Chương 21
Cả đoàn người lại cấp tốc phi hành một chập.
Dọc đường không xảy ra chuyện gì đáng sợ, tất cả yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Hình như người ta hay nói câu này: sự im lặng khác thường trước khi bão tố ập đến.
Càng yên tĩnh như thế này, lòng họ lại càng bất an.
“Lam Tố có cảm thấy điều gì bất ổn không?”
Giọng Hoa Mãn Nguyệt vọng đến.
“Sao? Chính anh cũng cảm nhận ra à?”
“Tôi cứ cảm thấy vùng này có chuyện gì đó không thật bình thường, chúng ta đã phi hành lâu như thế mà không chạm trán một thứ gì nguy hiểm cả?”
“Thứ gì nguy hiểm? Ngay cả một hơi thở lạ cũng không cảm thấy.”
“Đúng đúng đúng! Anh nói đúng. Hơi thở, hơi thở. Tôi hễ bị căng thẳng là nói nhầm luôn.”
Đúng thế. Họ đã phi hành rất lâu, khi tiến vào khu vực này thì lại không cảm nhận ra một làn hơi thở nào khác lạ.
“Lam Tố nói xem, có thể là thế nào?”
Lam Tố cau mày, nhún vai, nói: “Tôi cũng không biết nữa. Bây giờ ta cứ đi, đi được đến đâu thì hay đến đấy. Mong sao chúng ta sẽ gặp may, tốt nhất là đừng xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Tâm trạng Hồng Loan cũng không tốt mấy. Nó tiu nghỉu nghẹo đầu đi phía sau mọi người.
Nó vẫn nghĩ ngợi. Tình cảm của n Ly và nó vốn rất tốt.
“Hồng Loan, mau theo sát đi!”
Lưu Hương Nguyệt Nhi rất hiểu tâm tư của Hồng Loan, nó đang nhớ n Ly, nên thỉnh thoảng cô vẫn ngoái lại nhìn nó.
Giá mà đừng nhìn còn hơn, trót nhìn rồi, Lưu Hương Nguyệt Nhi kinh hãi há hốc miệng không nói được.
“Hồng… Hồng Loan…”
“Lưu Hương, em sao thế?”
Hoa Mãn Nguyệt cảm thấy Lưu Hương Nguyệt Nhi hơi là lạ, anh vội hỏi ngay.
“Hồng… Hồng Loan…”
Hoa Mãn Nguyệt lập tức nhìn Hồng Loan đang ở phía sau, nhìn thấy rồi sắc mặt anh cũng chẳng khác gì Lưu Hương Nguyệt Nhi.
“Kia là… là chuyện gì thế?”
“Lam Tố, nhìn Hồng Loan xem, nó làm sao vậy?”
Khí lưu và cơ thể Hồng Loan hình như bị xáo trộn gì đó, toàn thân nó cứ chập chờn, lúc trở lại bản thể lúc lại là hình người, số lần biến ảo tương đối nhanh.
Toàn thân nó vốn mọc đầy lông vũ lấp lánh, lúc này cứ như là không còn sức sống, trở nên mờ nhạt u ám.
Nhưng, khuôn mặt nó lại hồng hào lạ thường, đôi mắt nó bỗng chuyển sang màu đỏ.
Lam Tố đỡ Hồng Loan đứng lại, vừa áp sát nó thì bỗng như hóa điên đẩy mạnh Lam Tố, đôi mắt đỏ thì trợn rõ to.
Lam Tố tạt đầu nó một cái thật mạnh tức thì Hồng Loan ngất xỉu.
“Có vẻ như nó bị trúng độc.”
“Trúng độc? Tại sao chúng ta vẫn khỏe như thường, chỉ mình nó bị trúng độc?”
“Có lẽ phải chờ nó tỉnh lại đã thì mới biết được.”
Nhìn bộ dạng Hồng Loan như vậy, Hoa Mãn Nguyệt cau mày. Xem ra, sự việc sẽ là lành ít dữ nhiều.
Chu Tước. Tuyệt nhiên chưa thấy bóng dáng con chim Chu Tước chết tiệt ấy đâu.
“Lam Tố, ta nên thế nào đây?”
Hoa Mãn Nguyệt nhìn hồi lâu vẫn không nhận ra Hồng Loan bị trúng độc gì.
Anh thấy rất lúng túng mơ hồ.
“Tôi cũng chịu không nhận ra nó bị trúng độc gì. Nhưng bây giờ cứ phải gấp bảo vệ tâm mạch nó đã.”
Khuynh Thành nằm trong xuyến không gian của Lam Tố, cũng vừa mới tỉnh lại.
Nghe mọi người nói là trúng độc gì gì đó, cô hỏi ngay: “Lam Tố, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lam Tố biết không thể giấu Khuynh Thành, bèn đáp: “Hồng Loan bị trúng độc!”
“Mau cho em ra ngoài đi!”
Khuynh Thành đương nhiên biết rằng đây là rừng Bách Độc, nếu bị trúng độc cũng không phải là chuyện lạ. Có điều, mọi người phải nghĩ cách giải độc ngay.
Lam Tố điều động ý nghĩ, Khuynh Thành đã ra đứng trước mặt mọi người.
“Để em xem nào.”
Khuynh Thành lật mí mắt Hồng Loan quan sát, rồi lại bắt mạch cho nó. Cặp lông mày cau lại càng chặt hơn.
“Khuynh Thành, thế nào rồi?”
“Không phải nó bị trúng độc.”
“Không trúng độc à?”
Lam Tố, Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi đều kinh ngạc. Không có lý do gì để cả ba người cùng nhìn nhầm được!
“Đúng thế, không có dấu hiệu gì chứng tỏ nó bị trúng độc. Mà là một thứ gì đó khiến nó bị rối loạn tâm trí, như bị ma ám chẳng hạn, nên mới thành ra thế này.”
Cả ba chụm đầu bàn bạc một hồi.
Khỏi phải bàn, chắc chắn là cái chết của n Ly khiến Hồng Loan bị choáng rất mạnh, cho nên một thứ gì đó khiến người ta rối loạn tâm trí đã nhân cơ hội này nhập vào người Hồng Loan.
Bỗng nhiên.
Một đám sương khói màu đen bay ra từ cơ thể Hồng Loan.
Tụ lại hình thành một bộ xương khổng lồ.
Nó ha hả cười như điên: “Cô gái ơi! Không ngờ cô cũng có chút bản lĩnh, cô có thể nhận ra nó bị ta làm cho tâm trí rối loạn.”
Nhìn đám khói đen tụ lại trước mặt, Khuynh Thành bỗng lờ mờ nhớ đến những cuốn tiểu thuyết nhạt nhẽo mà cô đọc ngày xưa, hình như có viết về cái của nợ này.
“Tâm Ma! Ngươi là Tâm Ma!”
Đám khói đen lại ha hả cười như điên.
“Khá lắm! Cô có thể nhận ra ta!”
Thực ra Khuynh Thành cũng chỉ thuận miệng nói phứa, chứ không dám chắc mình nói đúng hay sai; không ngờ lại đúng là Tâm Ma thật.
Tâm Ma, là thứ cực kỳ tà dị trên đời này.
Với nó, ta không thể vận dụng lý lẽ gì hết.
Chỉ cần ý chí của ta không đủ vững vàng, thì sẽ bị nó khống chế bất kỳ lúc nào.
“Tâm Ma! Bọn ta chỉ đi qua vùng này, hoàn toàn không có ý mạo phạm ngươi; nếu lỡ đắc tội gì đó với ngươi, mong ngươi hãy rộng lượng bỏ quá cho.”
Khuynh Thành không muốn đối địch với Tâm Ma làm gì, ngày xưa đọc sách cô đã biết hắn rất khó nhằn.
Tâm Ma.
Lam Tố cũng mới chỉ nghe nói về nó.
Nhưng anh không ngờ vận mình lại may đến thế, có thể gặp được Tâm Ma trong rừng Bách Độc!
Chả trách ở khu vực này không thấy có làn hơi thở nào.
Ai dám trêu vào thằng cha quái thai này?
Tâm Ma vốn chỉ là một ý niệm, giống như Lam Tố trước đây là một làn ý niệm, chỉ cần anh không muốn thì không ai có thể phát hiện ra anh.
Tâm Ma cũng thế.
“Các ngươi đã đến đây rồi, nếu ta tha cho các ngươi đi thì cụt hứng quá đi.”
“Ngươi…”
Khuynh Thành nắm chặt tay, cô định bước lên tranh luận với nó, nhưng Lam Tố đã kéo cô đứng lại.
Anh bình thản hỏi: “Vậy ngươi định thế nào?”
Anh hiểu rằng, khi đối phó với Tâm Ma, ta không nên bực dọc cáu kỉnh, sẽ rất dễ bị trúng tà của nó.
“Rất đơn giản thôi: chúng ta cá với nhau, nếu các ngươi thắng thì ta thả cho đi, nếu các ngươi thua thì…”
“Thì sao?”
“Thì các ngươi để hai cô gái này lại, để họ lấy ta, làm vợ ta!”
Diệp Khuynh Thành và Lưu Hương Nguyệt Nhi điên tiết.
Tâm Ma, Tâm Ma khốn kiếp! Là ma râu xanh thì có.
“Ngươi cứ việc mơ tưởng hão huyền đi!”
Lưu Hương Nguyệt Nhi rất khó chịu quát lên.
Tâm Ma không hề tức giận, nó cười ha hả, nói: “Mỹ nhân xinh xắn đừng giận! Khi người mà nàng yêu phải đối mặt với sinh tử, anh ta dứt khoát lựa chọn mất nàng; lúc đó nàng sẽ nhận ra ta rất tốt.”
Đôi mắt của nó sắc như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào Lam Tố và Hoa Mãn Nguyệt, nói: “Có dám cá không?”
Lam Tố và Hoa Mãn Nguyệt hiểu rằng, ván này dù muốn hay không muốn thì họ cũng phải cá. Cho nên, tặc lưỡi đánh liều vậy. Thà cứ lựa chọn vào cuộc đỏ đen còn hơn là bị nó đe dọa như thế!
“Cá cược như thế nào?”
Tâm Ma không ngờ bọn họ có thể nhanh chóng nhận lời, gã cau mày rõ chặt nhìn Lam Tố.
“Đơn giản thôi: các ngươi chỉ cần khống chế được Tâm Ma, thoát ra khỏi trận pháp của ta, thì coi như các ngươi thắng cuộc.”
Lam Tố và Hoa Mãn Nguyệt đưa mắt nhìn nhau. Tâm Ma mạnh ra sao, khỏi phải nói nhiều, chỉ cần nghe tên của nó là biết rồi.
“Được!”
Lam Tố và Hoa Mãn Nguyệt vừa nhận lời xong thì cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi.
Cả hai không ngớt tự nhắc nhở rằng mình đang ở trong sự khống chế của Tâm Ma, đang đánh cược với nó. Dù sao cũng tuyệt đối không để mình bị mê hoặc bởi cảnh tượng trước mắt.
Lúc đầu còn tạm ổn, cả hai vẫn rất tỉnh táo. Nhưng vừa đi được một chập thì tâm trí họ dần dần nhạt nhòa, không thể tự kiểm soát được nữa.
Các cảnh tượng trước mắt không ngừng biến đổi.
Lam Tố nhìn thấy cha mình, Lam Ngạn.
Hoa Mãn Nguyệt cũng nhìn thấy cha mình, Nam Cung Khuyết.
“Tố Nhi… Tố Nhi…”
“Phụ hoàng! Sao phụ hoàng lại ở đây?”
Tàn ảnh của Lam Ngạn bỗng loáng lên, Lam Tố vội vã đuổi theo.
Trên đỉnh Tử Cấm.
Lam Tố cau mày rõ chặt, chân anh bước càng gấp gáp hơn.
“Phụ hoàng chờ đã, chờ con…”
Cảnh tượng trước mắt lại bất ngờ biến đổi, bóng Lam Ngạn bỗng hóa từ hai thành một.
Ông đang đứng giữa biển lửa, đau đớn giãy giụa.
“Tố Nhi… cứu ta… cứu ta với…”
“Phụ hoàng, phụ hoàng!!!”
“Tố Nhi, mau chạy đi! Đừng lại đây, mau chạy đi…”
“Phụ hoàng! Con đâu có thể bỏ mặc phụ hoàng như thế này.”
“Đây là âm mưu của Diệp Khuynh Thành. Tố Nhi! Nó bắt ta, nhằm uy hiếp con! Tố Nhi, con tuyệt đố không nên mắc lừa nó!”
Khuynh Thành? Lam Tố sững sờ kinh ngạc.
Sao có thể là Khuynh Thành?
“Chắc là phụ hoàng hiểu lầm rồi…”
Lam Tố nói chưa dứt lời thì Diệp Khuynh Thành áo đỏ bay phần phật đã đứng phía sau anh, Tử Thanh bảo kiếm trong tay, lạnh lùng đâm anh luôn.
Khoé miệng cô nhếch một nụ cười quỷ dị, nói: “Lam Tố! Ngươi dù ngủ mê cũng không thể ngờ, kẻ giết chết ngươi lại là ta, đúng không?”
Ánh mắt Lam Tố đầy nghi hoặc, nhưng nhìn thấy Tử Thanh bảo kiếm đã đâm vào thân mình, anh không thể không thừa nhận chính Khuynh Thành đã giết anh thật!
Tuy trong thâm tâm anh hoàn toàn không muốn tin là thế này.
Nhưng Tử Thanh bảo kiếm là thứ do chính tay anh luyện nên, anh đâu có thể không nhận ra nó?
“Khuynh Thành… tại sao?”
Lam Tố tuyệt vọng nhìn cô.
“Vì ta hận ngươi!”
“Hận?”
“Đúng thế! Hận ngươi! Ta yêu ngươi là thế, ta đã hy sinh quá nhiều vì ngươi, nhưng ta không ngờ ngươi lại là tên lừa đảo! Ngươi vốn không hề yêu ta nhưng ngươi lại trí trá nói rằng ngươi thích ta.
Lam Tố, ngươi đừng tưởng ta không biết bụng dạ ngươi đang nghĩ gì! Ngươi chẳng qua chỉ coi ta là vật ký thác tình cảm mà thôi.
Ngươi chẳng qua chỉ coi ta là một cái bóng của cô gái kia.
Ta không chịu đựng nổi, không thể chấp nhận! Cho nên, để cho ngươi được thỏa lòng, ta chỉ còn cách lựa chọn giết ngươi, để ngươi vĩnh viễn đi mà gắn bó với cô ta!”
Khuynh Thành đâm Tử Thanh bảo kiếm vào người Lam Tố và vận sức xoáy lưỡi kiếm một vòng.
Rồi lại nhếch mép mỉm cười tàn nhẫn: “Thế nào, sợ chết à? Ngày trước ngươi nên chết theo cô gái kia mới phải! Ngươi không cảm thấy mình sống là một gánh nặng hay sao? Nếu ngươi đã sớm chết rồi thì đâu phải chịu đau đớn như thế này nữa?”
Vẻ mặt nanh ác của Khuynh Thành không ngớt chập chờn trước mắt Lam Tố.
Câu nói tàn nhẫn của cô không ngừng vang vọng bên tai anh.
“Khuynh Thành… đừng… Khuynh Thành, không phải như vậy đâu. Anh chân thành yêu em, anh yêu em, Khuynh Thành! Khuynh Thành…”
“Lam Tố, chấm dứt cái trò giả dối ấy đi! Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi ư? Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết mùi đau khổ là thế nào.”
Nói rồi Khuynh Thành rút Tử Thanh bảo kiếm ra, bước lên áp sát Lam Ngạn.
“Ta sẽ cho ngươi chứng kiến người thân yêu nhất của ngươi từ từ, đau đớn mà chết trước mặt ngươi. Ta muốn đáp trả ngươi nỗi đau khổ gấp mười gấp trăm lần nỗi đau khổ mà ta phải hứng chịu.”
“Không!!! Không!!! Khuynh Thành… Khuynh Thành…”
Lam Tố toàn thân đầm đìa mồ hôi, giãy giụa, không ngớt gọi tên Khuynh Thành.
“Lam Tố! Lam Tố! Lam Tố hãy tỉnh táo! Lam Tố! Tất cả những gì anh nhìn thấy đều là giả tạo! Lam Tố, Lam Tố mau tỉnh táo trở lại, tỉnh táo trở lại đi! Đừng bị mê hoặc bởi các cảnh tượng này. Đó là âm mưu của Tâm Ma!”
Tuy Khuynh Thành và Lam Tố gần như có thể chạm tay vào nhau nhưng dù cô gọi kiểu gì Lam Tố cũng không nghe thấy, không nghe thấy gì hết.
“Lam Tố... Lam Tố… anh tỉnh táo lại đi! Anh sẽ làm được, em tin anh nhất định sẽ tự kiểm soát được.”
Khuynh Thành cuống lên, hoàn toàn không chú ý rằng mình cũng đã xông vào trong huyễn trận của Tâm Ma.
“Lam Tố…”
Lam Tố đau khổ mở to mắt, nhìn Diệp Khuynh Thành đứng trước mặt, anh bỗng thấy căm giận.
“Khuynh Thành, tại sao em lại đối xử với anh như thế? Anh tự thấy mình xưa nay chưa từng làm điều gì không phải với em, tuy anh… anh có làm em bị tổn thương nhưng anh đã xin lỗi rồi, anh vốn không muốn làm như thế…
Tại sao em cứ quyết ý dồn ép anh… buộc anh phải ra tay?
Phụ hoàng của anh… cha anh… là người thân duy nhất của anh! Khuynh Thành, anh không… anh thật lòng không muốn em bị tổn thương.”
“Lam Tố… tỉnh lại đi… tỉnh lại đi…”
Khuynh Thành sợ quá gào lên gọi Lam Tố nhưng tai anh lại nghe thấy những điều khác.
“Hừ! Ngươi không định làm ta bị tổn thương ư? Nhưng ngươi đã làm thế rồi! Ngươi nói là mình không muốn làm ta bị tổn thương, nhưng hiện nay ngươi đang làm gì vậy? Không phải ngươi vẫn vô tình làm tổn thương ta hay sao?
Lam Tố, ngươi nói mình chân thành với ta, những điều ngươi đã làm thì sao? Chân thành mà như thế à? Yên tâm! Chờ ta giết cha ngươi xong, ta sẽ nhanh chóng đưa ngươi xuống địa ngục mà tìm ông ta. Ta sẽ không bắt ông ta phải chờ ngươi quá lâu đâu!”
“Khuynh Thành đừng làm thế, anh cầu xin em đừng làm thế! Khuynh Thành…”
Lam Tố đau khổ dằn vặt, anh thực lòng không muốn ra tay với Khuynh Thành, anh yêu cô như thế, anh đâu nỡ hại cô?
Nhưng… tại sao, tại sao lại thành ra thế này?
Tại sao cô ấy lại muốn hại cha anh. Rốt cuộc là tại sao?
“Khuynh Thành! Anh không cần biết em hận anh như thế nào nhưng anh vẫn phải nói với em câu này: anh yêu em, yêu em vô cùng tha thiết. Dù em giết anh, anh cũng không biết nói gì khác. Và anh cũng không thể chống cự. Anh chỉ cầu xin, cầu xin em đừng giết phụ hoàng của anh.”
Vì cô, anh chết cũng được. Khuynh Thành đã rất muốn lấy mạng anh thì cứ để cho cô ấy lấy!
Nhưng, phụ hoàng của anh, anh tuyệt đối không cho phép cô làm hại ông.
“Khuynh Thành, em định làm thế thật ư?”
Lam Tố hết sức đau khổ nhìn Khuynh Thành, anh không muốn, rất không muốn kết cục sẽ là như thế.
Khuynh Thành đầy lo lắng đứng trước mặt Lam Tố.
“Lam Tố, anh nói gì thế? Anh hãy tỉnh táo lại đi?”
Khuynh Thành cuống lên, gọi anh. Nhưng Lam Tố nhìn vào cô, lại hoàn toàn không thấy điều đó, mà chỉ thấy cô đang rất bị kích động.
Anh nghe thấy Khuynh Thành nói những lời hết sức cạn tình: “Thôi đi cho! Lam Tố, ngươi cho rằng ta sẽ tin những lời ma quái của ngươi hay sao? Bây giờ ta sẽ giết cha ngươi.”
Khuynh Thành định ngăn Lam Tố lại, cố gắng sức đưa tay ra nắm lấy anh.
“Khuynh Thành em định buộc anh phải ra tay thật ư?”
Tay Lam Tố nắm lại thật chặt, vẻ mặt hết sức đau khổ.
Người ấy là cha anh!
Là người thân duy nhất của anh!
Anh đâu có thể để Khuynh Thành làm hại ông?
“Khuynh Thành, xin lỗi em! Dù em hận anh đến mức nào thì anh cũng đành!”
Nói rồi anh lao vào tấn công Khuynh Thành.
Anh đã tính toán đâu vào đấy rồi.
Cứu xong phụ hoàng của anh, anh sẽ lấy cái chết để tạ tội.
Như thế, có lẽ sẽ dẹp yên cơn thịnh nộ của Diệp Khuynh Thành!
Trường kiếm trong tay huơ lên, đâm thật mạnh vào cô.
Huyễn trận vốn là thứ hư ảo, Lam Tố lại tập trung nội lực để tấn công.
Cho nên nhát kiếm hãi hùng ấy dễ dàng đâm xuyên Diệp Khuynh Thành.
“Lam Tố…”
Khuynh Thành kinh ngạc nhìn anh. Cô không sao tin nổi Lam Tố của cô lại cầm kiếm đâm cô!
“Lam… Tố…”
Khuynh Thành dường như quên cả đau đớn, cô chỉ nước mắt đầm đìa, nhìn vẻ mặt ghê rợn của Lam Tố.
Anh đang hận cô?
Anh đang hận cô thì phải?
Cho nên anh mới giết cô?
Nếu không phải tại cô thì có lẽ Lạc Nhi sẽ không chết, đúng thế không?
Nhất định là thế, chắc chắn là thế rồi! Cho nên anh mới giết cô để trả thù cho Lạc Nhi!
Khuynh Thành cười cay đắng! Thì ra… thì ra… tất cả đều là giả dối!
Tâm Ma. Vào lúc này cô thậm chí rất cảm ơn Tâm Ma.
Nếu không nhờ nó thì có lẽ cô không có cách nào nhìn thấu được nội tâm của Lam Tố.
Thảo nào anh ta hận cô!
“Lam Tố… có phải em chết đi… thì anh sẽ hết hận em phải không?”
Nhìn mũi kiếm đâm vào thân thể mình, Khuynh Thành chỉ cảm thấy đau lòng không sao nén được, toàn thân cô dường như sắp chết thật rồi.
Khi máu tươi thấm qua vạt áo, Khuynh Thành chỉ cảm thấy đau lòng không sao nén được, toàn thân cô dường như sắp chết thật rồi.
Khi máu tươi thấm qua vạt áo Khuynh Thành ròng ròng rỏ xuống, thì huyễn tượng bỗng nhiên tan biến không thấy đâu nữa.
Lam Tố nhìn Khuynh Thành đang đứng trước mặt, anh kinh hãi đờ đẫn hồi lâu không nói được một câu.
“Khuynh… Khuynh Thành…”
Khuynh Thành đau khổ cười thê thảm. Cô rất muốn khóc òa, khóc thật to.
Nhưng, cô đau đớn, đau đến nỗi không thể khóc nổi nữa.
“Khuynh Thành… anh… anh…”
Lam Tố vô cùng băn khoăn không thể hiểu nổi tại sao mình lại rút kiếm đâm Khuynh Thành?
Bộ não anh vận động rất nhanh. Vừa nãy… anh nhìn thấy Khuynh Thành định giết cha anh, cho nên anh mới…
“Khuynh Thành! Anh xin… xin lỗi!”
“Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa!”
Khuynh Thành đưa tay rút phắt thanh trường kiếm của Lam Tố đang cắm trên người cô ra.
“Choang…”, một tiếng ném ngay xuống đất, lạnh lùng nói: “Kể từ nay, anh và tôi chỉ như hai người xa lạ, không có bất cứ liên quan gì nữa.”
Dẫu ngủ mê cô cũng không dám tin rằng, người đàn ông mà cô yêu tha thiết lại cầm kiếm đâm cô!
“Khuynh Thành… Khuynh Thành… hãy nghe anh giải thích đã được không…”
“Giải thích? Anh cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn gì đó cần giải thích ư?”
“Khuynh Thành…”