“Rốt cuộc nó có ý gì?” Thiệu Quang Kiệt dùng cái nĩa xiên vào một miếng hoa quả, tức giận nhét vào miệng, “Chẳng lẽ còn muốn tìm kẻ khác thu mua lại xưởng độ xe đó sao?”
“Từ khi hắn tỏ ý muốn bán, đã có rất nhiều tay môi giới tìm tới hắn rồi.
Dù sao S-power quả thật là một cái bánh thơm.”
“Nhưng nó chỉ độ xe Vĩnh Tinh, những kẻ khác châu đầu vào tranh mua làm gì chứ?” Thiệu Quang Kiệt nhíu mày khó chịu nói.
“Đương nhiên là bọn họ muốn phá chúng ta.” Lâm Dục Thư nhún vai, “Nếu như S-power bị kẻ khác mua mất…”
Lâm Dục Thư không nói toạc ra, nhưng y tin rằng khi nhìn thấy mức độ được chào đón của Tống Khải Minh, Thiệu Quang Kiệt sẽ tự hiểu: nếu thu mua không thành, giá cổ phiếu Vĩnh Tinh rớt thảm là lẽ tất yếu.
Chuyện tệ hơn là nếu Tống Khải Minh để hãng đối thủ thu mua, vậy Vĩnh Tinh liền biến thành một trò cười cho thiên hạ.
Cho nên bộ dạng vênh váo đắc thắng của Thiệu Quang Kiệt quả thực là trẻ trâu.
Lâm Dục Thư không thể nói thẳng, chỉ đành đưa hắn tới đây để hắn tự mình ngộ ra: Tống Khải Minh có rất nhiều lựa chọn không tệ.
“Anh họ, cũng tới đây sao.”
Tống Khải Minh nhanh chóng nhìn thấy bọn họ, nâng một ly sâm panh đi tới, sau đó hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Thư.
Hắn nhìn Thiệu Quang Kiệt ngồi ở đầu bàn đối diện, nói: “Thế nào, anh cũng tới đây tìm kiếm hạng mục để đầu tư à?”
Tống Khải Minh và Thiệu Quang Kiệt âm thầm đối địch, hắn phản xạ tự nhiên ngồi cạnh Lâm Dục Thư thay vì ngồi cạnh Thiệu Quang Kiệt cũng là lẽ thường.
“Sếp Thiệu nào có bao giờ phải đi tìm chứ.” Lâm Dục Thư nhấp trà, chủ động nói, “Ngược lại anh Tống có vẻ rất nóng lòng muốn bán S-power đó nhỉ.”
“Hiểu rõ giá thị trường một chút không phải là chuyện xấu.” Tống Khải Minh quay đầu nhìn y, “Cậu biết vừa rồi người ta ra giá bao nhiêu với tôi không?”
Còn chưa chờ Lâm Dục Thư trả lời, Thiệu Quang Kiệt đã mất bình tĩnh trước: “Bao nhiêu?”
Nếu thật sự để Tống Khải Minh nói ra một con số, thế chủ động trên bàn đàm phán sẽ nghiêng hẳn sang phía hắn.
Lâm Dục Thư tất nhiên không dễ dàng vứt bỏ quyền chủ động, lập tức nói ngay, không cho Tống Khải Minh cơ hội mở miệng: “Giá người khác báo chưa chắc đã có ý nghĩa gì.”
Tống Khải Minh nói: “Là sao?”
“Hiện tại bọn họ hét giá dựa trên tình hình Vĩnh Tinh đang cần anh.
Bất kỳ ai muốn thọc gậy vào bánh của Vĩnh Tinh đều sẽ muốn hết giá lên cao để cản trở tiến trình đàm phán.” Lâm Dục Thư thong thả nói, “Anh Tống cứ suy nghĩ thật kỹ, nếu Vĩnh Tinh không cần anh nữa, thì những người đã hét giá vừa rồi liệu có còn giữ nguyên giá đó cho anh không.”
Tống Khải Minh nhíu mày, nhấp một ngụm rượu.
Lâm Dục Thư lại tiếp tục nói: “Vĩnh Tinh có ý đồ thu mua rõ ràng, chỉ riêng điểm này là đủ để đảm bảo anh không đời nào phán đoán được mức giá thật sự người khác sẵn sàng trả là bao nhiêu.
Chẳng qua họ chỉ muốn phá đám mà thôi.”
Nghe đến đây, Thiệu Quang Kiệt đối diện rõ ràng thở phào, “Đúng vậy đó chú em, trong nhà đang có thành ý muốn mua, bây giờ chú lại đi rêu rao chào mời khắp nơi với các nhà đầu tư khác.
Ông nội mà biết thì thất vọng cỡ nào đây?”
“Nếu anh thành ý thì chứng tỏ chút thành ý đi.” Tống Khải Minh thay đổi thái độ, không nể mặt đứng lên, “Ngày mai em còn phải cùng một bên khác đàm phán.
Tốt nhất là anh mau đưa ra phương án cuối cùng đi.
Em không có nhiều thời gian lằng nhằng mãi với bên anh như vậy đâu.”
Nói đoạn, Tống Khải Minh trực tiếp bỏ đi.
Thiệu Quang Kiệt có chút nổi giận, nói với Lâm Dục Thư: “Nó bị làm sao thế? Sao cậu nói thì nó nghe, còn tôi vừa mở miệng nó liền bắt đầu thái độ?”
… Vậy anh còn mở miệng làm gì.
“Hắn nói đang cùng bên khác đàm phán.” Lâm Dục Thư kịp thời đổi chủ đề, “Anh thật sự không định cân nhắc những điều kiện của hắn sao?”
“Ý cậu là vụ mở công ty con sao?”
“Dù sao vẫn tốt hơn là để hắn cùng đối thủ hợp tác.
Dù mở công ty con, trong tay hắn vẫn không có cổ phần Vĩnh Tinh mà.”
“Tôi biết, nhưng mà…” Thiệu Quang Kiệt nhíu chặt lông mày, thở dài, “Thôi, để tôi thương lượng lại với bố một chút.”
Thiệu Quang Kiệt rốt cuộc biết nhượng bộ, Lâm Dục Thư xem như đạt được mục đích khi dẫn hắn tới đây xem xiếc, không cần thiết phải nán lại nữa.
Lâm Dục Thư định đi WC rồi về, nhưng nửa đường đột nhiên có người gọi y lại: “Học đệ.”
… Ok thôi, muốn tránh cũng không được.
“Học trưởng.” Lâm Dục Thư lộ ra một cái lễ phép mỉm cười, “Đã lâu không gặp, ngươi là về nước đến phát triển sao?”
Đỗ Vũ Phi trông thành thục hơn trước kia nhiều, khí chất thư sinh đã biến mất không còn, giơ tay nhấc chân đều ra dáng thương nhân.
“Đúng vậy.
Giờ anh cũng làm đầu tư.” Đỗ Vũ Phi nói nói, “Nghe nói em phát triển ở Vĩnh Tinh khá tốt.
Công ty nhà em cũng đã lên sàn nhỉ.”
“Ừm.
Tập đoàn anh định tăng hạn ngạch đầu tư sao?”
“Ngành khách sạn không ngon.” Đỗ Vũ Phi nói, “Em không thấy mảng này đã không còn sáng sủa như trước sao?”
Khách sạn này chính là sản nghiệp nhà Đỗ Vũ Phi.
“Đàn anh khéo đùa.
Em đã xem qua báo cáo tài chính của tập đoàn nhà anh rồi.”
“Thật sao?” Đỗ Vũ Phi cười, “Vậy em muốn tới góp sức không? Dưới tay anh đang cần người, lương có thể tuỳ em đề xuất.”
“Thôi khỏi.” Lâm Dục Thư cũng cười, “Lương hiện tại của em cũng không thấp.”
Thật ra không cần phải nói như vậy, nhưng Lâm Dục Thư vẫn nói như vậy, không hiểu vì sao có cảm giác như cứu chuộc lại danh dự của mình năm đó.
Nhưng Đỗ Vũ Phi hiển nhiên không biết tâm tư y.
Hàn huyên thêm hai câu, hắn liền trở lại bàn tiệc, cùng những người khác nói chuyện.
Đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Lâm Dục Thư nhìn chính mình trong gương, đột nhiên ảo não.
Vừa rồi quả thực không nên nhắc tới lương của mình, như vậy chẳng hay ho gì.
Cũng may Đỗ Vũ Phi không nhận ra y còn so đo chuyện năm đó, nếu không thì thật sự có chút mất mặt.
Lúc này, cửa phòng vệ sinh đột nhiên từ bên ngoài đẩy ra, một bóng người quen thuộc tiến vào.
Nhìn một vòng không thấy có ai khác, lúc này hắn mới đi đến bên cạnh y, một tay chống lên bồn rửa tay, hỏi: “Cậu thích nói đỡ giúp Thiệu Quang Kiệt quá nhỉ?”
Lâm Dục Thư kéo một tờ giấy ra lau nước trên mặt, “Anh tự nhìn cho kỹ xem, rốt cục tôi đang giúp ai?”
“Tôi cứ nói một câu, cậu lại vặn mười câu.”
“Chứ gì nữa?” Lâm Dục Thư ném khăn giấy vào thùng rác, “Chẳng lẽ muốn tôi vặn Thiệu Quang Kiệt sao, tôi có còn muốn đi làm hay không?”
“Thế là cậu liền bắt nạt tôi!” Tống Khải Minh vừa nói vừa kéo một tờ giấy đưa cho Lâm Dục Thư, “Trên cằm cậu còn nước đó.”
Lâm Dục Thư nhìn thoáng qua tấm gương, nhận lấy rồi tiếp tục lau mặt: “Tôi cũng đâu có bắt nạt anh, đừng có nói liên thiên.”
Lần trước Tống Khải Minh nói liên thiên, liền bị Lâm Dục Thư tống cổ ra ngoài.
“Cậu còn giận tôi đó à?” Tống Khải Minh dường như cũng nghĩ đến chuyện này, “Dép tôi vẫn còn trong nhà cậu đó.”
“Tối anh tự sang mà lấy.” Lâm Dục Thư nhìn hắn trong gương, hỏi, “Ngày mai định đàm phán với nhà khác thật à?”
“Không, dọa hắn thôi.” Tống Khải Minh ăn ngay nói thật.
“Không sợ tôi mách hắn sao?” Lâm Dục Thư hỏi.
“Cậu dẫn hắn tới đây không phải là để hắn có cảm giác nguy cơ sao?” Tống Khải Minh nói, “Tôi chỉ phối hợp với cậu mà thôi.”
“Tôi đâu có bảo anh phối hợp.” Lâm Dục Thư xoay người định bỏ đi, “Anh đừng có gây phiền phức cho tôi là được.”
“Mà này, ” Tống Khải Minh đuổi theo, “Làm sao cậu biết hôm nay tôi sẽ đến?”
“Vừa kết thúc một vòng đàm phán mà anh đã cho đăng nhiều bài báo lèo lái dư luận theo hướng trái chiều như vậy, hôm nay lại là một cơ hội tốt chẳng lẽ anh không đến?”
Trực tiếp tới loan tin trong cộng đồng nhà đầu tư thì tác động mạnh hơn nhiều so với việc đăng tin chính thống – dù sao đây chính là thông tin tuôn gia từ chính người trong cuộc.
Chờ đến khi những tin tức ngầm này phản ánh tác động lên giá cổ phiếu, Vĩnh Tinh liền không thể không lần nữa tăng cao giá thu mua.
Tống Khải Minh nở nụ cười: “Cậu thật là hiểu tôi.”
Lâm Dục Thư nắm lấy tay cầm cửa, đang muốn mở ra thì bên ngoài đột nhiên vang lên giọng Thiệu Quang Kiệt.
“Alo, bố à, Tống Khải Minh đang tiếp xúc với các nhà đầu tư khác, bố biết không?”
Lâm Dục Thư tức thì thu tay lại như bị điện giật.
Cậu bước sang bên trái một bước, lại sang bên phải một bước, sửng sốt không biết nên đi đâu, chỉ có thể vội vã trốn vào gian trong cùng.
Ngay trước khi cửa kịp đóng, Tống Khải Minh cũng chen vào theo.
Y không kịp đẩy hắn ra, chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm, dùng ánh mắt hỏi: Anh chui vào làm gì?
Tống Khải Minh nhún vai, dùng ánh mắt trả lời: Vô thức chạy theo thôi.
Không gian chỉ một mét vuông còn nhồi nhét một cái bồn cầu, căn bản chỉ đủ chỗ cho một người đặt chân, hai người đàn ông chen nhau quá chật.
Lâm Dục Thư không thể đứng thẳng người, đành phải thu lu tựa vào góc tường.
“Quản lý Lâm?” Thiệu Quang Kiệt quả nhiên đi vào để tìm y, “Lâm quản lý, cậu ở đâu?”
Hắn đi đi lại lại một vòng không thấy ai trả lời, liền quay lại bồn rửa tay, tiếp tục trả lời điện thoại: “Lát nữa con sẽ bảo quản lý Lâm nói với bố, dù sao Tống Khải Minh còn có ý định bán cho người khác.”
Lâm Dục Thư nín thở ngưng thần nghe ngóng.
Đột nhiên mùi trầm đen chui vào chóp mũi y.
Y ngẩng đầu lên, Tống Khải Minh đột nhiên dựa sát tới ghé vào tai y, nói thầm: “Chật ghê.”
Giờ là lúc nói chuyện sao?!
Lâm Dục Thư bực bội phát hoả, đột nhiên túm cổ áo Tống Khải Minh, rồi ghé vào tai hắn nói: “Bởi vì nhà vệ sinh chỉ dành cho một người đó!”
Tống Khải Minh lập tức cười không dừng được, Lâm Dục Thư vội ấn hắn lên tường, dùng tay che miệng hắn.
Cũng may Thiệu Quang Kiệt đang nghe điện thoại, không để ý thấy.
“Con biết nó muốn mở công ty riêng, nhưng con không muốn thế.”
“Anh, lại, cười!” Lâm Dục Thư gần như cả người đều bị dán sát lên Tống Khải Minh, y có thể cảm nhận được lồng ng.ực hắn rung rung.
Rốt cuộc có cái gì đáng cười? Chuyện này liên quan đến tiền đồ của y!
Tống Khải Minh mau chóng nghiêm chỉnh lại, hơi gật đầu, tựa như đang bảo đảm: Tôi không cười.
Lâm Dục Thư lúc này mới bỏ tay che miệng hắn ra, nhưng để phòng vạn nhất vẫn ấn hắn lên tường.
“Được thôi, dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cổ phần của con, có thể cho nó chiếm chút miếng ngon… Vâng, chờ con về rồi hãy nói cụ thể đi… Con biết, dù thế nào cũng sẽ không làm hỏng vụ thu mua này.”
Thiệu Quang Kiệt cúp máy xong liền đi khỏi.
Lâm Dục Thư thở phào, lúc này mới phát hiện ra Tống Khải Minh đã vòng tay ôm ra sau lưng y nãy giờ.
“Có vẻ như hắn ta đã buông lỏng rồi.” Dù bên ngoài đã không còn ai, Tống Khải Minh vẫn ôm y không nhúc nhích chút nào, “Vậy có phải là vụ thu mua này đã trôi rồi không?”
“Hắn buông lỏng hay không anh để ý làm gì.” Lâm Dục Thư nhíu mày, nhịn xuống không đâm vào ngực hắn, “Anh buông tôi ra đi đã.”.