Dựa theo kinh nghiệm quá khứ, Trình Diệp Xuyên biết Cảnh Hoàn sắp đến cực hạn bùng nổ, cậu lấy hết can đảm ép ra vài chữ: “Đi...!đi đâu...”
“Cậu không muốn chết bên đường phải không?” Cảnh Hoàn giễu cợt nhìn Trình Diệp Xuyên, tựa như đang nhìn rác rưởi dưới chân mình.
Những việc trước đây Cảnh Hoàn làm khiến Trình Diệp Xuyên không chút nghi ngờ, nếu Cảnh Hoàn muốn cậu chết đêm nay, vậy cậu nhất định không thể sống tới ngày hôm sau.
Lông mi của Trình Diệp Xuyên run lên, cậu cầm chìa khóa tra vào ổ, chọc vài cái mới nhét vào thành công.
Căn phòng chật hẹp được mở ra liền nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong.
Vết bẩn cũ bám trên các vết nứt dưới sàn nhà làm sao cũng không quét sạch được, dưới bệ cửa sổ đặt một chiếc giường gỗ, trên chiếc bàn trong góc đặt sách và một cái bếp từ, những chiếc đinh sắt rỉ sét được cố định trên bức tường xám xịt bong tróc, bên trên treo vài bộ quần áo, đó là toàn bộ tài sản Trình Diệp Xuyên.
Mùi thuốc lá trên người người đàn ông tràn ngập không gian nhỏ, mùi vị mang tính xâm lược xa lạ không ngừng kích thích thần kinh của Trình Diệp Xuyên.
Tim cậu đập dữ dội, nhìn chằm chằm xuống đất, chỉ cần Cảnh Hoàn tiến lên một bước, ngoại trừ chiếc giường nhỏ, chỗ để lùi lại cũng không còn.
Khoảnh khắc Cảnh Hoàn im lặng đóng cửa lại, Trình Diệp Xuyên như quay trở lại cơn ác mộng năm xưa.
Tiếng khóa cửa rơi xuống giống như khúc dạo đầu cho sự khởi đầu của tội ác.
Cậu đã từng bị mắc kẹt trong một căn phòng ngột ngạt như vậy, bị in lên những vết sẹo khó quên nhất cuộc đời.
Khi đó họ vừa mới trưởng thành, Cảnh Hoàn phát điên và mất kiểm soát, mang ý muốn trả thù và tra tấn, trút hết toàn bộ căm phẫn lên người cậu.
Cậu bị buộc phải lộ ra bộ dạng phóng túng nhất, chỉ có thể mở miệng rồi ngậm lại một cách vô thức, khóc lóc cầu xin sự thương xót, cho đến khi cậu mất đi toàn bộ tôn nghiêm, từ da thịt tới xương cốt đã đầy dấu vết bị ngược đãi.
Những năm sau đó, Trình Diệp Xuyên vô số lần mơ thấy cảnh tượng này.
Cơn ác mộng lạnh thấu xương dường như đã xuyên qua bốn năm ấy, điên cuồng ập đến, sắc mặt cậu tái nhợt, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ điều gì xảy ra.
“Cậu thực sự cho rằng tôi sẽ giết cậu ở đây?” Nhìn hàng mi run rẩy của Trình Diệp Xuyên, Cảnh Hoàn đột nhiên cười lớn: “Hay cậu sợ tôi sẽ làm cậu ở chỗ này?”
Toàn thân Trình Diệp Xuyên run lên, trong đôi mắt ướt đẫm đầy sợ hãi, Cảnh Hoàn cười lạnh nói: “Với bộ dạng hiện tại của cậu, cậu cho rằng mình xứng sao?”
Cảnh Hoàn đưa tay phủi bụi trên ga trải giường của Trình Diệp Xuyên, một tay cởi cúc áo vest của hắn, tao nhã ngồi lên trên.
Hai chân Cảnh Hoàn đan vào nhau, ngẩng đầu nhìn Trình Diệp Xuyên đang sợ hãi: “Chúng ta cũng bốn năm không gặp rồi, cứ coi như người quen cũ gặp lại trò chuyện đi, cậu không cần quá căng thẳng.
“
Giọng nói tràn đầy khinh thường, vẻ mặt Trình Diệp Xuyên cực kỳ khó coi.
Cậu thà rằng Cảnh Hoàn giống như trước đây, trực tiếp ấn cậu vào một góc đánh đập, hoặc tức giận đập phá mọi thứ trong nhà cậu, còn hơn dùng thanh âm lạnh lùng lăng nhục như bây giờ.
Giống như trói cậu vào một lưỡi dao sắc bén, mà việc cậu chảy máu chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Chị gái thân yêu của cậu, Trình Diệp Vãn đâu?” Cảnh Hoàn đổi giọng.
Cái chết của chị gái Trình Diệp Vãn là tồn tại đau lòng nhất đối với Trình Diệp Xuyên trong suốt hai mươi ba năm.
Nhưng Cảnh Hoàn lại không chút lưu tình, cầm dao hung hăng đâm vào vết thương vốn đã khép miệng.
“Chị ấy đã...!không còn nữa...” Âm thanh của Trình Diệp Xuyên mỏng như hơi thở, “Hai năm trước...”
“Không còn nữa?” Cảnh Hoan giả vờ ngạc nhiên, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt khác ngoài vẻ giễu cợt, “Sao lại chết rồi?”
“Không đợi tôi tự tay hủy hoại cô ta, đã nóng lòng đi chết rồi,“ Cảnh Hoàn nhướng mày thở dài, giọng điệu có chút thất vọng, “Thật đáng tiếc...!thật đáng tiếc...”
Vết sẹo vốn đã đẫm máu của Trình Diệp Xuyên lại bị Cảnh Hoàn rạch ra một lần nữa không thương tiếc.
Đôi mắt cậu đỏ ngầu, xiết chặt thành nắm đấm nhìn Cảnh Hoàn, đột ngột đến mức gần như rớt ngoài.
“Đừng có nhìn tôi như vậy Trình Diệp Xuyên,“ Cảnh Hoàn đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của Trình Diệp Xuyên, “Cô ta nên vui mừng vì mình chết sớm như vậy.”
Đối mặt Cảnh Hoàn, Trình Diệp Xuyên không có bất dũng khí biện minh nào, cậu chỉ có thể nhìn sang van xin: “Bất kể quá khứ đã xảy chuyện gì, hiện tại chị ấy đã không còn ở thế gian này nữa...”
Lông mày của Cảnh Hoàn rất đậm, hốc mắt sâu đặt dưới đó, tạo cho hắn khí chất đa chủng tộc.
Nhiều người khen ngợi đường nét khuôn mặt 3D như tượng điêu khắc của hắn, nhưng lúc này khuôn mặt của Cảnh Hoàn hung dữ đến mức gần như bị xé nát.
“Cậu biết không, lúc bố tôi nằm liệt sắp chết trong bệnh viện, chị gái cậu Trình Diệp Vãn liền nhà thu dọn hành lý.
Ngày cô ta đưa cậu đi trốn, cô ta thậm chí còn không nhìn bố tôi lần cuối.”
“Sau đó, công ty chúng tôi phá sản, toàn bộ tài sản đều bị phong tỏa và bán đấu giá, ngoại trừ những thứ mà Trình Diệp Vãn đã chuyển nhượng trước đó.”
Cổ họng Cảnh Hoàn đột nhiên bật cười, như thể đang kể câu chuyện của người khác, “Đến cuối cùng, tôi đã tự tay ký giấy từ bỏ điều trị, nhìn bác sĩ lấy từng cái ống ra khỏi cơ thể bố tôi.”
“Bởi vì toàn bộ số tiền đều ở trong tay Trình Diệp Vãn, một xu tôi cũng không có năng lực lấy ra.”
“Tôi thậm chí còn hạ thấp lòng tự trọng của mình, cầu xin cô ta cứu bố tôi, cô ta nói, hết thảy đều là tôi đáng đời.” Giọng Cảnh Hoàn càng lúc càng trầm, hắn đột nhiên đứng dậy khỏi giường, dùng tay ôm lấy vai Trình Diệp Xuyên, ném xuống giường, “Vì vậy cậu nói cho tôi biết, một câu đơn giản cô ta chết rồi, có thể lấy lại được tất cả những gì tôi đã mất không? Có thể không?”
Trình Diệp Xuyên đã hơn mười giờ không ngủ không nghỉ, một miếng cơm vẫn chưa ăn.
Lúc này, mỗi giờ mỗi khắc cậu đều giống như một tờ giấy mỏng nhẹ, không cần động tay, một hơi thở cũng có thể đem cậu thổi bay.
Cột sống mỏng manh trực tiếp đập vào mép giường, tiếng xương và gỗ va chạm vang lên, Trình Diệp Xuyên đau đến mức hô hấp ngưng trệ, cảm thấy cơ thể sắp bị gãy đôi, còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Hoàn đã đè nửa thân trên lên cậu.
Cảnh Hoàn dùng hai tay tóm lấy cổ Trình Diệp Xuyên, từ trên cao dồn toàn bộ trọng lượng xuống, “Cậu hiện tại có phải rất hận tôi không? Có phải hy vọng người chết là tôi không!?”
Cảnh Hoàn trừng mắt, tiếng gầm của hắn trở nên khàn khàn, “Tôi muốn cậu nhớ cảm giác của mình lúc này, nhớ mối hận của cậu lúc này! Nhớ rằng cuộc sống của tôi bốn năm qua, mỗi ngày đã phải sống đau khổ biết nhường nào!!”
Lực trên cổ giống như một gọng kìm sắt, càng lúc càng mạnh, chặn hết hơi thở của Trình Diệp Xuyên, đại não cậu vì thiếu oxy mà dần trở nên mờ mịt, trong lúc mơ hồ, Trình Diệp Xuyên dường như nhìn thấy Cảnh Hoàn đang khóc.
Người xưa nói rằng trước khi chết, con người sẽ nhìn thấy những người và những điều mình quan tâm nhất trong tâm trí.
Những cảnh tượng trong quá khứ nối tiếp nhau hiện ra, cậu nhìn lại cuộc đời mình như một người ngoài cuộc.
Cậu nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ bị nhốt trong phòng tối, nhìn thấy chính mình bị người ta đấm đá, nhìn thấy chính mình vừa khóc vừa chạy.
Những hình ảnh lướt qua, nỗi đau như đọng lại trong từng khung hình, nỗi đau vô cùng chân thực.
Nháy mắt cuối cùng, Trình Diệp Xuyên nhìn thấy khuôn mặt của Cảnh Hoàn.
- ----
Hấu xàm:
Khoảng thời gian trước lúc lọt hố truyện này Hấu tưng tửng quá.
Bây giờ đang phải tập trung tinh thần để buồn, lời văn mới có thể truyền tải được nhiều cảm xúc nhất.
Cơ mà khó quá đi à.
(;'༎ຶД༎ຶ').