Hiểu Lầm

*Sơ kiến: Lần đầu gặp (Vì tên chương tác giả đều để 2 chữ nên Hấu muốn giữ nguyên motip này)

Cơn co thắt trong bụng dần dần lắng xuống, Trình Diệp Xuyên cảm giác như mình đang ở trong một không gian khép kín yên tĩnh.

Xung quanh chẳng có gì cả, chỉ có hơi thở của chính mình trong ảo ảnh vô biên, nhìn đi đâu cũng thấy trước mắt một khoảng trống rỗng càng mênh mông mờ mịt.

Đây không phải là thiên đường.

Những người như cậu, chết rồi có lẽ cũng không đủ tư cách để lên thiên đường.

Trình Diệp Xuyên chậm rãi mở mắt, thái dương nặng nề đau đớn như bị kim đâm.

Trong lúc bàng hoàng, cậu dường như nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước cửa sổ.

Giống như 5 năm trước, vào cái ngày đầu tiên họ gặp nhau.

...

Chớp mắt đã tới học kỳ hai lớp 11, nhiệm vụ học tập càng ngày càng nặng. Những đứa trẻ ham học thì liều mạng học tập, đám chơi bời lêu lổng thì hoàn toàn chọn cách bỏ cuộc.

Trình Diệp Xuyên là người chăm chỉ học tập nhất trong nhóm liều mạng kia.

Trường trung học số 14 là một trường cấp 3 rất rác rưởi, mỗi lớp may mắn lắm mới có thể được chia vài học sinh chính quy. Mặc dù vậy, Trình Diệp Xuyên vẫn nghiến răng nghiến lợi thi vào.

Năm lớp 9 vì lý do gia đình mà bỏ học một năm, không có trường cấp ba nào chịu nhận cậu. Chính nhờ sự nỗ lực của bản thân, cậu âm thầm nắm vững kiến thức của lớp 10, mới được trường đặc cách nhận vào.

Là một học sinh nửa đường chuyển trường, mọi người đều nhìn cậu đều mang theo cảm giác xa cách.

Nam sinh cảm thấy cậu gầy trơ xương, sắc mặt xanh xao, trông yếu đuối hơn cả con gái. Nữ sinh lạnh nhạt với cậu vì cậu quá im lặng, quần áo giặt đi giặt lại nhiều đến nỗi thậm chí không thể nhìn ra màu sắc ban đầu.

May mắn thay, cậu sớm đã quen với loại cuộc sống bị coi nhẹ này, có thể đi học, Trình Diệp Xuyên đã đủ cảm kích.


Sau tiết tự học buổi tối, Trình Diệp Xuyên thường ở trong lớp cho đến khi tắt đèn.

Phòng riêng của cậu ngoài một chiếc giường ra, tới cái bàn cũng không có. Cánh cửa gỗ tồi tàn không có khóa, ông bố nghiện rượu có thể phát điên xông vào bất cứ lúc nào, chưa nói tới học hành, có thể ngủ một giấc yên ổn đã là một điều xa xỉ.

Tối hôm đó, vừa mới làm được nửa đề toán, chủ nhiệm đã gọi cậu ra ngoài.

Trình Diệp Xuyên mặc dù thành tích tốt, nhưng trước nay chưa bao giờ chủ động trả lời câu hỏi, cũng không muốn cùng giáo viên trao đổi. Đột nhiên bị đưa đến văn phòng, cậu tưởng rằng bản thân đã làm sai chuyện gì, lo lắng vô cùng.

"Diệp Xuyên à, thầy vừa nhận được điện thoại, là từ máy chị của em gọi tới."

Thầy giáo thấy Trình Diệp Xuyên vô cùng khẩn trương, ân cần nắm tay cậu: "Em trước tiên đừng hoảng, chị của em hiện tại đang ở bệnh viện, bị tai nạn xe cộ nhỏ, đang phải phẫu thuật..."

Lúc cậu vội vàng đến bệnh viện, chị gái Trình Diệp Vãn ngồi trên xe lăn vừa được y tá đẩy ra, thấy chân chị mình được quấn bằng thạch cao, những cảm xúc vẫn luôn kìm nén đột nhiên bộc phát.

"Được rồi Diệp Xuyên, chị không sao..." Trình Diệp Vãn đặt tay lên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đau đâu."

Trình Diệp Xuyên sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hồng hồng như thỏ con, nước mắt không kìm được rơi xuống. Cậu đã quen với việc bị bắt nạt, biết rõ bị thương có bao nhiêu đau đớn, nhưng chị ngược lại còn phải an ủi cậu.

Cậu hận bản thân mình yếu đuối bất tài, hận bản thân nhất quyết đòi đi học, mới khiến chị gái đi làm về khuya gặp tai nạn.

"Ai... ai... đâm vào chị," Trình Diệp Xuyên nghẹn ngào nức nở, nói cũng không rõ ràng, "Đã tìm thấy người đó chưa?"

"Tôi!" Một giọng nói ngạo mạn đột nhiên vang lên.

Trình Diệp Xuyên bị dọa đến run rẩy, cậu khẽ run run quay đầu lại, trông thấy một thiếu niên cao lớn.

Đối phương từ đầu tới chân đều là đồ hiệu, tóc mái đẫm mồ hôi dính chặt đến đỉnh lông mày, bên dưới là đôi mắt quyến rũ, sống mũi như dao cắt xuống, sắc bén và tinh tế. Khóe môi mím lại, trên mặt viết đầy chữ không dễ đối phó.

Cảnh Hoàn đút hai tay vào túi, tựa vai vào tường, nghiêng người nhìn cậu. Vẻ mặt kiêu ngạo không hề giống thủ phạm chút nào.


Trình Diệp Xuyên lấy hết can đảm hỏi: "Chuyện gì... xảy ra vậy?"

Trong tình huống bình thường, cậu tuyệt đối không dám chủ động lên tiếng. Huống hồ đối phương tựa hồ rất khó đối phó. Nhưng nghĩ đến chị gái bị thương, lòng bảo vệ chị gái lập tức vượt qua lý trí.

Cảnh Hoàn nhìn thiếu niên trước mặt, khẩn trương đến lông mi run rẩy, nước mắt chảy dài trên mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, sự rụt rè không thể kiềm chế.

"Cậu hỏi tôi? Sao cậu không hỏi chị gái câu?" Cảnh Hoàn trợn mắt, "Tôi đang lái xe bình thường, chị gái cậu đột nhiên xuất hiện, đâm thẳng vào motor của tôi, cậu nói xem chuyện gì xảy ra?”

Cảnh Hoàn nói chuyện rất ngạo mạn, khóe mắt nhướng lên đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Đôi mắt to của Trình Diệp Xuyên lóe lên, mũi sụt sịt, cậu nhịn rất lâu mới thốt ra được mấy chữ: “Chị tôi, không phải loại người như vậy!"

Bản thân Cảnh Hoàn tính tình tàn bạo, tối nay vô duyên vô cớ bị người khác lao vào, càng bốc hỏa: "Con mẹ nó tôi quan tâm chị cậu là người như thế nào à?"

Đối phương là thằng con trai mạnh mẽ thì dễ nói, không vừa mắt thì đánh kọit trận là xong. Nhưng cơ thể nhỏ bé yếu ớt này của cậu, Cảnh Hoàn cảm thấy một nắm đấm của anh có thể tiễn cậu bay xa.

"Cậu phải, phải xin lỗi!" Trình Diệp Xuyên quyết định liều mình, cho dù đối phương muốn đánh cậu, cậu cũng sẽ bảo vệ chị gái mình.

Trong mắt Cảnh Hoàn tràn đầy lửa giận, anh bật ra khỏi tường, bộ dáng như muốn bước về phía trước, Trình Diệp Vãn sợ đến mức vội vàng nói: "Được rồi Tiểu Xuyên, không phải lỗi của cậu ấy. Là do chị vừa đi vừa xem điện thoại, không để ý đã đi tới đường lớn…”

Nghe Trình Diệp Vãn giải thích, cơn giận của Cảnh Hoàn dịu đi một chút: "Nghe thấy chưa nhóc con? Là chị cậu đã tự mình lao tới. Chưa nói tới phí điều trị và thuốc men là tôi bỏ ra, chỉ riêng chiếc motor của tôi thôi, thay linh kiện đã mất mấy nghìn, tôi không bắt các người bồi thường ngược lại đã là tốt rồi.”

Cảnh Hoàn giẫm chân lên giường, uy hiếp hỏi: "Nhóc con còn gì muốn hỏi không?”

Trên mặt Trình Diệp Xuyên tràn đầy tức giận, mang theo chút đỏ hồng.

Dù gầy nhưng cậu vẫn cao 1m75, chỉ là do quanh năm cúi đầu, rụt cổ nên không lộ ra vóc dáng của mình. Thêm nữa cậu luôn bị suy dinh dưỡng, các đường nét trên khuôn mặt vốn đã thanh tú của cậu càng trở nên nhỏ nhắn hơn, đôi mắt to chiếm hết nửa khuôn mặt.


Trình Diệp Xuyên muốn nói bản thân đã 18 tuổi rồi, không những không phải trẻ con, có lẽ còn lớn hơn cậu*. Nhưng nhìn cơ bắp rắn chắc của Cảnh Hoàn, cậu vẫn ngậm miệng lại.

*Tác giả dùng từ 你 chỉ Cảnh Hoàn, đây là độc thoại nội tâm của Tiểu Xuyên nha, hong phải Hấu dịch sai đâu.

Thấy Trình Diệp Xuyên run sợ như cà tím héo, Cảnh Hoàn cũng không thèm nói nhảm với cậu, anh quay người, đút tay vào túi đi về phía cửa.

Tay còn chưa kịp chạm vào nắm cửa, cánh cửa đột nhiên tự mở ra.

Một người đàn ông trung niên bước vào, trên người mặc vest công sở, tóc vuốt keo bóng loáng, bụng hơi phình ra, trông giống như trang phục tiêu chuẩn của một người đàn ông thành đạt.

Cảnh Hoàn nhìn thấy người tới, kinh ngạc lùi lại một bước: "Bố? Tại sao bố lại đến đây?"

Người đàn ông sắc mặt tím tái, vòng qua Cảnh Hoàn, đi thẳng đến bên giường Trình Diệp Vãn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, cô Trình. Tôi vừa nghe nói con trai tôi đã làm cô bị thương, khiến cô kinh sợ rồi."

Trình Diệp Vãn được đối xử lịch sự như vậy, có chút lúng túng, cô sợ người đàn ông này chọc giận Cảnh Hoàn, nhanh chóng xua tay: "Không phải đâu tiên sinh, là do tôi bất cẩn."

"Bố nghe thấy chưa???" Cảnh Hoàn cực kỳ không kiên nhẫn, dài giọng hỏi.

Điều khiến anh khó chịu nhất chính là dáng vẻ bố ruột của mình giả tạo như vậy, nhìn thì có vẻ vô cùng lịch sự, nhưng thực chất trong thâm tâm ông lại hoàn toàn trái ngược. Tính khí thất thường của anh cũng không thoát khỏi gien di truyền từ ông.

"Tao cho mày nói rồi à? Cái thứ vô học bất tài, đã trốn học còn đua xe, trở về xem tao có đánh gãy chân mày không!"

Cảnh Hoàn lười tranh cãi với bố hắn, hiện tại anh chỉ muốn biết một vấn đề: Anh đánh người, sao bố anh có thể biết được?

Người đàn ông đầy ý cười trên mặt nhìn Trình Diệp Xuyên, "Cậu bé, khiến con sợ rồi phải không. Ta thay mặt con trai xin lỗi hai người, chi phí điều trị và thuốc men, phí theo dõi sau điều trị, còn có phí tổn thất tinh thần, ta đều sẽ trả cho hai người.”

Giọng điệu cực kỳ lịch sự kết thúc, câu chuyện đột nhiên thay đổi, "Nếu cảnh sát hỏi lại, cứ nói rằng con không nhìn thấy hung thủ, được không?"

Trình Diệp Xuyên chưa bao giờ gặp qua lão thủ nào giảo hoạt như vậy, một bên lịch sự một bên giả dối dọa người nghe lời răm rắp, cậu nghiêm túc gật đầu, biểu thị sự đồng ý.

Cảnh Hoàn ở một bên lập tức hiểu ra.

Chàng trai xinh đẹp trước mặt này, trên đường chạy tới đã báo cảnh sát. Nếu không phải nơi xảy ra tai nạn không có người giám sát, hiện tại anh đã ngồi trong đồn rồi.

Cảnh Hoàn nghiến răng tới mức sắp gãy, cổ họng có cảm giác như vừa ăn phải phân ruồi. Chuyện xấu anh làm rất nhiều, tuy bố anh không đến mức đánh anh một trận nhưng chắc chắn sẽ bị mắng và bị trừ tiền tiêu vặt.


Nếu đã như vậy những ngày tháng tiếp theo của cậu sẽ trải qua không dễ dàng, Trình Diệp Xuyên thậm chí không thể hy vọng vào một cuộc sống suôn sẻ.

Trình Diệp Xuyên biết Cảnh Hoàn đang nhìn chằm chằm mình, nhưng cậu lại sợ tới mức không dám quay đầu lại, sợ bị đôi mắt của Cảnh Hoàn nuốt sống.

Ở trước mặt bố mình, Cảnh Hoàn sẽ không làm gì quá đáng, Trình Diệp Xuyên cố gắng hết sức an ủi chính mình, lại nhìn thấy Cảnh Hoàn đùng đùng đi tới.

Cảnh Hoàn dùng một tay ấn vào vai cậu, không cho cậu cơ hội vùng vẫy, trực tiếp kéo cặp sách xuống.

Đồ đạc trong cặp bị ném xuống đất, Cảnh Hoàn thản nhiên dùng chân đá mở những trang bên trong của cuốn sách, chán ghét đọc lên: "Trình, Diệp, Xuyên."

"Tôi ghim cậu rồi, tiểu tử, đợi đó cho tôi."

Lúc Cảnh Hoàn bị bố lôi đầu đi, anh vẫn dùng lực đóng sầm cửa lại, trên mặt viết đầy mấy chữ: Cậu chết chắc rồi!

Trình Diệp Xuyên không biết đêm nay cậu lấy dũng khí từ đâu, vậy mà năm lần bảy lượt đối đầu với người này. May mắn họ không biết nhau, chỉ vỏn vẹn một cái tên, xác suất sau này gặp nhau cũng không lớn.

Trình Diệp Vãn ngay lập tức được nâng lên phòng bệnh cao cấp nhất, được trang bị TV, bếp và giường ngủ. Thậm chí còn có một bồn tắm lớn trong phòng tắm.

Trình Diệp Xuyên chưa từng nhìn thấy căn phòng xa hoa như vậy, cậu chớp mắt kinh ngạc, nghĩ tới gia tộc đối phương thực lực mạnh đến mức nào, lời đe dọa của Cảnh Hoàn liền hiện lên trong đầu cậu.

Cậu cứ lo lắng như vậy suốt một tuần, ngày nào sau khi tan học cũng không về nhà mà trực tiếp đến bệnh viện ở cùng chị gái. May mắn thay, Cảnh Hoàn vẫn luôn không xuất hiện, khoảng thời gian ngắn ngủi đó chính là hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời cậu.

Trình Diệp Xuyên là một người có trái tim cực kỳ nhạy cảm và tự ti, vô duyên vô cớ được người khác đối xử tốt, luôn cảm thấy không chân thực. Càng sợ rằng khi trở về thế giới của mình, sẽ tuyệt vọng gấp bội.

Mắt thấy chân chị gái gần như đã lành, cậu đang định liên lạc với bố của Cảnh Hoàn thì Trình Diệp Vãn đột nhiên thông báo với cậu một chuyện.

Bố của Cảnh Hoàn tên là Cảnh Vĩnh Đức, là một người đàn ông dịu dàng. Cô muốn gả cho ông ấy.

- ----

Hấu xàm:

Lâu rùi không gặp~ Dạo Hấu bù lu nhiều chuyện quá nên giờ mới quay lại nè. Cơ mà quên mất tiêu mình để hắn - cậu hay anh - cậu rồi. ༎ຶ⁠‿⁠༎ຶ Nhưng thiết nghĩ để anh - cậu đi, còn hắn để dùng cho mấy tên phản diện. Có gì mọi người đọc tạm nha. Chờ hoàn rồi Hấu beta lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận