Edit: Thanh Thanh
–
“Hiểu Miên, hôm nay công ty tụ họp ấy.
Cậu tới tham gia không?” Đồng nghiệp vào cùng lúc với cô hỏi.
Thật ra Hiểu Miên muốn từ chối.
“Rất nhiều người tới, à, nói không chừng có thể nhìn thấy tổng thanh tra Lê, anh ấy có rảnh đều sẽ tham gia.
Thật ra người quen với tổng thanh tra Lê đều nói, thật ra anh ấy không lạnh nhạt như vậy đâu… thật chờ mong nha… À đúng rồi, Hiểu Miên cậu có đi không?”
“Đi.
Tớ đi.” Cô đáp.
Ngày đó mọi người đều kết thúc sớm công việc trong tay, Hiểu Miên ngồi xe minibus của đồng nghiệp đi đến nơi tụ họp.
Sau khi cơm nước xong, mọi người lại cùng đi hát Karaoke.
Trong phòng riêng vô cùng náo nhiệt.
Có người đề nghị chơi trò nói thật hay thách, trò chơi này tuy rằng khuôn sáo cũ, nhưng đúng là hạng mục mỗi lần tụ họp chuẩn bị.
Vài lượt cũng chưa xoay vào Hiểu Miên.
Hiểu Miên âm thầm thờ phào một hơi.
Cô không quá giỏi ứng phó những chuyện này.
“Ây.” Người bên cạnh lấy khuỷu tay chọc chọc cô, cô mới phát hiện kim chỉ nam quay về phía mình.
Cô nuốt nước miếng: “Nói thật đi.”
“Ha ha.
Tôi tới hỏi đây.
Hiểu Miên có người mình thích chưa?”
“Chậc.
Cậu dứt khoát hỏi Hiểu Miên có bạn trai chưa không phải được rồi à?”
“Tôi.”
Hiểu Miên đang nghĩ ngợi tìm từ để nói, Tần Vũ ở bên cạnh đã mở miệng.
“Mọi người kiềm chế tâm tư của mình đi, chị Hiểu Miên đã sớm có bạn trai rồi.”
Hiểu Miên nhíu mày, Tần Vũ bỗng nhiên khác thường làm cô nghe thấy không quá thoải mái.
Nhưng cô cũng không muốn phủ nhận, rốt cuộc đây xác thật là cớ tốt.
“A.
Vậy thật đáng tiếc.”
“Tò mò bạn trai của đại mỹ nữ trông như thế nào quá.”
Hiểu Miên cười, không nói thêm gì.
Lê Ngạn vừa đến cửa, nghe cô không phủ nhận thì nắm chặt tay nắm cửa, sợ tất cả đều là thật sự.
Nghĩ như vậy anh bèn thu tay, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tần Vũ nói anh không tham gia tụ họp, lái xe rời đi.
Tần Vũ nhận được tin nhắn, liếc mắt nhìn Trần Hiểu Miên, không khỏi thở dài.
Cả đêm Lê Ngạn không xuất hiện.
Trần Hiểu Miên về đến nhà đã rạng sáng, cũng may ngày hôm sau là chủ nhật nên cô không cần lo lắng trạng thái của mình ảnh hưởng tới công việc.
Cô uống không ít rượu, đầu rất đau.
Hôm nay Lê Ngạn không tới.
Có lẽ anh bận quá.
||||| Truyện đề cử: Độc Gia Sủng Thê |||||
Nhưng cô vẫn nhớ anh, muốn gặp anh.
Trong nhà tối đen, hơi thở cô tịch bao trùm cô.
Cô ngồi xổm xuống, không khóc, chỉ ôm lấy mình thật chặt..