“Cậu còn muốn làm việc ở đây nữa hay không?” Những người phục vụ xếp hàng ở hành lang, tiếng chửi rủa của quản đốc vang lên trên đầu Trình Diệp Xuyên, “Không làm nữa thì cút đi cho tôi!”
Một đống từ ngữ xối thẳng vào mặt Trình Diệp Xuyên, “Cậu tự mình xem xem, từ lúc khách đặt hàng đến lúc đưa tới mất mười phút, cậu quỳ tới hay bò tới?”
Tóc mái Trình Diệp Xuyên vén lên, xõa lộn xộn trên mặt, mím môi đấu tranh nửa ngày, cuối cùng chỉ nói được ba chữ “Thực xin lỗi“.
“Nếu hôm nay cậu bị khách hàng phàn nàn, ngay cả cơ hội nói ba chữ này cũng không có,“ quản đốc hung hăng mắng: “Hoặc là trừ nửa tháng lương, hoặc là cút khỏi đây.”
“Trừ lương” và “cút khỏi đây” là lời đe dọa mà quản đốc thích nhất, đồng thời cũng là điểm yếu chí mạng nhất của Trình Diệp Xuyên.
Bởi vì cậu sẽ khó tìm được một công việc khác có mức lương như vậy, còn cho phép cậu đi làm lúc 10 giờ đêm.
Vì kiếm tiền, cậu làm một lúc ba việc, ngoại trừ vài giờ ngủ ban ngày, mỗi giây cậu đều bận rộn.
Trình Diệp Xuyên nắm chặt ống quần, suýt nữa nói ra hai chữ “từ chức“.
Bây giờ Cảnh Hoàn đã tìm thấy cậu, không có khả năng để cậu bình an vô sự ở lại đây, rời đi chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng nghĩ đến cách cuối tháng trả lương chỉ còn hai ngày nữa, Trình Diệp Xuyên rốt cuộc cúi đầu xuống đất, nhỏ giọng nói: “Tôi biết mình sai, sẵn sàng nhận hình phạt.”
Bộ dáng cà tím mềm* của Trình Diệp Xuyên càng khiến quản đốc cảm thấy lão tràn đầy khí thế, khinh miệt vỗ tay nói lớn: “Được rồi, hôm nay các người đều được tan làm sớm.
Trình Diệp Xuyên sẽ dọn dẹp tất cả phòng riêng ở tầng này.”
*Cà tím nấu xong sẽ mềm oặt, ý là không có sức phản kháng nào, mặc người khác sắp xếp mọi chuyện.
Những người phục vụ đứng cạnh nhau phát ra tiếng thở dài, nhưng không có ai đứng ra thay mặt Trình Diệp Xuyên.
Bọn họ đều biết quản đốc không muốn thấy Trình Diệp Xuyên, lý do rất đơn giản, cậu không biết xum xoe bợ đỡ, cũng không biết nịnh hót lấy lòng, mỗi ngày cậu đều mang một bộ mặt mướp đắng nặng nề, là một người khiến người khác không vừa mắt.
Mọi người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rồi đồng loạt cúi đầu giải tán, chỉ có Lưu Quang ở một bên là nhìn cậu với vẻ đồng cảm.
Nhưng cậu ta không dám đắc tội quản đốc, chỉ có thể theo mọi người rời đi.
Trình Diệp Xuyên không biết mình đã thay bao nhiêu xô nước, chỗ bị Cảnh Hoàn đẩy cực kỳ nhức, mỗi lần di chuyển cây lau nhà, cái lưng sưng tấy của cậu đều đau đớn không thôi.
Nghiến răng nghiến lợi bước vào phòng riêng cuối cùng, vừa ngồi xổm trước quầy bar, một cơn đau nhói khác ập đến.
Dạ dày chưa ăn gì đã sôi sục từ trưa, chất lỏng axit trào ngược lên cổ họng.
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán, cậu che cái bụng quặn thắt, tay còn lại yếu ớt đặt lên góc bàn để khỏi ngã xuống đất.
Chỉ cần giữ lâu một chút sẽ ổn thôi.
Mỗi lúc tuyệt vọng, Trình Diệp Xuyên đều sẽ tự an ủi chính mình như thế, chỉ cần kiên trì một chút nữa là sẽ ổn thôi.
Tuy cậu không biết ý nghĩa của sự kiên trì, nhưng con người luôn phải tìm cho mình một lý do để sống.
Gió sớm thổi lên thân thể, trong gió tháng tư vẫn còn chút se lạnh.
Áo sơ mi Trình Diệp Xuyên rộng thùng thình không ôm sát người, gió lạnh mặc ý xuyên qua tấm lưng gầy gò, khiến thân thể cậu run lên.
Cậu vội vã giao hàng đến quán ăn sáng trước năm giờ sáng, kết thúc công việc cuối cùng của mình.
Có lẽ gần đây cậu thực sự đã mệt tới cực hạn, Trình Diệp Xuyên cảm thấy đường về nhà dường như dài vô tận.
Nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp, đôi chân cậu nặng như chì, tay đau nhức không thể kiềm chế, chỉ đành xuống xe dắt bộ.
Cậu đi vào một con hẻm đổ nát, hai bên đường là rác thải hôi hám, gạch đá vụn đủ loại rơi xuống đất, nếu không chú ý sẽ giẫm phải mấy thứ bẩn thỉu.
Cầu thang quen thuộc ở ngay cuối hẻm, một luồng ánh sáng chói lóa đột nhiên chiếu tới.
Đèn pha sáng chói chiếu thẳng vào mặt Trình Diệp Xuyên, khiến cậu trông như nhựa, toàn thân trong suốt và xám xịt.
Cậu bị chiếu đến mức không thể mở mắt, vô thức dùng tay che mắt lại, gian nan phân tích tình huống giữa các ngón tay.
Thứ đầu tiên mơ hồ nhìn thấy là logo một chiếc ô tô, nó không phải là một chiếc xe sang trọng bậc nhất nhưng với mức giá hàng chục vạn, cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Trình Diệp Xuyên tựa hồ nghe được trái tim cậu nhất thời run rẩy.
Vẻ mặt Cảnh Hoàn chìm trong ánh sáng mơ hồ của buổi sáng sớm, thân hình cao gầy bước xuống xe, chậm rãi bước về phía Trình Diệp Xuyên đang sửng sốt: “Tôi còn tưởng cậu vì tránh mặt tôi, đến nhà cũng không về.”
Người đàn ông từng bước từng bước đến gần, bước chân như tiếng chuông báo nguy hiểm đến tính mạng, mỗi cử động đều chứa đựng sự tức giận tột độ.
Trình Diệp Xuyên cứng ngắc đứng đó, chiếc xe đạp trong tay trực tiếp rơi xuống đất, cậu không dám lùi lại, không dám né tránh, thậm chí thở một hơi cũng không dám.
Cảnh Hoàn cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng năm rưỡi, hắn tựa như quan tâm hỏi: “Sao cậu không chạy nữa? Lần này vẫn tiếp tục chạy sao?”
“Cậu cho rằng tôi không nhận ra cậu phải không?” Cảnh Hoàn đứng trước mặt Trình Diệp Xuyên, giọng nói đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, “Cậu thật sự cho rằng bản thân cúi đầu không nói chuyện là có thể tránh được tôi phải không?”
Âm thanh lạnh lùng phát ra rất nhỏ, lại như kim đâm vào cơ thể Trình Diệp Xuyên.
Trình Diệp Xuyên của trước kia, bất kể thủ đoạn ức hiếp của Cảnh Hoàn có tệ đến đâu, ít nhất cậu vẫn cứng rắn ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.
Cho dù hậu việc nâng mắt đó là vết sẹo đau đớn hơn, cậu cũng sẽ không sợ chết mà thực hiện.
Mặc dù Cảnh Hoàn của hiện tại vẫn kiêu ngạo như năm đó, trên người vẫn tràn ngập sự tàn ác mà cậu phải chịu đựng mà vô số lần, nhưng ngay cả dũng khí để ngước mắt lên cậu cũng không còn nữa.
Cảnh Hoàn nắm lấy cằm cậu, dùng sức siết chặt trong lòng bàn tay, ép cậu nhìn hắn, từng từ từng chữ nói: “Tôi nói cho cậu biết Trình Diệp Xuyên, cho dù cậu có biến thành tro, tôi vẫn có thể đem từng hạt bụi của cậu bắt lại.”
Trình Diệp Xuyên thấp hơn Cảnh Hoàn nửa cái đầu, tư thế bá đạo như vậy khiến toàn bộ khuôn mặt của cậu ngửa lên, dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sáng lộ ra vẻ xanh xao thảm hại.
Cảnh Hoàn cười nghiêng ngả, tay hắn đột nhiên tăng lực, niết tới mức hai đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Nhìn khuôn mặt căng lên đau đớn của Trình Diệp Xuyên, giống như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật bị tàn phá.
Hàm răng Trình Diệp Xuyên run lên, hơi thở cùng cơn đau càng lúc càng dồn dập, cậu cảm thấy quai hàm của mình có thể trật khớp bất cứ lúc nào, nhưng cậu vẫn ngậm chặt miệng như cũ không phát ra bất cứ âm thanh gì.
“Đi.” Cảnh Hoàn lạnh lùng phát một âm tiết, ghét bỏ quay mặt đi khỏi Trình Diệp Xuyên.
Thân trên đột nhiên mất đi điểm tựa, Trình Diệp Xuyên theo quán tính cực lớn ngả ra sau, loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống.
Cảnh Hoàn thu vào tầm mắt, không mảy may dao động.
Hắn ghét nhất chính là bộ dáng yếu đuối này của Trình Diệp Xuyên, rõ ràng bản thân yếu ớt tới mức sắp toi luôn rồi, nhưng vẫn âm thầm mang theo phản kháng.
Sự phản kháng thầm lặng đó là điều mà Cảnh Hoàn vô số lần muốn bóp nát nhưng không thể nắm bắt được.
“Tôi nói lại lần cuối.
Đi.”
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì tôi là học giả cấp 10 máu chó, mỗi lần đọc ngược văn đều sẽ có một cảm giác cả người nhẹ nhõm, đặc biệt là cơn đau nhói trong lòng khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, bởi vậy tôi thực sự muốn đem những câu chuyện khiến tôi vui vẻ viết ra, bởi vậy mà áng văn này ra đời.
Thật không ngờ vẫn có người không ghét bỏ mà yêu thích motip cũ này như tôi.
Cảm ơn tất cả các thiên thần nhỏ đã thêm truyện vào danh sách đọc và để lại bình luận, tôi sẽ cố gắng!
Hấu xàm:
Lời của tác giả Hấu đọc cấn quá, hay là Hấu dịch sai rồi? ༼;'༎ຶ ༎ຶ༽.