Hiệp Nữ Khuynh Thành

“Lưu Hương Nguyệt Nhi, xin lỗi em! Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ bù đắp cho em!”

Khuynh Thành không nén được xúc động, cô đương nhiên hiểu được tâm tư của Hoa Mãn Nguyệt, anh làm thế chính là muốn tạo cơ hội sống cho mọi người. Nhưng Hoa Mãn Nguyệt đã dám hi sinh thân mình như vậy thì Khuynh Thành cô sao có thể ẩn thân được nữa?

“Dừng tay!” Khuynh Thành từ chỗ khuất đi ra.

Cả Hoa Mãn Nguyệt cùng Nam Cung Khuyết đều rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô, nhất là Nam Cung Khuyết. Mặt lão nhăn nhó đến khó coi.

“Lạc Nhi... sao con lại ở đây?”

Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu tôi không ở đây thì ông đã giết anh ta rồi chứ gì?”

Đủ cả nhân chứng lẫn vật chứng, Nam Cung Khuyết biết rằng lão có giải thích như thế nào thì Khuynh Thành cũng nhất định sẽ không tin. Không thể ngọt ngào được nữa thì dùng đắng cay vậy.

“Được! Các ngươi đã biết cả rồi thì ta cũng không cần phải giả vờ nữa.”

Một làn khí lưu cực mạnh phút chốc lan tỏa. Hoa Mãn Nguyệt thất sắc nhìn về phía Khuynh Thành hét lên: “Khuynh Thành! Mau chạy đi!”

“Không! Hoặc là cùng sống không thì cùng chết!”

“Khuynh Thành! Nếu cả hai chúng ta cùng chết thì lấy ai để trả thù? Chúng ta sao có thể để hắn sống ung dung như vậy được?”

Hoa Mãn Nguyệt linh thức truyền âm cho cô, lần đầu tiên anh thấy làn khí lưu mạnh mẽ đến vậy trên thần giới, cha anh đương nhiên không thể nào là đối thủ của lão rồi. Lão ta thực sự là ai chứ? Tại sao lão ta lại cứ phải đối đầu với thần giới?

Hoa Mãn Nguyệt đương nhiên hiểu rõ tính Khuynh Thành, một khi cô đã quyết định làm việc gì thì ko ai có thể ngăn cản được. Anh nhìn Khuynh Thành khẽ gật đầu. Hai người nhanh chóng tấn công Nam Cung Khuyết.

Thực ra cả hai người đều hiểu rất rõ là Nam Cung Khuyết sẽ không giết bọn họ, nếu muốn giết thì ông ta đã giết từ lâu rồi, bọn họ nhất định phải lợi dụng nhược điểm này của lão để tìm ra cơ hội giết lão trước.

Cuồng phong nổi lên trong địa lao kín như bưng khiến Hoa Mãn Nguyệt cùng Khuynh Thành không tài nào mở mắt nổi. Khuynh Thành tay nắm thành quyền, lạnh lùng hừ lạnh một tiếng rồi quyết định nhắm hẳn mắt lại. Tuy không thể vận dụng linh thức nhưng cô vẫn quyết định tiếp áp sát tới, chuyện chiến đấu trong bóng tối với Khuynh Thành mà nói chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Chỉ cần có đôi tai thính thì chẳng chuyện gì là không thể cả.

Công lực của Hoa Mãn Nguyệt nhỉnh hơn Khuynh Thành một chút, tuy anh cũng khá chật vật nhưng mọi chuyện cũng coi là thuận lợi hơn cô, ít ra là anh có thể xuất chiêu tấn công Nam Cung Khuyết.

Nam Cung Khuyết tràn ngập phẫn nộ, nếu không phải tại tên Hoa Mãn Nguyệt này thì hôm nay con bé Khuynh Thành làm sao có thể phát hiện ra được chứ? Kế hoạch của lão thế là hỏng hết rồi, đã vậy thì cũng chẳng cần giữ lại thằng nhãi này nữa.

“Nam Cung Triệt, ta đưa ngươi đi gặp cha ngươi!”Nam Cung Khuyết nói rồi tung ra một chưởng cực mạnh đánh vào Hoa Mãn Nguyệt.

Khuynh Thành kinh hãi, không biết lấy sức mạnh từ đâu mà nhảy tới chắn giữa hai người như một con linh miêu. Tử thanh bảo kiếm xuất chiêu, đâm thẳng vào tim Nam Cung Nam Cung Khuyết khiến lão ta phải tiêu hao ít nhất một nửa công lực, làm giảm sức mạnh của chưởng lực nhắm vào Hoa Mãn Nguyệt. Tuy Hoa Mãn Nguyệt bị thương nhưng cũng coi là giữ được tính mạng.

Nam Cung Khuyết nhìn Khuynh Thành đầy kinh ngạc, lão ta không thể ngờ được lại bị tập kích bất ngờ như vậy, lão điên tiết tung ra một chưởng táng thẳng vào Khuynh Thành. Khuynh Thành không kịp né tránh nên bị đánh bay ra xa, thân thể cô nặng nề đạp vào vách đá đối diện, chưởng lực mạnh đến nỗi khiến vách đá nứt ra vô số đường.

“Khuynh Thành!” hai tiếng gọi đồng thời vang lên trong mật thất u tối.

Nam Cung Khuyết biến sắc, thân hình lão cứng đơ, lão ta không ngờ được là Lam Tố cũng xuất hiện ở đây, xem ra lão đã quá chủ quan rồi. Năm xưa nếu không phải tại con nhãi Lạc Nhi phong ấn hắn thì lão đã sớm giết được hắn rồi. Con bé Lạc Nhi thật không ngờ lại có tài phong ấn đến vậy, lão đã dùng biết bao nhiêu cách mà vẫn không tài nào phá vỡ được phong ấn. Lão đã phải chờ tới tận ngày hôm nay để có thể gặp được chuyển thế của con nhãi đó, hi vọng lúc nó chưa khôi phục lại trí nhớ kiếp trước thì có thể lợi dụng nó phá vỡ phong ấn, xem ra mọi chuyện cần phải tính toán lại rồi.

“Nam Cung Khuyết! Đến bao giờ ngươi mới chịu ngừng tay đây? Ngày trước ngươi tàn nhẫn bức tử chính con gái ruột của mình, chẳng lẽ hôm nay ngươi lại định lợi dụng cả người không liên quan?” giọng nói căm phẫn của Lam Tố vang lên trong mật thất tối tăm.

Hoa Mãn Nguyệt nghe vậy hiểu ngay rằng Lam Tố vẫn chưa biết ngọn nguồn sựu việc nên lên tiếng giải thích: “Lam Tố, đừng nói oan cho cha tôi, cha tôi không đời nào tàn ác như vậy được. Ngày trước tôi cũng nghĩ như anh nhưng cách đây nửa năm tôi mới phát hiện ra lão tặc này vốn không phải là cha tôi. Cha tôi... đã bị tên khốn này sát hại từ lâu rồi!”

Lam Tố tuy có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh lại, hóa ra mọi chuyện là như vậy. Anh bước đến đỡ Khuynh Thành dậy, thương xót nhìn cô nói: “Khuynh Thành! Xin lỗi em, anh đến muộn!”

Khuynh Thành thấy sống mũi mình cay cay nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh nhạt, cô cắn tay anh, mạnh mồm nói: “Vẫn còn biết mình đến muộn cơ à?”

Lam Tố khi đến đây tâm trạng vốn rất nặng nề, vậy mà chỉ vừa thấy Khuynh Thành không giận anh nữa thì lập tức vui mừng, vết cắn trên tay không hề đau đớn mà trái lại còn khiến anh lâng lâng.

“Khuynh Thành, từ nay anh sẽ không buông tay em nữa, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em!” Lam Tố nói rồi xé vạt áo buộc chặt tay mình với tay Khuynh Thành lại.

“Chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết, kiếp này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa!”

“Lam Tố...”

Hai người tình qua ý lại khiến Nam Cung Khuyết tức đến suýt loạn óc. Hai đứa ranh này lại dám tình tứ trước mặt lão, quả là sỉ nhục to lớn mà.

“Đủ rồi đấy, các người tình tứ với nhau đủ chưa hả?”

Hoa Mãn Nguyệt cũng rối trí không kém, trên thế giới này chắc chỉ có hai người này mới dám tình chàng ý thiếp trước kẻ địch hung ác như vậy!

“Làm gì mà ngươi kêu toáng lên vậy?” cả Khuynh Thành lẫn Lam Tố đều cáu gắt lên.

“Ra đòn đi!” Khuynh Thành nũng nịu nhìn Lam Tố nói.

“Được!” Lam Tố trả lời rất dứt khoát rồi hỏi, “Đánh vào đâu?”

“Mặt!” Khuynh Thành vẻ nũng nịu nói đúng một chữ.

Nam Cung Khuyết tái mặt, chẳng lẽ hai đứa ranh này không sợ lão sao?

Đúng lúc Nam Cung Khuyết còn đang rối trí thì Lam Tố đã kéo Khuynh Thành chạy như bay đến trước mặt lão, nhanh chóng nện một quyền vào mặt lão. Khi ông ta hoàn hồn lại thì cả hai đã chạy về tới vị trí ban đầu, tiếp tục nhìn nhau đắm đuối.

“Em hài lòng không?” Lam Tố dịu dàng hỏi.

Khuynh Thành chậm rãi nhìn sang Nam Cung Khuyết, một quyền vừa rồi của Lam Tố đã biến một con mắt của lão chuyển sang bầm tím, trông không khác gì mắt con gấu trúc cả.

“Được đấy! Nếu mắt trái mà cũng như vậy thì sẽ đẹp hơn!”

“Được! Phu quân làm ngay!” Lam Tố nói rồi ôm lấy eo Khuynh Thành vụt đến trước mặt Nam Cung Khuyết, lại một quyền vung lên táng thẳng vào mắt trái lão, rất nhanh chóng hoàn thành mong ước của Khuynh Thành.

“Bây giờ thì đã được chưa?”

Khuynh Thành ưng ý gật đầu.

“Em đã hài lòng rồi thì anh có thể yêu cầu em một chuyện nho nhỏ không?”

“Điều này...” Khuynh Thành do dự một lát rồi cũng vui vẻ nói, “Được! Nể anh đã thể hiện rất tốt đó nhé!”

“Vậy thưởng cho anh đi!”

“Thưởng?”

“Đương nhiên rồi, anh đã mạo hiểm cả tính mạng để hoàn thành mong ước của vợ, lẽ nào vợ anh thấy không đáng được thưởng?”

Nam Cung Khuyết lợi hại thế nào thì Khuynh Thành đương nhiên biết, Lam Tố nói anh mạo hiểm cả tính mạng coi như cũng có căn cứ đi, nhưng dù sao bây giờ anh cũng chỉ là một ý niệm, ai có thể làm gì được anh chứ?

“Thế thì...” Khuynh Thành cảm thấy bí, thật không biết nên thưởng Lam Tố thế nào cho phải. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi! Em có rất nhiều linh thạch, em thưởng cho anh hết, được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui