Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Trở lại tiền viện, các cô nương cũng nhao nhao muốn đi, ai cũng biết năm nay có thể Đường Nguyệt Như sẽ không được chọn nữa rồi, kình địch duy nhất chỉ có Đường Nguyệt Yên mà thôi. Nhưng mà, có tin đồn Đường Nguyệt Yên và Sầm Miễn cũng sắp đính hôn, cho nên tất cả những cô nương hàng năm đều bị hai vị mỹ nhân này bỏ xa đều thấy được ánh sáng mặt trời rồi.

Trước đây, Đường Nguyệt Yên đều cực kỳ mong ngóng lần xem pháo hoa mỗi năm này, dù sao thì nàng cũng rất hiếu chiến. Nhưng mà hôm nay chẳng biết tại sao lại không hứng thú nổi.

Lúc Sầm Miễn cùng Đường Nguyệt Như đến nơi, pháo hoa cũng đã được bắt đầu rồi.

Chúng thần đã rời chỗ từ sớm, tất cả mọi người đều tập trung đến cửa thành.

Sách La Định ở phía sau đẩy xe lăn của Hiểu Nguyệt, cười hỏi: “Nàng không muốn lên à?”.

Hiểu Nguyệt nhảu môi: “Ta lên kiểu gì chứ? Nhảy lên hả?”.

Sách La Định bật cười: “Ta đẩy nàng lên.”.

Hiểu Nguyệt híp mắt cười, phất tay từ chối: “Không cần, ta không thèm quan tâm đâu, năm trước ta cũng không tham gia nữa.”.

“Cũng phải, mấy cái bảng xếp hạng mỹ nhân hàng năm cũng không thấy tên nàng, không có lý nào, nàng cũng đâu có thua Đường Nguyệt Như và Đường Nguyệt Yên.”. Sách La Định thuận miệng nói.

Đôi mắt Hiểu Nguyệt cũng cong lên, hỏi: “Thật hả?”.

“Khụ khụ.”. Sách La Định tằng hắng một tiếng.

“Hàng năm ta đều không tham gia.”. Hiểu Nguyệt lắc đầu một cái.

“Tại sao?”. Sách La Định không hiểu.

Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, lầm bầm: “Con gái làm đẹp vì người mình thích, bên dưới thành đó không có người ta thích, việc gì ta phải khổ sở trưng diện cho người ta xem.”.

Sách La Định cúi đầu nhìn mái đầu đen nhánh của nàng.

“Hơn nữa…”. Hiểu Nguyệt tựa vào lưng ghế, vắt tay, hất cằm mà lầm bầm: “Cho dù cả thiên hạ đều thấy ngươi đẹp thì có ích lợi gì? Người ngươi yêu thấy ngươi đẹp, vậy mới là đẹp thực sự!”.

Sách La Định ngẩng đầu lên… thấy ở phía trước, Đường Nguyệt Như đi ở phía sau đoàn người, sánh bước cùng Nguyệt Như từ từ đi, phía trước là cả một nhóm các cô nương đang bừng bừng ý chí chiến đấu.

Sách La Định chợt cười.

“Cười gì vậy?”. Hiểu Nguyệt ngẩng mặt lên hỏi hắn, tiện thể còn tặng hắn một nụ cười thật ngọt.

Sách La Định xoa má, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời… lầm bầm một câu: “Hôm nay không giống như sẽ có sét nhỉ?”.

Hiểu Nguyệt bị hắn chọc cười, híp mắt nói: “Nhưng lần xem pháo hoa năm nay cũng khá đặc biệt.”.

Sách La Định nhìn nàng một chút.

Hiểu Nguyệt thầm nói trong lòng – Năm nay có ngươi cùng xem mà.

Đường lên thành còn rất dài, phải đi lên một cầu thang thật cao.

Đường Nguyệt Như cùng Đường Nguyệt Yên sóng bước đi lên, vừa mới đi được mấy bước, Nguyệt Như đột nhiên chao đảo.

“Sao vậy?”. Đường Nguyệt Như đỡ lấy nàng.

“Chân có chút đau…”. Nguyệt Như cúi đầu nhìn giầy của mình một chút, hình như hơi chật, không thoải mái lắm, lòng bàn chân cũng có chút đau.

Nguyệt Như lại đi thêm hai bước rồi bất động, sao giầy càng đi càng chật vậy? Đế giày bị nhét thứ gì vào à, sao lại kích chân vậy chứ?

Lúc này các nàng đã đi được một đoạn lên thành rồi, hoặc là đi lên tiếp, hoặc là đi xuống… Nhưng mà các vị quan viên khác trong hoàng thành đều đang ở dưới nhìn. Nguyệt Như là thục nữ, không thể nhấc chân cởi giày mà đi chân đất được.

Lúc này, bên cạnh cũng có mấy cô nương đi qua, còn nhịn cười.

Nguyệt Yên cau mày, thì ra là mấy ả! Nàng muốn đuổi theo người, có điều việc cấp bách lúc này chính là giúp Đường Nguyệt Như đổi đôi giày mới, cho nên mới quay đầu lại nhìn.

Sầm Miễn ở phía sau cách đó không xa, đi lên hỏi: “Sao vậy?”.

“Hình như giày của tỷ ta không được thoải mái.”. Nguyệt Yên nhìn đoàn người cũng sắp đi hết rồi, nếu như lúc này không đi lên, lát nữa pháo hoa sẽ được phóng thì sẽ không kịp đến. Nếu hôm nay Nguyệt Như không lên đỉnh thành ngắm pháo hoa, có thể tin đồn nàng là con hoang sẽ lan truyền khắp hoàng thành cho xem.

“Giầy sao?”. Sầm Miễn không hiểu.

Sách La Định ở bên dưới nhìn một chút, thấy rõ ràng, suy nghĩ qua – chẳng lẽ là do mấy nha đầu ban nãy nhân lúc Đường Nguyệt Như ngủ mà động tay chân gì đó với giầy của nàng sao?

“Trong phòng ta có giầy!”. Nguyệt Yên đẩy Sầm Miễn một cái: “Ngươi đi nhanh đi, bảo nha hoàn của ta đưa cho ngươi!”.

“Được!”. Sầm Miễn chạy như bay xuống lầu, xông ra ngoài.

Hành động của Sầm Miễn tạo sự tương phản rất rõ ràng với bầy người lúc này, tất cả mọi người đều có chút khó hiểu nhìn hắn.

Nguyệt Yên đứng trên bậc thang, thấy Sầm Miễn vừa chạy vừa đụng phải người khác, bị đụng đến lảo đảo còn vội vàng gật đầu xin lỗi người ta, lại vừa chen ra ngoài.

Quế vương ở cách đó không xa nhìn thấy, mặt mờ mịt – Con trai hắn đang làm gì vậy chứ?

Bạch Hiểu Nguyệt đẩy Sách La Định một cái: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Sách La Định lắc đầu, không nói, lại nhìn bên cạnh… Bạch Hiểu Phong nhìn trên thành lầu một cái, Nguyệt Như cùng Nguyệt Yên tựa vào tường thành chờ đợi, lại nhìn Sầm Miễn đang chạy càng lúc càng xa, nhíu mày.

Thấy các cô nương đã lần lượt lên thành hết rồi, Nguyệt Yên cảm thấy gấp gáp, đường chạy đến hậu cung còn rất xa nữa, Sầm Miễn lại còn vừa đi vừa đụng phải người ta.

Lại đợi thêm một lúc nữa, đã nhìn thấy Sầm Miễn đang ôm một đôi giầy từ xa xa chạy đến, nhưng mà lại bị đoàn người đông nghịt chặn lại.

Nguyệt Yên đứng ở trên cao, thấy Sầm Miễn cố sức chen vào đoàn người, cố chen qua đám người đến cái mũ cũng bị lệch, y phục có vẻ cũng không còn chỉnh tề như trước nữa, những người xung quanh còn chẳng hiểu mô tê gì mà nhìn hắn – Không hiểu sao vị Tiểu vương gia tư văn nhã nhặn này lại đột nhiên phát điên như vậy.

Nguyệt Yên nhanh chóng bước xuống lầu, nhưng mà đoàn người cản lại rất đông, nàng cũng không chen qua được.

Lệ phi đứng trên đài cao cách đó không xa, nhìn thấy rõ ràng.

Mấy vị phi tử bên cạnh còn không hiểu: “Sao Yên nhi lại chạy xuống vậy?”.

Lệ phi nhìn một lúc lâu, hơi mỉm cười: “Yên nhi lớn rồi.”.

***

Nguyệt Như đứng trên thành lâu, nhìn thấy tình hình bên dưới, vẻ mặt Sầm Miễn bị chen lấn đến chật vật, mồ hôi đầy người, Nguyệt Yên thì lại gấp đến độ nhón chân nhìn ngóng.

Nguyệt Như đột nhiên có chút nghi ngờ, nghĩ rốt cuộc mình đang vì cái gì chứ? Câu nói của Sầm Miễn ban nãy đột nhiên lại vang vọng bên tai – Nếu như có chuyện gì không muốn làm, thì đừng làm, không nên làm khó chính mình.

Đang suy nghĩ, đột nhiên, bên cạnh lại có một cô nương chạy qua, chẳng biết vô tình hay cố ý mà đụng phải Nguyệt Như một cái.

Nguyệt Như chao đảo, cảm thấy chân đau quá, suýt chút nữa ngã ngửa về phía sau.

Chính lúc này, một cánh tay giữ nàng lại.

Nguyệt Như giật mình, lại thấy một ống tay áo màu trắng, nàng ngẩng đầu lên nhìn.

Bạch Hiểu Phong đang đỡ nàng.

Nguyệt Như nhìn Bạch Hiểu Phong, trong lòng bỗng cảm thấy có chút chua xót, lại nghe Bạch Hiểu Phong hỏi: “Sao vậy?”.

Nguyệt Như cảm thấy sắp không kìm được nước mắt rồi, nói: “Đau chân.”.

“Nhẫn nhịn.”.

***

Ngoài dự liệu của Nguyệt Như, Bạch Hiểu Phong không có an ủi nàng, cũng không bảo nàng đừng đi tiếp, mà lại dùng giọng điệu từ tốn nói ra hai chữ, chẳng khác bình thường là bao.

Nguyệt Như nhìn hắn.

Bạch Hiểu Phong ngẩng đầu nhìn rất đông các cô nương đang chỉnh tề ngay ngắn đứng bên trên, nói với Đường Nguyệt Như: “Đừng để bọn họ thấy nàng khóc.”.

Một câu nói này của Bạch Hiểu Phong lại như có ma lực nào đó, nước mắt đã dâng trào trong mặt Nguyệt Như, lại rút trở về, nàng cố sức mở to đôi mắt, nhịn không cho nước mắt rơi xuống.

Sau đó, Bạch Hiểu Phong đưa tay nắm lấy bàn tay của Nguyệt Như, để nàng vịn vào mình, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, đỡ nàng đi lên trên.

Đoàn người đứng xem bên dưới gần như đã phát ra tiếng hoan hô rầm rộ… Bạch Hiểu Phong tự mình đỡ Đường Nguyệt Như lên thành xem pháo hoa, điều này có ý gì đây.

“Oa!”. Hiểu Nguyệt vỗ tay, sau đó lại che miệng: “Đại ca thật tuyệt!”.

Sách La Định ngửa mặt nhìn: “Điều này cũng chưa chắc khẳng định rằng Bạch Hiểu Phong thích Đường Nguyệt Như đi?”.

Hiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn.

“Vẫn còn kiểu mập mờ.”. Sách La Định chống hai tay lên thành xe của Bạch Hiểu Nguyệt: “Có thể hắn làm như vậy vì cảm thấy chơi rất vui đi.”.

Hiểu Nguyệt từ từ thả tay xuống, hỏi Sách La Định: “Thật ra thì ngươi và ca ca ta chẳng giống nhau chút nào, sao ngươi lại hiểu huynh ấy như vậy?”.

Sách La Định cười một tiếng: “Hắn và ta không giống nhau, vì hắn ngược lại với ta.”.

Đường Nguyệt Như vịn cánh tay Bạch Hiểu Phong, nhịn xuống đau đớn dưới chân, cắn răng đi lên thành lầu. Mặc dù chân nàng đang rất đau, nhưng mỗi lần đau nhói lại giống như một lần nhắc nhở nàng, để nàng cảm thấy có dũng khí bước tiếp.

Cuối cùng, Nguyệt Như cũng cùng Bạch Hiểu Phong lên đến đỉnh thành, lúc này, nàng cảm thấy mình càng kiên định hơn bao giờ hết.

“Bùm” một tiếng vang lên, pháo hoa bắn lên trời cao.

Nguyệt Như đứng ở chỗ cao nhất, cùng chung một chỗ với Bạch Hiểu Phong, dưới bầu trời đêm pháo hoa sáng chói, hai người trở thành khung cảnh đẹp nhất trên lầu lúc này. Dưới thành lầu, dân chúng hoàng thành cũng nhịn không nổi mà cất tiếng hoan hô, có lẽ kinh ngạc trước vẻ đẹp của pháo hoa, cũng có thể là cùng chúc mừng sinh thần của hoàng đế, hoặc giả có lẽ, là đang chúc phúc cho đôi tuấn nam mỹ nữ trời đất tạo nên này…

Thời khắc này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Đường Nguyệt Như đã thắng. Nàng thắng tất cả các cô nương ở đây, bất kể lời đồn đại thế nào, cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Dưới làn pháo hoa, Nguyệt Như xoay mặt nhìn Bạch Hiểu Phong vẫn đang hững hờ tựa vào đầu tường xem pháo hoa một chút.

Một lần nữa nàng lại xác định, mình thực sự yêu người đàn ông này đến thế nào! Bất kể hắn có yêu mình hay không.

Chuyện tình cảm chính là như thế. Bạch Hiểu Phong nhìn như vô tình, nhưng lại là người hiểu nàng rõ nhất. Hắn bảo nàng nhẫn nhịn không chỉ giúp nàng giữ được thân phận cùng địa vị, không chỉ giữ lại được tôn nghiêm cho nàng, mà còn giữ lại cho nàng cả một thế giới hoàn chỉnh, nguyên vẹn thuộc về nàng. Bất kể sau này có thay đổi thế nào, nàng cũng vẫn có thể sống trong thế giới của mình, nàng có thể bảo vệ chính mình mà không cần nhờ đến sự che chở của người khác.

Đường Nguyệt Như tin tưởng, tình cảm có thể từ từ gây dựng, nhưng cũng có thể dần dần biến mất. Muốn tìm được một người yêu nàng rất dễ, nhưng để tìm được một người vĩnh viễn yêu nàng lại rất khó khăn. Muốn tìm một người nàng thích cũng rất dễ, nhưng muốn tìm một người có thể khiến nàng cả đời cũng không thay lòng đổi dạ lại rất khó khăn. Bây giờ nàng si mê Bạch Hiểu Phong như vậy, nhưng cũng không thể đảm bảo thời gian từng chút qua đi, liệu nàng có thể chung tình với người đàn ông này nữa hay không. Biết đâu có một ngày nào đó, nàng lại không yêu hắn nữa thì sao?

Một khi có ngày, người yêu nàng lại không yêu nàng nữa, hoặc là nàng lại không yêu người mình yêu nữa, vậy nàng phải làm sao mới được đây?

Nguyệt Như hiểu, nếu bây giờ nàng lựa chọn từ bỏ thế sự rối bời này, tìm một người yêu mình cùng ẩn ư, có lẽ nàng sẽ có được sự bình yên và hạnh phúc tạm thời, nhưng sau này thì sao? Nếu như phần tình cảm ấy dần phai nhạt, hoặc sẽ mất đi, bất luận là việc xảy ra với ai thì nàng cũng đều sẽ mất đi thế giới của nàng, từ đó sẽ trở thành một kẻ lang thang chẳng còn gì hết. Nhưng bây giờ nàng vẫn kiên trì tiến tới, đạp lên tất cả những ánh mắt khiêu khích cùng ganh đua này, nàng lại có thể bảo vệ mình nguyên vẹn! Đường Nguyệt Như nàng, từ trước đến nay luôn là người mạnh mẽ, không phải là chỉ là một đóa hoa lúc nào chỉ biết cũng né tránh, cần người ta che chở.

Nguyệt Như nhìn Bạch Hiểu Phong một chút – Có lẽ người đàn ông này vĩnh viễn sẽ không yên nàng như thế, nhưng nàng hiểu, nàng thích người này. Bất kể sau này biến hóa ra sao, ít nhất bây giờ vẫn rất thích! Bây giờ, nàng rất dũng cảm! Cho nên, trước khi mất đi sự dũng cảm này, ít nhất, cũng muốn được nắm lấy tay hắn một lần, dù có bị hất ra thì đã sao? Đã nhịn đau đi lên đến được đây rồi, nàng còn sợ cái gì nữa?

Bạch Hiểu Phong đang ngẩng mặt ngắm pháo hoa, đột nhiên cảm thấy, tay mình ấm áp.

Cúi đầu nhìn, tay của Đường Nguyệt Như, đang nhẹ nhàng nắm bàn tay hắn.

Bạch Hiểu Phong ngẩng đầu nhìn nàng.

Gò má Nguyệt Như ửng đỏ, nhưng không có buông ra.

Bạch Hiểu Phong nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên mỉm cười, tiến tới, đặt xuống một nụ hôn trên trán nàng, nhỏ giọng nói: “Đây là thưởng cho nàng.”.

Một hành động này của Bạch Hiểu Phong, tất cả quần thần và dân chúng dưới thành đều hò hét cả lên, rất nhiều những tiếng hoan hô vang dậy.

Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Sách La Định một chút: “Như vậy vẫn không phải là yêu hả?”.

Sách La Định sờ cằm: “Ái chà, tên Bạch Hiểu Phong này thật khó nắm bắt.”.

Hiểu Nguyệt mỉm cười.

Nói đi thì cũng phải nói lại, có người cười thì ắt sẽ có người khóc.

Mọi người vô thức nhìn về phía Đường Nguyệt Yên vẫn đứng dưới thành lầu chưa có đi lên.

Thấy được Đường Nguyệt Yên đang ngơ ngác đứng dưới thành, những giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên má, dưới ánh sáng của pháo hoa sáng chói, nhìn rất rõ ràng, nàng khóc đến lệ hoa đái vũ, khiến cho không ít người phải xót thương.

“Hình như Nguyệt Yên rất đau lòng.”. Hiểu Nguyệt nhịn không được than: “Đáng tiếc, đại ca chỉ có thể chọn một người.”.

Sách La Định nhìn nàng một chút, đột nhiên hỏi: “Nàng chắc chắn Đường Nguyệt Yên đang nhìn Bạch Hiểu Phong và Đường Nguyệt Như sao?”.

Hiểu Nguyệt hơi ngây người, theo tầm mắt của Nguyệt Yên mà nhìn sang.

Thấy giữa cầu thang thật dài trước cửa thành lầu, có đứng một chàng trai, mũ áo xộc xệch, lại còn thở hổn hển, hai tay đang ôm một đôi giầy, ngửa mặt nhìn bóng lưng Bạch Hiểu Phong cùng Đường Nguyệt Như ở trên thành. Ánh mắt trong veo dưới bầu trời đầy pháo hoa mơ hồ ẩn hiện một nét buồn thương, khóe miệng lại cong lên thành một nụ cười rất nhẹ, rất rất nhẹ.

Nguyệt Yên vẫn luôn dùng mu bàn tay lau mặt, vậy mà nước mắt cũng không thể ngừng được, chẳng biết tại sao…

Hạ Mẫn cùng Nguyên Bảo Bảo đều đến an ủi Nguyệt Yên, hai nàng chưa từng thấy cô khóc nhiều như vậy, như đã nói, tối nay không biết đã có biết bao cô nương cũng khóc đến vậy đây.

Trình Tử Khiêm đứng bên cạnh Sách La Định, tay viết nhoáy nhoáy mà miệng thì vẫn cứ lầm rầm: “Qúa đặc sắc! Chắc chắn là một tin đồn chói lọi nhất trong lịch sử các tin đồn đại của hoàng thành!”.

Sách La Định lắc đầu cười, ngẩng đầu nhìn pháo hoa chói lọi khắp trời, lại cúi đầu… liền thấy nha đầu Bạch Hiểu Nguyệt lại đang ngẩng đầu nhìn hắn, pháo hoa trong đôi mắt nàng, cũng không hề kém phần rực rỡ so với bầu trời trên kia.

Sách La Định đang nhìn, đột nhiên, Trình Tử Khiêm ở sau lưng lại giơ tay lên ấn đầu hắn xuống một cái: “Ngươi chủ động chút sẽ chết à?!”.

***

Lần này, Sách La Định cúi đầu, Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng mặt… rất vừa vặn, hai cái miệng xáp lại cùng nhau, hôn thật mạnh.

Sách La Định vội vàng ngẩng đầu lên, che đầu trừng Trình Tử Khiêm.

Tử Khiêm đẩy hắn, bảo hắn mau nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đi: “Ái cha, không ổn rồi!”.

Sách La Định sửng sốt, quay đầu lại, thấy Bạch Hiểu Nguyệt rụt cả người vào trong áo choàng, trốn trong xe lăn cọ tới cọ lui, dáng vẻ y như một con mèo bị mắc vậy.

“Bị đập vào rồi à?”. Sách La Định muốn nhìn một chút xem nàng có bị đụng thương hay không?

Bạch Hiểu Nguyệt dùng áo choàng che mặt không động đậy, hai cái tai thì đỏ bừng, cứ như bị lửa đốt vậy.

Sách La Định cũng không ép nàng ngẩng đầu lên, ngẩng mặt tiếp tục ngắm pháo hoa, lưỡi vô thức liếm môi một cái - Ừ, cảm giác cũng không tệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui