Hiệp nữ khuynh thành - Tập 2

Mẹ kiếp! Lễ mừng thọ lại còn định bảo vợ người ta đến gảy đàn giúp vui. Nghỉ cho khỏe!
“Cô nói thật là hài hước, còn có thứ gì Tiên đế không dám nhận? Tiên đế anh dũng vô song, không ai sánh nổi; năm xưa ngay Chiến thần cũng chẳng địch nổi, phải bỏ mạng dưới bàn tay Tiên đế! Thế thì, khắp thiên hạ còn có thứ gì mà Tiên đế không dám nhận?”
“Anh đã biết tôi mang đến thứ gì chưa, mà dám khoác lác? Tiên đế không sợ Chiến thần, không có nghĩa là ông ấy không sợ các thứ ở trong vườn Vạn Thú.”
“Trong vườn Vạn Thú, chẳng qua toàn là yêu thú; Tiên đế võ công tuyệt đỉnh, thì mấy con yêu thú ranh con ấy có là gì!”
Cả hai cứ như là đang hát đối, mọi người đang có mặt đều nghe rõ từng từ từng chữ của họ.
Khách sạn này tuy không đông khách.
Nhưng, có mặt ở đây đều là các nhân vật không hề đơn giản.
Ngay các vị đại thần của điện Kim Hoa đang ngồi trên tầng lầu cũng dỏng tai nghe.
“Tôi chỉ e… chỉ e Tiên đế sẽ không tiếp tôi.”
“Ba tháng nữa sẽ đến lễ mừng thọ Tiên đế, lúc đó cô có thể đến; vào dịp toàn thể tiên giới cùng mừng vui, thì chắc chắn Tiên đế sẽ tiếp cô thôi!”
Khuynh Thành từ từ đứng lên, cô cũng không nói là sẽ đến hay không, Hồng Loan vội gọi ta: “Tiểu nhị, thanh toán!”
Sau đó kẻ đi trước người theo sau, cả hai ra khỏi khách sạn.
Chỉ còn lại đám đông, mỗi người một tâm trạng khác nhau.
Hoa Mãn Nguyệt tuy bị “hớ” với Diệp Khuynh Thành nhưng anh ta vẫn rất nhẹ nhõm. Chính anh cũng đang muốn kiếm cớ để chơi khăm Tiên đế một vố.
Mẹ kiếp! Định bắt vợ người ta đến gảy đàn mua vui? Sao ông ta không chết đi cho gọn?
Rất nhanh chóng, cái bí mật không lớn không nhỏ này lan truyền khắp tiên giới.
Có quá nhiều phiên bản, càng lúc càng được thổi phồng.
Người thì nói, có một cô gái từ phàm trần lên, tự xưng là có vườn Vạn Thú, và muốn dâng biếu Tiên đế.
Người thì bảo, có một vị tiên mới phi thăng lên, nói mình là bạn ở phàm trần của Chiến thần Trọng Lâu, hiện đang muốn giúp Trọng Lâu báo thù rửa hận.
Lại có người nói, một cô gái mới phi thăng lên, rất ba hoa khoác lác, dám khiêu chiến với Tiên đế. Đúng là một kẻ chán sống rồi.
Diệp Khuynh Thành nghe biết vậy, không tức giận cũng không phản bác.
Rất hay.
Chỉ lo họ không rêu rao khắp nơi. Chắc chắn chẳng bao lâu nữa Tiên đế sẽ trở thành tiêu điểm của tiên giới.
Một cô gái mặc áo đỏ, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành; một chú bé siêu măng tơ, ngực đeo yếm đỏ.
Rất dễ khiến người ta thoáng nhìn là nhận ra ngay trong đám đông.
Vì thế mà đã đưa đến cho họ rất nhiều rắc rối không đáng có.
Vườn Vạn Thú.
Tiên giới, yêu giới, ma giới, ai mà chẳng muốn có?
Cho nên chẳng mấy chốc, Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan trở thành kẻ địch chung của cả ba giới.
Giết họ, cướp lấy vườn Vạn Thú.
Hồng Loan tiu nghỉu nhìn Diệp Khuynh Thành.
“Chỉ tại cô!”
“Vì ta cũng chẳng còn cách nào khác.”
Cô rất không muốn chỉ đơn giản đưa củ nhân sâm của Huyết Sâm gia gia cho Tiên đế.
Ông ta đã hại Trọng Lâu và Tịch Vân thê thảm, nếu không xử lý ông ta thì mình không thể nguôi hận trong lòng.
Tuy nhiên, hai người ấy hiện giờ chạy trốn mỗi người một ngả, thì rất không hay.
Chỉ cần có cơ hội gặp Tiên đế, thì Khuynh Thành sẽ có cách biến ông ta trở thành kẻ địch chung của cả ba giới.
“Định chạy đi đâu hả? Mau nộp vườn Vạn Thú cho bọn ta!”
Hơn một chục người truy đuổi Khuynh Thành và Hồng Loan đã ba ngày liền.
Trong bọn họ, người có đẳng cấp thấp nhất cũng là cao thủ Kiếm hoàng cao cấp hậu kỳ, thậm chí còn có người là Kiếm tông.
Đẳng cấp trên tiên giới chia làm Kiếm hoàng, Kiếm tông và Kiếm tôn.
Trong mỗi đẳng cấp lại chia thành sơ cấp, trung cấp và cao cấp.
Sơ cấp, trung cấp, cao cấp lại chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.
Diệp Khuynh Thành hiện giờ là Kiếm hoàng sơ cấp sơ kỳ, so với những người trên tiên giới, cô còn kém rất xa.
“Không chạy nữa, ông không chạy nữa!”

Hồng Loan rất buồn bực.
Nó đường đường là một thần thú của thần giới, mà lại để ột đám cháu chắt ở tiên giới truy đuổi dọa đánh!
Thì đụt quá! Nó chưa bao giờ đụt như thế này.
“Không được! Cứ phải chạy đã! Nếu ta không làm cho câu chuyện ầm ĩ xôn xao lên thì Tiên đế đâu có thể tin rằng ta đang có vườn Vạn Thú trong tay?”
Hồng Loan cười nhạt. Nó bỗng đứng lại nhìn về phía trước, ngán ngẩm nói: “Chỉ e lần này cô muốn chạy cũng không chạy nổi nữa.”
Khuynh Thành nhìn về phía Hồng Loan nói. Cả một biển người dày đặc đen ngòm đang đứng chờ hai người.
Nhìn lại phía sau, hơn chục người lúc nãy bây giờ đã biến thành hơn ba chục người.
Bên trái bên phải đều có người đang nhằm họ xông đến.
Ba bề bốn bên vây ráp, đúng là thành đồng vách sắt, có lẽ con ruồi muốn bay ra cũng không thể thoát huống chi chỉ là hai người!
“Vườn Vạn Thú lại có sức hấp dẫn đến thế ư?”
“Ai có được vườn Vạn Thú thì có thể xưng đế trên tiên giới. Dù lên đến thần giới thì cũng chẳng có mấy ai dám đối địch với người ấy. Cô nói xem, vườn Vạn Thú có hấp dẫn không?”
Chà!
“Xem ra khó tránh khỏi cuộc chiến này thật rồi!”
Hồng Loan lại tỏ ra hết sức hưng phấn. Bị một lũ khốn truy đuổi ba ngày liền, nó đã muốn xử lý bọn họ từ lâu.
“Đánh! Đánh chết bọn chúng đi!”
“Ừ thì đánh, nhưng không nên đánh như thế.”
Khuynh Thành đã nghĩ ra một kế sách.
Đối phương quá đông, tuy Hồng Loan là thần thú, dù không chết thì cũng sẽ bị trọng thương.
Cô tung người đứng lên không trung. Áo đỏ phấp phới, tóc dài tung bay.
Sát khí hừng hực tỏa ra từ thân thể Khuynh Thành, ánh mắt cô lạnh buốt nhìn đám người đang không ngớt ngự kiếm lao đến. Họ đã muốn tìm đến cái chết thì đừng trách gì cô.
Một làn sát khí kinh người bỗng bùng phát từ thân thể Khuynh Thành.
Đám người đang ngự kiếm bất giác đều sững sờ.
Đứng xa nhìn, Khuynh Thành với tà áo đỏ tung bay thực chẳng khác gì một làn máu thắm tập hợp lại.
Máu là sự sống của cô.
Vận linh thức quan sát, thấy cô gái này chẳng qua chỉ là một Kiếm hoàng sơ cấp sơ kỳ, sao cô ta có thể có sát khí kinh khủng đến thế?
Còn thằng bé con đứng cạnh cô ta, thì chẳng thể nhận ra công lực của nó.
“Muốn có được vườn Vạn Thú, thì còn phải xem xem các ngươi có đủ tư cách không đã.”
Giọng nói lạnh buốt như băng đông suốt ngàn năm của Khuynh Thành vang lên bên tai họ.
“Mẹ kiếp, đừng lắm lời nữa, mau nộp ra, ông đây thấy vui, ông sẽ tha chết cho ngươi!”
Một gã đơn thương độc mã xông lên trước tiên.
Gã chẳng qua mới chỉ là Kiếm hoàng sơ cấp hậu kỳ, còn lâu mới đủ bản lĩnh để giết được Diệp Khuynh Thành.
Tử Thanh bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, ống tay áo đỏ thắm của Khuynh Thành phất lên.
Gã ấy còn cách Khuynh Thành dăm bảy thước, bỗng ngã gục xuống đất.
Máu không ngớt thấm ra từ cổ gã.
Khiến đám đông hết sức kinh hãi.
Cô gái này chẳng qua chỉ là Kiếm hoàng sơ cấp sơ kỳ, mà chỉ xuất một chiêu đã hạ được một cao thủ Kiếm hoàng sơ cấp hậu kỳ!
Nếu không nhìn thấy máu từ cổ rỉ ra thì không ai biết gã ấy bị cứa đúng yết hầu.
Vết thương rất mảnh, rất nhỏ, đến nỗi máu chỉ có thể từ từ rỉ ra.
Tiên khí! Trong tay cô ta là tiên khí.
Ở trên tiên giới, tiên khí là thứ vô cùng giá trị. Trong tay cô ta cầm, ít ra cũng là tiên khí cực phẩm, nếu không, đâu có thể có uy lực ghê gớm đến thế?
Vườn Vạn Thú, tiên khí cực phẩm.
Tất cả bọn họ bỗng hưng phấn hẳn lên.
Chưa biết trên người cô gái này còn có bao nhiêu bảo bối nữa, chúng ta nhất định phải giết nó!
“Ta đã nói rồi, muốn có được vườn Vạn Thú thì phải chứng tỏ được bản lĩnh; chứ các ngươi…”
Khuynh Thành sắc mặt lạnh tanh, vô cảm, cuồng ngạo nhìn họ, vẻ rất coi thường.

Lúc này, đám người đẳng cấp Kiếm hoàng không ai bảo ai đều lùi lại phía sau một cao thủ đẳng cấp Kiếm tông.
Họ không muốn biến thành tro bụi.
Tuy bọn họ đều khao khát chiếm hữu được vườn Vạn Thú và tiên khí cực phẩm, nhưng rõ ràng là họ không thể có cơ hội đó.
“Xin hỏi quý danh của cô nương là gì?”
Từ phía xa xa có một vị tiên mày trắng, mặc đạo bào, ngự kiếm bay đến.
Đám người đang bủa vây tấn công Diệp Khuynh Thành thấy thế bèn dạt sang hai bên thành một lối đi.
Từ xa, Diệp Khuynh Thành đã cảm thấy một sức ép dữ dội đang tràn đến.
“Diệp Khuynh Thành.”
Cô bình thản nhả ra ba chữ.
“Các ngươi đông thế này mà lại hà hiếp một cô gái mảnh khảnh, thì còn là anh hùng hảo hán gì nữa? Tất cả giải tán đi!”
Giọng của vị đạo trưởng bạch mi không lớn, nhưng từng từ từng chữ rất cứng rắn đanh thép, có sức uy hiếp không cho phép ai được nghi ngờ.
Tuy ai cũng ấm ức không ưng, nhưng tất cả vẫn phải ngoan ngoãn tản đi.
Nhân vật mới đến này là một trong những thế lực lớn nhất tiên giới. Thanh Hư đạo trưởng của Thanh Hư đạo quán.
Ngay Tiên đế ít nhiều cũng phải nể ông ta.
“Đa tạ đạo trưởng đã ra tay giúp đỡ.”
“Nếu cô nương Khuynh Thành không chê, thì tôi mời cô đến Thanh Hư đạo quán của tôi ở tạm ít lâu. Chắc chắn họ không dám tìm đến Thanh Hư đạo quán để gây rắc rối đâu.
Thanh Hư đạo trưởng phong độ bác ái hiền hòa, trông khác hẳn bọn tiểu nhân tầm thường kia.
Khuynh Thành nếu cứ tiếp tục bị bọn họ truy đuổi thì cũng rất phiền hà.
“Vâng, vậy thì tôi xin phiền đạo trưởng.”
“Cô nương Khuynh Thành đừng khách khí. Tôi thấy hình như cô không giống người trên tiên giới này.”
“Tôi đi xuyên không gian lên đây, đương nhiên trông khác với các vị.”
Thanh Hư đạo trưởng cười khà khà, vuốt chòm râu bạc trắng rất dài, nói: “Thảo nào tôi thấy khí chất tỏa ra từ người cô không giống với mọi người. Thì ra là thế.
Còn đây là…”
Thanh Hư đạo trưởng nhìn Hồng Loan. Ông có công lực rất à cũng chưa nhận ra lai lịch của chú bé này.
Kể cũng thật là kỳ lạ. Không được phép coi thường hai người này!
“Đây là con trai tôi, Hồng Loan!”
“Hồng Loan…”
Khóe mép Thanh Hư đạo trưởng hơi giật giật. Đây chẳng phải là tên của thần thú hay sao?
Khuôn mặt dài dài của Thanh Hư đạo trưởng có nét biến đổi. Diệp Khuynh Thành nhìn, hiểu rõ cả. Bèn giải thích: “Nó từ nhỏ đã sùng bái thần thú Hồng Loan, cho nên về sau tôi đặt luôn tên nó Hồng Loan.”
“À… thì ra là thế, thì ra là thế.”
Thanh Hư đạo quán rất bề thế nguy nga, cả thảy gồm bảy mươi hai điện, ba mươi sáu cung.
Nơi đây không hề thua kém điện Kim Hoa của Tiên đế.
“Đến nơi rồi!”
Cả ba người dừng lại trước đạo quán.
Ba chữ đại tự “Thanh Hư quán” xuất hiện trước mặt họ.
Khỏi cần nói gì khác, riêng cổng sơn môn của Thanh Hư đạo quán đã quá đủ để Diệp Khuynh Thành kinh ngạc rồi.
Nó không phải là đá bình thường. Sơn môn này xây cất bằng linh thạch, tuy chưa phải là thứ linh thạch cực phẩm, dù sơn môn này chỉ dùng linh thạch loại thường để xây, cũng phải tốn hàng vạn khối linh thạch.
Đủ thấy sự giàu có của Thanh Hư đạo quán.
“Mời hai vị đi theo tôi.”
Thanh Hư đạo trưởng dường như không cảm thấy sơn môn này có vấn đề gì, nên không giới thiệu câu nào. Ông dẫn khách bước vào.
Hồng Loan vừa đặt chân xuống đất đã véo Khuynh Thành một cái rõ mạnh.
Cô gái vớ vẩn này lại muốn lợi dụng nó.
Con trai? Nó đường đường là một thần thú, sao lại biến thành con trai của cô ta?

Khuynh Thành vội nháy nháy mắt với Hồng Loan.
Hừ!
Nó đâu phải đồ ngốc. Ai chẳng biết là đang diễn kịch? Nếu không, hừ… nếu không thì nó đã nổi khùng rồi.
Kẻ trước người sau, cả hai đi theo Thanh Hư đạo trưởng bước vào Thanh Hư Quán.
Đi hết hơn một ngàn bậc đá, thì thấy một quảng trường cực rộng lớn xuất hiện trước mắt hai người.
Trên quảng trường đang có hàng ngàn đệ tử mặc đồng phục áo bào trắng, cùng búi tóc theo một kiểu giống nhau, tay cầm kiếm y hệt nhau, và đang thể hiện cùng một tư thế.
Khí thế oai hùng, tiếng hô vang động cửu thiên.
“Sư phụ!”
Hai người trẻ tuổi bước lại, vẻ mặt họ tuyệt đối sùng kính.
“Đây là đại đồ đệ của tôi: Hư Trúc; đây là nhị đồ đệ: Hư Hảo. Đây là khách mà sư phụ mời đến: cô nương Diệp Khuynh Thành và con trai cô ấy. Hư Hảo hãy thu xếp, và đưa quý khách đi nghỉ.”
“Vâng, thưa sư phụ.”
Hư Hảo rất cung kính đáp, rồi quay sang trịnh trọng nói với Khuynh Thành và Hồng Loan: “Mời hai vị đi theo tôi!”
Cả ba vừa đi rồi thì Hư Trúc bước đến thưa: “Sư phụ, xưa nay Thanh Hư Quán chúng ta từ trước đến giờ không lưu nữ giới nghỉ lại, mà sư phụ lại…”
Thanh Hư đạo trưởng cười khà khà nhìn Hư Trúc, rồi bước vào chính điện.
Hư Trúc pha trà, bưng đến đưa tận tay sư phụ Thanh Hư đạo trưởng. Sắc mặt anh ta vẫn đầy nghi hoặc.
“Sư phụ?”
“Tính con ra sao, ta biết. Chưa hiểu rõ thì đêm nay con ngủ không ngon giấc.
Con xem, hai người ấy có giống như hai mẹ con không?”
Hư Trúc lắc đầu, nói: “Đệ tử ngu muội, không nhận ra ạ.”
“Hai người này không đơn giản đâu. Cô gái ấy xuất một chiêu đã giết luôn một Kiếm hoàng sơ cấp hậu kỳ; binh khí trong tay cô ta là gì, ai đó không nhận ra chứ ta lẽ nào không biết? Nó đâu phải tiên khí cực phẩm gì gì.
Mà đó là thần khí. Còn đứa bé kia nữa, tuy trông nó xinh xắn đáng mến, nhưng đôi mắt nó lại cực kỳ tinh tường già dặn, e rằng công lực của nó thâm hậu khó lường.
Ngay sư phụ ta đây cũng không thể nhận ra nó thuộc đẳng cấp nào. Nhưng điều quan trọng nhất là, vườn Vạn Thú đang nằm trong tay họ.
Vườn Vạn Thú…”
Hư Trúc kinh hải nhìn Thanh Hư đạo trưởng: “Vườn Vạn Thú từ lâu đã không còn nữa kia mà?”
Trận đại chiến năm xưa giữa Tiên đế và Trọng Lâu trên tiên giới không một ai không biết rõ.
Những tưởng sau khi Trọng Lâu chết thì Tiên đế sẽ đoạt được vườn Vạn Thú, nào ngờ, không hiểu tại sao, sau khi Trọng Lâu chết thì vườn Vạn Thú cũng mất tăm mất tích không biết đã đi đâu.
Tại sao bỗng nhiên nó lại mọc ra?
“Hư Trúc, con ở trong đạo quán này suốt, chưa từng bước ra bên ngoài cho nên đương nhiên không biết. Hiện nay ngoài kia đang xôn xao đồn đại rằng vườn Vạn Thú đang nằm trong tay hai người này. Sư phụ còn nghe nói, trong dịp mừng thọ Tiên đế sắp tới, họ sẽ dâng cho Tiên đế.
Cũng có người bảo họ định hành thích Tiên đế để trả thù cho Trọng Lâu; Trọng Lâu đem vườn Vạn Thú ra làm điều kiện trao đổi để họ giúp ông ta trả thù. Tuy nhiên tất cả cũng chỉ là đồn đại chắp nhặt, không thể hoàn toàn đáng tin.
Nhưng dù sao, vườn Vạn Thú quý giá như thế, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người khác.”
“Ý sư phụ là…”
“Con đừng bắt sư phụ phải nói nhiều nữa!”
“Đồ đệ hiểu rồi. Đồ đệ sẽ đi thu xếp ngay.”
Hư Trúc quay người, sải bước đi ra. Nếu anh ta giúp sư phụ đoạt được vườn Vạn Thú thì chức trưởng môn chắc chắn sẽ thuộc về anh ta chứ còn ai vào đây nữa?
“Chờ đã…”
“Sư phụ còn điều gì dặn dò ạ?”
“Sư phụ cảm thấy hai người này rất không đơn giản đâu. Con hãy đến chỗ sư thúc kiếm lấy một thứ thật tốt. Nhớ, tuyệt đối không được hé lộ gì hết.”
“Đệ tử hiểu rồi ạ.”
Thanh Hư đạo trưởng là một trong những kẻ độc ác nhất trên tiên giới.
Độc dược của ông ta luôn rất hiệu quả, có thể hạ độc từng người hoặc bao nhiêu người cũng được.
Vì thế ông ta còn có biệt danh là Tử thần độc thủ.
Những người mà ông ta đã định giết thì không ai không chết.
Dù người ấy là cao thủ Kiếm hoàng hay Kiếm tông, thậm chí là Kiếm tôn.
Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan được Hư Hảo bố trí tạm trú ở cung Tĩnh U – một trong ba mươi sáu cung.
Cung Tĩnh U lại chia làm sáu mươi tư phòng.
Đông tây nam bắc mỗi hướng mười sáu phòng.
Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan ở phòng khách chính thuộc khu nam.
Bất cứ chỗ nào cũng đều toát lên sự hùng vĩ và xa xỉ của Thanh Hư đạo quán.
Có lẽ điện Kim Hoa của Tiên đế cũng chỉ sang trọng đến thế này là cùng!
Hoặc là chưa chắc đã bằng Thanh Hư đạo quán. Cho nên cũng chẳng lấy làm lạ khi phải nói rằng, các cao thủ ở đó đều tản đi bốn phương.
Muốn đối đầu với Thanh Hư đạo quán thì điện Kim Hoa cần phải có thực lực.
“Thanh Hư đạo trưởng này thực không đơn giản đâu!”

Hồng Loan “hừ” một tiếng lạnh lùng. Đâu chỉ dùng ba chữ “không đơn giản” để hình dung về họ?
Họ rõ ràng là hàng đầu trên tiên giới.
“Tôi nghĩ, ông ta đang nhắm vào vườn Vạn Thú của cô đấy!”
Hồng Loan cầm một thứ quả lên ăn, nhẩn nha nói.
“Dù sao chúng ta cứ nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Cả hai vừa nói dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Cô nương Khuynh Thành, tôi là Hư Trúc, tôi mang đến ít điểm tâm và nước trà cho cô đây!”
Khuynh Thành đứng dậy bước ra mở cửa.
“Phiền đạo trưởng Hư Trúc quá!”
“Có gì đâu, bổn phận chúng tôi phải làm mà!”
Hư Trúc rất nhiệt tình bưng trà và bánh vào đặt sang bên, rồi rót trà đưa mời Khuynh Thành, nói: “Cô nương Khuynh Thành nhấp thử đi! Đây là trà nổi tiếng nhất của Thanh Hư đạo quán chúng tôi!
Mọi ngày, người bình thường đâu được uống? Ngay bản thân tôi cũng thế, khi nào sư phụ cao hứng thì tôi mới xin được một chén.”
“Thế ư?”
Khuynh Thành tỉnh táo thận trọng quan sát chén trà trong tay Hư Trúc.
“Vâng, tôi hiểu rằng Thanh Hư đạo trưởng rất coi trọng hai mẹ con chúng tôi. Hư Trúc tiên sinh đã rất mê thứ trà này thì chi bằng tôi mượn chén trà này… để thể hiện tấc lòng. Xin mời đạo trưởng Hư Trúc!”
Nét cười của Hư Trúc bỗng cứng lại, nói: “Thế này thì không tiện. Đây là tấm lòng của sư phụ tôi, nếu cô nương Khuynh Thành không uống, thì tôi trở về sẽ rất khó ăn khó nói với sư phụ.”
“Tiên sinh không muốn uống hay là không dám uống?”
Ánh mắt Khuynh Thành lạnh tanh không gợn chút sợ hãi, và còn pha nét cười kỳ dị nữa.
“Sao cô nương Khuynh Thành lại nói thế? Chẳng lẽ cô nương sợ Thanh Hư đạo quán chúng tôi hại cô hay sao?”
Nói rồi anh ta rút trong người ra một cây kim bằng bạc nhúng vào chén trà để thử. Rồi cười nói: “Bây giờ cô nương Khuynh Thành đã yên tâm rồi chứ?”
Khuynh Thành thầm cười khẩy.
Định chơi trò hạ độc ta ư? Ngươi chưa đủ tầm!
Kiếp trước, cô là một cao thủ về sử dụng chất độc. Sau vụ việc Diệp Chấn Thiên bị trúng độc của tiên giới, cô càng thêm chuyên tâm nghiên cứu độc dược. Một trăm năm qua, ngoài luyện công ra, cô chỉ nghiên cứu độc dược.
Hồng Loan cũng từng giúp Khuynh Thành không ít, nó đã đi khắp nơi sưu tầm các công thức bí truyền điều chế thuốc độc.
Khuynh Thành nhếch mép cười mỉm, rất lịch sự kính trọng đón lấy chén trà của Hư Trúc rồi một hơi uống cạn.
Mặt Hư Trúc lộ rõ nét cười thâm hiểm. Đa nghi, rồi sao nữa? Kim bạc đâu có thể thử để nhận ra mọi thứ chất độc, ví dụ chất độc mà cô ta vừa uống vào.
Gã lại rót một chén đưa cho Hồng Loan.
“Tôi không thích uống trà.”
“Thế thì cậu ăn các món điểm tâm đi!”
Hư Trúc đưa cho Hồng Loan một cái bánh. Hồng Loan không khách khí gì hết, cầm lấy ăn luôn.
Hư Trúc nhìn thấy cả hai cùng ăn rồi, gã nói quấy quá vài câu, sau đó yên tâm lui ra.
Hư Trúc vừa đi khỏi thì Khuynh Thành lập tức nói luôn: “Mau dùng nội lực ép các thứ vừa ăn cho ra bằng hết đi!”
“Sao thết?”
“Có độc!”
“Có độc? Sao cô không nói sớm?”
Hồng Loan gần như nhảy dựng lên, nó không dám chậm trễ, vội dùng nội lực ép chất độc ra.
Khuynh Thành cũng không nói thêm gì nữa, cấp tốc vận khí thải chất độc.
Sau khi giải quyết xong xuôi, cô vội lấy một viên kim đan ra đưa cho Hồng Loan.
“Mau nuốt đi!”
“Tôi phục cô thật rồi, đã biết có độc mà vẫn ăn.”
“Chính vì biết là có độc nên mới ăn vào!”
“Tâm thần à?”
Hồng Loan rất bực mình ngồi sang một bên.
“Chất độc này lạ ở chỗ, không màu không mùi vị, dùng kim bạc để thử cũng không phát hiện ra. Nhưng nếu nhiễm phải chất độc này thì phải sau một canh giờ, nó mới dần dần ngấm khắp cơ thể.
Và, chỉ sau khi ngủ say thì chất độc mới phát tác. Người bị trúng độc sẽ ngủ mãi mãi, mình chết như thế nào cũng không biết.”
Hồng Loan nghe mà thấy ghê răng. Nó hiểu ngay rằng Thanh Hư đạo trưởng này chẳng tử tế gì.
Bỗng dưng muốn giải vây giúp hai người, rồi lại ân cần mời họ về Thanh Hư Quán để ở.
Trên đời này chưa từng có bữa trưa miễn phí.
“Cứ chờ, tôi đi giết phăng lão tặc Thanh Hư!”
Khuynh Thành vội kéo nó lại, nói: “Đừng hấp tấp. Chúng ta phải thả dây câu dài bắt con cá to!”
Thanh Hư đạo quán, lòng người thực khó lường, ai ai cũng rắp tâm với bao quỷ kế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận