bản thân, giống như tôi vừa nãy vào đây, phải nhắc nhở mình hãy tự tin và kiên trì.”
Khuynh Thành gượng cười chua chát đắng cay.
Tự tin và kiên trì? Bây giờ cô có thể làm nổi như thế không?
Khi nhìn các cảnh tượng Lam Tố và Lạc Nhi đằm thắm bên nhau, Khuynh Thành đã thấy mình không còn chút tự tin và kiên trì gì nữa.
Thậm chí cô không hiểu Lạc Nhi có dụng ý gì.
Nếu đúng như cô ta nói, thì tại sao cô ta phải cho cô xem những cảnh tượng cô ta và Lam Tố đằm thắm ân ái bên nhau?
Có phải cô ta muốn khoe khoang Lam Tố đã từng yêu cô ta như thế nào không?
Hay là, cô ta muốn nói với Khuynh Thành rằng, dù cô và Lam Tố gắn bó, thì người mà Lam Tố yêu nhất vẫn là cô ta?
Khuynh Thành rơi vào trạng thái bế tắc rối bời vô tận.