Hiệp Nữ Khuynh Thành

“Kim Bằng…” Thanh Thanh cũng vội phi thân đến bên nó.

“Mẹ nuôi… mẹ đừng khóc. Mạng của con vốn được con trai của mẹ đổi cho, ngày nay… ngày nay…”

“Kìa chim ơi, ngươi nói bừa gì thế? Ngươi phải sống thật tốt! Nào có ai bảo ngươi chạy đến giúp? Ai bảo ngươi che chắn hộ ta? Ngươi là con chim phao câu thối chẳng biết trời cao đất dày là gì…” Hồng Loan vừa quệt nước mắt vừa không ngớt lẩm bẩm.

“A Mạc, không được gọi tôi là chim phao câu thối! Ta đã có tên rồi, tên của ta nghe rất kêu. Ta là… Thái Tử!”

Mọi người nín lặng.

“Chim thối ơi, bây giờ là lúc nào mà ngươi còn hài hước kiểu này được?”

Thấy Kim Bằng cố tỏ ra nhẹ nhõm như không, Hồng Loan càng buồn rầu đau khổ.

“A Mạc đừng khóc. Ngươi đường đường là một nam nhi, sao lại khóc chứ? Phải nhớ: ngươi là người anh em của ta, mãi mãi là anh em của ta. Là người anh em của ta thì không dễ chảy nước mắt đâu!”

“Chim thối ơi…”

“Gọi ta là Thái Tử! Ta nghĩ nát óc mới tìm ra cái tên hay như thế này, còn chưa được ai gọi…”

“Thái Tử… Thái Tử… Được! Ngươi hứa đi, chỉ cần ngươi không chết thì ngày ngày ta sẽ gọi ngươi là Thái Tử, được chưa?”

Kim Bằng nhìn sang Khuynh Thành, nói giọng rất yếu: “Khuynh Thành…”

“Kim Bằng… Chim thối ơi…” Khuynh Thành nghẹn ngào, nói năng có phần lộn xộn. Kim Bằng của cô, con chim tinh nghịch của cô sao lại chết được? Không! Tuyệt đối không thể chết.

“Chim thối ơi…”

“Khuynh Thành, cô phải… hạnh phúc. Nhất định cô và Lam Tố phải sống thật tốt… hiểu chưa?”

Khuynh Thành đôi mắt nhoà lệ nhìn nó, không ngớt gật đầu.

“Chim ơi… tại ta chẳng ra sao, nếu ta đến sớm hơn một chút thì ngươi sẽ không…”

“Khuynh Thành, đâu có thể trách gì cô?”

“Không! Ta thật đáng trách. Ngươi đã bao lần cứu ta, còn ta thì sao? Vào lúc ngươi cần ta nhất thì ta lại không ở bên ngươi…”

“Ộc…” Miệng Kim Bằng lại trào máu tươi.

“Xin lỗi Khuynh Thành, tôi không thể ở bên cô được nữa…”

Kim Bằng lại nhìn sang Thanh Thanh, nói: “Mẹ nuôi, mẹ hãy chăm sóc A Mạc thật tốt! Nó cũng như con… bao năm trời một thân một mình lủi thủi…”

“Con ơi! Con ơi!!!”

Thanh Thanh từ lâu đã coi Kim Bằng như con đẻ của mình, lúc này cô đã khóc không thành tiếng nữa rồi. Thanh Thanh nhìn sang Nghiêm Vũ, ánh mắt dữ dằn, ghê rợn.

“Ta phải giết ngươi!!! Phải giết ngươi để trả thù cho con ta!!!”

Tóc dài tung bay, áo trắng phần phật, mặt Thanh Thanh đầy sát khí.

Trong chớp mắt, lưu quang chớp lên, Thanh Thanh đã phi thân ra. Lòng cô tràn ngập sát khí, gã Nghiêm Vũ đáng chết dám hại con trai cô.

Nghiêm Vũ lạnh lùng giơ tay vung chuỳ ngàn cân đập vào Thanh Thanh.

“Ngươi không đáng mặt để giết ta!”

Cũng đúng vào lúc đó, tiếng thét như xé phổi của Diệp Khuynh Thành vang lên.

“Kim Bằng!!! Kim Bằng!!!”

Kim Bằng đã vĩnh viễn nhắm mắt. Khuynh Thành bỗng như hoá điên. Bao hình ảnh xa xưa cô và Kim Bằng bên nhau tác chiến hiện lên rõ mồn một. Đôi tay nắm chặt cứng, cổ nổi gân xanh chằng chịt, ánh mắt cô ngập ngụa sát khí.

“Ta nhất định sẽ phanh thây tên Nghiêm Vũ khốn kiếp thành muôn mảnh.”

Đây là Kim Bằng của cô! Là người anh em đã vào sinh ra tử với cô! Khuynh Thành đau xót đến cùng cực, trái tim cô như đang bị mũi dao khía vào từng nhát từng nhát. Thân ảnh Khuynh Thành bỗng vút một tiếng bay vọt ra.

Nghiêm Vũ chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Khuynh Thành đã đứng ngay trước mặt gã.

Gã khẽ nhếch mép, cười nhạt nói: “Lại thêm một đứa muốn chết! Một đứa Kiếm thần cao cấp ranh con mà dám đến giở trò càn rỡ trước mặt ta ư?”

“Dù có chết thì ta cũng phải giết ngươi trước đã.”

Nghiêm Vũ hơi lim dim đôi mắt híp nhìn sang Triệu Càn. Thằng cha này thật là…

Tàn ảnh nháng lên.

“Uỳnh!”

Một tiếng nổ vang. Triệu Càn không thể tin nổi nhìn Nghiêm Vũ.

“Chỉ tại thằng sống dai nhà ngươi! Nếu không phải tại ngươi thì ba người bọn ta cũng không rơi vào tình cảnh như ngày nay.”

Mọi người đang có mặt đều sửng sốt. Tuyệt đối không thể tin rằng vào lúc này Nghiêm Vũ lại giết chết gã đồng đội của mình.

Thanh Thanh cau mày, cô hết sức kinh ngạc nhưng cũng tin rằng cũng chẳng phải bỗng dưng vô cớ Nghiêm Vũ giết chết Triệu Càn. Gay rồi! Lẽ nào hắn định…

Quả nhiên, đôi mắt Nghiêm Vũ lim dim khép lại rồi hàn quang phóng ra từ khe mí mắt gã.

“Oàng…”

Tất cả bỗng cảm thấy thiên địa của toàn bộ thần giới chấn động. Một sức mạnh vô cùng đáng sợ phát ra từ thân thể Nghiêm Vũ. Trên bầu trời, có ba hạt linh châu lóng lánh đang quay tít, sức mạnh kinh khủng của chúng xuyên suốt đất trời.

Đó là kim đan của ba cao thủ đang rơi xuống. Không! Tu luyện đến trình độ như họ không phải là kim đan nữa mà là linh châu tập trung sức mạnh kinh hoàng.

Lúc nãy Thanh Thanh chỉ mãi đánh giết chúng, cô hoàn toàn không chú ý đến linh châu và các vật khác của chúng để lại. Và thế là gã Nghiêm Vũ được lợi.

Uy lực của ba viên linh châu còn mạnh hơn hẳn ba gã đã bỏ mạng, nếu cộng với sức mạnh của Nghiêm Vũ nữa thì e rằng Thanh Thanh khó bề tưởng tượng nổi hậu quả sẽ là gì.

“Hôm nay ta sẽ bắt các ngươi tan thây ở đây!”

Diệp Khuynh Thành không nghĩ gì khác, ngoại trừ một ý nghĩ phải trả thù cho Kim Bằng. Cô tuyệt đối không cho phép kẻ đã sát hại người anh em của cô ung dung sống nhởn nhơ, diễu võ dương oai đe doạ người thân và bạn bè của cô.

“Được lắm! Vậy hãy xem xem ai chết trước ai.”

Như một con điện xà màu đỏ, Diệp Khuynh Thành lao vút vào Nghiêm Vũ. Lam Tố thấy thế cũng tàn ảnh loáng lên rồi xông vào. Anh cũng cảm thấy bức bối trước uy lực của Nghiêm Vũ phát ra và lo rằng Khuynh Thành không thể địch nổi gã. Nhưng anh cũng rất hiểu cá tính của Khuynh Thành, lúc này anh không có cách nào can ngăn được cô.

Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng phi vút ra.

Hồng Loan nhẹ nhàng ôm xác Kim Bằng lên đặt trên một mỏm núi ở đỉnh Kình Thiên. Nó nhìn mãi vào Kim Bằng rồi nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ trả thù rửa hận cho người anh em!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui