Diệp Khuynh Thành… Diệp Khuynh Thành… Khuynh Thành trong chớp mắt đã từ Kiếm đế sơ cấp sơ kỳ đột phá lên Kiếm thần trung cấp trung kỳ.
Không chỉ bọn Lam Tố hết sức kinh ngạc.
Mà ngay thiên tôn cũng hãi hùng đến nỗi quên cả hành động, đứng đực mặt ra nhìn Diệp Khuynh Thành đột phá ngay trước mắt, hồi lâu lão mới hoàn hồn.
Lão chưa từng thấy ai có thể từ Kiếm đế sơ cấp sơ kỳ chỉ trong khoảnh khắc đột phá lên Kiếm thần trung cấp trung kỳ. Bước nhảy vọt về cấp độ này quả là ghê gớm.
Kiếm đế sơ cấp sơ kỳ, phải trải qua trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn, rồi mới lên Kiếm đế cao cấp; giữa mỗi cấp lại chia thành bốn bậc, sau đó mới lên đến Kiếm thần sơ cấp. Thế mà Khuynh Thành đi lên ngay Kiếm thần trung cấp trung kỳ!
Cô đã bỏ qua mười bảy cấp bậc.
Kinh hãi! Chuyện chưa từng nghe nói bao giờ.
Chu Tước thấy thế, sĩ khí bỗng tăng mạnh.
Tuy công lực của Khuynh Thành còn thua xa Thiên tôn.
Nhưng ít ra cô cũng không bị rơi vào thế hạ phong.
“Kiếm thần trung cấp trung… trung kỳ…”
Hồng Loan kinh ngạc đứng ngây ra, miệng lắp bắp.
Khuôn mặt Lam Tố bỗng nở nụ cười hoan hỉ. Khuynh Thành của anh đã đem đến cho anh một niềm vui hết sức bất ngờ.
Kiếm thần trung cấp trung kỳ!
Ha ha… Ngay anh là Kiếm thần cao cấp sơ kỳ.
Đẳng cấp Kiếm thần cao cấp sơ kỳ của anh cũng mới đột phá được khi ở đỉnh Kình Thiên.
Anh không ngờ Khuynh Thành lại nhanh chóng bỏ qua ngần ấy cấp độ rồi tiến thẳng lên Kiếm thần trung cấp trung kỳ.
“Khuynh Thành…”
“Lam Tố, em đã nói rồi, em sẽ cùng anh tiếu ngạo giang hồ, cùng anh thống lĩnh thiên hạ.”
“Đúng! Chúng ta nhất định sẽ làm được!”
Lam Tố vùng ra khỏi Hoa Mãn Nguyệt, tàn ảnh nháng lên, tránh khỏi vùng không gian sụp đổ, chạy về phía Khuynh Thành.
Anh phải kịp đến bên Khuynh Thành nhân lúc thiên tôn vẫn đang ngơ ngác mất tập trung.
Nếu không, chỉ e không gian tiếp tục sập khủng khiếp hơn nữa, thì anh sẽ mất cơ hội để cùng Khuynh Thành ra tay tấn công thiên tôn.
“Lam Tố!!!”
Hoa Mãn Nguyệt đã tỉnh táo trở lại, nhận ra Lam Tố đã đi mất, anh cuống lên.
Nên biết rằng không gian đổ sập với tốc độ rất nhanh, nếu Lam Tố không nắm bắt đúng lúc thì sẽ mãi mãi bị vây hãm muôn kiếp không bao giờ thoát ra được nữa.
Lam Ngạn phía sau Lam Tố cũng đã hoàn hồn tỉnh ra.
Thấy Lam Tố chạy về phía Khuynh Thành, ông cũng bất chấp không gian có sụp đổ nữa hay không, cấp tập đuổi theo Lam Tố ngay.
“Thần hoàng!!!”
Hồng Loan cả sợ, vội bứt lên để chặn Lam Ngạn.
Lam Ngạn chỉ nghĩ duy nhất một điều là giết Lam Tố, thấy có kẻ ngáng trở, ông bỗng điên tiết lên.
“Tránh ra, nếu không ta sẽ giết cả ngươi luôn thể!!!”
Đôi mắt ông như sắp tóe lửa.
“Thần hoàng! Hôm nay Ngài giết tôi tôi cũng không để Ngài đuổi theo! Đó là con trai Ngài, người con trai duy nhất của Ngài!”
“Chớ lắm lời! Ta không có con! Ta muốn giết hắn!”
Lam Ngạn gào to, nhảy lên như điên.
“Ngài là thần hoàng, lại là phụ hoàng của vương gia; tôi nhất định không để Ngài gặp chuyện bất trắc và càng không thể để Ngài làm hại vương gia.”
Hồng Loan khẽ lim dim mắt, nhìn như đóng đinh vào Lam Ngạn.
Nên biết rằng nếu ông ta cứ chạy ào lên thì nhất định sẽ rơi vào vùng không gian bị sập .
Thế thì ông ta và vương gia của nó sẽ vĩnh viễn phải xa nhau.
“Nhà ngươi mà đòi ngăn cản ta ư?”
Lam Ngạn hừ hừ, ông nhếch mép lên, vẻ mặt bất chấp tất cả.
Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi thấy thế, nhanh như chớp chạy ào đến bên Hồng Loan.
“Thêm cả chúng tôi nữa, không rõ đã đủ để làm đối thủ của thần hoàng đại nhân chưa?”
Lam Ngạn căn bản không hiểu họ nói gì, ông chỉ biết mục tiêu của mình là Lam Tố, ông sẵn sàng trả mọi giá để giết bằng được Lam Tố.
“Xông vào!”
Hoa Mãn Nguyệt hạ lệnh, rồi anh cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi lao vào Lam Ngạn.
Hồng Loan phát hoảng, vội kêu lên: “Đừng làm cho Ngài bị đau!”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo đảm tính mạng cho ông ấy, nếu không Lam Tố sẽ truy kích ta khắp thế giới để trả thù ta à? Ta không muốn đắc tội với anh ta. Anh ta còn có cô bạn gái sát thủ quái đản, ta cũng muốn sống để cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi chế tạo ra thế hệ sau kia mà!”
Nghe nói “chế tạo thế hệ sau”, mặt Lưu Hương Nguyệt Nhi bỗng đỏ bừng, trông thật ưa nhìn.
Rồi cô mắng yêu: “Bây giờ là lúc nào mà ăn nói chẳng đứng đắn gì cả!”
Hoa Mãn Nguyệt cười rất quái, nói: “Sao anh lại không đứng đắn? Sản xuất ra con người là việc quá đứng đắn ấy chứ!”
Lưu Hương Nguyệt Nhi xấu hổ, mặt càng đỏ nhừ.
“Phải chờ chúng ta đều còn sống đã rồi hãy hay!”
Hoa Mãn Nguyệt cười hềnh hệch, nói: “Nói kiểu ấy tức là em cũng tán thành?”
Lưu Hương Nguyệt Nhi… tức thật!
Nếu sớm biết thế này thì cô đừng nói ra cái câu ấy! Ý cô nói là, chúng ta phải sống đã rồi hãy nghĩ đến các việc khác, nào ngờ gã này lại toàn nghĩ lệch lạc đi!
“Em im lặng tức là đồng ý rồi!”
Hoa Mãn Nguyệt cười rất đắc ý, nói tiếp: “Để có thể sản xuất ra vài đứa thì anh phải cố lên mới xong!”
Nói rồi anh xông vào Lam Ngạn.
Còn Lam Tố, anh chạy thật nhanh đến bên Khuynh Thành.
Mười ngón tay anh đan vào mười ngón tay Khuynh Thành, nắm chặt.
“Khuynh Thành…”
Khuynh Thành bỗng thấy ấm lòng. Chỉ cần có anh ở bên, chỉ cần cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của lòng bàn tay anh, cô sẽ thấy hoàn toàn yên tâm ngay.
“Lam Tố.”
Khuynh Thành nhìn anh mỉm cười, nói: “Kề vai chiến đấu!”
“Kề vai chiến đấu!”
Lam Tố cũng mỉm cười nhìn cô.
Nhìn hai người, thiên tôn suýt loạn óc!
Bây giờ là lúc nào mà hai kẻ chết tiệt này còn tình tứ chớt nhả?
Lần trước gã Lam Tố chỉ là một làn ý niệm nên gã không sợ lão.
Nhưng bây giờ, cả hai đứa cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của lão, thế mà trong lúc sinh tử này chúng vẫn mải mê đắm đuối, vẫn dính lấy nhau!
“Hai ngươi đã xong chưa đấy?”
Đôi mắt đang nồng nàn đằm thắm của Lam Tố bỗng trợn lên, hầm hầm nổi giận, nói: “Ta cực ghét, khi ta đang nói chuyện với vợ ta lại bị kẻ khác cắt ngang. Em nói xem nên trừng phạt lão như thế nào mới phải?”
“Em cũng cực ghét lão. Anh cho rằng nên xử lý thế nào?”
Khuynh Thành cau mày, vẻ như rất khó nghĩ.
“Chi bằng, chúng ta cùng cho lão ăn đòn!”
Lam Tố cười rất quái dị.
“Đúng! Ý tưởng này rất hay!”
Khuynh Thành nhoẻn cười rất tươi, tán thành.
Với thiên tôn.
Nếu là một chọi hai, à không, một chọi ba - vì phải tính cả Chu Tước nữa.
Thì lão cũng hơi thấp thỏm, mặc dù lão chưa chắc đã thất bại.
Nhưng thiên tôn có một chân thân và một phân thân.
Vậy sẽ là một chọi hai và một chọi một. Coi như lão thò tay ra là bắt được luôn.
Cho nên, đúng là ba đứa này muốn chết!
“Lam Tố, ngươi bị thương, lẽ nào một gã bị thương lại đòi giết được ta?”
Mặt thiên tôn có nét cười châm biếm.
Nếu chưa bị thương thì may ra hắn còn có thể là đối thủ của lão, nhưng giờ hắn đã bị thương nặng như thế rồi.
Chờ đến khi thằng cha này mạnh lên, thì có lẽ lão sẽ đại bại dưới bàn tay hắn.
Nhưng lúc này thì không, tuyệt đối không thể.
Lam Tố nở nụ cười ma quái, mắt nhìn xoáy vào thiên tôn.
“Ha ha… ha ha ha ha…”
Lam Tố bỗng cười như điên. Đúng là anh đã bị thương rất nặng và cũng tự biết mình không thể địch nổi thiên tôn.
Nhưng nếu anh tự cho nổ thân mình, thì có lẽ thiên tôn không thể không bị thương.
Lam Tố bỗng ngửa mặt lên, một tiếng gầm vang dội, đầu anh bắt đầu lấp lánh những làn tia sáng. Cả một vùng không gian dường như đông cứng lại.
Thiên tôn thấy thế giật mình kinh hãi.
“Ngươi… ngươi định cho nổ thân mình ư?”
Nên biết, thiên tôn đã rất mệt mỏi chờ đến ngày Lam Tố phá bỏ phong ấn.
Nếu Lam Tố lại cho nổ thân mình, thì chỉ còn lại linh hồn và nguyên anh!
Thế thì… có khác gì khi Lam Tố vẫn đang là một làn ý niệm?
Thiên tôn tất nhiên hiểu rất rõ.
Thế thì không được.
Tuyệt đối không thể để hắn cho nổ thân mình.
“Thiên tôn, thế nào đây?” Ánh mắt Lam Tố chớp lóe điên cuồng.
Thân xác chẳng còn thì vẫn có thể tu luyện lại. Một thần nhân như Lam Tố, tu thân xác thì chẳng tốn quá nhiều thời gian.
Vả lại, chỉ cần giữ được tính mạng.
Thì dù phải tốn rất nhiều thời gian để tu được thân mình, thì Lam Tố cũng chẳng ngại gì.
Thiên tôn hiểu quá rõ điều này.
Nếu Lam Tố cho nổ thân mình, thì chắc chắn phân thân của lão sẽ bị trọng thương.
Những người ở thần giới đều phải trải qua bao phen rèn luyện thì mới có được thân mình.
Không riêng gì sức phòng ngự, mà sức tấn công cũng tuyệt đối khủng khiếp, người bình thường không sao hình dung nổi.
Cho nên, nếu Lam Tố tự cho nổ thân mình, toàn bộ năng lượng sẽ giải phóng, thì ngay thiên tôn cũng không thể tránh đi đâu cho thoát.
Nếu thằng cha này điên hơn nữa, tự cho nổ cả nguyên anh.
Thì lão chỉ còn cách tan xác, cùng chết theo mà thôi.
Xem ra, thằng cha này tâm thần mất rồi!
“Khoan đã!”
Thiên tôn bỗng mở miệng.
“Sao? Ngươi sợ rồi à?”
Sắc mặt thiên tôn bỗng biến đổi, lão cười nhăn nhở: “Lam Tố, ngươi tội gì phải thế cho khổ? Nên nhớ rằng, tu được thân thể chẳng hề dễ dàng. Ngươi định hủy thân mình phí hoài, ngươi tiếc, mà ta cũng cảm thấy tiếc thay cho ngươi.”
Không tiếc ư? Ai bảo là Lam Tố không tiếc?
Anh cũng vì hết cách rồi!
Khuynh Thành đứng bên nhìn thấy thiên tôn hai thân nhập làm một, rất kinh ngạc, cô vội chạy đến bên Lam Tố.
Một tay cầm Tử Thanh bảo kiếm, tay kia nắm chặt tay Lam Tố.
“Lam Tố, anh có sao không?”
“Không sao.” Lam Tố bình thản nói.
Cho nổ thân mình, thì ta vẫn không chết, không thành vấn đề gì hết.
“Lam Tố! Ta vốn không có thù oán gì với ngươi, ta chẳng qua rỗi quá thấy buồn, cho nên… hì hì… không ngờ ta đã rất quá trớn, đến nỗi khiến ngươi muốn cho nổ thân mình.”
Thiên tôn làm ra vẻ mình là kẻ vô tội.
Rỗi quá thấy buồn, rồi hành hạ người khác?
Cái lý do này… hơi gượng gạo quá thì phải?
Có mấy người bỗng muốn ngất xỉu!
Khuynh Thành nhìn xoáy vào mặt thiên tôn. Trực giác mách bảo cô, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như cái mồm thiên tôn nói.
“Lam Tố, ta trân trọng công lực của ngươi rất khá, ta không muốn ngươi cho nổ thân mình. Thế này vậy: hôm nay chúng ta kết thúc ở đây.”
Nói rồi, không đợi bọn Lam Tố đồng ý hay không.
Thiên tôn, tàn ảnh loáng lên, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Dù sao ta cũng đã có thuật ngự tâm, muốn giết Lam Tố thì quá dễ, dễ như thò tay ra là làm được.
Tội gì ta phải như thế này, ép hắn phải cho nổ thân mình? Nếu thế, hắn lại như một làn ý niệm, ta muốn giết hắn sẽ rất phiền hà.
Thiên tôn không thể thua. Thiên tôn tuyệt đối không nên mạo hiểm.
Thiên tôn vẫn còn một quân cờ quá hay - Lam Ngạn.
Đã không thể giết nổi Lam Tố thì thiên tôn sẽ cho cha con hắn tàn sát lẫn nhau! Hoặc là, sẽ dùng thuật ngự tâm để khống chế con bé kia, con bé mà Lam Tố rất yêu. Ha ha… cảnh tượng ấy sẽ hoành tráng biết mấy!
Hôm nay thiên tôn đã quan sát từng cử chỉ của Lam Tố và nhận ra. Hắn là một đứa con rất có hiếu. Đối với con bé kia, hắn cũng rất mực thương yêu, đến nỗi chẳng tiếc gì tính mạng mình.
Thế thì, ha ha… ha ha ha… thiên tôn này chỉ cần mạnh tay khống chế Lam Ngạn và con bé ấy, thì muốn giết Lam Tố tuyệt đối không khó gì.
Nghĩ thế, thiên tôn bỗng cảm thấy lòng nhẹ nhõm rất nhiều.
Bọn Diệp Khuynh Thành vẫn còn đứng ngây người nhìn theo hướng thiên tôn biến mất, bàng hoàng hồi lâu.
Thế là cái trò khỉ gì nhỉ?
Đang đánh nhau kịch liệt, thằng cha ấy bỗng co cẳng chạy mất?
“Lam Tố, liệu có phải lão đã sợ rồi không?”
Sau một lúc lâu, Khuynh Thành mới chậm rãi hỏi.
Lam Tố đờ đẫn gật đầu, nói: “Anh cũng nghĩ có lẽ là thế.”
Lam Tố lại nhớ đến cá tiên tri, nó nói rằng thiên tôn sợ anh.
Có lẽ lão ta sợ thật thì phải.
“Ta cứ thế mà thả cho lão đi à?”
“Anh cũng không biết nữa.”
Đúng là Lam Tố không biết nếu sau này anh phục hồi công lực, anh sẽ tiêu diệt thiên tôn, hay là mặc xác lão, chỉ cần hai bên không ai đụng đến ai là được?
“Tạm cho qua. Chỉ cần lão không gây rắc rối cho chúng ta nữa thì chúng ta đâu cần đối địch với lão? Luôn đối địch với một kẻ rất mạnh cũng chẳng vui vẻ gì.”
Hoa Mãn Nguyệt phi thân đến, ngao ngán nói: “Nhưng, phụ hoàng của anh vẫn nằm trong tay lão.” Điều này khiến ai cũng cụt hứng.
Lam Ngạn.
Đúng, cha anh vẫn nằm trong tay thiên tôn.
“Lam Tố, chúng ta nên làm gì? Thiên tôn nói có đáng tin không?”
Thanh Thanh ảo hóa thành hình người, bước lại nói: “Nếu là đáng tin, sao lão lại đưa phụ hoàng của anh đi? Chỉ e đó là âm mưu của lão.”
“Vậy chúng ta nên làm gì?”
Khuynh Thành cau mày. Kẻ địch này quả là quá mạnh.
Nếu cứ đánh trực diện, thô bạo, chỉ e bên mình sẽ sứt đầu mẻ trán.
“Nhất định sẽ có cách. Đừng lo gì. Chúng ta nên bình tĩnh rồi cùng bàn bạc kế sách lâu dài.”
Thanh Thanh nhìn Lam Tố, quan tâm hỏi: “Hiện nay anh còn rất yếu, nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đã rồi tính sau.”
Cả bọn trở lại hoàng thành, thực ra không ai có thể bình tĩnh nổi.
“Lam Tố…”
“Đừng lo. Anh không sao cả.”
Lam Tố an ủi Khuynh Thành. Anh rất hiểu tâm tư của cô.
“Hiện giờ anh lo nhất là về phụ hoàng của anh.”
Khuynh Thành biết Lam Ngạn là người thân duy nhất trên đời của Lam Tố.
Giống như cô với Diệp Chấn Thiên, vì ông, cô sẵn sàng hy sinh tính mạng mình.
“Em hiểu. Lam Tố, anh đừng lo gì. Thiên tôn bắt ông đi, chẳng qua là muốn dùng ông để kiềm chế anh. Cho nên em cho rằng phụ hoàng của anh tạm thời chưa gặp nguy hiểm.”
“Phải.”
Lam Tố nhìn cô gật đầu.
Đâu phải Lam Tố không nhận ra điều đó? Nhưng bảo anh cứ yên tâm, thì anh tuyệt đối không thể làm nổi.
“Khuynh Thành, anh định…”
“Không! Em nhất định không để anh làm như thế. Nếu đi thì cả hai ta cùng đi. Phụ hoàng của anh cũng là phụ hoàng của em. Em không thể thờ ơ, đứng nhìn anh đi vào chốn hiểm nguy.
Em đã nói rồi, em không muốn nấp sau lưng anh để anh bảo vệ cho nữa, em muốn cùng anh tiếu ngạo giang hồ, vượt lên trên thiên hạ.”
“Khuynh Thành…”
Lam Tố hết sức cảm động, ôm Khuynh Thành vào lòng. Cô gái này thật sự xứng đáng để anh dùng sinh mệnh, dùng cả cuộc đời mình để thương yêu che chở.
“Lam Tố, chúng ta sẽ cùng đối mặt!”
“Đúng thế.”
Họ không cần phải nói nhiều, họ đã từ lâu lòng rất hiểu lòng.
Cô hiểu rõ tâm tư của anh, biết rõ anh đang nghĩ gì. Cô hiểu tất cả về anh.
Phải hai tháng sau Lam Tố mới thật sự bình phục.
Điều kỳ lạ là, suốt hai tháng ấy thiên tôn hoàn toàn không gây rắc rối gì cho họ thật.
Lẽ nào đúng như ông ta nói: vì nhàn rỗi quá nên mới bày ra những chuyện như thế?
Trong phòng của mình, Thanh Thanh cứ đi đi lại lại, đứng ngồi không yên.
Hai tháng nay cô luôn nghĩ ngợi, do dự.
Cô không biết mình có nên đi gặp thiên tôn không? Gặp ông ta, cô sẽ nói những gì? Nên bắt đầu từ đâu?
Nếu câu chuyện kia được khẳng định thì cô nên làm gì?
Thanh Thanh hít vào một hơi thật sâu, dường như cô đã hạ quyết tâm rất lớn, rồi mới đẩy cửa bước ra.
Tàn ảnh nháng lên, Thanh Thanh đã biến mất trong hoàng thành.
Thiên tôn đang ở trong phòng đang ngồi thiền điều tiết hơi thở.
Ông ta bỗng mở to mắt.
“Vào đi!”
Giọng băng giá lạnh lùng của ông vang lên trong căn phòng.
Thanh Thanh do dự một lát, rồi cũng cất bước, đẩy cửa tiến vào.
Thiên tôn rất ngạc nhiên, mặc dù ông đã biết vị khách này là Chu Tước.
“Ngươi đến gặp ta có chuyện gì?”
“Tôi… tôi muốn hỏi ông một điều.”
Thanh Thanh hơi do dự nhưng rồi cũng nói.
“Ngươi cho rằng ta sẽ trả lời ngươi hay sao?”
“Đó là quyền của ông. Nhưng hôm nay tôi nhất định phải hỏi.”
“Được! Có cá tính đấy, ta khen. Ngươi hỏi đi?”
Ánh mắt Thanh Thanh có nét đau khổ. Cô cắn môi… rồi chậm rãi hỏi: “Ông học võ công của ai? Ông có biết Nghiêm Vũ, Cao Phong, Hắc Lân và Triệu Càn không?”
Thiên tôn giật mình. Sao… sao nó lại biết tên bốn người này?
Thiên tôn bỗng trở nên thận trọng, đôi mắt sắc lẹm của ông ta hơi lim dim, lạnh lùng nói: “Ngươi hỏi điều này để làm gì?”
Thanh Thanh hừ một tiếng, rồi nói: “Vậy là… ông có quen họ!”
“Ta quen hay không thì liên quan gì đến ngươi?”
“Hừ! Liên quan gì đến tôi ư? Ông cứ đi hỏi bốn kẻ ấy, sẽ biết có liên quan gì đến tôi không.”
Lửa giận bỗng bùng lên trong ánh mắt Thanh Thanh. Kể cả lúc ngủ mê cô cũng muốn giết chết bốn tên khốn ấy.
Chúng đã hại cả nhà cô phải ly tán, khiến cô mất cả chồng lẫn con. Cô có mối thù không đội trời chung với chúng.
Cô vốn tưởng bốn tên ấy đã chết rồi, nhưng nay xem ra chúng không những không chết mà còn sống rất yên ổn nữa.
Bá Dã của cô thì sao? Bá Dã của cô đi đâu rồi?
Nghiêm Vũ, Cao Phong, Hắc Lân và Triệu Càn.
Lần này bằng mọi giá Thanh Thanh nhất định phải đào bới, lôi chúng ra, sau đó cô sẽ tìm được Bá Dã.
“Hừ! Bộ dạng nhà ngươi mà cũng đòi gặp sư phụ ta ư?”
Sư phụ!!!
Quả nhiên Thanh Thanh đã đoán không nhầm, thằng cha này có quan hệ với bốn kẻ kia, nhưng cô không ngờ bọn chúng lại là sư phụ của hắn.
Ha ha… đúng là thầy nào thì trò nấy.
Thảo nào Thanh Thanh cứ cảm thấy gã thiên tôn có làn khí lưu hơi quen quen, thì ra là thế.
Tên đồ đệ mà bốn kẻ kia dạy bảo ra, đâu có thể là người tử tế được?
Năm xưa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao bốn tên ấy và Bá Dã bỗng biến mất cứ như là đã bay hơi khỏi thần giới?
“Ông nhắn với bọn họ rằng Thanh Thanh tôi đây đã ra rồi, dù họ trốn ở đâu tôi cũng tìm ra họ.”
Nói rồi, tàn ảnh loáng lên, Thanh Thanh biến mất ngay trước mặt thiên tôn.
Trong phòng, thiên tôn ngẩn tò te ngồi đó, rất lâu vẫn chưa tỉnh táo trở lại.
Xem ra, chỉ e phen này muốn giết Lam Tố sẽ không dễ nữa rồi. Con Chu Tước này cũng đang giấu nhẹm công lực cũng nên.
Nếu nó điên tiêt lên, thì e ta căn bản không đủ sức làm đối thủ của nó.
Có lẽ lần này phải đi gặp sư phụ thật rồi.
Thiên tôn không còn nhiều thời gian nữa, nếu Lam Tố vẫn không chết, rồi mai kia anh ta mạnh lên, thì thiên tôn không thể có cơ hội để giết anh ta nữa.
Năm xưa sư phụ của ông ta từng nói rằng sư phụ có thể dạy võ công cho, để sau này trở thành thiên tôn tối cao vô thượng.
Nhưng sư phụ sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào mọi chuyện của thần giới nữa.
Cho nên, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, sư phụ cũng sẽ không ra tay.
Giống như sư phụ đã nói với thiên tôn: trong tương lai Lam Tố sẽ trở thành mối đe dọa đối với ông, nhưng sư phụ cũng không bận tâm gì hết.
Tàn ảnh chớp lên, thiên tôn đã biến mất khỏi cung Thiên Khuyết.