Hiệu Ứng Mỏ Neo

Trong số nhân viên công tác ở sơn trang, chỉ có Triển Dương ngồi ăn cùng bàn với Diệp Ngữ Thần.

Một là Triển Dương mỗi ngày đều đi theo bên cạnh Diệp Ngữ Thần nên đến giờ ăn không cần phải tách riêng ra. Hai là Diệp Ngữ Thần thật sự nhàm chán, có Triển Dương ở bên cạnh, trên bàn ăn sẽ không vắng vẻ như vậy.

"Thầy Diệp." Triển Dương nhìn Diệp Ngữ Thần vừa bước vào cửa hỏi, "Anh ấy ăn cơm cùng chúng ta sao?"

"Ừ." Diệp Ngữ Thần đã tiếp nhận chuyện này, "Cậu đi lấy cho em ấy một bộ bát đũa đi."

Dì giúp việc mỗi ngày nấu ăn xong còn phải về nhà mình nấu cơm, lúc này không ở trong biệt thự.

"Nhưng..." Triển Dương rõ ràng không muốn đi cho lắm.

Diệp Ngữ Thần không muốn ăn một bữa cơm mà cũng phải lo nghĩ, lại nói với Vũ Tu: "Em tự mình đi vào bếp lấy đi."

May mà Vũ Tu cũng không làm ra vẻ đại minh tinh nữa, tự giác đi vào bếp lấy cho mình một bộ bát đũa.

Mọi ngày, Diệp Ngữ Thần ăn cơm cùng Triển Dương, hai người sẽ chia nhau ngồi hai bên bàn dài, bây giờ thêm Vũ Tu, hắn đương nhiên sẽ ngồi xuống bên cạnh Diệp Ngữ Thần.

Triển Dương gắp một miếng cá cho Diệp Ngữ Thần, nói: "Thầy Diệp, đây là cá hố chiều nay bác Hoàng vớt lên được."

Bác Hoàng chính là chồng của dì giúp việc, Vũ Tu không biết người này.

Triển Dương nói như vậy, hiển nhiên là muốn nói cho Vũ Tu biết, mối quan hệ sau này của anh hắn đều không biết.

Diệp Ngữ Thần cảm thấy hơi đau đầu.

Không phải anh không cảm nhận được, có đôi khi Triển Dương sẽ ỷ vào là trợ lý đặc biệt của anh mà tỏ thái độ từ trên cao nhìn xuống với người khác.

Lúc đầu, Diệp Ngữ Thần không quan tâm, dù sao cũng không ảnh hưởng đến anh.

Nhưng Vũ Tu thì khác, xem ra lát nữa vẫn phải nói một chút với Triển Dương.

Diệp Ngữ Thần cẩn thận thưởng thức miếng cá trong miệng, suy nghĩ xem nên nói như thế nào mới không làm tổn thương lòng tự trọng của Triển Dương.

Dù sao, nếu Triển Dương đề nghị từ chức, anh lại phải tìm một chuyên gia vật lý trị liệu khác, sẽ hơi phiền toái.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Diệp Ngữ Thần ung dung thản nhiên liếc nhìn Vũ Tu bên cạnh, so sánh với nhau, Vũ Tu thật sự trưởng thành hơn nhiều.

Hắn yên lặng ăn cơm, như không cảm nhận được sự khiêu khích của Triển Dương.

Lớn rồi, quả nhiên vẫn là thích yên tĩnh, Diệp Ngữ Thần đang muốn bảo Triển Dương ăn cơm không được nói chuyện, thì đúng lúc này, Vũ Tu bên cạnh đột nhiên hỏi: "Anh còn liên lạc với đám người Đỗ Thụy không?"

Đột nhiên nghe thấy cái tên quen tai, Diệp Ngữ Thần vô thức trả lời: "Không."

"Tại sao?" Vũ Tu gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong bát Diệp Ngữ Thần, "Không phải trước đây quan hệ rất tốt sao?"

Năm đó, quan hệ đúng là rất tốt, nhưng sau đó Diệp Ngữ Thần phát hiện, người quen và bạn bè không giống nhau.

Người quen có thể ăn cơm, uống rượu cùng nhau, nhưng không thể chia sẻ tâm sự.

Lúc trước, Diệp Ngữ Thần không qua buổi phỏng vấn của Vũ đoàn, không muốn nói cho Đỗ Thụy và Cung Hạo biết, thật ra điều này đã nói rõ, trong lòng anh chỉ coi hai người này là người quen mà thôi, không phải là bạn bè thật sự.

Nhưng khi đó còn trẻ, cũng không biết loại quan hệ này không đáng để trân trọng.

"Sau khi tốt nghiệp liền xa cách dần đi." Diệp Ngữ Thần nói, "Em có còn liên lạc với bạn cùng phòng không?"

"Rất ít." ​​Vũ Tu nói, "Cậu ấy chạy mấy năm ở phim trường, cảm thấy quá vất vả, hiện tại chuyển sang mở nhà hàng rồi."

Diệp Ngữ Thần chợt nhớ ra, lúc trước Vũ Tu không có bạn bè.

Nhiều năm như vậy, bên cạnh hắn chắc chắn là đã có thêm nhiều người bạn mới, lại nhìn bản thân, ngoài người thân ra, bên cạnh anh thật sự không có người bạn nào.

"Rất tốt." Diệp Ngữ Thần gật đầu, gắp thức ăn mà Vũ Tu vừa mới bỏ vào bát của mình.

"Sao không liên lạc nữa?" Vũ Tu lại hỏi.

Quả nhiên, hắn vẫn rất để ý đến Đỗ Thụy và Cung Hạo, như năm đó vậy.

"Mọi người đều rất bận." Diệp Ngữ Thần nói, "Không liên lạc với nhau là chuyện bình thường."

"Anh cũng rất bận à?"

Đương nhiên, Diệp Ngữ Thần là người rảnh rỗi, nếu không thì làm sao anh có thời gian viết kịch bản chứ?

Nhưng anh không có ý định nghiêm túc trả lời vấn đề này, đang định qua loa cho xong chuyện, liền nghe thấy Triển Dương ở phía đối diện đột nhiên nói: "Đương nhiên, thầy Diệp bận rồi, anh ấy phụ trách toàn bộ hoạt động của sơn trang, hiện tại chẳng qua chỉ là trái mùa, cho nên mới có nhiều thời gian rảnh như vậy."

Triển Dương luyến thắng nói một câu thật dài, như là nhịn đã lâu.

Lúc này, Diệp Ngữ Thần mới phát hiện, Vũ Tu cố ý nói chuyện trước kia với anh, không phải cũng là đang nói cho Triển Dương, mối quan hệ lúc trước hắn cũng không biết sao?

"Ồ, phải không." Cũng không biết tại sao, Vũ Tu đột nhiên nhìn Triển Dương, còn cùng hắn tán gẫu, "Thầy Diệp, ngày thường ngoài quản lý, điều hành sơn trang ra, còn có nghề phụ nào khác không?"

"Đương nhiên là..."

"Triển Dương!" Diệp Ngữ Thần nhíu mày, lập tức quát Triển Dương.

Mặc dù, Triển Dương không biết Diệp Ngữ Thần là biên kịch Tạ Hiểu, nhưng nhưng hắn biết anh không có việc gì thì sẽ viết lách.

"Còn bàn chuyện làm ăn của gia đình." Diệp Ngữ Thần nói xong với Vũ Tu, lại giống như người lớn trong nhà, nói, "Được rồi, yên lặng ăn cơm đi, bây giờ ai cũng không được nói chuyện."

Vũ Tu uống canh cá, tiếng húp không nhỏ.

Một lát sau, hắn đặt bát canh xuống, nói, "Canh rất ngon, cảm ơn bác Hoàng."

Diệp Ngữ Thần: "..."

Ở phương diện chọc giận người khác, Vũ Tu thật sự là hơn người.

Lúc gần ăn xong bữa tối, dì giúp việc cũng từ dưới chân núi trở về.

Trông thấyVũ Tu, dì liền hưng phấn hỏi: "Đây chính là đại minh tinh mà A Mỹ nói tới sao?"

A Mỹ?

Diệp Ngữ Thần suy nghĩ một chút, là cô gái ở quầy lễ tân trong khu suối nước nóng.

"Cô ấy nói gì?" Diệp Ngữ Thần hỏi.

"Nói ông chủ chúng ta thật lợi hại, còn quen cả đại minh tinh!"

"Chỉ vậy thôi sao?" Diệp Ngữ Thần lại hỏi.

Có lẽ cô đã nghe Triển Dương nói gì đó, cô gái trên đảo đều gắn ghép anh và Triển Dương thành một đôi.

Anh không tin A Mỹ nhìn thấy Vũ Tu bế anh đi ra ngoài, chỉ nghĩ là ông chủ quen đại minh tinh.

"Còn có một số chuyện khác dì nghe không hiểu." Dì hớn hở cười.

Quả nhiên.

Diệp Ngữ Thần không biết làm sao, trong lòng thở dài, đặt bát canh xuống, nói: "Dì, chúng con ăn xong rồi."

"Được rồi, để xuống đi, dì dọn ngay bây giờ." Dì nói.

Đứng dậy khỏi bàn ăn, Diệp Ngữ Thần đang định hỏi Vũ Tu khi nào thì trở về biệt thự bên sườn núi, lại nghe Triển Dương hỏi: "Thầy Diệp, chúng ta đợi lát nữa đi dạo sao?"

Đây là kế hoạch ban đầu, mỗi ngày sau khi ăn tối xong, Diệp Ngữ Thần sẽ nghỉ ngơi một lúc, rồi sau đó đi dạo với Triển Dương.

Đôi khi anh tự đi bộ, đôi khi anh không muốn đi bộ, thì sẽ ngồi xe lăn.

Hôm nay, anh không muốn đi lại, cũng không muốn Vũ Tu nhìn thấy dáng vẻ ngồi xe lăn của mình, liền nói: "Hôm nay, không đi nữa."

Triển Dương mím môi, dường như còn muốn tranh thủ lần nữa, nhưng Diệp Ngữ Thần không cho hắn cơ hội này, nhìn về phía Vũ Tu hỏi: "Khi nào, em đi xuống?"

"Không xuống nữa." Vũ Tu nói, "Tối nay, em ngủ ở đây."

Diệp Ngữ Thần: "..."

Phản ứng của Triển Dương còn lớn hơn Diệp Ngữ Thần: "Anh dựa vào cái gì mà ngủ ở đây?"

"Anh ấy bao dưỡng tôi," Vũ Tu nhìn Triển Dương nói, "Cậu không biết sao?"

Diệp Ngữ Thần đau đầu đến mức huyệt thái dương nhức lên.

"Em đừng nói lung tung nữa." Anh thở ra một hơi, bình tĩnh nói.

Đừng nhìn vẻ ngoài cái gì cũng không hiểu của dì, Diệp Ngữ Thần đã từng chứng kiến bản lĩnh hóng hớt của dì.

Đang dọn vệ sinh trên đường, nhận được điện thoại nói vợ chồng hàng xóm bên cạnh đánh nhau, dì liền ném chổi đi, lái con xe điện nhỏ lao xuống chân núi xem náo nhiệt.

Mà Triển Dương cũng thế, cũng để ý tới tin đồn Vũ Tu là gay, cho nên nhất định không được để cho hắn biết được mối quan hệ giữa anh và Vũ Tu.

Nhiều năm như vậy, Diệp Ngữ Thần đã giải quyết rất nhiều tin đồn thất thiệt liên quan đến Vũ Tu, đương nhiên anh không thể để những tin đồn tiêu cực từ mình mà truyền ra.

Cũng may, Vũ Tu cũng có tự giác của minh tinh, sau khi Diệp Ngữ Thần thay hắn giải thích, hắn cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi tới thang máy: "Có thể tham quan nhà anh không? Em chỉ đi loanh quanh thôi."

Diệp Ngữ Thần biết nên để Vũ Tu rời đi, ai ngờ Triển Dương lại đuổi theo Vũ Tu, nói: "Tôi dẫn anh đi tham quan."

Nhìn hai người đi vào trong thang máy, Diệp Ngữ Thần nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

Dì đang dọn bàn ăn cười khanh khách nói: "Thầy Diệp, cháu thật may mắn."

Diệp Ngữ Thần mở mắt ra: "May mắn?"

"Có hai soái ca vây quanh." Dì nói, "Cháu cũng không thể đùa giỡn người ta nha, điều kiện của Tiểu Triển kém hơn, nhưng đại minh tinh cũng không dễ kiểm soát."

Nghe lời này xong, Diệp Ngữ Thần liền biết dì nói cái gì mà nghe không hiểu lời A Mỹ nói, đều là nói nhảm.

Tuy bọn họ có định kiến, cảm thấy Triển Dương mới là 'chính cung', nhưng Diệp Ngữ Thần rất không thích họ cho rằng như vậy.

Anh nhíu mày, hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: "Không phải như dì nghĩ đâu, còn nữa, cháu không muốn lại nghe được những tin đồn lan truyền vô nghĩa này."

Dì sợ hãi nhún vai, lập tức im bặt, bưng bát đũa đi vào bếp.

Lúc này, hai người ở tầng hai vừa vặn từ trong thang máy đi ra, phòng sách của Diệp Ngữ Thần ở tầng hai, bản thảo kịch bản của anh còn ở trên bàn.

Anh ngẩng đầu lên, gọi: "Vũ Tu."

Vũ Tu dừng bước, từ chỗ lan can cúi đầu xuống, nhìn Diệp Ngữ Thần.

"Đi xem phim với anh không?" Diệp Ngữ Thần nói, "Trong nhà không có gì để tham quan đâu."

Diệp Ngữ Thần rốt cuộc cũng hiểu ra, có một đạo lý gọi là lấp kín không bằng khai thông*

(*) Nguyên văn là 堵不如疏 là thành ngữ Trung Quốc, ý nghĩa ban đầu là ngăn chặn một cách mù quáng không bằng khai thông hợp lý trong việc kiểm soát nước, sau đó được mở rộng thành nghĩa là đối với mọi chuyện, đặc biệt là chuyện không thể đánh giá tác động của chúng ở giai đoạn đầu, thì không nên trực tiếp áp đặt mà nên áp dụng phương pháp khơi thông, dẫn dắt để đưa chúng vào đúng lộ trình, tránh cho việc áp đặt mà phản tác dụng. (Baike)

Dù sao, Vũ Tu cũng sẽ không nghe lời anh, anh tức giận cũng vô dụng, chi bằng đổi phương thức lấy nhu thắng cương, đàn em thối dù nói thế nào cũng là đàn em, chẳng lẽ anh còn không trị được hắn sao?

Sự thật chứng minh chiêu này thật sự hiệu quả, Vũ Tu nói 'OK', sau đó liền đi thang máy trở lại tầng một.

Phòng chiếu phim ở tầng một, Diệp Ngữ Thần dẫn Vũ Tu qua đó, không ngờ Triển Dương cũng đi theo, nói: "Thầy Diệp, em cũng muốn xem."

Không đợi Diệp Ngữ Thần trả lời, Vũ Tu liền hỏi: "Anh ấy mời cậu sao?"

Triển Dương nhìn hai người với vẻ mặt phức tạp, hỏi: "Thầy Diệp, lẽ nào anh thật sự bao dưỡng..."

"Không có việc gì, cậu cũng đi cùng đi." Diệp Ngữ Thần ngắt lời Triển Dương, tiếp tục đi về phía trước nói với Vũ Tu, "Em là khách, em quyết định xem phim gì đi."

Nói đến đây, Diệp Ngữ Thần nhận thấy Vũ Tu không còn đi theo.

Anh dừng bước, quay đầu lại, chỉ thấy Vũ Tu không mặn không nhạt nói một câu 'Không xem, hai người xem đi', sau đó xoay người đi tới cửa, cũng không quay đầu lại, rời đi.

Vũ Tu tức giận.

Diệp Ngữ Thần nhận ra điều này lại bắt đầu đau đầu.

Hình như anh quên mất, Vũ Tu không thích anh gọi người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui