Hồng Loan cũng lập tức hiểu ra, cả hai đứa vội cấp tốc đuổi theo n Ly.
“n Ly, cô lừa chúng tôi! Mau nói cho chúng tôi biết tình yêu có ngon hay không?”
Thấy Hồng Loan và Kim Bằng đuổi theo phía sau, sắc mặt n Ly lại buồn bã.
“Có ngon hay không, sau này các ngươi gặp người mà các ngươi thích, rồi yêu họ, thì sẽ biết.”
“Yêu, rồi sẽ biết?”
Thế là ý gì? Như thế nào mới gọi là yêu?
“Thôi, ra đi, ra đi! Ta còn phải điều trị vết thương cho họ.”
n Ly đã đi đến phòng nghỉ của Hồng Y và mọi người.
Vân Nhi đang ngồi ở đầu giường Hồng Y, thấy n Ly bước vào nó vội hỏi ngay.
“Chị n Ly, chị Khuynh Thành thế nào rồi ạ?”
“Cô ấy rất ổn, em đừng quá lo lắng.”
n Ly xoa đầu Vân Nhi, mỉm cười với nó.
Con bé này rất giống Diệp Khuynh Thành, tính tình cũng hết sức cứng cỏi.
“Vân Nhi, Khuynh Thành đã không vấn đề gì nữa. Em cứ mở mắt ra đi!”
“Không! Em đã hứa với chị Khuynh Thành rồi, chị ấy chưa bảo em mở mắt thì em sẽ không mở mắt.”
“Vân Nhi à, chỉ là lúc ấy gấp gáp quá, nên chị Khuynh Thành thuận miệng nói vậy thôi.”
“Không! Chị Khuynh Thành nói gì, Vân Nhi đều nhớ rất rõ. Trừ phi... chính chị ấy bảo em hãy mở mắt ra.
Nếu không, Vân Nhi đã hứa với chị ấy rồi thì nhất định sẽ làm.”
n Ly cũng hết cách. Con bé này... nếu mai kia trưởng thành rồi gặp một anh chàng mà nó thích thì chắc chắn nó sẽ theo đuổi đến cùng trời cuối đất!”
“Vân Nhi...”
Hồng Y bỗng đưa tay ra kéo n Ly. Khuôn mặt nhợt nhạt của bà có một nét cười đau khổ.
“n Ly cứ kệ nó! Tôi đã bảo nó không biết bao nhiêu lần mà nó cũng chẳng nghe.”
Vân Nhi cũng chẳng bảo sao, nó lùi sang một bên cứ như là không nghe thấy gì cả.
Bộ dạng và lời nói của nó không hề giống đứa trẻ mới lên năm tuổi.
“Mẹ cháu, nếu bình phục hoàn toàn, có lẽ phải mất vài năm nữa.”
“Phải chờ lâu như thế ư?”
Nó nghĩ ngợi một lát, rồi lại nói: “Chị n Ly có thể nhanh chóng chữa ẹ em được không? Em lo chị Khuynh Thành tỉnh lại, nhìn thấy mẹ em như thế này chị ấy sẽ rất buồn.”
n Ly cố gượng cười. Nhanh chóng thế ư? Nếu không gặp Khuynh Thành.
Thì họ đã chết cả rồi.
Ở trên tiên giới, căn bản không có ai có thể cứu được họ.
Trừ phi, cũng có người giống như Diệp Khuynh Thành, có thể dồn một nửa nội lực tiếp sức cho họ.
Một nửa nội lực!
Phải tu hành hàng vạn năm thậm chí vài triệu năm! Nếu không phải là người thân của mình thì ai muốn giúp?
“Vân Nhi, cô nương n Ly đã gắng hết sức rồi, con đừng quậy nữa.”
n Ly mỉm cười, nói: “Nó cũng vì quan tâm đến Khuynh Thành mà!”
Có điều, Vân Nhi vẫn chưa biết cha nó không còn nữa.
Không rõ sau khi nó biết sự thật này rồi nó sẽ thế nào.
n Ly và Hồng Y nói với nó rằng Diệp Chấn Thiên, Diệp Bái và Diệp Thành đang ở bên nhau, họ đều bị thương khá nặng, cho nên hiện giờ không ai được làm phiền họ.
Nhìn con bé rất cứng cỏi này, n Ly hít một hơi thật sâu. Không biết mai kia nên nói với nó như thế nào đây.
Châm cứu xong cho Hồng Y, n Ly xoa đầu Vân Nhi, nói: “Chị phải ra ngoài. Nếu muốn ăn gì em cứ nói với a hoàn đứng ngoài cửa là được.”
“Vân Nhi hiểu rồi.”
Màn đêm buông xuống.
Trên bầu trời sâu thẳm, không trăng.
Chỉ thấy lác đác những ngôi sao trên đó đang nhấp nháy những tia sáng rực rỡ đẹp mắt.
Đại quân đen ngòm đang rục rịch, sẵn sàng.
Chờ hiệu lệnh của tướng quân ban ra.
Sau đó sẽ tiến thẳng vào thành Bắc Đế.
Nam đế, Tây đế và Long Dương đưa mắt cho nhau, hô lên: “Tấn công!”
Rất nhanh chóng, đại quân đen ngòm rầm rập bước đi, bụi cuốn tung bay, nhằm thẳng hướng thành Bắc Đế.
Quân đội của Đông đế nhận được tin. Tướng quân chỉ huy tên là Triệu Yên ngồi chễm chệ trên lưng bạch hổ, ông ta đưa tay ra hiệu, đám quân sĩ cưỡi liệt hổ[1] cấp tốc phi ngay về hướng thành Bắc Đế.
[1] Hổ dữ
“Bẩm báo!!! Triệu Yên đã dẫn quân đánh vào biên cương thành Bắc Đế!”
“Bẩm báo!!! Nam đế, Tây đế và điện hạ Long Dương của Long tộc đã dẫn quân vượt qua biên cương thành Bắc Đế!”
Thành Bắc Đế tuy có hai mươi vạn quân.
Nhưng nếu so với thế lực bốn phương thì chỉ như một sợi lông so với chín con bò, chẳng thấm vào đâu.
Trọng Lâu cố nhiên không dám phân tán dàn trải lực lượng. Làm thế, chỉ có thể là càng chết sớm hơn.
Cho nên ông triệu tập toàn quân trở về thành Bắc Đế. Chờ quân địch tiến vào thành rồi, sẽ tàn sát một trận cuối cùng, duy nhất.
Dù thành Bắc Đế sẽ mất thì ông cũng giáng cho quân địch một đòn khủng khiếp không thể lường nổi.
Tuyệt đối không để chúng hưởng thụ một chút lợi lộc nào.
Đây là cuộc chém giết chí tử quyết liệt nhất.
Không sợ hy sinh chính mình, nhất định phải hủy diệt quyết tâm của đối phương.
Hồng Loan và Kim Bằng đứng trên đại điện, sắc mặt chúng nặng nề chưa từng có.
Cho đến lúc này chúng mới cảm nhận nguy cơ mà Trọng Lâu phải đối mặt cùng lòng quyết tử quyết chiến của ông.
Tịch Vân thì vẫn như mọi ngày, điềm tĩnh hiền hòa ngồi bên Trọng Lâu, vẻ mặt Tịch Vân vẫn có nét cười nhẹ nhàng, rất bình thản không hề nao núng.
Thể hiện lòng tin và sự ủng hộ tuyệt đối với người chồng.
Dù là sống, hay chết, cũng thế.
Tịch Vân đều không mảy may ai oán.
Tịch Vân luôn lựa chọn đứng bên Trọng Lâu, là lẽ đương nhiên khỏi phải bàn.
Ông sống, bà sẽ sống.
Ông chết, bà sẽ chết.
Cho nên không có gì phải đau khổ.
Cũng không có gì phải đắn đo băn khoăn cả.
Đó là sự bình tĩnh tuyệt đối khi người ta yêu nhau hết mình, đó là tình cảm thề chết cũng ở bên nhau, chỉ hai người biết là đủ, không cần dùng lời nói để tỏ bày.
n Ly nhìn vợ chồng họ ngồi trên đại điện, rồi cô lẳng lặng quay người bước đi.
Việc n Ly cần làm là bảo vệ Diệp Khuynh Thành thật tốt, bảo vệ sự an toàn cho người nhà Khuynh Thành.
n Ly cũng từng nghĩ sẽ đưa thẳng Khuynh Thành lên thần giới.
Nhưng cô lại biết rất rõ, thần giới chưa chắc đã an toàn hơn tiên giới. Ở tiên giới, họ còn có tia hy vọng để sống sót.
Chứ lên thần giới thì sẽ phải đối mặt với kẻ địch còn ghê gớm hơn. Như thế sẽ là thật sự rơi vào vực sâu địa ngục vô tận, vạn kiếp không thể ngóc đầu, không sao ngoi lên được.
Trọng Lâu rời ghế, đứng lên nói: “Truyền lệnh của ta: toàn thể quân sĩ hãy phấn chấn lên! Đêm nay chúng ta sẽ hành động một phen thật dũng mãnh, đánh cho lũ sài lang hổ báo một trận tan tành mây khói!”
Tuy Trọng Lâu cũng biết xác suất đánh thắng không lớn.
Nhưng, không thể đánh mất sĩ khí ba quân.
Một khi sĩ khí đã chẳng còn thì khả năng thất bại sẽ càng lớn.
“Đã có Trọng Lâu ở đây thì bọn chúng chớ hòng đụng đến thành Bắc Đế này!
Tiên đế này sẽ đích thân chỉ huy chiến đấu với các ngươi!”
Các võ tướng bỗng nhận được sự động viên to lớn.
Trong con mắt của họ, Trọng Lâu là chiến thần năm xưa, là Bắc Đế ngày nay.
Trong tâm trí họ, Trọng Lâu luôn là đấng tối cao, cao vời vợi.
Huống chi lại có thêm các cao thủ như Hoa Mãn Nguyệt.
Cho nên họ không coi bọn Nam đế, Tây đế và Long tộc là gì cả.
Cuộc chiến này họ phải thắng, không còn nghi ngờ gì nữa.
Cung Phượng Dương trong thành Đông Đế bị hủy trong một đêm, Tây đế và Bắc đế chạy trốn bị giết, ba mươi hai Kim Cương và bảy mươi hai Sát bỏ mạng thê thảm, bọn họ đều biết rất rõ.
Cho nên, với thực lực của mình đối phó với kẻ địch tấn công, họ có niềm tin tuyệt đối.
Đại quân không ngừng tiến thẳng về thành Bắc Đế.
Trọng Lâu thay chiến bào, đường hoàng ngồi trên lưng kì lân, sắc mặt đầy sát khí, ông lim dim mắt nhìn đối phương.
Ông liên tục tính toán xem quân địch còn cách thành Bắc Đế bao xa. Ánh mắt cực sắc bén.
“Giết!!!”
Không đợi bọn Nam đế, Tây đế và điện hạ Long tộc chấn chỉnh đội ngũ tấn công. Trọng Lâu tức khắc hạ lệnh cho quân sĩ cấp tốc đánh thẳng vào đại quân đối phương đang tiến lại.
Phải đánh cho chúng không kịp trở tay.
Đúng lúc Trọng Lâu ra lệnh thì Long Dương lăng không bay lên, thét gọi: “Trọng Lâu, ngươi hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi!”
Trọng Lâu lạnh lùng “hừ” một tiếng. Đầu hàng?
“Trọng Lâu ta đây dù không làm Tiên đế thì vẫn là Chiến thần ở tiên giới. Đầu hàng ư? Thật nực cười!”
“Chiến thần, chỉ là khi ngươi chưa gặp phải cao thủ mà thôi.
Trọng Lâu nhà ngươi cho rằng mình thật sự là Chiến thần và vĩnh viễn không bao giờ thất bại hay sao?
Ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn, hiện giờ bốn cánh quân của Đông đế, Nam đế, Tây đế và Long tộc ta đây vây đánh ngươi, ngươi vẫn cho rằng mình có thể đánh thắng ư?
Hơn nữa, ta đã nhận được tin mật báo: bọn Hoa Mãn Nguyệt không có mặt ở điện Kim Hoa, Diệp Khuynh Thành thì đang bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh; ngươi muốn thắng trận thì chỉ có thể là thắng trong mơ mà thôi!”
Long Dương lại nhìn hai chục vạn quân một lượt, rồi ha hả cười ngặt nghẽo như điên.
“Các ngươi là một lũ ngu xuẩn, đần độn! Trọng Lâu căn bản không coi các ngươi là gì! Ông ta sẽ đưa các ngươi vào chỗ chết! Thế mà các ngươi vẫn hăng hái bán xác cho ông ta! Quá ngu xuẩn!”
Quân sĩ của Trọng Lâu bỗng xôn xao.
Bọn Hoa Mãn Nguyệt không có mặt ở điện Kim Hoa? Diệp Khuynh Thành bị thương nặng hôn mê bất tỉnh?
Sao chúng ta không nghe nói nhỉ?
Ánh mắt họ đều đổ dồn về Trọng Lâu.
Viên chỉ huy lãnh quân hỏi: “Bẩm Bắc Đế, hắn nói có phải sự thật không?”
“Toàn nói láo cả! Hắn muốn gây rối loạn quân tâm.”
Kim Bằng và Hồng Loan thấy thế bất giác cũng lo lắng.
Nếu Trọng Lâu không kiểm soát được tình thế, sĩ khí rệu rã, thì cuộc chiến này khỏi cần đánh đã thua là cái chắc.
“Đồ khốn khiếp, dám kích động làm rối loạn quân tâm.”
Hồng Loan không nén nổi nữa, nó cấp tốc chạy lên tạt một chưởng về phía Long Dương.
Tám đại trưởng lão của Long tộc nhìn thấy vô cùng kinh hãi, e rằng Hồng Loan không phải người của tiên giới!
Công lực của nó cực kỳ cao cường.
Tám trưởng lão bèn nhất tề nhảy vọt lên, cùng phóng ra tám luồng nội lực che chắn cho Long Dương.
Như thế cũng gượng đỡ được chưởng ấy của Hồng Loan, tuy nhiên Long Dương vẫn bị thương nhẹ.
Hồng Loan nhìn Long Dương, rít lên: “Nếu ngươi lập tức rút quân thì ta sẽ cân nhắc để tha chết cho; nếu không ta sẽ không bận tâm ngươi có phải Long tộc hay không, ta vẫn cứ giết như thường!”
Long tộc, không chỉ có địa vị cao ở tiên giới mà ngay ở thần giới Long tộc cũng rất có vị thế.
“Hừ! Ngươi nói vớ vẩn, chẳng qua là nhằm câu giờ mà thôi. Các ngươi căn bản không thể địch nổi bọn ta.” Long Dương nói, mặt mũi vênh váo bất cần, cực kỳ cuồng ngạo.
Vẻ mặt Hồng Loan không hề biến sắc, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Cuộc chiến này thắng bại ra sao, thâm tâm Hồng Loan hiểu rất rõ.
Nhưng chưa khai chiến, không thể để cho sĩ khí sa sút.
Nó khoanh hai tay trước ngực, ngửa cằm lên, lạnh lùng nhìn Long Dương nói: “Chỉ e nhà ngươi mới là kẻ đang câu giờ! Các anh em chớ mắc lừa hắn! Tất cả xông lên!”
Xét về thể xác, long thể của Long Dương dương nhiên mạnh hơn Hồng Loan.
Nhưng xét về công lực, Long Dương là Kiếm tôn cao cấp hậu kỳ, đương nhiên không thể sánh với Hồng Loan một Kiếm đế trung cấp của thần giới. Tuy nhiên, do bản thể của Long Dương vượt trội, cho nên dù chỉ là Kiếm tôn cao cấp hậu kỳ thì vẫn lợi hại hơn Tiên đế Kiếm tôn cao cấp đại viên mãn.
Xét về binh khí, Long Dương sở hữu tiên khí cực phẩm, đó lại là trường thương[2] mà Long Dương rất có sở trường.
[2] cây thương dài.
Còn Hồng Loan thì khác, nó có rất nhiều binh khí, và tất cả đều là thần khí.
Xét về trình độ cao siêu của công pháp đã tu luyện, thì Long Dương đương nhiên thua xa Hồng Loan.
Có thể nói, dù so sánh kiểu gì thì Long Dương vẫn thua kém.
Nhưng Long Dương lại không nhận ra sự thật ấy, hắn tin chắc mình sẽ ăn đứt.
Tám vị trưởng lão thấy vậy đều rất lo lắng.
“Long Dương hãy cẩn thận, chớ nên khinh địch.”
Đại trưởng lão Long tộc là Long Thịnh linh thức truyền âm nhắc nhở.
Nhưng tất cả đã muộn.
Cuộc chiến đã mở màn, mũi tên trên cung đã lao đi, không thể dừng, không thể khác được.
“Hồng Loan, hôm nay không có Diệp Khuynh Thành, không có bọn Hoa Mãn Nguyệt để mà liên kết, để xem ngươi sẽ huênh hoang ra sao đây? Trước mắt ngươi là đại quân tám chục vạn, Long Dương ta đây muốn xem một mình ngươi có thể làm nên trò trống gì?”
Long Dương nói giọng lạnh tanh, ánh mắt hắn sắc nhọn như có thể xuyên thủng đá vàng, hoàn toàn không cảm thấy mình yếu thế.
Long Dương hung hăng và bất chấp, lao vào đánh Hồng Loan.
Tám vị trưởng lão đều hiểu rõ, cuộc chiến này họ không được phép thua.
Nếu Long Dương mới ra trận đã bị đánh thảm hại thì sĩ khí tất suy sụp.
Cho nên tám trưởng lão đều hết sức chăm chú theo dõi Long Dương, sẵn sàng xông ra trợ giúp kịp thời nếu Long Dương lúng túng, để đánh cho Hồng Loan không kịp trở tay.
Đôi mắt nhạy bén của Kim Bằng đã sớm tia vào tám trưởng lão.
Ánh mắt nó đầy vẻ cao ngạo, khinh bỉ nhìn tám gã này.
Thế mà Long tộc, là thần chú siêu cấp gì gì? Các ngươi làm bẽ mặt thần thú thì có!
May mà các ngươi chưa trở lại yêu giới, nếu thế, ta nhất định sẽ đuổi cổ các ngươi đi!
Nếu tám gã kia dám ra tay, thì Kim Bằng sẽ cấp tốc xông ra xé xác chúng ngay. Ở thế giới của người tu chân, quyền cước của ai nặng ký hơn thì người ấy có quyền phát ngôn.
Tám chục vạn quân, đối phó với hai chục vạn quân.
Con số này... khỏi phải bàn cãi ai thắng ai thua làm gì ệt.
Giọng nói băng giá của Nam đế bỗng vang dội.
“Trọng Lâu! Có can đảm, đương nhiên là đáng khen, nhưng muốn có dã tâm thì không cần có cơ mưu mà còn phải có thực lực nữa!”
Giọng Nam đế choang choang đanh thép, mắt ông ta phóng ra hàn quang. Luồng mắt của hai người gặp nhau, chiến cuộc bùng nổ ngay lập tức.
Trọng Lâu không hơi đâu để nói thừa lời, sát khí cực mạnh của ông tràn ra như thác đổ.
“Giết !!!”
Đại quân tám chục vạn xông vào chém giết.
Đại quân hai chục vạn liều mạng giáng trả. Tuy nhiên, quân của Trọng Lâu dù tinh nhuệ đến mấy cũng không thể lại được với tám chục vạn quân địch.
Bỗng nhiên.
Khi cuộc chiến đang ở cao trào chém giết kinh người.
Thì Thanh Hư đạo trưởng của Thanh Hư Quán và Đông đế lừ lừ xuất hiện. Phía sau họ là hàng ngàn bạch y đệ tử.
Khi Trọng Lâu nhìn thấy bọn Đông đế, ông hiểu rằng đó không phải là viện binh mà là bọn gian tế.
“Thanh Hư! Ta không ngờ ngươi dám...”
“Trọng Lâu! Hiểu thời thế, ấy là tuấn kiệt! Bần đạo cũng chẳng còn cách nào khác!”
Bộ dạng lão ta cứ như Đông đế bị bức bách. Nhưng ai chẳng nhận ra Đông đế đang bị thương nặng.
Quân đội của Đông đế nhìn thấy Đông đế chưa chết, sĩ khí bỗng dâng cao, càng hăng máu chém giết mạnh tay.
Rõ ràng là hai mươi vạn quân của Trọng Lâu chiến đấu rất chật vật. Họ đều đang chờ đợi, mong mỏi bọn Hoa Mãn Nguyệt bất chợt xông đến giải trừ mối nguy cho họ.
Nhưng không thấy đâu.
Các anh em bên quân ta lần lượt ngã gục, máu tươi nhuộm đỏ cả thành Bắc Đế.
Thế mà Hoa Mãn Nguyệt, Diệp Khuynh Thành vẫn chưa xuất hiện.
Hồng Loan và Long Dương giao đấu; Nam đế, Tây đế và Thanh Hư đạo trưởng cũng lao vào cuộc chiến với họ.
Kim Bằng vẫn theo dõi tám đại trưởng lão kia. Nó hiểu rất rõ.
Nam đế, Tây đế và Thanh Hư đạo trưởng dù lợi hại đến đâu cũng không lợi hại bằng tám con thanh long này.
Nếu chúng đồng thời ra tay, chỉ e Hồng Loan sẽ...
Cho nên, không đời nào nó để cho chúng có cơ hội.
Trọng Lâu.
Tuyệt vọng.
Tuyệt vọng vô hạn.
Nhìn quân sĩ của mình không ngớt lần lượt ngã gục.
Trọng Lâu không thể chịu nổi nữa.
Tay vung trường kiếm, cưỡi kỳ lân cấp tốc lao nhanh như bay.
“Giết!!!”
Lưỡi kiếm bổ vào quân địch, trong nháy mắt đã mở ra một con đường máu.
Kiếm khí đi đến đâu, nơi ấy máu thịt bắn tung.
Tam trưởng lão của Long tộc thấy thế bèn lớn tiếng hô lên: “Toàn quân của Long tộc vây đánh !”
Rất nhanh, hai chục vạn quân của Long tộc nhất tề chuyển hướng, vây kín Trọng Lâu tấn công luôn.
Lúc này.
Hai chục vạn quân của Trọng Lâu đã tử thương một nửa.
Cứ đà này thì đại quân hai chục vạn của ông sẽ chẳng còn sót mấy mống.
Vườn Vạn Thú.
Nếu có Vườn Vạn Thú thì vẫn còn khả năng đánh thắng đối phương.
Nhưng Diệp Khuynh Thành vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Ông không thể lấy Vườn Vạn Thú ra.
Lẽ nào ông trời muốn thành Bắc Đế phải diệt vong?
Tịch Vân từ trong điện Kim Hoa từ từ đi ra.
Đã từ rất lâu rất lâu Tịch Vân chưa hề cầm kiếm giết ai, hôm nay bà phải kề vai sát cánh với người chồng thân yêu chiến đấu.
Một tàn ảnh màu trắng chớp lòa, thanh kiếm trong tay không ngớt khua lên.
Máu bắn tung bốn phía.