Bắc đế tay nắm chặt hai quyền, sát khí cực mạnh bỗng bao phủ cả một vùng.
Ngay Hồng Loan cũng cảm thấy sức ép thực ghê gớm.
Liệu công lực của Bắc đế cao đến đâu?
Thế rồi, mấy đạo lưu quang chớp lên.
Ba mươi hai cao thủ đẳng cấp Kiếm tôn cao cấp trung kỳ xuất hiện trước mặt Bắc đế, mặt gã nào cũng lạnh tanh.
“Ta muốn xem xem các ngươi lợi hại đến đâu.”
Khương Tịch Nguyệt lúc trước mặt mũi tái nhợt, bây giờ đã tươi tỉnh hơn chút ít.
Ba mươi hai cao thủ đẳng cấp Kiếm tôn cao cấp trung kỳ!
Một lưng vốn siêu lớn!
Xem ra lần này Bắc đế điên tiết thật rồi.
Dám tung cả đám cao thủ Kiếm tôn cao cấp trung kỳ ra đây!
Bỗng nhiên, một đạo lưu quang lóe lên. Thanh Hư đạo trưởng với khuôn mặt rất mực hiền từ, hết sức thảnh thơi lướt đến.
Phía sau ông ta là một mảng màu trắng, vài trăm đệ tử theo sau, khí thế hùng hậu, hoành tráng tuyệt đối!
Diệp Khuynh Thành nghĩ thầm: gay rồi!
Nếu lão đạo sĩ hung bạo này đứng về phía Tiên đế thì khả năng chiến thắng của phe Khuynh Thành gần như vô cùng nhỏ bé.
Chưa tính đến ba mươi hai cao thủ đẳng cấp Kiếm tôn cao cấp trung kỳ, riêng đối phó với mấy trăm người của Thanh Hư đạo quán cũng đủ nghẹt thở rồi!
Huống chi, Thanh Hư đạo trưởng đâu chỉ có vài trăm đệ tử? Nếu bị họ bám riết, dù mình cầm cự thì cũng kiệt sức mà chết mất.
“Trọng Lâu, chúng ta đi vậy!”
Dù sao, hai ngày nữa vẫn còn cuộc đại chiến công khai giữa Trọng Lâu và Tiên đế.
Đến lúc đó, dù Tiên đế có đông người, ông ta cũng không dám cậy thế để hà hiếp đối phương.
Trọng Lâu hiểu tâm tư của Khuynh Thành, ông lập tức hóa thành một tàn ảnh biến mất trước khi Thanh Hư đạo trưởng chạy đến.
Tiên đế thấy thế cũng không truy kích nữa, vì còn có quá đông người đang đứng xem!
Lẽ nào ông ta lại giết tất tần tật để bịt miệng họ?
Đôi khi địa vị người ta quá cao cũng dở, chỉ một việc nhỏ bằng móng tay cũng phải cân nhắc tư thế đứng mũi chịu sào của mình.
Hồng Loan thì có vẻ ấm ức, nó còn chưa được đánh cho đã đời.
“Sợ cóc gì cái bọn đạo sĩ mất dạy ấy? Đến đứa nào giết luôn đứa ấy cho gọn!”
“Thế chúng kéo đến hàng nghìn tên ngươi có giết hết được không?”
“Chả lẽ ta cứ cho bọn họ tha hồ huênh hoang à?”
“Tất nhiên không thể để cho bọn họ huyên hoang như thế!”
Khuynh Thành cười tinh quái, nhìn nó.
Chỉ lát sau cả ba người đã đi rất xa.
Hoa Mãn Nguyệt thấy vậy bèn nói: “Chi bằng đến phủ của tôi ngồi một lát, rồi bàn bạc kỹ xem sao.”
Khuynh Thành tuy chẳng có thiện cảm với Hoa Mãn Nguyệt nhưng cũng không ghét gì anh ta.
Anh chàng này rất bí hiểm, mời họ đến nhà chơi, âu cũng là dịp hiếm có.
Cứ ngồi chơi một lát cũng chẳng sao.
Hoa Mãn Nguyệt vận linh thức, bốn người bèn vào vòng xuyến không gian của anh ta.
Trong phủ của Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương Nguyệt Nhi đi vắng.
Có thể nói phủ của Hoa Mãn Nguyệt cũng là một kho báu.
Nếu nói Thanh Hư đạo quán xa xỉ, thì phủ của Hoa Mãn Nguyệt cũng thuộc diện xa xỉ.
Hoa Mãn Nguyệt nhận ra ánh mắt kinh ngạc của bọn Diệp Khuynh Thành.
Anh ta bèn gãi đầu gãi tai, nói: “Toàn là tôi hứng lên mang phứa về nhà thôi mà!”
“Anh thực có bản lĩnh đấy! Anh có thể nhân cuộc chiến của Trọng Lâu và Tiên đế để kiếm chác.”
Hoa Mãn Nguyệt nghĩ đến chuyện đó lại thấy buồn, anh ta nguýt Khuynh Thành một cái, nói: “Nhưng rồi tôi có vớ được gì đâu?”
“Chỉ có anh mới dám ăn theo Chiến thần và Tiên đế!”
Vẻ mặt Hoa Mãn Nguyệt muốn nói rằng, Chiến thần và Tiên đế cứ việc chiến đấu cho hăng. Trên đời này không có món lợi nào anh ta không dám ra tay kiếm chác.
Nếu không, đâu có thể có gia sản hoành tráng này? Tất cả đều do anh ta tranh thủ mọi dịp để nhặt nhạnh mà có!
Anh ta còn lạ gì sự đời? Tiên đế và Chiến thần cũng chưa là gì!
Hồng Loan bỗng linh thức truyền âm cho Hoa Mãn Nguyệt, giọng lạnh tanh: “Anh không phải người trên tiên giới!”
Hoa Mãn Nguyệt cười khà khà, nói: “Ngươi cũng không phải người trên tiên giới.”
“Thực ra anh là ai?”
“Thần thú Hồng Loan cứ nhẩn nha mà đoán! Có điều, nếu ngươi muốn Lam Tố phải chết thì ngươi cứ việc chơi khăm ta đi!”
Hồng Loan hơi chột dạ, nó lại hỏi: “Xem ra anh là người trên thần giới, anh tiếp cận bọn tôi để làm gì?”
“Sau này ngươi sẽ biết.”
“Này Hoa Mãn Nguyệt, dù anh là ai, nếu dám làm hại vương gia của ta và cô nương Khuynh Thành thì ta dù chết cũng không thể tha cho anh đâu!”
Hoa Mãn Nguyệt lại cười khà khà, nói: “Ta không ngờ Hồng Loan nhà ngươi tốt với Khuynh Thành như thế! Xem ra ta phải thay mặt em gái ta cảm ơn nhà ngươi thật rồi!”
Em gái!!!
Hồng Loan kinh hãi, mặt thất sắc.
Lẽ nào anh ta là Nam Cung Triệt? Câu chuyện giữa Lam Tố và Lạc Nhi, Hồng Loan biết rất rõ. Diệp Khuynh Thành là cô gái phàm trần, sao lại biến thành một cô gái ở trên thần giới?
Lẽ nào… lẽ nào Khuynh Thành chính là Lạc Nhi chuyển thể?
Và, vì thế mà vương gia của nó mới phải lo âu căng thẳng và quan tâm như vậy? Vì thế mà Hoa Mãn Nguyệt mới tìm đủ cách để tiếp cận Khuynh Thành, thu hút sự chú ý của Khuynh Thành?
Nhưng Diệp Khuynh Thành từng nói với anh ta rằng cô đi xuyên không gian lên đây, cô đến từ một thế giới khác.
Rốt cuộc chuyện là thế nào?
“Con trai ngoan, đang nghĩ gì thế?”
Giọng Khuynh Thành vang bên tai Hồng Loan.
Lúc này Hồng Loan mới sực tỉnh, nói: “Không… không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ phải làm gì để đối phó với bọn đạo sĩ khốn kiếp ở Thanh Hư Quán.”
Khuynh Thành cười cười nhìn Hồng Loan.
“Ngươi nhớ tình thế hôm đầu tiên đến Thanh Hư Quán chứ?”
“Đương nhiên là nhớ.”
“Thế là được rồi.”
“Cô định…”
Hồng Loan chợt cũng nở nụ cười quái dị, nói: “Hay lắm, ý định của cô rất hay. Coi như trả thù cái vố hôm ấy. Bọn đạo sĩ khốn kiếp này dù ngủ mê cũng không thể ngờ được!”
Vài a hoàn bưng bánh trái hoa quả ra, và pha trà nữa, mời bọn họ.
Hoa Mãn Nguyệt rất tươi cười, nói: “Trọng Lâu huynh! Hai ngày nữa quyết chiến, huynh có đủ tự tin không?”
“Bằng bất kỳ giá nào ta cũng phải giết hắn.”
“Tôi cũng rất ghét Bắc đế. Đúng là cần phải giết hắn. Nhưng tôi chỉ lo…”
“Huynh lo ta không đánh nổi hắn à?”
“Tôi không có ý đó. Nhưng huynh đừng quên rằng còn có Tiên hậu, huynh có chắc bà ta sẽ không ngầm giúp Bắc đế không?”
“Hắn đã có Tiên hậu thì Trọng Lâu cũng có tôi và Hồng Loan! Tin rằng bà ta chẳng thể giở nổi ngón gì đâu.”
Hoa Mãn Nguyệt lại do dự một lúc, rồi chậm rãi nói: “Tôi nghe nói gần đây Bắc đế mới có một thứ bảo bối, hình như rất lợi hại.”
Khuynh Thành thấy Hoa Mãn Nguyệt cứ dờn dứ không chịu nói rõ. Cô nhìn anh ta vẻ coi thường. Gã Hoa Mãn Nguyệt này dường như ngoài chuyện kiếm chác vơ vét ra, gã chẳng hiểu gì hết.
“Nếu anh không định nói thì thôi. Bọn tôi cũng chẳng thiết nghe. Bọn tôi có khối cách để đối phó với Tiên đế.”
Hừ! Anh ta định giở ngón trước mặt cô? Đừng hòng!
“Tôi nghe nói ở đáy đầm lầy Thiên Trì có một tòa cung điện; trong cung điện chất đây các loại binh khí rất lợi hại. Nếu lấy được một thứ, thì chẳng cứ gì đối với tiên giới mà ngay đối với thần giới, vẫn là rất ghê gớm. Chỉ tiếc rằng, chưa từng có ai tìm ra tòa cung điện ấy. Nhưng cách đây ba tháng tôi bỗng thấy có người nói rằng Tiên đế đã tìm thấy tòa cung điện ấy và lấy được một báu vật, nghe nói nó cực kỳ lợi hại.”
Câu chuyện này, Hồng Loan cũng đã từng nghe nói.
Nhưng không phải trên tiên giới mà là trên thần giới.
Sau khi Lạc Nhi đã chết.
Người ta đồn rằng, Lạc Nhi sau khi chết hồn phách đã thông qua kẽ nứt không gian rơi xuống đầm lầy Thiên Trì ở tiên giới.
Lạc Nhi biết mệnh mình không duy trì được bao lâu nữa, bèn đem toàn bộ kiến thức học được trong đời và các binh khí lợi hại cất trong vòng xuyến không gian giấu xuống đáy đầm lầy ấy.
Sau khi hồn phách Lạc Nhi tản đi, đầm Thiên Trì vốn không có chướng khí thì nay bỗng ngập ngụa chướng khí đậm đặc, không có cách gì xua tan đi được.
Có người nói, chướng khí ấy là do hồn phách Lạc Nhi hóa thành.
Trên thần giới, hàng năm đều có người xuống Thiên Trì ở tiên giới để tìm báu vật.
Nhưng chưa từng có ai tìm thấy tòa cung điện ấy.
Tuy đã biết là thế, nhưng năm nào cũng vẫn có rất đông người thông qua đường ngầm không gian đi xuống tiên giới tìm báu vật.
Lạc Nhi là một cô gái huyền thoại.
Một cô gái mà bất cứ ai trên thần giới cũng có thể gặp nhưng không sao với tới được.
Cô tinh thông trận pháp, võ công cao cường, cô lại biết luyện đan, thậm chí còn biết chế tạo các thứ binh khí thần kỳ lợi hại.
Trên thần giới, Lạc Nhi là một huyền thoại.
Mọi người đàn ông đều khao khát có được cô.
Nhưng, cô lại không ưng ai hết, rồi cho đến một ngày cô gặp Lam Tố. Giữa họ không có câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa gì. Họ chỉ có hạnh phúc rất bình dị.
Quen biết nhau một cách bình thường, hiểu nhau rồi yêu nhau, tất cả đều hết sức bình thường.
Nhưng, thứ hạnh phúc bình thường ấy lại cũng bị người ta đố kỵ.
Họ không hề hiếu chiến, họ luôn lẩn trốn những kẻ địch truy sát họ. Nhưng bọn người kia dường như không có ý định buông tha hai người.
Bọn người kia bèn dùng đủ thủ đoạn, cuối cùng, đẩy Lam Tố và Lạc Nhi đến tình thế phải tự đối đầu sát phạt nhau.
Rồi Lam Tố bị phong ấn.
Còn Lạc Nhi thì tan thành mây khói.
Lúc đó thần giới mới khôi phục trở lại sự yên tĩnh.
Bọn người kia không đố kỵ tình yêu của Lam Tố và Lạc Nhi, mà là ghen ghét tài hoa của hai người. Bọn người kia lo sợ sức mạnh của họ. Hai sức mạnh hợp lại, chỉ e thần giới sẽ trở thành thiên hạ của nhà họ Lam.
Cho nên bọn họ không thể không ra tay.
Và thế là vương gia và vương phi của nó biến thành vật hiến tế của chiến tranh.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hồng Loan có nét thương cảm xót xa.
Lẽ nào câu chuyện ấy lại tái diễn?
Thần giới yên tĩnh đã lâu, lại trở nên chao đảo, biến động không yên.
“Hừ! Đó chỉ là truyền thuyết thôi, Trọng Lâu và Khuynh Thành đừng nên tin anh ta.”
Trọng Lâu nắm chặt nắm tay, đôi mắt ông tràn ngập sát khí dữ dằn.
“Dù hắn có thần khí, thì có sao? Hắn đã hại ta và Tịch Vân thê thảm, ta là người đã chết một lần rồi, ta không ngán lại chết lần nữa. Nhưng lần này ta sẽ không chết. Và, dù chết thì ta cũng phải tận mắt nhìn thấy hắn chết trước đã!”
Lòng căm hận của Trọng Lâu đối với Tiên đế, Khuynh Thành đâu có thể không biết.
Một ý niệm trỗi dậy, một thứ thần khí thượng thặng đã ở trong tay cô.
“Trọng Lâu, ông hãy cầm đi! Hắn có binh khí lợi hại, chúng ta cũng có.”
Cô lại đưa cho Trọng Lâu một viên kim đan của Lam Tố.
“Ông cứ mang theo cái này trong người. Khi cần thiết, nó sẽ giúp tăng thể lúc, lúc bị thương nó sẽ tức tốc điều trị vết thương. Ông nên nhớ, ông không được chết! Vì Tịch Vân, ông nhất định phải sống mà trở về.”
Hành động của Diệp Khuynh Thành khiến Hoa Mãn Nguyệt rất kinh ngạc.
Mình đã rất công phu, đã nói sùi bọt mép như thế, rốt cuộc… chẳng được cái cóc khô gì. Mình vốn tưởng nói thế thì sẽ khiến Diệp Khuynh Thành phải chú ý, xem ra mình đã tính nhầm rồi.
Nhưng, điện Mê Thần buộc phải thông qua Diệp Khuynh Thành thì mới tìm thấy và mới mở ra được.
Nếu không, không thể gỡ bỏ phong ấn đối với Lam Tố.
Không thể gỡ bỏ phong ấn đối với anh ta, thì những người ấy không thể thật sự giết chết anh ta.
Chỉ có một người có thể giải trừ phong ấn đối với Lam Tố, đó là Lạc Nhi.
Chỉ cô ta mới có thể gỡ bỏ phong ấn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao năm xưa cô ta phải ngọc nát xương tan.
Tuy cô ta đã khiến Lam Tố tan nát cõi lòng, nhưng đúng là cô ta đã dùng tính mạng mình để giữ mạng cho Lam Tố.
Trọng Lâu nhìn thần khí trung phẩm trong tay mình, ông rất xúc động không biết nói gì cho phải.
“Khuynh Thành… thế này… món quà này quá lớn, ta không thể nhận.”
“Trọng Lâu, ông còn nhớ tối hôm nọ chúng ta nói gì chứ? Chúng ta đều vì người ấy của mình, chúng ta còn phải đi chặng đường rất dài, chặng đường này không dễ chút nào.
Cho nên, tôi hy vọng chúng ta sẽ cùng chung sức nâng đỡ lẫn nhau để vượt qua được. Sau đó chúng ta sẽ cùng đón người ấy của mình.”
Khuynh Thành lại nhìn sang Hoa Mãn Nguyệt, vẻ mặt anh ta đang rất kỳ quái.
“Hoa Mãn Nguyệt, nếu anh thật sự muốn giúp tôi, thì anh hãy làm hộ tôi một việc.”
Hoa Mãn Nguyệt hơi sững người. Có phải cô gái đang đứng trước mắt mình là em gái mình chuyển thể không? Tại sao lại không có một nét gì giống em gái mình cả?
Nói năng không giống, dáng đi đứng không giống, phong cách làm việc lại càng không giống nó?!
Hay là đã có sự nhầm lẫn gì đó?
“Hoa Mãn Nguyệt!!!”
“Gì cơ?”
Lúc này anh ta mới tỉnh táo trở lại, nói: “Cô nói đi, nói đi, tôi nghe đây.”
“Tôi biết anh rất lợi hại, cho nên nhiệm vụ nặng nề và vinh quang này chỉ có thể giao cho anh!”
Nhìn đôi mắt Diệp Khuynh Thành lấp lánh hàn quang, Hoa Mãn Nguyệt bất giác rùng mình. Cái ánh mắt này rất quái đản!
“Để đề phòng bất trắc, tôi giao cho anh phụ trách Tiên hậu. Tin rằng anh sẽ có cách không chế bà ta. Nếu Trọng Lâu có thể bình an trở về, thì có lẽ tôi sẽ có hứng thú đi với anh đến đầm lầy Thiên Trì để tìm cung điện nằm sâu bên dưới.”
Diệp Khuynh Thành đâu phải đồ ngốc, anh ta nói lắm như thế, chẳng qua là muốn cô đến cái đầm lầy Thiên Trì ấy.
Nếu Hoa Mãn Nguyệt đã khát khao như thế.
Anh ta là người rất biết cách toan tính người khác, thì lẽ nào cô không biết lợi dụng ý đồ của anh ta để toan tính một phen hay sao?
Nếu là một người bình thường, chắc không thể nhận ra vấn đề.
Nhưng Diệp Khuynh Thành không phải một người bình thường.
Kiếp trước cô là lính đánh thuê, lính đánh thuê được huấn luyện ở trình độ cao.
Nếu cô không tinh ý, nếu cô không nhận ra cái chuyện vặt này thì đúng là toi cơm vô ích.
Hoa Mãn Nguyệt không ngờ mình lại giẫm trúng mìn của mình gài, bây giờ đành chấp nhận vậy.
“Nhưng tôi… tôi sợ rằng…”
“Hoa Mãn Nguyệt! Lẽ nào anh chỉ biết tăm tia kiếm chác trục lợi, ngoài ra không làm nổi việc gì khác?
Anh làm việc giúp tôi, tôi sẽ giúp anh tìm kho báu, anh đâu có bị thiệt thòi gì?”
…
Công lực của anh chẳng kém gì Hồng Loan, anh đừng tưởng tôi không biết. Tiên hậu có thể làm gì nổi anh? Vậy thì có giúp tôi không, tùy anh liệu xem!”
Diệp Khuynh Thành đứng dậy, nói với Trọng Lâu: “Chúng ta đi thôi!”
Hoa Mãn Nguyệt điều khiển ý niệm. Cả ba đã ra khỏi tiên phủ của anh ta.
Trên đường trở về, Trọng Lâu vẫn rất đăm chiêu. Sao họ nói năng thật kỳ cục?
Ông quan sát kiểu gì cũng không nhận ra công lực của Hoa Mãn Nguyệt, nhưng nói là trên tài Tiên hậu, e là không thể.
Hay là… hay là Hoa Mãn Nguyệt không phải người của tiên giới?
Ông bỗng nhớ lại Lam Tố khi xưa đến vườn Vạn Thú tìm Huyết Sâm. Hay là cả hai đều là người của thần giới?
Trên thần giới đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao người của thần giới cứ không ngớt hoặc là xuống phàm trần hoặc là xuống tiên giới?
“Khuynh Thành, người ấy của cô đang gặp nguy hiểm phải không?”
Trọng Lâu đang nghĩ thế nhưng ông cũng không kiêng kỵ, cứ hỏi thẳng luôn.
Ông nhận ra Diệp Khuynh Thành đã thật sự coi ông là bạn rồi.
Đối xử với bạn, thì phải chân thành thẳng thắn, mình nghĩ thế nào thì mình hỏi thế ấy.
“Tôi cũng không rõ lắm, cho nên tôi mới phải vội đi gặp anh ấy. Chỉ tiếc rằng bản thân tôi hiện nay không thể có cách gì đi xuyên không gian lên thần giới để tìm anh ấy.
Mặt khác, công lực của tôi hiện giờ quá yếu, dù lên ngay thì tôi cũng không thể giúp được gì cho anh ấy. Cho nên, việc tôi cần làm hiện nay là phải chịu khó luyện võ công thật tốt, nâng cao thể lực, sau đó mới lên thần giới tìm anh ấy.”
“Người ấy gặp được một cô gái như Khuynh Thành, quả là có phúc lớn.”
Trận quyết chiến giữa Tiên đế và Chiến thần Trọng Lâu sắp xảy ra.
Trận chiến này ai ai cũng mong cả hai sẽ cùng bị tổn thất thì tốt nhất.
Như thế, một là mọi người có thể đem quân đến đánh phá điện Kim Hoa của Bắc đế.
Hai là, có thể giết Trọng Lâu để chiếm luôn vườn Vạn Thú.
Có điều, họ hoàn toàn không ngờ rằng Trọng Lâu lại không nắm vườn Vạn Thú trong tay.
Vườn Vạn Thú vẫn còn ở dưới phàm trần.
Phải chờ khi nào Tịch Vân phục sinh đã, thì vườn Vạn Thú mới có thể trở lại tiên giới.