Hiểu Đi Hi Đến

Cục công an thành phố Thượng Hải—

Toàn bộ tổ chuyên án cho vụ hành hạ đến chết đã vào phòng họp, Hiểu Hiểu
thong thả bước vào, lúc đến không thấy Cảnh Táp đâu, dựa theo bản hướng
dẫn tìm thấy lầu chuyên dụng cho đội hình cảnh, gặp Trương Hựu Thành
trên hành lang. Hắn là tay nghiện thuốc, thấy mọi người chưa tới hết nên tranh thủ ra ngoài hút một điếu.

Trong sương mù mờ mịt, nhìn thấy Hiểu Hiểu đang đi bộ trên hành lang, có lòng tốt nói: “Cô gái, tòa nhà làm hộ tịch là căn phía trước nữa.”

Gần đây đang phải điều tra nhân khẩu, có cực kì nhiều người tới cục công an để giải quyết chuyện hộ tịch, hắn gặp mấy người đi nhầm rồi, cứ tưởng
cô cũng vậy.

“Xin hỏi phòng họp của đại đội hình cảnh nằm ở lầu mấy?”

Trương Hựu Thành ho ra khói, “Lầu ba? Sao cơ? Cô hỏi chuyện này làm gì?”

“Cảm ơn!” Hiểu Hiểu không để ý hắn nữa, đi thẳng lên lầu.

Trong phòng họp, Cảnh Táp chờ nhấp nha nhấp nhổm, không thấy cô tới, định gọi điện thì khóe mắt nhìn thấy Hiểu Hiểu đi tới, vội vàng chạy ra đón.

“Sao bây giờ cậu mới tới!”

“Kẹt xe giữ đường!”

Thượng Hải là một đô thị lớn, cho dù là ngày làm việc hay hai hôm cuối tuần,
số lượng xe chạy vào nội thành lúc nào cũng dày đặc như kiến dọn tổ.

“Tớ cứ tưởng là cậu bị lạc đường, sao không gọi cho tớ một cú?”

“Nửa đường di động hết pin.” Bình thường cô không hay dùng di động để lên
mạng hay chat chit, lướt weibo, vậy nên cách một ngày mới sạc pin một
lần, tối qua không sạc. Sáng nay nói chuyện với Tào Chấn rất lâu, thế
nên pin cạn sạch.

Cảnh Táp hiểu rõ kiểu sống của bạn, không có tính lệ thuộc vào điện thoại,
có hay không cũng như nhau, thế nên sẽ chẳng đứng ngồi không yên chỉ vì
không có điện thoại.

“Tới là tốt rồi, đến đây ngồi này.”

Vốn dĩ trong phòng họp rất ồn. Dù đa số cảnh sát là đàn ông, thế nhưng đụng tới tám chuyện thì chẳng thua cánh đàn bà, tranh thủ chưa bắt đầu họp
thì ngồi đùa giỡn nói chuyện phiếm với nhau. Lúc Hiểu Hiểu đi vào chẳng
ai chú ý, đến khi cô bước lên ngồi vào vị trí trung tâm bắt mắt nhất
trên bàn họp thì cả phòng họp lặng yên như tờ, đến mức có thể nghe thấy
tiếng kim rớt xuống mặt đất.

Cảnh Táp giới thiệu: “Các anh nghe cho kĩ nhé, đây là chuyên gia tâm lý tội
phạm mà cục công an thành phố Thượng Hải đặc biệt mời về, Đoan Mộc Hiểu
Hiểu.”

Ngoại trừ Tiểu Lý, những người còn lại đều tỏ ra không thể tin nổi, Trương Hựu Thành hút thuốc xong rồi quay về càng bị hết hồn.

Trẻ đến vậy à!?

Lại còn là một cô gái nữa chứ!?

Chẳng phải đã nói đó là tổ trưởng của tổ phân tích tội phạm FBI hay sao?

Chẳng phải đã nói đó là thần thám phá vô số vụ án hay sao?

Chẳng phải đã nói FBI và CBI suýt nữa gây lộn với nhau vì cướp vị chuyên gia tâm lý tội phạm này đó sao?

Chẳng phải đã nói có thể đánh võ rất giỏi, có thể khiến tụi người mới của đội đặc công phải kêu cha gọi mẹ cơ mà?

Sao chẳng giống như những gì đã nghe nói chút nào vậy!?

Chẳng phải chuyên gia tâm lý tội phạm được đặc biệt mời tới là một ông chú cỡ bốn mươi năm mươi tuổi, mặt thẹo, trông to lớn mạnh mẽ, cao 1m9 mới
phải chứ? Sao lại là một cô gái trẻ tuổi thế này? Nhìn qua trông cứ như
một sinh viên đại học, làm trợ lý chuyên gia còn có lý hơn.

Không thể trách bọn họ lại nghĩ như vậy, trừ Cảnh Táp và Tào Chấn đã từng
tiếp xúc với Hiểu Hiểu, chỉ có Tiểu Lý gặp qua mặt cô sau mấy lần đưa
đón Cảnh Táp, nhưng vẫn không biết rõ. Còn những người khác chưa bao giờ gặp cô cả, thậm chí cũng chỉ nghe tin tức từ người khác mà thôi.

Tuy có từng nhắc qua chuyện đặc biệt mời Hiểu Hiểu về, nhưng không nói cụ
thể, cô lại yêu cầu giữ bí mật, chưa từng lộ mặt ở cục công an, trở
thành một sự tồn tại rất thần bí.

Càng thần bí, người ta càng tưởng sẽ quái lạ lắm, đâu ai ngờ lại là một cô gái trẻ thế này.

Cảnh Táp hoàn toàn có thể đoán được sự bất ngờ của bọn họ, đưa mắt nhìn cách ăn mặc của Hiểu Hiểu, tóc suôn dài, vẫn mặc áo sơ mi trắng quần jeans
ngàn năm như một, khuôn mặt xinh đẹp không chút phấn son thanh thuần như đóa diên vĩ vừa hé nở, lại yên lặng tĩnh mịch như tiên nữ không màng
khói lửa dân gian, có tướng mạo với đầy đủ tiêu chuẩn của một hoa khôi
kiêm nữ thần trong trường đại học hiện nay.

“Không phải bảo cậu mặc đồ công sở tới à? Phải trông già dặn một chút chứ!”
Thời này đang có câu ‘Miệng không râu, làm việc không đảm bảo’, nhìn
người già dặn chính chắn một chút sẽ có cảm giác an toàn hơn.

“Cũng có phải cậu chưa nhìn thấy tớ mặc đồ công sở trông thế nào đâu.” Thật
ra cô có một bộ đồ công sở, mua sau khi về nước để tìm việc làm, sau khi mặc một lần liền nhét dưới đáy tủ.

Cùng lắm thì chỉ từ một sinh viên đại học thành sinh viên đã tốt nghiệp khóa này thôi, hoàn toàn không che giấu được sự thật khuôn mặt như loli của
Hiểu Hiểu.

“Nhưng ít nhất cũng lớn thêm được hai tuổi, không phải à?”

Hiểu Hiểu nhìn các vị cảnh sát đang ngồi bên dưới, trong mắt lóe tia nghi ngờ chất vấn.

“Đừng trông mặt mà bắt hình dong, không đong được có bao nhiêu nước biển, chẳng lẽ bọn họ chưa từng nghe những câu nói đó hay sao?”

Một câu hai nghĩa, vừa mỉa mai các cảnh sát không có mắt nhìn, vừa thể hiện năng lực của mình, đã thế còn khiến người ta không thể phản bác được.

Trừ Cảnh Táp và Tiểu Lý, da mặt những người còn lại đều giật tưng.

Cô, gái, này, không, dễ, chọc!

Cảnh Táp cảm thấy bầu không khí hơi nặng nề, vội vàng vỗ tay hòa giải: “Các
ông anh, đừng ngạc nhiên vậy chứ, chưa thấy gái đẹp bao giờ à?”

Đám cảnh sát ngầm hiểu, cùng rối rít tỏ thái độ hoan nghênh, thế nhưng Hiểu Hiểu vẫn có thể nhìn thấy vẻ hoài nghi trên khuôn mặt bọn họ. Cô cũng
đã quen, vàng thật không sợ lửa. Cô chưa bao giờ phải lo lắng tới chuyện mất công bằng do ngoại hình.

Bởi vì, sự tồn tại của cô chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Dưới sự hoạt náo của Cảnh Táp, mọi người lần lượt tự giới thiệu đơn giản về mình, sau đó thì bắt đầu cuộc họp.

Cô gái của bộ hành chính ngồi trong góc mở video lên, có lẽ vì tín hiệu
hơi kém mà khuôn mặt Tào Chấn trên màn ảnh hơi xiêu vẹo, một lát thì bị
nhiễu, phải điều chỉnh mất mấy phút mới trở lại bình thường.

Khuôn mặt Tào Chấn vừa xuất hiện thì Trương Hựu Thành đã gào toáng: “Tào đội, sao nhìn cậu tiều tụy thế!”

Đâu chỉ tiều tụy thôi, khuôn mặt ngũ quan đoan chính, sáng sủa kiên cường
nay lại như như một người công dân đã phơi nắng phơi sương trong công
trường kiến trúc suốt mấy năm trời, đã thế lại càng khô quắc khắc khổ,
trông chẳng có chút tươi tắn nào.

“Nói thừa, anh thử tới đây đi. Vừa khô vừa hanh, cả người em bị nổi rôm sảy
hết cả. Thậm chí ở đây còn không có điện, muốn uống nước phải nhờ hồ trữ nước ở trạm dừng. Em còn phải đi vào thành phố cách đây 200km mới mượn
được máy quay và phát tín hiệu này đấy!”

Ở những địa phương nghèo và khô nóng thế này, là nguyên nhân chủ yếu của
việc thiếu nước, nếu không thì tại sao nhà nước lại tiến hành công trình điều nước từ sông Trường Giang về hướng Bắc cơ chứ, có nước uống là đỡ
lắm rồi.

Hồ trữ nước ở trạm dừng (12) là chỉ chỗ bên cạnh ruộng cạn dưới chân núi, xây từ cát đá, xi măng để
chứa từ mấy chục đến cả ngàn mét khối nước. Cái hồ trữ nước này là chứa
nước mưa, cung cấp nước để cày ruộng, cho người và súc vật. Nếu có điều
kiện tốt một chút thì trong hồ trữ này còn được dùng để nuôi cá.

“Anh nói gì nào, lúc đi đã bảo cậu mang thêm hai chai kem dưỡng da Đại Bảo còn gì! Thế mà chú không nghe!”

“Em có phải đàn bà con gái đâu, cần gì da dẻ trắng mềm. Thôi đừng nói những điều này với em nữa, em ăn dưa muối cà rốt khô, không có sức nói nhảm
với anh đâu!”

Các cảnh sát nghe Tào Chấn nói xong, cười rần.

“Đoan Mộc!” Tào Chấn làm như thể không nghe thấy bọn họ cười đùa, nhìn thẳng về phía Hiểu Hiểu.

Khuôn mặt Hiểu Hiểu vẫn chẳng có tí cảm xúc, thấy Tào Chấn tìm mình, đáp: “Nói đi!”

Tào Chấn liếm môi, ngay lập tức, khuôn mặt nghiêm túc hẳn, “Như điều cô đã suy đoán, trong thôn này có tục mua bán trẻ em.”

“Bé gái? Hay là nữ vị thành niên?”

Hai người nói chuyện như cuộc nói chuyện riêng, không có người khác nào
ngoài hai người cả, thế nhưng những người còn lại không ồn ào đùa giỡn
nữa, rất nghiêm túc.

“Đều là các bé gái khoảng 8 đến 10 tuổi, sau khi bị bọn buôn người bắt cóc,
đưa về đây, sau đó bán cho những người trong thôn, từ trước tới nay có
khoảng mười mấy bé rồi.”

Cảnh Táp nhìn Hiểu Hiểu, “Cậu đoán trúng rồi kìa.”

Tào Chấn lại tiếp, “Thôn này có hơn trăm năm lịch sử, vì khu vực ở vị trí
rất hẻo lánh, khá lạc hậu, thế nên thậm chí cô còn không nhìn thấy được
đường lộ vào thôn núi!”

Đừng nghĩ đường lộ là đường nhựa thiệt nha, thật ra chỉ là con đường mòn mà thôi, đi một người còn chật.

Vì quá nhiều, dân phong chưa được khai hóa nên rất trọng nam khinh nữ.
Trong tháp trẻ em đã có bảy tám cái mộ rồi, bé gái ở đây còn không bằng
chó lợn. Để con trai được sống mà các bé gái trở thành vật hi sinh, bị
dìm chết, bóp chết, thậm chí đa số là quăng vào tháp trẻ em để tự sống
tự chết. Đã qua mấy chục năm trời, phụ nữ rất ít, để nối dõi tông đường
nên phải hỏi mua các bé gái từ bọn buôn người. Thế nhưng không chọn đứa
quá nhỏ, vì còn phải nuôi, cũng không cần lớn quá, sợ sẽ chạy trốn, thế
nên nhắm vào độ 8-10 tuổi. Có thể tự ăn cơm, ăn không nhiều mà còn làm
được việc đồng áng, cũng không sợ sẽ chạy trốn.”

Đột nhiên Hiểu Hiểu lại hỏi: “Anh bảo từ trước tới nay chỉ có mười mấy bé, chuyện này xảy ra trong bao nhiêu năm?”

Tào Chấn lật sổ ghi chép của mình, “Trong ba, bốn chục năm.”

“Quá ít!”

Trương Hựu Thành đang ngậm điếu thuốc trong miệng, không châm lửa vì trong
phòng họp cấm khói, kẻ nghiện chỉ biết ngửi mùi thuốc là cho đỡ nghiền,
“Cô nói ít là sao?”

Hiểu Hiểu không trả lời câu hỏi của hắn ta, hỏi tiếp: “Thôn này có tổng cộng bao nhiêu người?”

“Bốn mươi tám gia đình, cộng thêm số ra ngoài làm việc thì khoảng hơn một
trăm hai mươi nhân khẩu thì phải. Ba bốn chục năm trước có nhiều người
hơn, thế nhưng mười năm đổ lại đây ra ngoài làm công là chính, có vài
người lăn lộn bên ngoài sống tốt nên không trở lại nữa.”

“Trong vòng ba bốn chục năm mà chỉ có thể tra được mười mấy bé, tôi lấy chẵn
là 20. Tính trong vòng bốn mươi năm, mỗi năm chỉ mua hai đứa nhỏ, các
anh không cảm thấy quá ít hay sao?”

Mọi người đều sửng sốt, không biết ý của cô là gì.

“Lấy con số một trăm hai mươi nhân khẩu để tính toán nhé. Bỏ người nhà và
trẻ nhỏ, đàn ông chiếm đa số, trừ số thanh niên đã sinh con đẻ cái, ít
nhất hằng năm có khoảng hai mươi người đang chờ được cưới vợ, đây là lúc nhân khẩu đã ít đi, nếu trước đây có nhiều người hơn, có nhiều đàn ông
cần sinh con thì ra rằng con số ấy sẽ nhiều hơn nữa. Cứ tính đi, lúc nào cũng cần, tính ra cũng khoảng mười người, vậy mà chỉ có hai bé gái,
phải làm sao để thực hiện nhiệm vụ nối dõi tông đường cho cả thôn đây?”

Cô vừa hỏi câu này đã khiến cả đám người trong phòng họp sửng sốt, không ai biết phải trả lời thế nào.

Đúng là ít quá.

“Đây có phải là báo cáo láo không?”

Hiểu Hiểu nói: “Đây là ghi chép trong buôn bán, vấn đề không nằm ở con số.”

Mãi lâu sau, Hiểu Hiểu mới rít một từ qua kẽ răng: “Dùng chung!”

Cả phòng ồ lên, đều hít một hơi lạnh.

Hiểu Hiểu cắn chặt răng, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Như vậy sẽ rất phù
hợp với hoàn cảnh kinh tế của toàn thôn. Vì nghèo đói mà phải giết cả
máu mủ ruột thịt của mình thì có thể chắt bóp được bao nhiêu tiền để mua bé gái về sinh con cơ chứ? Mỗi nhà một người? Không thể nào, quá mắc.
Nếu đã không thể mua được thì chỉ còn một biện pháp. Đó là vài nhà góp
tiền lại mua một bé, dùng thay phiên. Đứa bé sinh con cho nhà này xong
thì qua nhà khác sinh tiếp, lúc ấy mới là ‘Lợi ích kinh tế’!”

Nghe xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

“Nói trắng ra, những đứa trẻ này bị thôn mua về, thành cái máy đẻ con, hoặc cũng có thể coi như một con búp bê sinh sản.”

Hình dung này thật tàn nhẫn, nhưng cũng là miêu tả chân thật nhất.

Tào Chấn trầm mặc không nói, cũng cho thấy phán đoán của Hiểu Hiểu là chính xác.

“Cmn, cảnh sát ở đó chết hết rồi sao?” Trương Hựu Thành đập bàn quát lớn.

Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn hắn, “Cũng không thể đổ hết mọi chuyện lên cảnh sát
được. Ở những nơi như vậy, cảnh sát cơ tầng phải làm rất nhiều việc, đãi ngộ cũng thấp, điều kiện có hạn. Nếu không có người gạt gẫm không báo
thì sao bọn họ lại biết được.”

“Cô nói không sai, đồn công an cấp huyện quản lý thôn này hoàn toàn không
biết chuyện xảy ra, đều bị tụi dân phòng giấu diếm cả!”

Trưởng đội dân phòng Vương Đức Nghiệp là một gã bại hoại, nếu không phải anh
dùng chút thủ đoạn thì đã không thể cạy nổi miệng của gã rồi.

Đương nhiên phải giấu diếm rồi, đây là chuyện cả một thôn, chuyện sinh con
của nhà người ta. Chẳng lẽ dân phòng không cần sinh con sao, chẳng qua
là châu chấu trên cùng một sợi dây. Cả thôn đều mua chung một cô dâu về, theo nguyên tắc ‘Mọi người vì mình, mình vì mọi người’, nhất định sẽ
giúp đỡ trông coi, thay phiên nhau giám sát.

“Cmn đúng là lũ cầm thú!” Trương Hựu Thành đốt thuốc. Không quan tâm luật cấm khói là gì nữa, rít hai hơi.

Tiểu Lý hỏi: “Lúc nhỏ thì không trốn thoát được, nhưng lớn rồi có trốn được không.”

Dù sao một đứa trẻ 8-10 tuổi đã có khả năng ghi nhớ rồi mà.

Tào Chấn ở trong thôn mấy ngày, đã tìm hiểu mọi chuyện rất kĩ, “Cậu tưởng
là không ai bỏ trốn à? Chỉ cần dám trốn, cả đám người thôn sẽ cùng đi
tìm, tìm về sẽ đánh một trận. Cho dù may mắn trốn thoát khỏi nanh vuốt
đám thôn dân thì phải làm gì nữa? Thậm chí còn không có cả một con
đường, núi non trùng diệp, nửa buổi trời không ra ngoài là sẽ bị lạc
đường, còn nếu chạy vào rừng nguyên sinh thì có chết cũng không ai hay
biết. Lạc vào đây rồi thì dù là kiện tướng chạy Marathon cự li dài cũng
không có bản lĩnh và đủ thể lực để thoát ra ngoài đâu. Cái gì mà chín
vòng mười tám nhánh, cái gì là đường núi hiểm nguy. Tất cả đều đã thể
hiện ở đây, thậm chí còn nguy hiểm hơn đường đèo quanh núi(13)!”

Mười mấy cây số đường núi, độ dốc lại cao, nhất định khi người bị bắt cóc
chạy trốn sẽ rất hoảng sợ và hoang mang, có tâm lí như vậy mà chạy được
hai cây số đã là không tệ. Thế nhưng trong nhà thôn dân thường có chó
săn, có thể người không đuổi tới được, nhưng chó thì có.

Ở một địa thế như thế này, một kẻ chăn trâu còn chạy nhanh hơn cả quán
quân điền kinh. Ấy là vì đã quen thuộc với địa hình nơi đây.

Mà đứa nhỏ bị bắt cóc, mất tự do, có thể có bao nhiêu cơ hội thăm dò đường xá để chạy trốn cơ chứ? Chỉ làm việc thôi đã mệt nhoài, trời vừa tối
liền bị giam lại, nếu dám phản kháng thì sẽ lập tức chịu ngay một trận
đòn.

Trốn, đúng là một suy nghĩ viển công.

“Có điều gần mười năm nay, bọn họ không mua con nít nữa. Là vì có nhiều
người ra ngoài làm công, có thể kiếm tiền mua vợ nước ngoài. Dù sao cũng là thời đại tiến bộ, đám thanh niên cũng đã biết chút ít về pháp luật,
biết chuyện như thế là nhẫn tâm không có tính người!”

Từ Lương không nói. Cậu chỉ vừa làm cảnh sát không được bao lâu, chưa đủ kinh nghiệm, vài ý kiến của cậu hẵng còn ngây thơ lắm.

Đề tài này quá nặng nề, đây toàn là những người thành thị, người không trải qua thì chẳng cách nào tưởng tượng nổi.

Hiểu Hiểu cũng biết đại khái về chuyện mua bán bé gái, thế nhưng có gì khác
biệt với chuyện tàn ác vô nhân đạo như ‘dùng chung’ này đâu chứ.

Trong giây phút những đứa trẻ đó bị bắt cóc, tất cả đã là quá thê thảm rồi.

“Anh còn điều tra được gì nữa?”

Tào Chấn bóp sống mũi. Vì tra án mà gần đây anh không ngủ nhiều được, nhìn
màn hình lâu thì mắt mỏi nhừ, cố lên tinh thần, anh đáp: “Theo ý của cô, tôi đã hỏi từng nhà. Chuyện mua bé gái này do chính một cô bé bị bắt
cóc tới đây nói ra. Cô bé đã ở đây hơn mười năm, chạy trốn mấy lần, thậm chí đã bị chặt chân, không còn có thể trốn được nữa, sinh bốn đứa con.
Lúc tôi hỏi, cô bé sợ đến mức không dám nói, mãi đến khi tôi trói Vương
Đức Nghiệp, cũng chính là gã đội trưởng dân phòng kia lại thì cô bé mới
dám kể!”

Bởi thế mà lúc anh tra hỏi Vương Đức Nghiệp, gã mới chịu thành thật khai báo.

“Chừng hai mươi tuổi thì Vương Đức Nghiệp đã vào đội dân phòng, đội trưởng đội dân phòng tiền nhiệm đã nói cho gã không ít chuyện, một trong số những
chuyện đó là, cách đây ba mươi năm trước, thôn này từng có một một bé
gái, và bé gái này không bắt bị dùng chung, một gia
đình trong thôn đã tự mua về để chuẩn bị cho thằng con trai bị bệnh down của mình. Thế nhưng sau khi lớn lên mà vẫn không sinh con được, người
nhà kia cho rằng cô bé ấy vô dụng, bán cho Vương Đức Nghiệp. Sau đó, có
một thầy giáo dạy trường miền núi tới, bằng lòng dạy cho con bọn họ đọc
sách viết chữ, thế nên hai người đó mới nói cô bé này là con gái của
mình, gả cho thầy giáo làng kia.”

Hiểu Hiểu hỏi: “Thầy giáo làng?”

“Không phải đám Trương Chí Dao đâu, bọn chúng tới sau, thầy giáo này tên là
Mẫn Thanh Hà, què một chân, đã ngoài ba mươi mà vẫn không cưới được vợ,
sau cũng đồng ý nghe theo. Chẳng ngờ sau khi hai người kết hôn không lâu thì sinh được một bé gái. Nghe nói thầy giáo Mẫn này đối xử với bà ta
rất tốt, một nhà ba người sống rất hạnh phúc.”

Cảnh Táp khinh bỉ nói: “Đúng là báo ứng. Không phải bà ấy không sinh nở được mà vấn đề ở là gã bệnh down kia.”

“Có điều, số phận bà ấy không tốt, lúc con gái hai tuổi thì có về nhà mẹ
đẻ, chẳng may trong nhà bốc lửa, cả nhà bốn người đều chết cháy.”

Mọi người ai cũng thổn thức, vất vả lắm mới gặp được người tốt, vậy mà cuối cùng lại bị chết cháy, số phận người phụ nữ này thật là khổ sở.

“Vậy chồng và con gái bà ấy đâu?” Cảnh Táp hỏi.

“Đã về lại thành phố rồi. Vì Đoan Mộc bảo phải điều tra bất kể chuyện gì,
anh đã đặc biệt chạy vào cục công an để tra xét, hiện nay, người cha và
con gái đều đang sống tại Thượng Hải. Đúng rồi, cô con gái còn là sinh
viên ưu tú của đại học Khôn Hoa, khoa âm nhạc, tên là Mẫn Lệ Ảnh.”

Cảnh Táp và Hiểu Hiểu đều giật mình, sao lại có thể trùng hợp đến vậy!

“Hai người sao thế?”

Tròng mắt Hiểu Hiểu hóa đen, hỏi: “Anh đã xác định người phụ nữ đó và tất cả người nhà đều chết cháy?”

“Vương Đức Nghiệp nói vậy.”

“Gã nói thế nào?”

Tào Chấn nhớ lại đáp: “Gã nói, nguyên nhân chết cháy là vì bà ấy đanh đá
chua ngoa, đắc tội với một gia đình khác, coi như tranh chấp trong quê,
nghe nói nhà của hai người kia là do tổ tiên người ta để lại, bị bọn họ
xâm chiếm không trả, con trai nhà kia giận quá, phóng hỏa rồi gây nên
họa lớn này.”

“Người phóng hỏa thì sao?”

“Chạy trốn, ba ngày sau phát hiện đã ngã xuống vách núi trong rừng mà chết.”

Nghe xong, Hiểu Hiểu cong ngón tay gõ gõ lên bàn họp, mãi lâu sau mới lên
tiếng, “Như thế không thích hợp chút nào, thật sự không cần dùng biện
pháp như phóng hỏa mới đúng.”

Tào Chấn hỏi, “Không cần phóng hỏa? Thế phải làm gì?”

“Vì lợi ích nhà cửa nên có ý định giết người, đốt lửa thì sẽ hủy hoại tất
cả chẳng còn gì, thế thì làm sao chiếm lợi được gì nữa chứ. Nếu cả nhà
này chết hết, nhà để trống, không phải sẽ trở về tay hắn sao? Nếu bảo
đâm chết người sẽ gây động tĩnh quá lớn sao, nếu sợ bị phát hiện thì
chẳng lẽ phóng hỏa không gây động tĩnh à? Trong tình huống đó, độc chết
mới là biện pháp tốt nhất!”

Nếu là tranh giành quyền lợi thì điều kiện tiên quyết của kẻ giết người là
phải bảo vệ được lợi ích của hắn, nếu phóng hỏa thì cái cũng cháy sạch
mất sạch, hoàn toàn không nằm trong phạm vi động cơ.

“Vương Đức Nghiệp nói đối!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui