Hiệp Nữ Khuynh Thành

Đám người Đông đế, Nam đế, Tây đế cùng điện hạ Long tộc đang uống rượu mừng, kẻ nào kẻ nấy vô cùng đắc ý.

“Đông đế, ông nhìn đi, nhìn thần khí này xem!”

“Đừng đắc ý, ông nhìn cái này của tôi... cũng khá đó chứ?”

“Của tôi cũng không kém đâu, nếu không tin thì chúng ta cứ đọ thử xem?”

Đông đế nhìn bọn họ với ánh mắt coi thường: “Các ngươi thật đáng chán, như thế này đã là gì chứ? chờ khi giết được Diệp Khuynh Thành rồi thì toàn bộ thần khí của nó sẽ thuộc về chúng ta, những thứ vặt này sao có thể so được với bảo bối trong tay nó chứ?”

“Đúng thế! Giết Diệp Khuynh Thành rồi thì bảo bối... chà! Tôi thật không dám tưởng tượng nữa!”

“Thôi nào, các ngươi đừng ảo tưởng nữa! Cuộc chiến vẫn còn chưa kết thúc, ngày nào Diệp Khuynh Thành chưa chết thì chúng ta chưa thể yên tâm được. Phải giết nó rồi hãy tính tới chuyện bảo bối sau!”

“Đúng thế, chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng, phải bố trí thật nhiều thiên la địa võng, dù Diệp Khuynh Thành có lợi hại đến đâu thì nó có mọc cánh cũng chạy không thoát! Đợi chúng ta có bảo bối trong tay rồi thì chẳng sợ gì mấy cao thủ bên cạnh nó!”

“Phải! Nam đế nói đúng lắm!”

Long Dương gật đầu tỏ ý tán thành nói: “Bây giờ tôi quay về Long cung để lấy bảo bối trấn cung của Long tộc!”

“Được! Tôi cũng sẽ về thành Nam đế mang bảo bối tới!”

Mấy người nhất trí gật đầu rồi quay sang Đông đế nói: “Đông đế, phiền ông coi chừng đám người tu chân ấy!”

“Các vị yên tâm, chỉ là mấy kẻ tu chân quèn thôi mà. Bọn chúng vừa mới đi xuyên không gian, thân thể bị tổn thương chỉ còn lại chút hơi tàn, không có gì đáng lo!”

“Chúng tôi không lo bọn họ mà là e ngại Diệp Khuynh Thành, chỉ sợ nó...”

“Các vị yên tâm, cứ cho Diệp Khuynh Thành có mười lá gan cũng không dám liều mạng chạy đến đây. Tôi từng nghe Khương Tịch Nguyệt cùng Thanh Hư đạo trưởng nói con bé ấy nó coi người nhà còn quan trọng hơn cả tính mạng của nó kìa!”

Điều này thì đám người nhất trí tán thành, bọn họ đã điều tra rất kỹ về lai lịch cũng như tính cách của Diệp Khuynh Thành trước đó.

“Tôi đã sai người đi mời Thanh Hư đạo trưởng của Thanh Hư đạo quán cùng với Khương Tịch Nguyệt rồi, có sự giúp đỡ của bọn họ thì cho dù Diệp Khuynh Thành đến đánh lén cũng chẳng nên cơm cháo gì! Hơn nữa, theo những gì tôi nghe được thì Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi không có mặt ở điện Kim Hoa.”

Cả đám nghe tới Hoa Mãn Nguyệt không có ở thành Bắc đế mới thở phào nhẹ nhõm. Lần hành động này chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại, nếu mọi chuyện đổ bể thì người chết chỉ có thể là bọn họ.

“Như thế này đi, chúng ta sẽ đi nhanh về nhanh, lấy được báu vật rồi thì nhanh chóng quay trở này tránh nảy sinh chuyện gì rắc rối!”

“Được!”

Ba làn lưu quang nhanh chóng chớp lên, Tây đế, Nam đế cùng Long Dương biến mất khỏi thành Đông đế.

Đợi khi làn khí lưu của ba người bọn họ biến mất hoàn toàn, Đông đế nhếch mép cười nham hiểm. Chờ khi ông ta tiêu diệt được Diệp Khuynh Thành lấy được báu vật rồi thì cả tiên giới, ma giới cùng yêu giới, cả Long tộc cũng sẽ là của ông ta thôi!

“Định chia chắc bảo vậy với ta sao? Mơ tưởng hão huyền. Đầm Thiên Trì là của ai cơ chứ? Đồ vật của thành Đông đế chúng ta sao có thể để cho các ngươi đụng tới chứ?” Đông đế nắm chặt tay, ánh mắt lóe hàn quang, ông ta dường như có thể thấy được ngày mình thống nhất tam giới!

Trên đỉnh cung Phương Dương, một thân hình màu đỏ lửa không ngừng nhảy nhót trong màn đêm. Diệp Khuynh Thành lúc này đã là Kiếm thánh trung cấp trung kỳ. Hoa Mãn Nguyệt mà Đông đế, Nam đế, Tây đế vừa nghe đã mất mật cũng chỉ mới đạt được Kiếm thần trung cấp mà thôi. Diệp Khuynh Thành tuy vẫn còn kém Hoa Mãn Nguyệt vài bậc nhưng cô có niềm tin tuyệt đối sẽ giết được đám tiên đế bỉ ổi này. Những kẻ dám đụng tới người thân của cô nhất định không thể toàn mạng được.

Khuynh Thành vận thần thức quan sát một lượt để xác định vị trí của Diệp Chấn Thiên cùng mọi người rồi phi thân vào trong màn đêm.

“Cha!” Khuynh Thành trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Chấn Thiên.

“Khuynh Thành... là con thật sao? Khuynh Thành, ta chắc không phải đang nằm mơ chứ?”

“Là con, cha!” nhìn Diệp Chấn Thiên cùng đám Diệp Bái, Diệp Thành, Hồng Y trọng thương nằm trên nền đất, nắm tay Khuynh Thành bất giác cuộn chặt. Bọn khốn kiếp vô liêm sỉ ấy lại dám bắt cóc người phàm trần để uy hiếp cô sao?

“Khuynh Thành đừng khóc, cha không sao. Được nhìn thấy con thì coi như chuyến lên tiên giới này của chúng ta cũng không phí hoài.”

“Cha...” Khuynh Thành ôm chầm lấy Diệp Chấn Thiên, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Vô số hình ảnh từ lúc Khuynh Thành mới sinh ra đến lúc trưởng thành hiện lên trong đầu Diệp Chấn Thiên, dù thế nào thì Khuynh Thành vẫn là con gái ông, ông tuyệt đối không cho phép có người tổn hại tới cô!

“Cha, Khuynh Thành nay đã mạnh lên rất nhiều rồi, lần này hãy để con bảo vệ mọi người!” Khuynh Thành nói rồi mở lọ lấy ra ba viên kim đan cuối cùng đưa cho Diệp Chấn Thiên.

“Khuynh Thành, con hãy để Hồng Y cùng hai anh của con dùng đi, cha vẫn trụ được.” Diệp Chấn Thiên đẩy viên kim đan Khuynh Thành đưa ra.

Khuynh Thành thấy sống mũi cay cay, cô im lặng quay người đưa kim đan cho Hồng Y cùng Diệp Thành, Diệp Diệp Diệp Bái. Ánh mắt cô dừng lại ở thân hình bé nhỏ thoi thóp trên nền đất gần Y.

Khuôn mặt tái nhợt của Diệp Vân nở nụ cười rạng rỡ nhìn Khuynh Thành: “Chị Khuynh Thành, chị là chị Khuynh Thành phải không? Chị thật xinh đẹp...” Vậy là cuối cùng nó cũng nhìn thấy chị Khuynh Thành trong truyền thuyết rồi, Diệp Vân cảm thấy chị gái nó hoàn mỹ như tiên giáng trần, xinh đẹp không ai sánh bằng.

“Khuynh Thành, đó là Vân nhi, em gái con. Là cha...” Diệp Chấn Thiên ngập ngừng nói, ánh mắt liếc nhìn Hồng Y.

Diệp Khuynh Thành mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu hiền ấm áp, cô đưa tay chạm tới Diệp Vân đang nằm trên đất.

“Vân nhi, em gái của chị...”

Diệp Vân miệng cười tươi rói, hoàn toàn không có chút mệt mỏi hay đau đớn của người bị trọng thương sắp chết.

“Chị Khuynh Thành, thế là cuối cùng em cũng gặp được chị rồi!” Diệp Vân ngước nhìn Khuynh Thành ngây thơ nói: “Cha ơi, sau này Vân nhi lớn có thể lợi hại được như chị Khuynh Thành không?”

“Đương nhiên được rồi! Sau này Vân nhi lớn khôn nhất định sẽ còn lợi hại hơn cả chị Khuynh Thành!” Diệp Chấn Thiên trìu mến nói.

Diệp Vân hồn nhiên nhìn Khuynh Thành nói tiếp: “Chị Khuynh Thành, liệu Vân nhi có thể không?”

“Có thể! Đương nhiên có thể!”

Diệp Vân nghe vậy rất vui mừng, thân thể bé nhỏ bắt đầu thở gấp, cô bé có thể gắng gượng được đến lúc này là đã giỏi lắm rồi. Nó cuối cùng cũng có thể gặp được người nó mong đợi rồi. Diệp Vân từ từ chìm vào giấc ngủ, mi mắt nặng trĩu khiến cô bé không tài nào kháng cự được.

“Chị Khuynh Thành... Vân nhi rất.... buồn ngủ...”

Hồng Y ở bên cạnh nấc lên nghẹn ngào, nỗi đau tinh thần đè nặng nỗi đau thể xác.

“Vân nhi... Vân nhi, em đừng ngủ... không được ngủ...” Khuynh Thành lay gọi cô bé. Kim Bằng đã hết. Mà cho dù kim đan không hết thì Khuynh Thành cũng không có cách nào cứu được cô bé, nó bị thương quá nặng rồi.

Khuynh Thành đặt tay lên cổ cô bé, lục phủ ngũ tạng của nó đều đã bị đảo lộn cả, kinh mạch hoàn toàn đứt vụn, muốn cứu cô bé thì cô phải hi sinh ít nhất một nửa nội lực của mình để bảo vệ tâm mạch cho cô bé trước rồi mới chờ n Ly tới xem được.

“Vân nhi, chị Khuynh Thành không cho phép em ngủ bây giờ, nếu em không nghe lời chị Khuynh Thành thì...” Khuynh Thành cứng rắn nói.

“Chị Khuynh Thành...”

“Em có nghe lời chị Khuynh Thành không?”

“Vân nhi nghe... Vân nhi nghe lời chị Khuynh Thành...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui