“Xẹt…xẹt…”
Bỗng thấy mấy làn kiếm quang lóe sáng, một chất lỏng màu xanh đen, dinh dính như keo phóng ra.
Chất keo màu xanh đen phun đến đâu, nơi ấy tan hoang như cõi chết, cây cỏ héo khô.
Chất độc cực kỳ lợi hại!
Khuynh Thành hết sức kinh hãi, cô chưa từng thấy một chất keo độc nào ghê gớm đến thế, thảo nào vùng này gọi là rừng Bách Độc. Xem ra, chất kỳ độc ở đây quả là danh bất hư truyền!
“Mọi người phải cẩn thận, tuyệt đối không để cho chất keo xanh đen dính vào người.”
Nói rồi, Tử Thanh bảo kiếm của cô vung lên chém thẳng vào những cái chân to đùng giống như xúc tu ấy.
Xúc tu bị đau nên đã nhả n Ly ra.
Nhưng mặt đất đang yên ổn bỗng nứt ra vô số khe nứt.
Những cái chân to đùng giống như xúc tu bỗng từ dưới đất ngoi lên tua tủa, định cuốn lấy Diệp Khuynh Thành.
“Lưu Hương Nguyệt Nhi có biết những thứ chết tiệt này là thứ gì không?”
Khuynh Thành vừa chém các xúc tu tấn công cô, vừa lớn tiếng hỏi Lưu Hương.
“Tôi từng nghe Lão tổ tông nói, chúng có tên là Biến Địa Thủ[1]. Rất sẵn có ở trong rừng Bách Độc. Hễ gặp phải chúng thì sẽ cực khó xử, trừ phi…
[1] Biến Địa Thủ: tay ở khắp mặt đất.
“Trừ phi làm sao?”
“Trừ phi chúng được đánh chén người ta, nếu không, khi ta vẫn còn ở trong rừng Bách Độc thì nó cứ bám riết ta không chịu buông tha.
Chắc là chúng nó đói bụng mò ra tìm thức ăn, ngẫu nhiên vớ ngay được n Ly…”
Lúc này Lam Tố đã chạy đến bên Diệp Khuynh Thành, anh ôm choàng cô rồi cả hai cùng lăng không bay lên.
Nào ngờ đám xúc tu tua tủa cũng lăng không vươn lên bủa vây từ bốn phương tám hướng.
Nhất loạt xông vào Lam Tố và Khuynh Thành.
“Lam Tố cẩn thận!”
Khuynh Thành đang được Lam Tố ôm chặt, cô cau mày, vung kiếm chặt đứt những xúc tu đang đánh vào phía sau lưng anh.
“Bọn khốn khiếp đáng chết!”
Khuynh Thành quát ầm lên. Nhưng chúng quá nhiều, chém không xuể, chúng vẫn không ngừng từ trong lòng đất mọc ra.
Cả đoàn sáu người nhanh chóng bị chúng bám riết.
Tất cả không thể thoát thân.
Và, đàn dơi ăn thịt người lại đang rào rào vỗ cánh, từ một hướng khác cấp tốc bay về phía bọn họ.
Từ xa, con dơi nhãi ranh đã nhìn thấy cảnh tượng đang xảy ra, nó vội kinh hãi kêu lên: “Đại ca! Đại ca! Gay rồi, gay rồi!”
“Đồ ngu! Đồ thộn! Đần thối! Ngươi la hét cái gì thế?”
“Đại ca! Bọn người tu chân sắp bị họ ăn thịt đến nơi!”
Con dơi đại ca cau mày, tức giận nói: “Gì hả? Có kẻ dám tranh ăn với ta? Nó chán sống rồi hay sao?”
“Đó là bọn Biến Địa Thủ. Rất khó nhằn, đại ca ạ!”
“Biến Địa Thủ?”
Con dơi đại ca lại cau mày. Chuyện này quả là đau đầu.
Nhưng, kia là những con mồi của nó! Đâu có thể để cho người khác cướp mất? Nếu chuyện này lan truyền thì nó còn mặt mũi nào nữa!
“Mặc kệ biến địa biến thiên! Tiêu diệt chúng luôn! Thứ mà ông đây đã ngắm thì không đứa nào có thể cướp đi!”
“Nhưng… đại ca!”
“Nói đi!”
“Đại ca… quyết định như thế thật à?”
“Nói vớ vẩn! Mau làm đi!”
“Nhưng mà… đại ca ạ…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa. Mau đi đi, mau lên!”
Biến Địa Thủ tuy rất độc nhưng với bọn dơi ăn thịt người thì chỉ là đồ con nít! Bộ da cực kỳ bền chắc của dơi không hề sợ độc tố của chúng.
Cho nên, Biến Địa Thủ căn bản không tạo thành mối nguy hiểm đối với loài dơi này.
Tuy nhiên, Lão tổ tông của dơi ăn thịt người từng dạy rằng, vào rừng Bách Độc không nên đối địch với bọn Biến Địa Thủ là tốt nhất.
Vì, một khi đã dây vào bọn quái vật ấy thì mình sẽ cực khó chịu chẳng khác gì bị chúng lột da.
Mấy trăm con dơi ăn thịt người đang rầm rập từ phía chân trời bay đến, đen ngòm nửa bầu trời.
Khi Khuynh Thành nhìn thấy đàn dơi ghê rợn ấy, mặt cô biến sắc.
Lẽ nào… lẽ nào cả đoàn người sẽ phải bỏ mạng ở đây?
“Đồ chết tiệt!”
Hồng Loan ở bên cạnh, cáu kỉnh chửi mắng.
Lam Tố lập tức nắm chặt tay Khuynh Thành. Anh cũng cảm thấy căng thẳng nặng nề.
“Khuynh Thành! Chúng ta có sống nốt hôm nay không, chỉ trông vào trận này!”
Khuynh Thành nhìn anh mỉm cười, nói: “Có anh ở bên, em tuyệt đối không sợ gì hết.”
Chẳng qua chỉ là vài trăm con dơi ăn thịt người!
Cùng lắm là bị chúng mổ sạch da thịt! Nhưng dù sao cũng có Lam Tố ở bên, chưa chắc họ đã bị thua!
Hoa Mãn Nguyệt đứng bên bất giác cũng nắm chặt tay Lưu Hương Nguyệt Nhi. Không cần nói gì, chỉ cần ánh mắt kiên định như thể quyết tử, ánh mắt có thể giúp họ thấy hiểu mọi tâm tư của nhau.
“n Ly, tại sao cô bỗng trêu vào bọn khốn ấy?”
n Ly cũng rất thắc mắc. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại dây vào bọn chúng.
Trên bầu trời, đàn dơi đen kịt đang rầm rập bay như điên về phía họ.
Mọi người gấp rút chém tới tấp vào những xúc tu đang hung hãn lao vào họ.
Những cái chân kiểu xúc tu này hình như chém mãi không hết, chúng càng lúc càng hăng máu hơn.
Biến Địa Thủ! Quả là không ngoa!
Dù họ chém kiểu gì, hình như vĩnh viễn không thể có hồi kết.
“Lam Tố, ta phải làm gì?”
Nhìn đàn dơi ăn thịt người bay đến mỗi lúc một gần, Khuynh Thành thấy rất lo lắng căng thẳng.
Bỗng nhiên, đầu cô dường như lóe sáng.
Cô lập tức nhoài người ra khỏi Lam Tố, tay cầm Tử Thanh bảo kiếm nhào thẳng vào đám Biến Địa Thủ đang không ngừng ngoi lên từ mặt đất.
“Khuynh Thành!!!” Lam Tố kinh hãi gọi ầm lên. Khuynh Thành đang định làm gì thế kia?
“Khuynh Thành! Quay lại, quay lại đi!”
“Anh cứ nhìn em đây!”
Khuynh Thành hết sức tự tin, khóe miệng nhếch một nét cười hoàn mỹ mà dữ dằn.
Biến Địa Thủ à? Hừ!
Cô sẽ chặt đứt bản mệnh của nó, xem nó có dám tiếp tục ngông cuồng như thế nữa không?
Nói cho đúng sự thật, thì Biến Địa Thủ cũng là một loại linh thể.
Có điều, linh thể này có khả năng đặc biệt là có thể mọc ra các xúc tu, vô cùng vô tận.
Linh thể của nó dưới lòng đất có thể tùy ý dịch chuyển, cho nên nhìn vào hình như nó có rất nhiều cánh tay xúc tu.
Thực ra nó chỉ có một linh thể mà thôi.
Khuynh Thành không thể khẳng định chắc chắn nhung cũng tin đến sáu mươi phần trăm.
Trong tình thế đàn dơi ăn thịt người đang sắp tràn đến, cô chỉ còn cách đánh liều một phen.
Khuynh Thành không ngớt vung kiếm phạt xuống mặt đất.
Bỗng thấy mặt đất rùng rùng chuyển động, những cơn địa chấn rung lên liên hồi như những làn sóng trên mặt nước lan ra, đất cát, lá cây, đá vụn bắn tung trong các đợt địa chấn rồi văng ra, bay vù vù như những ám khí.
Mặt đất bị chấn động dữ dội, và bất thình lình bị Khuynh Thành xẻ toang hoác ra thành một khe lớn.
Tàn ảnh loáng lên, Khuynh Thành tung người nhảy xuống cái khe ấy.
Mặt đất bỗng im ắng trở lại, chỉ khác là không nhìn thấy bóng Khuynh Thành đâu nữa.
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi mọi người không kịp có phản ứng gì hết.
“Khuynh Thành!!! Khuynh Thành!!!”
Khuynh Thành đã chui xuống lòng đất, nghe thấy tiếng gọi đau xót của Lam Tố, cô càng thêm tự tin ngàn lần.
Vì Lam Tố của cô, cô tuyệt đối không thể chết.
Phải sống! Nhất định phải sống!
Chỉ lát sau đã quen với bóng tối, Khuynh Thành cấp tốc tiến về phía trước.
Linh thể của Biến Địa Phủ thì sao? Nó không ngờ một người tu chân bé nhỏ ở thần giới lại có thể tìm ra nó, nó sợ hãi vội vã tháo chạy.
Khuynh Thành đâu có thể buông tha! Nếu không trừ nó, thì ai biết ngay sau đây nó sẽ bất ngờ ngoi ra từ chỗ nào và tấn công người ta? Cho nên, nhổ cỏ, nhổ cả rễ, nhất định phải hủy diệt bằng được linh thể của Biến Địa Thủ!
Linh thể của Biến Địa Thủ do linh khí của trời đất hội tụ mà thành. Linh lực của nó đương nhiên là lợi hại.
Nếu người bình thường ăn được linh thể của Biến Địa Thủ thì chắc chắn sẽ thành tiên.
Nếu những người là Kiếm thánh trung cấp sơ kỳ như Diệp Khuynh Thành ăn vào, công lực sẽ tức khắc tăng gấp mấy lần, thậm chí có thể đột phá lên cấp độ Kiếm đế. Sau đó tiếp tục luyện hóa, còn có thể đạt được rất nhiều công lực độc đáo lạ kỳ.
Khuynh Thành nghĩ đến Lam Tố, toàn bộ sát khí của cô nhanh chóng lan tỏa khắp lòng đất.
Biến Địa Thủ tuy đã từng sát hại vô số người, nhưng vẫn sửng sốt kinh hãi trước sát khí của Khuynh Thành.
Nó bỗng quên cả chạy trốn, đứng nhìn cô gái mặc áo đỏ tay cầm trường kiếm đang chạy như bay về phía nó.
“Cuối cùng, ta đã tìm thấy linh thể của người!”
Khi giọng nói của Khuynh Thành vang lên bên tai nó, nó mới như chợt tỉnh giấc mơ, ngẩn mặt ra.
Nhưng khi nó định bỏ chạy thì tuyệt đối không kịp nữa rồi.
Linh thể của Biến Địa Thủ có hình thù là một quả cầu bằng pha lê trong suốt.
Bên trong quả cầu chứa một vật trông na ná như con bạch tuộc tám vòi, chỉ khác là nó có màu xanh đen.
“Hừ! Ta muốn xem xem hôm nay ngươi chạy đâu cho thoát?”
Tử Thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành vung lên đâm thẳng vào linh thể của Biến Địa Thủ.
Biến Địa Thủ - tập hợp của linh khí trong trời đất, đâu dễ gì mà đối phó nổi nó?
Vật thể màu xanh đen ấy bỗng biến thân, trở thành màu đỏ sẫm.
Rồi, vô số xúc tu màu đỏ sẫm bất ngờ lao ra nhanh như chớp phóng vào Diệp Khuynh Thành.
“Một kẻ như ngươi mà đòi giết ta ư? Tuy nhiên ta cũng khâm phục lòng can đảm của ngươi.”
Thực ra ý của nó nói về sát khí đáng sợ mà Diệp Khuynh Thành tỏa ra.
Nhưng nếu nói thế thì khác nào ngợi ca kẻ địch, hạ thấp uy phong của mình?
Cái chuyện ngu xuẩn ấy nó không thể làm!
“Nhìn chiêu của ta!”
Những xúc tu đỏ sẫm đem theo tiếng gió rít lao thẳng vào Khuynh Thành chẳng khác gì những mũi kiếm sắc nhọn.
Khuôn mặt đẹp lạnh lùng của Khuynh Thành nhếch một nét cười quái dị.
Tàn ảnh loáng lên, liên tục, tránh thoát đám xúc tu ấy.
“Huỵch…”
Một xúc tu to đùng quật trúng lưng Khuynh Thành, lực đạo ít ra phải ngàn cân!
Với cô, vố này quả là bất ngờ.
Khuynh Thành rất không ngờ lực đạo của Biến Địa Thủ lại khủng khiếp đến thế.
Miệng bỗng thấy ngòn ngọt, máu trào lên tận cổ họng.
Khuynh Thành hừ một tiếng, rồi “ực” một cái nuốt luôn.
Nên biết rằng, Biến Địa Thủ hễ nhìn thấy máu thì nó lại càng hưng phấn và điên cuồng.
“Ha ha ha… con ranh! Ngươi đã bị ta đánh trọng thương! Ngươi còn bản lĩnh gì nữa không?”
Mặt Biến Địa Thủ câng câng, đắc ý nhìn Khuynh Thành nằm vật trên nền đất.
Tuy nó cũng cảm thấy tiếc cho cô gái này, nhưng nếu được ăn thịt cô ta thì, ha ha… công lực của nó sẽ được tăng tiến gấp bội!
Khuynh Thành nằm đó bất động, chẳng khác gì cái xác chết.
Biến Địa Thủ hơi ngạc nhiên. Vừa rồi nó mới chỉ dùng chín phần lực đạo, lẽ ra cô gái này không thể chết đừ đừ ngay lập tức.
Công lực của cô ta ít ra vẫn có thể đấu với nó vài chiêu nữa mới phải!
Lẽ nào nó nhìn nhầm? Cô gái này đã chết rồi ư?
Nó thò một xúc tu về phía Khuynh Thành.
Khe khẽ đụng vào người cô.
Không thấy hơi thở gì hết. Cô ta đã chết thật hay sao?
Biến Địa Thủ lại nhìn Khuynh Thành đang nằm đó bất động. Mặt đất không một vệt máu. Hay là cô ta đã bị thương lục phủ ngũ tạng và nguyên anh cũng bị nát luôn rồi?
Khả năng này không phải là không thể xảy ra.
Nó nghĩ vậy. Và nó cũng thấy yên tâm.
Nó thò một xúc tu đỏ thắm ra, cuốn Khuynh Thành nâng lên trên cao. Miệng há rõ to. Định nuốt chửng luôn.
Nhưng, cái xác chết ranh rành không thể khác, không còn chút hơi thở này bỗng sống dậy.
Và còn có lực đạo cực mạnh.
Thế này… là chuyện gì vậy?
Linh thể của Biến Địa Thủ còn chưa kịp phản ứng.
Diệp Khuynh Thành và Tử Thanh bảo kiếm hòa nhập làm một lao thẳng vào linh thể của Biến Địa Thủ.
“Oàng…”
Một tiếng nổ vang trời.
Mặt đất bỗng toang hoác ra những cái hốc to tướng.
Chẳng khác gì những cái mồm khổng lồ của những con sói đói há ra.
Một linh thể to lớn từ từ dâng lên khỏi mặt đất, nó phát ra những làn ánh sáng huỳnh quang yếu ớt.
Tiếp đó, một thân ảnh đỏ ối nhào ra khỏi đám huỳnh quang.
“Khuynh Thành!!!”
Lam Tố không chút chần chừ, lao về phía Khuynh Thành.
Mọi người quá đỗi vui mừng và quên hẳn mối nguy hiểm ở phía sau lưng.
Vừa nãy… vừa nãy họ đều quá sợ.
“Khuynh Thành, không sao chứ?”
“Anh cho là thế nào?”
Khuynh Thành tinh nghịch rướn cặp lông mày nhìn anh.
Cô rất không muốn Lam Tố phải lo lắng.
Cú đòn của Biến Địa Thủ lúc nãy suýt nữa đã lấy mạng cô, bây giờ cô vẫn cảm thấy đau nhức từng đợt từng đợt.
Xác của Biến Địa Thủ trồi lên mặt đất, quả cầu linh thể châu pha lê từ từ bay ra khỏi cái xác.
Khuynh Thành đưa tay tóm lấy cất vào bọc.
Rồi nhìn đàn dơi ăn thịt người đang lao đến rất gần mọi người. “Còn đứng mãi làm gì nữa? Mọi người muốn chết hay sao?”
Bấy giờ mọi người mới tỉnh táo trở lại, và lập tức cấp tốc bay vù ra.
Tuy Khuynh Thành giả vờ như không có chuyện gì nhưng Lam Tố vẫn cảm nhận ra cô đã bị thương nặng.
Ngay lập tức, anh bế ngang người Khuynh Thành, vừa vận khí điều trị cho cô vừa cấp tốc phi hành.
“Lam Tố, mau đặt em xuống, anh như thế này sẽ rất nguy hiểm.”
Lam Tố dịu dàng nhìn cô, nói: “Vì anh, em đã không sợ gì cái chết, còn anh dù bị bọn dơi độc này cắn mấy nhát vớ vẩn thì có hề chi?”
Khi vận khí điều trị cho cô, anh mới nhận ra cô bị thương rất nặng.
Nếu không cẩn thận thì rất có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Anh cảm thấy bùi ngùi cảm động. Khuynh Thành của anh, đây chính là Khuynh Thành của anh.
Nhiều lần đã không tiếc gì hy sinh bản thân vì anh.
“Khuynh Thành, anh sẽ không để em lại bị thương tổn gì nữa. Vì anh, em đã dốc sức quá nhiều rồi. Những ngày tháng tiếp theo, cứ để anh được bảo vệ em, được không?”
Khuynh Thành cảm nhận tình cảm sâu sắc trong đôi mắt Lam Tố, đó là ánh mắt chan chứa yêu thương và thật sự, hoàn toàn thuộc về cô. Cô cảm thấy hết sức hạnh phúc, kể cả phải chết ngay bây giờ cô cũng cảm thấy rất thỏa lòng rồi.
“Lam Tố, em yêu anh!”
Cô choàng cổ anh kéo lại gần, áp đôi môi vào làn môi mềm mại của anh, hôn thật lâu.
Lam Tố cảm thấy trái tim anh đập nhanh rộn ràng.
“Khuynh Thành, anh cũng yêu em!”
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Khuynh Thành, nói: “Em hãy chịu khó nghỉ một lát và gắng ngủ một giấc, được không?”
“Không! Em muốn ngắm anh, muốn nhìn anh như thế này thật lâu, cho đến khi chúng ta đều bình an vô sự.”
Khuynh Thành cũng biết lúc này cô tạm thời không thể giúp được gì.
Vì đúng là cô bị thương rất nặng, muốn bình phục ít ra cũng phải mất nửa tháng.
“Nào, em nghe lời đi! Vì anh, em phải sống mãi…”
Nói rồi anh điểm huyệt Khuynh Thành, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Anh đặt cô vào trong vòng xuyến không gian của mình. Nằm trong đó, cô không chỉ được điều dưỡng vết thương rất tốt mà còn được an toàn nữa. Chỉ cần Lam Tố không chết thì bất cứ ai cũng không thể làm hại được Khuynh Thành.
Đúng lúc Lam Tố đặt Khuynh Thành vào trong vòng xuyến không gian thì anh bỗng nhói đau ở lưng.
Đồ khốn!
Bọn dơi hút máu đáng ghét đã đuổi kịp anh.
Và nhân lúc vừa rồi anh không đề phòng, đã cắn trộm anh một miếng.
Chúng đã rứt được một miếng thịt khá to ở lưng anh.
“Các ngươi muốn chết!”
Tay Lam Tố nắm thật chắc, hết sức phẫn nộ.
Con dơi ăn thịt người vừa cắn Lam Tố, chẳng phải ai khác xa lạ, chính là con dơi được gọi là đại ca.
“Hừ! Ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn để ta xơi thịt ngươi, thì ta sẽ cân nhắc và dành cho linh hồn ngươi một con đường sống. Nếu không…hì hì… ngươi cũng biết rồi!”
Nếu không giết con yêu thú khốn khiếp này thì anh thật có lỗi với máu thịt của mình đã mất bởi cái mồm của nó!
Ánh mắt sắc lạnh của Lam Tố tràn ngập sát khí dữ dằn, hai bàn tay đã tập trung nội lực, một quyền táng thẳng vào con dơi đại ca!
“Đại ca cẩn thận!!!”
Con dơi nhãi nhép kêu rít lên ngay khi nó nhìn thấy nắm quyền của Lam Tố bắt đầu tung ra, và nó liều mình hứng luôn quyền ấy của Lam Tố.
Quyền của Lam Tố đâu có mềm mại và ngát hương như bàn tay cô gái con nhà lành!
Quyền của anh là thứ có sức nặng lấy mạng người ta.
Nếu táng vào con dơi ăn thịt người được gọi là đại ca, chỉ e nó phải bị trọng thương.
Cho nên con dơi nhãi nhép này chịu sao nổi?
“Đồ ngu! Đồ thộn! Đần thối! Ai bảo ngươi chặn giúp ta hả?”
Dơi đại ca tức quá chửi mắng đàn em, mắt nó đầy lo âu.
Tuy miệng nó chửi mắng nhưng nó cũng hiểu rằng dơi tiểu đệ hết lòng trung thành với mình.
“Đại… đại ca…”
Dơi nhãi con bị thương rất nặng, nó nằm vật dưới đất và chỉ còn thoi thóp.
“Đại ca… lẽ nào tiểu đệ… đã sai hay sao?”
“Đúng thế, ngươi không chỉ là sai mà còn rất rất sai! Đại ca của ngươi là ai? Đại ca này bảo ngươi hứng quyền hộ hay sao? Ngươi nghe đây, hãy gắng mà sống cho khỏe, nếu không… ta sẽ không làm đại ca của ngươi nữa!”
Tuy thô bạo mắng mỏ con dơi nhãi nhép, nhưng thực ra dơi đại ca rất có tình anh em với nó.
Nếu có ngày dơi nhãi nhép bị chết thật, thì chắc chắn nó sẽ cảm thấy đời mình rất hẫng hụt như thiếu vắng một thứ gì đó.
Đôi mắt đỏ đòng đọc của nó như sắp bật máu tươi.
“Ngươi dám đánh bị thương người anh em của ta?”
Dơi đại ca gào lên như xé phổi, nó vỗ đôi cánh cứng như thép lao vào Lam Tố.
“Xông lên! Giết! Ăn thịt tất cả bọn chúng cho ta!”
Đồng thời với mệnh lệnh ban ra, đám đông đen ngòm mấy trăm con dơi ăn thịt người lao vào bọn Lam Tố.
Lam Tố thấy thế, lớn tiếng hô lên: “Mọi người mau chạy đi! Bọn chúng quá đông! Chúng ta không thể địch nổi bọn chúng!”
Họ dù có công lực cao cường hơn nữa cũng không thể là đối thủ của đàn dơi ăn thịt người đông nghịt như thế này.
Huống chi, từng con dơi ăn thịt người đều có công lực rất lợi hại, đánh giáp lá cà, thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tự mua lấy cái chết!
“Định chạy à? Đừng hòng!”
Dơi đại ca gào lên ghê rợn, ánh mắt nó thèm khát nhìn Lam Tố.
“Hôm nay ta không thể không ăn sạch trơn máu thịt nhà ngươi?”
Lam Tố hừ hừ lạnh lùng, định ăn thịt Lam Tố ư? Nhà ngươi chưa đáng mặt!
Tàn ảnh nháng lên, bỗng nhiên có hai Lam Tố xuất hiện trước mặt dơi đại ca.
Dơi đại ca bỗng sửng sốt, mặt nó biến sắc.
“Ngươi… ngươi có thể phân thân ư?”
Lam Tố biết rằng đây là cuộc giao đấu tuyệt đối kinh hoàng.
Có đánh ra thoát hay không, đành trông chờ ở tạo hóa vậy.
Nếu chỉ một con dơi ăn thịt người, thì anh chẳng coi là gì, nhưng mấy trăm con, thậm chí chúng có thể kêu gọi số đông hơn nữa, thì không thể không sợ chúng.
Một hắc ánh chớp lên.
Con dơi đại ca bỗng loáng tàn ảnh. Trước mặt Lam Tố đã xuất hiện hai con dơi ăn thịt người giống hệt nhau.
“Hừ! Thế nào? Ngươi sợ rồi phải không?”
Dơi đại ca mặt vênh vênh đắc ý nhìn Lam Tố.
Lam Tố phát hoảng. Không ngờ dơi ăn thịt người cũng biết phân thân.
Không đợi Lam Tố xuất chiêu, hai con dơi “song sinh” giống hệt nhau nối đuôi lao vào đánh Lam Tố.
“Ngươi muốn chết?”
Lam Tố rút trưởng kiếm nhằm vào cổ hai con dơi chém tới.
Nào ngờ con dơi quái dị lại há miệng ra ngậm chặt lưỡi kiếm của Lam Tố, còn bộ móng sắc nhọn của nó thì cấu thẳng vào ngực anh.
Lam Tố lùi lại thật nhanh, thế mà ngực anh vẫn bị móng sắc của nó rạch mấy đường rớm máu.
“Ngươi đáng chết!”