Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn

Uống rượu say làm hai gò má Nhâm Nghị hồng hồng, đôi mắt long lanh nước, như một vũng hồ sâu.

Hạ Thụ đẩy anh một cái, nhẹ giọng nói: “… Nhâm Nghị?”

Nhâm Nghị loáng thoáng nghe Hạ Thụ gọi mình, ánh mắt trừng trừng nhìn Hạ Thụ, nửa ngày, anh đưa tay sờ sờ khuôn mặt non mềm của Hạ Thụ.

Trên mặt hơi ngứa, làm lòng Hạ Thụ một trận nhảy loạn, cảm thấy bầu không khí quanh co khúc khuỷu, mặt của cậu không khỏi đỏ lên.

Những nụ hôn của Nhâm Nghị đột nhiên rơi xuống, vội vàng mà hung mãnh. Hạ Thụ sững sờ nháy mắt mấy cái, vội khước từ. Nhưng Nhâm Nghị lại như một ngọn núi, Hạ Thụ muốn đẩy cũng đẩy không ra.


Giãy giụa nửa ngày, Hạ Thụ lại nằm yên, người cậu yêu thầm nhiều năm hôn cậu, có gì đẹp hơn tình huống này nữa.

Trái tim Hạ Thụ xuất hiện một vệt đắng chát, chắc Nhâm Nghị coi cậu là Khâu Nghiên Nghiên…

Cứ để cậu ích kỷ phóng túng một lần đi, ngược lại ngày mai Nhâm Nghị cái gì cũng sẽ không nhớ.

Nghĩ như thế, cậu nâng mặt Nhâm Nghị lên chủ động hôn anh.

Động tác Nhâm Nghị càng thêm kích động và vội vã.


Hạ Thụ đem thân thể chưa bao giờ lộ ra trước mặt người khác của mình, bày ra trước mắt Nhâm Nghị.

Cậu là người song tính, bởi vì nguyên nhân này cậu mới bị vứt bỏ ở cửa cô nhi viện. Cho nên những năm này cậu rất tự ti về thân thể của mình, cậu không dám nói với ai chuyện này, ngay cả Nhâm Nghị cũng không biết.

Một buổi tối, Hạ Thụ bị Nhâm Nghị lăn qua lộn lại không biết thay đổi bao nhiêu tư thế, một lần lại một lần, cuối cùng Hạ Thụ khóc lóc nức nở xin tha, Nhâm Nghị cũng không buông tha cậu, mãi đến khi cậu hôn mê ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, trời lờ mờ sáng, đầu óc Hạ Thụ trống rỗng, nhìn thấy gương mặt Nhâm Nghị gần trong gang tấc cậu mới nhớ tất cả chuyện đêm qua phát sinh.

Cậu kiên cường chống đỡ thân thể bủn rủn, tắm rửa sạch sẽ, đem quần áo của Nhâm Nghị đã giặt sấy sạch sẽ để ở bên giường. Sau khi thu dọn tất cả những thứ này, cậu sâu sắc nhìn Nhâm Nghị rồi cúi đầu hôn môi anh một cái.

Hạ Thụ cố gắng đón xe về nhà, vừa vào cửa liền bò lên trên ghế sa lon ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Nhâm Nghị trở lại, một mặt hưng phấn lay tỉnh Hạ Thụ, lớn tiếng nói: “Anh của cậu rốt cục thoát ly thân xử nam rồi! Tôi sẽ cưới Nghiên Nghiên!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận