Hiệu Ứng Phanh Đĩa FULL


Lâm Dục Thư về nhà thay quần áo, y không nghĩ nhiều mà chỉ tiện tay cầm một chiếc sơ mi giản dị.

Ra ngoài cửa mới thấy Tống Khải Minh cũng đã thay một chiếc áo sơ mi.
Cùng thương hiệu, cùng phong cách với áo của y.
Chỉ là Lâm Dục Thư mặc lên rộng thùng thình, nhìn có chút gầy, còn bả vai Tống Khải Minh đủ rộng, vải từ trên rủ xuống, mơ hồ lộ ra đường cong cơ bắp trên cánh tay.
“Cậu cũng có bộ quần áo này? Tống Khải Minh như lại phát hiện ra một chuyện thú vị, quan sát Lâm Dục Thư từ trên xuống dưới.
“Ừ?” Lâm Dục Thư làm bộ không để ý, “Oh, thật trùng hợp.


… Dở rồi, y quên mất bộ này đã mua theo hình trên instagram của Tống Khải Minh.
“Tôi thật sự muốn hoài nghi cậu đang cố ý tiếp cận tôi.” Tống Khải Minh nửa đùa nửa thật nói.
“Nhưng bây giờ tôi phải tiếp cận cậu.”
Lâm Dục Thư rất có giá trị trong vụ thu mua này, giống như Thiệu Quang Kiệt muốn mua chuộc y, Tống Khải Minh muốn tiếp cận y cũng là rất bình thường.
Nhưng người này có thể đừng nói toẹt ra được không?
Làm cho Lâm Dục Thư cũng không biết nên đáp thế nào.
Hai người xuống tầng một trước, lái chiếc Civic của Lâm Dục Thư lên tầng 2G, đậu bên cạnh GTR của Tống Khải Minh.

Một đỏ một xanh, hai chiếc xe độ đặt cạnh nhau, Civic rõ ràng lép vế không ít.
Hiệu suất tạm thời chưa nói, chỉ riêng ngoại hình thì GTR là dòng xe đua cổ điển, liếc một cái đã làm cho người ta có cảm giác tốc độ mãnh liệt, mà bình thường Lâm Dục Thư còn phải lái Civic đi làm, dĩ nhiên sẽ không muốn vẻ ngoài bắt mắt như vậy.
“Cậu sử dụng động cơ chính hãng? Hai người chống nắp ca-pô lên, Tống Khải Minh nhìn kết cấu bên trong của Civic, hỏi.
“Đúng, tôi không thay đổi.” Lâm Dục Thư cũng không cảm thấy xế cưng của mình có gì thua kém.

Vốn dĩ giữa y và Tống Khải Minh có sự khác nhau rõ ràng giữa nghiệp dư và chuyên nghiệp, y không cần phải so sánh mình với Tống Khải Minh.
Hơn nữa, y đã giành chiến thắng trước con GTR này, không có gì phải bàn.
“Cậu đổi hệ thống treo (*) sao, còn gì nữa không?”, Tống Khải Minh lại hỏi.
“Tự anh xem đi.” Lâm Dục Thư vòng qua phía sau Tống Khải Minh, đi tới trước đầu xe GTR, nhìn chằm chằm vào động cơ RB26DETT trong truyền thuyết.
Trên thực tế, chiếc GTR này là phiên bản mới của mấy năm gần đây, lẽ ra không phải là trang bị động cơ RB26 “cổ lỗ sĩ”.
Nhưng rõ ràng Tống Khải Minh đã độ phần này, Lâm Dục Thư cũng có thể đoán được là vì hai chữ “tín ngưỡng”.
Phải, đàn ông đều trẻ trâu vậy đấy.
Ngay cả khi giới JDM đã sa sút, ngay cả khi chiếc Toyota AE86 nay chỉ còn sức cạnh tranh trong viện bảo tàng, nhưng chỉ cần nghe câu “86 lên!” thì linh hồn của những người chơi hệ JDM vẫn sẽ cháy rực lên như một con thú.


Toyota AE86, một huyền thoại xe đua thời xa xưa
“Tại sao chỉ lên được 750 mã lực?” Lâm Dục Thư hỏi, “Với anh thì tăng lên hơn 1000 hẳn là rất dễ dàng.


“Nếu vậy sẽ vi phạm quy định trong nước, không được cho lưu thông.”
Lâm Dục Thư gật đầu, hiện tại người chơi xe độ đã không còn bất chấp như thời đó, an toàn và hợp pháp vẫn đặt lên hàng đầu.
Y tiếp tục thưởng thức chiếc động cơ huyền thoại này, nhưng lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.

Tống Khải Minh ung dung khoanh tay trước ngực, hỏi: “Chỉ cần xem qua thôi sao? ”
“Khụ.” Lâm Dục Thư hắng giọng, cố ý né đề tài, “Anh vận chuyển từ Đức tới đây sao? ”
“Không phải, từ Nhật Bản, tôi tớ đó trước khi đi Singapore.” Tống Khải Minh nói xong lại nhìn về phía Civic, “Còn cậu? Hình như không có TypeR trong nước.


“Nhập khẩu, hơn bảy mươi vạn.” Lâm Dục Thư nói.
Bỏ ra hơn bảy mươi vạn mua một chiếc xe số sàn, lúc đầu y còn bị anh trai mắng một trận, nhưng y tin Tống Khải Minh có thể hiểu được.
Y hỏi: “Anh còn độ chỗ nào nữa?”
Tống Khải Minh hất cằm: “Tự cậu xem đi.


Hắn một lần nữa nhại lại lời của Lâm Dục Thư.

Gã này có phải vẹt không vậy? Lâm Dục Thư bực mình thầm nghĩ, tự xem thì tự xem.
Y cúi xuống quan sát một lúc, hỏi: “Ống bô?” ”
Tống Khải Minh gật đầu nói: “Có sửa.


“Giảm xóc”
“Dĩ nhiên rồi.”

Lâm Dục Thư đi một vòng quanh GTR, đoán được tám chín phần mười, nhưng thật ra nếu không ngồi vào xe để cảm nhận mà chỉ nhìn thì rất khó phán đoán nó đã được sửa như thế nào.
Nhưng cũng chỉ tới đây thôi, Lâm Dục Thư có chút tiếc nuối nghĩ.
Y không định trở thành bạn trong giới đua xe với Tống Khải Minh, dù sao thân phận của hắn như vậy, y không muốn làm cho công việc của mình trở nên phức tạp.


Huống chi hiện tại đang ở thời điểm quan trọng của vụ thu mua, y càng phải chú ý tới lời nói và cử chỉ của mình.
Nhưng khi Lâm Dục Thư nhìn thoáng qua chiếc động cơ kia lần cuối, đang định đóng lại mui xe thì Tống Khải Minh đột nhiên hỏi: “Tôi chở cậu đi dạo hai vòng nhé?”
“Rầm” một tiếng, mui xe mạnh mẽ đóng lại, âm thanh vang vọng trong bãi đỗ xe trống rỗng.
Lâm Dục Thư đứng im không nhúc nhích, nhưng cũng không đáp.
Có câu nói rất hay: “Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí”.

Dù đạo lý này Lâm Dục Thư rất hiểu, nhưng y lại bắt đầu rối rắm —— hay là thì chỉ đơn giản đi dạo hai vòng?
Thôi khỏi, phải lý trí một chút, công việc vẫn quan trọng hơn.
“Không cần, hôm nay vậy thôi.” Lâm Dục Thư đi tới trước chiếc Civic, đóng mui xe lại, xoay người đi về phía thang máy, “Sau này có dịp nói sau.”
“Sau này là khi nào?” Tống Khải Minh hiển nhiên không định buông tha, nắm lấy cổ tay y: “Không phải giờ cậu đang rảnh sao? ”
“Rảnh cũng không đi.” Lâm Dục Thư rút tay lại, nói toẹt ra,”dứt khoát mở cửa sổ trời ra nói chuyện, “Anh tốn thời gian với tôi còn không bằng mau chóng tìm một luật sư mới đi.


Tống Khải Minh mỉm cười: “Đây là hai chuyện khác nhau.

Cậu không tò mò tại sao chưa chốt vụ thu mua mà tôi đã chuyển về nước ở rồi sao? ”
…Đáng ghét, Lâm Dục Thư quả thật rất tò mò.
(ahahaha những đứa bị bắt thóp đều cute vậy sao =)))
“Lên xe.” Tống Khải Minh không nói nhảm, đi đến ghế phó lái của GTR, mở cửa xe, “Lên xe rồi từ từ nói.


Thời tiết đầu tháng 10 trong trẻo dễ chịu, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ.

GTR dọc theo đường chính tới một vùng ngoại ô.

Đường rất đông, có lẽ là do xe cộ.

Đi thêm chút nữa chắc chắn sẽ có ùn tắc.
Dọc đường, qua cửa xe y thấy vô số lần có người lấy di động ra chụp ảnh chiếc GTR này.


Y vốn đã chột dạ, luôn phải vô tình cố ý dùng tay che mặt đi.

Mãi đến khi Tống Khải Minh lái đến vùng ngoại ô thưa người, y mới có thể thả lỏng, mở cửa sổ xe ra cho thoáng.
“Khung gầm độ rất khá.” Y nói, “Tôi cứ tưởng anh chỉ chuyện độ động cơ.”
Khung gầm của chiếc xe vừa máu chiến lại vừa đem lại trải nghiệm thoải mái.
“Điều chỉnh khung gầm mới là nền tảng.” Con đường phía trước rất dễ lái, Tống Khải Minh một tay vịn vô lăng, quay đầu nhìn Lâm Dục Thư, “Cậu nói công việc của cậu không chỉ phụ trách đầu tư, vậy cậu còn làm gì?”
“Rất nhiều, viết gia phả chẳng hạn.”
“Mấy chuyện này cũng phải để cậu làm?”
“Phụ trách thôi, không cần tự mình làm.”
Hai người câu có câu không tán gẫu, phía trước xuất hiện một chiếc xe tải lớn chạy rất chậm.

Tống Khải Minh lóe đèn pha ướm hỏi.

Xe tải chớp đèn bên phải rồi nhường đường một chút, hắn liền một cước đạp ga.

Cảm giác vút đi êm ái tức thì khiến cho Lâm Dục Thư khó tránh khỏi có chút ngứa ngáy.
“Quy tắc hỏi đường này mà anh cũng biết?”, Y hỏi, “Vậy mà vẫn còn một số người nói rằng tiếng Trung của anh không thạo đó.


Xe tải lớn khi chặn tầm nhìn, xe nhỏ phía sau nháy đèn pha nghĩa là để hỏi xem phía trước có đang thoáng đường để vượt không.

Nếu chiếc xe tải lớn chớp đèn bên phải, có nghĩa là đường thoáng, có thể vượt.
“Cậu cảm thấy tiếng Trung của tôi không ổn sao?”, Tống Khải Minh hỏi.
“Không.” Lâm Dục Thư nói.
Ngoại trừ chuyện hắn ăn nói quá thẳng thắn thì y cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Đến một ngã ba, Tống Khải Minh đánh tay lái sang trái, lái xe lên núi.

Resort của cụ Thiệu nằm ngay trên ngọn núi này, nhưng Tống Khải Minh không đi bên đó, mà lại lên một ngọn núi khác.
“Cho nên, “Tống Khải Minh tiếp tục chủ đề vừa rồi, “Công việc của cậu chính là phục vụ người nhà họ Thiệu sao? ”
“Có thể nói là vậy.” Lâm Dục Thư nói xong, lại bổ sung, “Nhưng không phải yêu cầu gì tôi cũng phải đồng ý.”
“Như vậy.” Tống Khải Minh dừng một chút, quay đầu nhìn y, “Tôi cũng là người nhà họ Thiệu.


“Anh?” Lâm Dục Thư nghe hiểu ẩn ý của hắn, nhíu mày, “Chờ anh có tiếng nói trong nhà họ Thiệu rồi hẵng bàn.



Tống Khải Minh cười ra tiếng: “Bợ đỡ ghê vậy à.”
Lâm Dục Thư thẳng thắn nói: “Bợ đỡ vậy đó.


Tương tác giữa y với Tống Khải Minh rất khác với khi tương tác cùng Thiệu Quang Kiệt.

Y coi Thiệu Quang Kiệt là ông chủ, còn Tống Khải Minh – y chỉ xem như là một người có ảnh hưởng đến công việc của mình, cũng không đối xử với hắn như với ông chủ.
Người nhà họ Thiệu cũng bị Lâm Dục Thư phân biệt nặng nhẹ.

Thiệu Chấn Bang, Thiệu Chấn Đông đều coi như ông chủ, còn những họ hàng xa không tham gia vào việc kinh doanh của công ty, bình thường y sẽ không chủ động phục vụ.
Tống Khải Minh hiển nhiên thuộc loại thứ hai, cho nên Lâm Dục Thư mới nói chuyện với hắn theo kiểu tùy tiện như vậy.
Xe lại đi tới một ngã ba, lần này Tống Khải Minh dừng ven đường.
Lâm Dục Thư có chút khó hiểu: “Sao lại dừng lại?”
Tống Khải Minh cởi dây an toàn: “Đổi sang cậu đi.”
“Anh…”, Lâm Dục Thư có chút giật mình, “Anh để cho tôi lái?”
Lâm Dục Thư cho rằng Tống Khải Minh chỉ dẫn y đi dạo, hoàn toàn không ngờ còn có thể ngồi lên ghế lái.
“Cậu không muốn lái?”, Tống Khải Minh đang định mở cửa, nghe y nói vậy lại thu tay lại, “Vậy thì thôi.


“Khoan đã.” Lâm Dục Thư vội vàng bắt lấy cánh tay Tống Khải Minh: “Tôi đâu có nói là không.”
Tống Khải Minh nhìn lướt qua tay y, có chút buồn cười hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu có lái không đây?”
Tục ngữ lại vang lên trong đầu Lâm Dục Thư —— Không có bữa trưa nào miễn phí.
Tống Khải Minh hào phóng như vậy với y, đơn giản chỉ là muốn hưởng thụ “quyền lợi” của các ông sếp nhà họ Thiệu.

Nếu y mà ngồi vào ghế lái này, vậy không hỗ trợ cũng quá vô lý.
Lý trí và con tim hùng hục tranh đấu trong lòng một phen, cuối cùng Lâm Dục Thư mím môi, mất tự nhiên nói: “Đằng nào cũng đã đến đây rồi…”
“Được.” Tống Khải Minh nhìn thấu tâm tư của y, cười ha hả, “Vậy cậu chịu khó chở tôi đi dạo được không? ”
“Chính mồm anh nói đấy nhé.” Lâm Dục Thư nhanh chóng mở cửa xe, đi tới cạnh ghế lái.
Tống Khải Minh từ trên xe bước xuống, mới hơi nghiêng người tránh ra, cùng lúc này Lâm Dục Thư đã nhịn không được sải về phía trước.

Tống Khải Minh vừa lúc giơ tay lên định kêu y chờ một chút, bởi hắn còn có chuyện muốn nói, nào ngờ Lâm Dục Thư bước quá vội, liền đụng phải cánh tay hắn.
Thắt lưng không hiểu sao tự dưng bị người ta ôm, Lâm Dục Thư quay đầu nhìn hắn, chưa kịp định thần lại.
“…”, Tống Khải Minh cũng vì đột nhiên khoảng cách quá gần làm cho có chút mơ hồ, nhất thời quên bỏ tay ra, nhìn y nói, “Tôi quên chưa nói, đừng tăng tốc.”
“Tôi đương nhiên biết.” Lúc này Lâm Dục Thư mới định thần lại, vội vàng đẩy tay hắn ra.
(*) Hệ thống treo là bộ phận quan trọng kết nối vỏ khung ô tô với các cầu xe, giúp ô tô chuyển động êm ái và ổn định trên các dạng địa hình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận