Cao Phong không hứ hừ gì hết, nhổ phắt lưỡi huyết nhẫn ra, liếm máu dính trên đó. Ánh mắt gã càng thêm tàn độc.
Rồi lập tức phóng trở lại Thanh Thanh, tiếp đó tàn ảnh chớp lên, Kim Bằng và Hồng Loan chỉ cảm thấy mắt chói loà, tốc độ… quả là khủng khiếp!
Cả hai đứa vốn tự cho rằng tốc độ của mình đã là ghê gớm, nhưng so với Cao Phong thì dường như vẫn còn kém quá xa.
Cả hai đứa thậm chí căn bản không nhìn rõ Cao Phong đã xông đến như thế nào.
Khi nhìn rõ thì Cao Phong đã đứng ngay trước mặt Thanh Thanh rồi.
Và, tàn huyết thần thương của gã đã đâm sang Thanh Thanh.
“Mẹ!”
“Mẹ nuôi cẩn thận!”
Hai đứa sợ quá vội chạy ào đến.
Nghiêm Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, tay gã vung chuỳ nặng ngàn cân bổ vào hai đứa.
“Uỳnh…”
Một tiếng vang động trời, cả vùng núi Kình Thiên dường như rung chuyển.
Một bức tường bằng khí bỗng xuất hiện trước mặt Hồng Loan và Kim Bằng.
Cả hai đứa bị chặn lại, dù cố sức đến mấy cũng không vượt qua được.
Đành đứng giương mắt nhìn Thanh Thanh và Cao Phong giao đấu.
“Ta muốn các ngươi tận mắt chứng kiến mẹ của các ngươi chết như thế nào.”
Giọng lạnh buốt của Nghiêm Vũ vang lên bên tai hai đứa.
“Nên làm gì bây giờ?”
Hồng Loan nhìn Kim Bằng. Nó đã cuống lên không thể suy nghĩ gì được nữa.
Gian nan lắm nó mới tìm được mẹ, nó tuyệt đối không thể để mất, tuyệt đối không thể.
“Phải liều! Tôi không tin rằng chúng ta không thể đi qua!!!”
Thực ra Kim Bằng cũng không nghĩ ra cách gì để phá được bức tường khí.
Nhưng không thể cứ đứng đây mà chờ chết.
Không sao! Còn nước còn tát. Không thử thì sao biết được?
Cả hai đứa phi thân ra xa mấy ngàn thước, sau đó vận hết nội lực phi trở lại với tốc độ cực nhanh xô vào bức tường khí.
“Uỳnh…”
Bức tường khí khẽ rung rung nhưng không hề có dấu hiệu sụp đổ.
Còn Kim Bằng và Hồng Loan thì chóng mặt quay cuồng, mắt hoa toé lửa.
Nghiêm Vũ đứng trước tường khí bật cười ha hả, nói: “Bộ dạng các ngươi mà đòi phá tường này, đúng là ảo tưởng!”
“Ta không tin ta không qua nổi!!!”
Kim Bằng hét lên. Miệng nó phun ra một con hoả long.
Thấy thế Hồng Loan cũng phun ra một con hoả long.
Điều kỳ diệu đã xảy ra. Bức tường khí đã biến dạng.
Cả hai đứa mừng rỡ, lại tiếp tục phun hoả long. Rồi vận nội lực xông qua bức tường khí.
Vừa xuyên qua được, không chờ Nghiêm Vũ kịp phản ứng.
Kim Bằng ra đòn phủ đầu. Một con hoả long phun thẳng vào Nghiêm Vũ.
“Hai đứa nhãi con miệng còn hơi sữa, hãy xem hôm nay Lão tổ tông này giết các ngươi!”
Nghiêm Vũ trợn mắt, vung chuỳ ngàn cân táng vào hai đứa.
Còn Triệu Càn đứng bên, gã không trực tiếp xông vào đánh Thanh Thanh, cũng không chạy đến giúp Nghiêm Vũ, gã chỉ phi hành lượn quanh. Thực tình gã không nỡ nào ra tay với Thanh Thanh.
Cao Phong và Nghiêm Vũ không nhận ra tâm trạng ấy của Triệu Càn, cho rằng Triệu Càn đang dùng mưu kế.
Một khi hai gã đánh bị thương Thanh Thanh thì Triệu Càn sẽ xông vào ra một đòn chí mạng.
Thanh Thanh chớp lên thật nhanh tránh đòn tàn huyết thần thương của Cao Phong. Rồi lập tức phóng ra một lưỡi huyết nhẫn đối kháng với quả chuỳ ngàn cân của Nghiêm Vũ.
Quả chuỳ ngàn cân to hơn hẳn lưỡi huyết nhẫn, nhưng vẫn bị huyết nhẫn chặn đứng.
Đối kháng với cuộc tấn công điên cuồng của Cao Phong và Nghiêm Vũ, tốc độ của Thanh Thanh đã đạt tới cực đại. Cô phi hành một đường cánh cung vòng sang bên.
Đồng thời phóng ra một chùm huyết nhẫn.
“Vù…”
Những mũi dao lạnh buốt. Vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp. Rạch xé bầu trời. Phóng thẳng vào Cao Phong.
“Choang…”
Cao Phong lập tức thu tàn ảnh thần thương về rồi quét một đường cực mạnh, mới đánh bật được huyết nhẫn bay ra.
Chỉ thấy trên bầu trời mây đen rối mù cuồn cuộn có mấy chục làn lưu quang đang tíu tít lướt nhanh. Thanh Thanh bay lượn cực nhanh trên một quỹ đạo thanh thoát duyên dáng.
“Vù…”
“Vù…”
Kim Bằng và Hồng Loan đứng bên quan sát, bỗng phi thân trên một đường cong hoàn mỹ xông vào Nghiêm Vũ.
Vừa nãy chúng đã nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục đánh kiểu này, Thanh Thanh dẫu không bị chúng giết chết thì cũng hao kiệt tinh lực mà chết.
Mặt Nghiêm Vũ biến sắc, gã lập tức thi triển hết mọi thủ đoạn điên cuồng đánh lại Hồng Loan và Kim Bằng.
“Hôm nay ta phải giết hai tên nhãi con này trước đã.”
Chuỳ ngàn cân trong tay gã liên tiếp bổ vào hai đứa không thương tiếc.
Hồng Loan và Kim Bằng đâu phải đối thủ của gã, nên không sao chống đỡ nổi.
Thanh Thanh nhìn, cảm thấy rất lo cho chúng.
Cô càng lúc càng nóng mắt.
“Nghiêm Vũ, chớ làm hại con ta!”
“Hừ! Giết con cái ngươi xong, ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Nghiêm Vũ càng hung hăng dồn sức đánh Hồng Loan.
Thanh Thanh định chạy đến hỗ trợ nhưng không thể, vì cô bị Cao Phong kiềm chế.
Hai gã phối hợp đồng bộ, hết sức chặt chẽ không chút sơ hở.
Thanh Thanh bỗng cảm thấy rất lúng túng.
Hồng Loan thấy thế vội linh thức truyền âm: “Mẹ hãy cố giữ đừng để mình bị rối loan, chúng sẽ thừa cơ tấn công.”
Hai đứa không ngờ, chúng xông vào đánh hộ thì lại là phản tác dụng.
Thanh Thanh.
Nghe nói thế.
Bấy giờ mới trấn tĩnh lại.
Đúng! Cô không thể lúng túng bị động.
Kẻo lỡ chẳng may cô gặp bất trắc thì hai đứa con cô sẽ ra sao?
Phải tốc chiến tốc thắng giết gã Cao Phong, thì mới bảo vệ được hai đứa con mình.
Nghĩ thế rồi, đôi chân cô tăng tốc cực nhanh.
Tốc độ quá nhanh khiến không khí sinh ra những tiếng rú rít sắc nhọn và những tiếng nổ vang dội.
Thấy Hồng Loan và Kim Bằng sắp không gượng nổi nữa, huyết nhẫn trong tay Thanh Thanh đâm thẳng vào Cao Phong.
Cao Phong cũng nhận ra ý đồ của Thanh Thanh: nếu hai đứa con cô ta bị Nghiêm Vũ giết thì cô ta sẽ rối loạn ngay lập tức, gã sẽ giết cô dễ như bỡn.
Gã nghĩ vậy, và càng thêm đắc ý.
“Ú…ù…”
Mũi dao cực kỳ ghê rợn giá băng, từ trên cao phạt xuống, bổ vào thân thể Cao Phong.
Gã kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, không nói nên lời.
“Soạt!”
Cao Phong bị xả làm hai mảnh từ đỉnh xuống. Lục phủ ngũ tạng xổ ra tơi tả. Một xé thành hai!
Rồi từ trên không trung rơi xuống.
Linh hồn và nguyên anh của gã cũng bị huyết nhẫn của Thanh Thanh chém đứt.
Bốn nhân vật thuỷ tổ mở mang thần giới, trong chốc lát chỉ còn lại hai.
Cũng đồng thời với lúc này.
Quả chuỳ ngàn cân của Nghiêm Vũ sắp đập xuống Hồng Loan.
Có vẻ như…
Quả chuỳ ngàn cân sắp giáng vào thân thể Hồng Loan.
Mặc dù Nghiêm Vũ chưa dốc toàn lực vào quả chuỳ này.
Nhưng nếu đập trúng Hồng Loan thì vẫn quá đủ để lấy mạng nó.
“Không!!!”
Thanh Thanh tuyệt vọng kêu lên.
Bỗng nhiên, một làn kim quang chớp sáng. Quả chuỳ ấy lại giáng vào thân thể Kim Bằng.
“Kim Bằng!!!”
Bọn Diệp Khuynh Thành chạy đến, ai ai cũng kinh hãi không nói được một lời.
Không!!!
Chắc chắn không phải là sự thật, tuyệt đối không phải thế.
“Kim Bằng! Kim Bằng!!!”
Khuynh Thành nước mắt như mưa. Kim Bằng của cô không thể chết, tuyệt đối không thể chết.
Nhưng, đứa trẻ trước mắt Khuynh Thành đã bị đánh trở lại nguyên hình.
Là một con Kim Bằng khổng lồ nằm vật trên mặt đất, ánh mắt bất lực.
Hồng Loan ngây đơ mất một lúc rồi mới định thần, chạy bổ đến Kim Bằng.
“Chim phao câu thối ơi, chim phao câu thối ơi!!!”
“Kim Bằng…”
Thanh Thanh cũng vội phi thân đến bên nó.
“Mẹ nuôi… mẹ đừng khóc. Mạng của con, vốn được con trai của mẹ đổi cho, ngày nay… ngày nay…”
“Kìa chim ơi, ngươi nói bừa gì thế? Ngươi phải sống thật tốt! Nào có ai bảo ngươi chạy đến giúp? Ai bảo ngươi che chắn hộ ta? Ngươi là con chim phao câu thối chẳng biết trời cao đất dày là gì…”
Hồng Loan vừa quệt nước mắt vừa không ngớt lẩm bẩm.
“A Mạc, không được gọi tôi là chim phao câu thối! Ta đã có tên rồi, tên của ta nghe rất kêu. Ta là… Thái Tử!”
Mọi người nín lặng.
“Chim thối ơi, bây giờ là lúc nào mà ngươi còn hài hước kiểu này được?”
Thấy Kim Bằng cố tỏ ra nhẹ nhõm như không, Hồng Loan càng buồn rầu đau khổ.
“A Mạc đừng khóc. Ngươi đường đường là một nam nhi, sao lại khóc chứ? Phải nhớ: ngươi là người anh em của ta, mãi mãi là anh em của ta. Là người anh em của ta thì không dễ chảy nước mắt đâu!”
“Chim thối ơi…”
“Gọi ta là Thái Tử! Ta nghĩ nát óc mới tìm ra cái tên hay như thế này, còn chưa được ai gọi…”
“Thái Tử… Thái Tử… Được! Ngươi hứa đi: ngươi sẽ không chết. Thì ngày ngày ta sẽ gọi ngươi là Thái Tử. Được chưa?”
Kim Bằng nhìn sang Khuynh Thành, nói giọng rất yếu: “Khuynh Thành…”
“Kim Bằng… Chim thối ơi…”
Khuynh Thành nghẹn ngào, nói năng có phần lộn xộn.
Kim Bằng của cô, con chim tinh nghịch của cô sao lại chết được? Không! Tuyệt đối không thể chết.
“Chim thối ơi…”
“Khuynh Thành, cô phải… hạnh phúc. Nhất định cô và Lam Tố phải sống thật tốt… hiểu chưa?”
Khuynh Thành đôi mắt nhoà lệ nhìn nó, không ngớt gật đầu.
“Chim ơi… tại ta chẳng ra sao, nếu ta đến sớm hơn một chút thì ngươi sẽ không…”
“Khuynh Thành, đâu có thể trách gì cô?”
“Không! Ta thật đáng trách. Ngươi đã bao lần cứu ta, còn ta thì sao? Vào lúc ngươi cần ta nhất thì ta lại không ở bên ngươi…”
“Ộc…”
Miệng Kim Bằng lại trào máu tươi.
“Xin lỗi Khuynh Thành, tôi không thể ở bên cô được nữa…”
Kim Bằng lại nhìn sang Thanh Thanh, nói: “Mẹ nuôi, mẹ hãy chăm sóc A Mạc thật tốt! Nó cũng như con… bao năm trời một thân một mình lủi thủi…”
“Con ơi! Con ơi!!!”
Thanh Thanh từ lâu đã coi Kim Bằng như con đẻ của mình, lúc này cô đã khóc không thành tiếng nữa rồi.
Thanh Thanh nhìn sang Nghiêm Vũ, ánh mắt dữ dằn, ghê rợn.
“Ta phải giết ngươi!!! Phải giết ngươi để trả thù cho con ta!!!”
Tóc dài tung bay, áo trắng phần phật, mặt Thanh Thanh đầy sát khí.
Trong chớp mắt.
Lưu quang chớp lên.
Thanh Thanh đã phi thân ra.
Lòng cô tràn ngập sát khí. Gã Nghiêm Vũ đáng chết dám hại con trai cô.
Nghiêm Vũ lạnh lùng giơ tay vung chuỳ ngàn cân đập vào Thanh Thanh.
“Ngươi không đáng mặt để giết ta!”
Cũng đúng vào lúc đó.
Tiếng thét như xé phổi của Diệp Khuynh Thành vang lên.
“Kim Bằng!!! Kim Bằng!!!”
Kim Bằng đã vĩnh viễn nhắm mắt. Khuynh Thành bỗng như hoá điên.
Bao hình ảnh xa xưa cô và Kim Bằng bên nhau tác chiến hiện lên rõ mồn một.
Đôi tay nắm chặt cứng, cổ nổi gân xanh chằng chịt.
Ánh mắt cô ngập ngụa sát khí.
“Ta nhất định sẽ chặt thây Nghiêm Vũ khốn kiếp thành muôn mảnh.”
Đây là Kim Bằng của cô! Là người anh em đã vào sinh ra tử với cô!
Khuynh Thành đau xót đến cùng cực, trái tim cô như đang bị mũi dao khía vào từng nhát từng nhát.
Thân ảnh Khuynh Thành bỗng vút một tiếng bay vọt ra.
Nghiêm Vũ chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thì Khuynh Thành đã đứng ngay trước mặt gã.
Gã khẽ nhếch mép, cười nhat nói: “Lại thêm một đứa muốn chết! Một đứa Kiếm thần cao cấp ranh con mà dám đến giở trò càn rỡ trước mặt ta ư?”
“Dù có chết thì ta cũng phải giết ngươi trước đã.”
Nghiêm Vũ hơi lim dim đôi mắt híp nhìn sang Triệu Càn. Thằng cha này thật là…
Tàn ảnh nháng lên.
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ vang.
Triệu Càn không thể tin nổi, nhìn Nghiêm Vũ.
“Chỉ tại thằng sống dai nhà ngươi! Nếu không phải tại ngươi thì ba người bọn ta cũng không rơi vào tình cảnh như ngày nay.”
Mọi người đang có mặt đều sửng sốt.
Tuyệt đối không thể tin rằng vào lúc này Nghiêm Vũ lại giết chết gã đồng đội của mình.
Thanh Thanh cau mày, cô hết sức kinh ngạc nhưng cũng tin rằng cũng chẳng phải bỗng dưng vô cớ Nghiêm Vũ giết chết Triệu Càn.
Gay rồi!
Lẽ nào hắn định…
Quả nhiên.
Đôi mắt Nghiêm Vũ lim dim khép lại, rồi hàn quang phóng ra từ khe mí mắt gã.
“Oàng…”
Tất cả bỗng cảm thấy thiên địa của toàn bộ thần giới chấn động. Một sức mạnh vô cùng đáng sợ phát ra từ thân thể Nghiêm Vũ.
Trên bầu trời, có ba hạt linh châu lóng lánh đang quay tít, sức mạnh kinh khủng của chúng xuyên suốt đất trời.
Đó là kim đan của ba cao thủ đang rơi xuống. Không! Tu luyện đến trình độ như họ không phải là kim đan nữa.
Mà là linh châu tập trung sức mạnh kinh hoàng.
Lúc nãy Thanh Thanh chỉ mãi đánh giết chúng, cô hoàn toàn không chú ý đến linh châu và các vật khác của chúng để lại.
Và thế là gã Nghiêm Vũ được lợi.
Uy lực của ba viên linh châu còn mạnh hơn hẳn ba gã đã bỏ mạng.
Nếu cộng với sức mạnh của Nghiêm Vũ nữa thì e rằng Thanh Thanh khó bề tưởng tượng nổi hậu quả sẽ là gì.
“Hôm nay ta sẽ bắt các ngươi tan thây ở đây!”
Diệp Khuynh Thành không nghĩ gì khác, ngoại trừ một ý nghĩ phải trả thù cho Kim Bằng.
Cô tuyệt đối không cho phép kẻ đã sát hại người anh em của cô ung dung sống nhởn nhơ, diễu võ dương oai đe doạ người thân và bạn bè của cô.
“Được lắm! Vậy hãy xem xem ai chết trước ai.”
Như một con điện xà màu đỏ, Diệp Khuynh Thành lao vút vào Nghiêm Vũ.
Lam Tố thấy thế cũng tàn ảnh loáng lên rồi xông vào.
Anh cũng cảm thấy bức bối trước uy lực của Nghiêm Vũ phát ra, và lo rằng Khuynh Thành không thể địch nổi gã.
Nhưng anh cũng rất hiểu cá tính của Khuynh Thành.
Lúc này anh không có cách nào can ngăn được cô.
Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng phi vút ra.
Hồng Loan nhẹ nhàng ôm xác Kim Bằng lên đặt trên một mỏm núi ở đỉnh Kình Thiên.
Nó nhìn mãi vào Kim Bằng, rồi nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ trả thù rửa hận cho người anh em!”
Tàn ảnh chớp lên, trong nháy mắt nó đã xông vào đánh gã Nghiêm Vũ.
Nghiêm Vũ phải đối mặt với sáu người tấn công, gã cũng cảm thấy áp lực nhưng vẫn chống đỡ được.
“Định giết ta, không dễ thế đâu!”
Nghiêm Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, chuỳ ngàn cân của gã bỗng phát ra mấy làn ánh sáng ngũ sắc rồi vụt vào Diệp Khuynh Thành.
Khuynh Thành vội giơ Tử Thanh bảo kiếm ra đỡ, không ngờ chuỳ ngàn cân của Nghiêm Vũ lợi hại đến thế!
Cô đã vận ra toàn lực mà vẫn bị quả chuỳ đánh bị thương.
“Khuynh Thành!”
Lam Tố thét vang, rồi tàn ảnh chớp lên, lướt đến bên cô.
“Em có sao không?”
“Không sao.”
Khuynh Thành chùi vết máu rỉ ra ở mép.
Rồi nhìn ba viên linh châu. Cô chợt nảy ra một ý.
“Đã có cách rồi. Linh châu Biến Địa Thủ!”
Còn Lam Tố, anh trợn mắt, lớn tiếng quát: “Dám đánh bị thương phu nhân của ta, hãy nộp mạng!”
Tam xoa hoạ kích trong tay anh vung lên đâm thẳng vào Nghiêm Vũ.
“Không ngờ, kẻ hậu sinh nhà ngươi cũng có chút thành tựu đấy! Tốt nhất là hãy về làm việc cho ta!”
Nghiêm Vũ thoáng nhìn đã nhận ra Lam Tố không phải hạng tầm thường.
Nhìn khắp thần giới này, tuyệt đối không tìm ra người thứ hai có nền tảng vững vàng như anh chàng này.
“Ngươi đang ngủ mê chắc?”
Nghiêm Vũ cảm thấy tiếc, lắc đầu nói: “Tiểu sinh! Ta không có ý định giết ngươi, không ngờ ngươi lại tự dẫn xác đến, vậy thì chớ trách ta.”
“Chớ dài dòng! Nhìn chiêu đây!”
Nghiêm Vũ chỉ hừ một tiếng, khinh thường.
Tay áo thụng khẽ phất, Lam Tố lập tức bị lật ngã nhào.
Khi anh đứng dậy định bước lên thì thấy toàn thân bị lực cản rất mạnh, dù dốc hết sức cũng không thể nhích nửa bước lên phía trước.
Thanh Thanh mặt biến sắc.
Không gian đông đặc!!!
Trong chớp mắt, trong phạm vi trăm dặm, toàn bộ không gian cứng đơ tĩnh lặng.
Bọn Diệp Khuynh Thành không ai nhúc nhích gì được.
Rồi, mặt mũi mọi người thảy đều nhăn nhó khổ sở.
Khuynh Thành hô lên: “Thanh Thanh!”
Thanh Thanh hiểu ý cần giải trừ không gian đông đặc, cô lập tức chạy lại chỗ Khuynh Thành.
Khuynh Thành nhảy vọt, ngồi lên lưng dài rộng của Thanh Thanh.
Được ngồi lên lưng Thanh Thanh, lại có linh châu Biến Địa Thủ trong tay, cô không tin mình không thể đối phó nổi thằng cha chết giẫm này.
Quả nhiên, Nghiêm Vũ thấy thế sắc mặt gã cũng hơi ngán ngẩm.
“Các ngươi cho rằng như thế là sẽ giết được ta ư? Ngây thơ quá!”
Nghiêm Vũ khom người, áo dài của gã bỗng lộng gió, toàn thân gã căng phồng.
“Linh châu – thần nhân hợp nhất!”
Trong chớp mắt, hào quang toả khắp.
Một sức mạnh khủng khiếp bùng phát từ thân thể Nghiêm Vũ.
“Oàng” một tiếng. Khuynh Thành và Thanh Thanh đều bị bắn ra xa.
Lam Tố lăng không bay vọt lên, đưa tay đỡ Khuynh Thành đang rơi xuống.
“Em thế nào rồi?”
“Em không sao.”
“Anh không tin không thể giết nổi hắn!”
Lam Tố hừ hừ, tay nắm chặt cứng, lao vào tấn công Nghiêm Vũ.
Khuynh Thành vội kéo tay anh lại, nói: “Không ăn thua đâu!”
“Nhưng chúng ta không thể đứng chờ chết.”
“Vườn Vạn Thú!”
Đôi mắt Lam Tố bỗng loé sáng. Đúng! Thế mà anh lại quên béng không nghĩ ra vườn Vạn Thú!
Khuynh Thành điều khiển ý nghĩ. Toàn bộ yêu vương cấp chín của vườn Vạn Thú đã có mặt.
“Chủ nhân!”
“Giết hắn đi!”
Nhìn đám yêu vương cấp chín đứng trước mặt, Nghiêm Vũ hơi nhăn nhó những gã vẫn cười ha hả, nói: “Nhờ vào mấy con yêu vương mà đòi giết ta ư?”
Khuynh Thành không thèm phí lời với gã, cô lại nhảy lên lưng Thanh Thanh. Lam Tố cùng Hồng Loan và các yêu vương cấp chín đều nhất tề xông vào tấn công Nghiêm Vũ.
Nhưng Nghiêm Vũ lúc này chẳng khác gì được thành đồng vách sắt bao bọc, bọn họ ra sức tấn công mà vẫn chỉ là đánh vào bề ngoài vùng hào quang của gã chứ thân thể gã không mảy may suy suyển.
“Ha ha ha ha… như thế này mà cũng đòi giết ta ư?”
Bỗng nhiên nét cười trên mặt gã cứng đơ.
Gã nhận ra vùng hào quang quanh gã có một đường nứt do bị họ đánh.
Xem ra, không thể coi thường bọn người này.
“Cả lũ chúng bay chết đi!”
Gã không còn bụng dạ nào tiếp tục dờn dứ nữa.
Cũng đồng thời với lúc này, Thanh Thanh há miệng phun ra vô số lưỡi huyết nhẫn cùng với những tia hồng quang phóng vào khe nứt kia.
Tử Thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành cũng “vù vù” phát ra âm thanh.
Vô số tia sáng màu tím bùng nổ phóng ra.
Chói lọi, khiến ai ai cũng phải nhắm tịt mắt.
“Kim Bằng của ta!!!”
Khuynh Thành thét vang, lao vào Nghiêm Vũ nhanh như tên bắn.
Lam Tố, Hồng Loan và các yêu vương cấp chín cũng tức khắc xông vào Nghiêm Vũ.
“Hừ…”
Mồm Nghiêm Vũ bỗng hộc ra một đám máu tươi, sắc mặt gã trắng bệch như đám vôi tôi.
Tuy nhiên, bắt gã khuất phục thực không dễ gì.
Mũi kiếm của Khuynh Thành đã thọc vào người Nghiêm Vũ, mũi kiếm của Lam Tố cũng lạnh lùng đâm vào người gã. Rồi họ rút kiếm ra thật mạnh. Bọn Hồng Loan và các yêu vương cấp chín lập tức xông vào đánh gã luôn.
Nhưng, thuỷ tổ của thần giới quả là đáng mặt thuỷ tổ, thân thể tuy đã bị trọng thương nhưng vẫn còn đó chứ không tan thành bột mịn.
“Ta sẽ cho các ngươi thấy thuỷ tổ của thần giới lợi hại đến đâu.”
Nói rồi Nghiêm Vũ thét lên một tiếng, chuỳ ngàn cân trong tay gã lia ra thật mạnh.
Quả chuỳ ngàn cân quét thành đường cung bằng một nửa đường tròn, táng vào Khuynh Thành.
Những tia sáng chói mắt từ quả chuỳ bắn ra khắp chốn.
Tia sáng bắn vào đâu, nơi ấy tan hoang.
Mọi sinh vật đều bị nát nhừ.
Đó… đó là tuyệt kỹ kinh hồn gì vậy?
Lam Tố nhìn thấy, mặt biến sắc.
Người khác không hiểu, chứ anh thì rất hiểu.
Đó gọi là – giảo sát.
“Lùi lại! Mọi người mau lùi lại!!!”
Uy lực của giảo sát, người bình thường không thể chống đỡ nổi.
Nếu mọi ngày Lam Tố không ham đọc sách thì anh cũng không biết giảo sát lợi hại ra sao.
Đồng đội của anh dù nhanh đến mấy cũng không thể nhanh hơn ánh sáng!
“Phập! Phập! Phập!”
Lập tức. Máu tươi phun khắp nơi.
Hoa Mãn Nguyệt che chở bảo vệ Lưu Hương Nguyệt Nhi nên thân thể anh đã bị cắt đôi. May sao linh hồn và nguyên anh của anh đã kịp chạy thoát, nếu không sẽ là chấm hết!
Một bên cổ tay của Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng bị cưa đứt.
Lông đuôi Hồng Loan bị xén phẳng. Các yêu vương đều sứt đầu mẻ trán.
Chỉ riêng Thanh Thanh là không bị thương.
Nghiêm Vũ cười ha hả.
“Thế nào? Sợ chưa? Chu Tước, ta muốn xem xem ngươi còn gì để đấu với ta không?”
Thanh Thanh, tay nắm chặt quyền. Bất thình lình lao vào Nghiêm Vũ nhanh như tên bắn.
Như một mũi dùi vừa xoay tít vừa cấp tốc phóng vào gã.
Trong chớp mắt cuồng phong nổi lên, toàn thân Thanh Thanh quay tít như lốc xoáy vòi rồng lao vào Nghiêm Vũ.
Với sức mạnh huỷ thiên diệt địa.
Nghiêm Vũ bất giác sửng sốt. Thế này là…
“Huỵch, huỵch, huỵch!”
Thân thể của gã bị Thanh Thanh đánh thủng ba hốc to tướng.
Nghiêm Vũ dựa vào sức mạnh của linh châu, thân thể gã phục hồi lành lặn cực nhanh, rồi vận sức mạnh của linh châu triệt tiêu quá nửa uy lực của Thanh Thanh.
Nếu không, hậu quả sẽ không chỉ là ba lỗ thủng ấy.
Nghiêm Vũ đã liên tiếp chặn được ba chiêu tấn công, nhưng sau mỗi lần chặn được, sắc mặt của gã càng nhợt nhạt thêm. Sau ba lần chống đỡ, mặt gã bỗng biến thành xám xịt.
Mọi người thấy vậy lại càng hăng hái nhất tề xông vào tấn công Nghiêm Vũ.
Khuynh Thành vung Tử Thanh bảo kiếm. Một làn kiếm khí màu tím xẹt vào đúng cổ Nghiêm Vũ.
Rất nhanh.
Máu phun bốn bể.
Nghiêm Vũ nhìn Khuynh Thành, gã không sao tưởng tượng nổi. Cái đầu gã rơi “khục” xuống đất.
Khi chạm mặt đất, đôi mắt Nghiêm Vũ vẫn đảo tròn.
Cũng đúng vào lúc này.
Năm thứ binh khí nhanh chóng cắm ngập vào thân thể gã.
Cái đầu rơi xuống đất, mắt vẫn thao láo. Chết không thể nhắm mắt là thế. Nó còn trợn mắt nhìn Khuynh Thành.
Lam Tố nhìn thấy.
Bèn co chân đá văng ra xa.
Đầu Nghiêm vũ bỗng hoá thành một bãi máu bắn tung lên bầu trời.
Thân xác của gã cũng phân rã.
Nhìn Nghiêm Vũ chết mất xác, ai cũng im lặng không nói một câu.
Kim Bằng, Kim Bằng của họ đã không còn nữa.